ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Mùa đông Bắc Kinh, tới 5h chiều, đã tối sầm.

Giờ phút này, đèn ở ven đường cũng đã mở.

Gió lạnh gào thét, thổi khiến ba người đều có chút lạnh.

Hạ Noãn Noãn cắn môi, một lúc sau mới mở miệng: "Cha mẹ, hay là chúng ta đi về trước đi."

Một mình cô nhận sự khó dễ không có là gì, dù sao cô hiểu tâm tình Thẩm Tu, con của mình đột nhiên không nói một câu, lấy về nhà cô gái, khẳng định sẽ cảm thấy con trai bị mình mê hoặc.

Thế nhưng ba mẹ của cô lại không có sai.

Đám người này, dựa vào cái gì đối với bọn họ như vậy?

Hốc mắt Hạ Noãn Noãn đều đỏ, may mắn sắc trời tối đen, cha mẹ nhìn không ra, nếu không không biết bọn họ sẽ khó chịu thế nào.

Vừa nói ra, cha Hạ liền nhíu lông mày, một lúc sau quay đầu nhìn thoáng đại viện, mở miệng cười: "Không có chuyện gì, đám bảo vệ báo lên từng tầng từng tầng, đoán chừng phải mất một chút thời gian, chúng ta đợi một lát."

Dáng vẻ cha Hạ, để Hạ Noãn Noãn đau lòng.

Cô biết cha vì cái gì như vậy.

Cả một đời ông đều cao ngạo đã quen, lúc nào hạ thấp như vậy?

Bộ dáng như hiện tại, còn không phải cảm thấy, nếu như bọn họ đi, cô và cha mẹ chồng sẽ sinh ra mâu thuẫn, sau cùng khó xử là mình sao?

Con của mình, chính mình đau lòng.

Lúc này Hạ Noãn Noãn, lần đầu tiên đố với hôn nhân này, sinh ra một loại hối hận.

Vào ngày thứ hai bọn họ kết hôn, cô liền hận hôm qua không đi lĩnh chứng.

Mẹ hạ cũng mở miệng: " Đúng, chúng ta đợi một lát, không nên gấp, đứa nhỏ này, quá nóng lòng."

Hạ Noãn Noãn cúi thấp đầu, không nói hai lời, cầm điện thoại di động lên: " Con gọi chiếc xe, chúng ta đi thôi. Không ở chỗ này chờ."

Khẳng định khu biệt thự không có xe taxi tới, xe taxi chở bọn họ tới, cũng đã đi.

Hiện tại muốn rời đi nơi này, chỉ có thể gọi xe.

Thế nhưng xe cách bọn họ gần nhất, cũng phải đi mười phút đồng hồ mới tới.

Hạ Noãn Noãn không chút do dự gọi xe.

Lại 5 phút đồng hồ trôi qua.

tay Hạ Noãn Noãn đã lạnh buốt.

Mẹ hạ tlên một bước, nắm tay của cô: "Noãn Noãn, đông lạnh rồi. Đến, mẹ ủ ấm cho con."

Hạ Noãn Noãn thật sự muốn khóc rồi.

Một loại sỉ nhục chưa bao giờ có làm cho cô siết chặt tay.

Cô vừa định nói cái gì, đúng lúc này, cánh cửa lập tức mở ra!

Tiếp theo, một giọng nói truyền ra: "Ai u! Thông gia! Đây thật là... Tôi đã mắng Tiểu Triệu rồi! Làm sao có thể để máy người cứ chờ ở bên ngoài như vậy!"

Mai Phượng mặc áo khoác bằng da chồn, cả người giống như phu nhân giàu sang đứng ở bên trong cửa, trên mặt mang theo nụ cười áy náy.

Sau khi nhìn thấy mấy người, lập tức tiến lên một bước, dẫn đầu kéo tay Hạ Noãn Noãn lại: " Ai nha, tay Noãn Noãn lạnh quá! Mấy người chắc đông lạnh rồi? Nhanh tiến vào! Nhanh tiến vào!"

Bà ta nói liên miên: "Sau khi tôi gọi điện thoại cho mọi người, ở trong phòng bếp nhìn người nấu cơm, trong lúc nhất thời quên bàn giao với gác cổng. Mấy người không biết, ở chỗ chúng tôi quá nổi bật, thường xuyên có rất nhiều phần tử ngoài vòng luật pháp tới, cho nên bảo vệ luôn luôn công chính nghiêm minh. Tôi vừa mới mắng cậu ta rồi! Thật sự là không có mắt! Thông gia, mấy người đừng có tức giận!"

Thái độ thành khẩn, lại nói xin lỗi, ngược lại để cha mẹ Hạ không nói được gì.

Ngược lại mẹ Hạ cười ha hả tiến lên một bước: "Không có chuyện gì, không tức giận, chờ trong chốc lát, không tức giận."

Sau đó nhìn về phía sa Mai Phượng: "Cha Tử Hào đâu?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi