ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Kiều Luyến trợn tròn mắt, sợ ngây người.

Bất kỳ một người đàn ông bình thường nào, đánh vỡ chuyện xấu hổ của người khác, không phải là quay người đi giả bộ như không có gì phát sinh sao?

Thế nhưng vì sao Thẩm Lương Xuyên còn hỏi như vậy?

Ánh mắt của cô dừng lại trên mặt của anh, nếu như không phải là giờ phút này vẻ mặt anh không biểu tình, chững chạc đàng hoàng, khẳng định cô sẽ cho là người đàn ông này cố ý!

Đối mặt với ánh mắt hời hợt của anh, cô chỉ có thể ho khan một tiếng: "Hôm nay... Anh mua quần áo cho tôi, cái đó, tôi thử một chút có thích hợp hay không."

Thẩm Lương Xuyên giống như hiểu ra, "À" một tiếng, nhưng sau đó xoay người, cầm lấy Laptop, quay người ngồi trên ghế sofa.

Ngay lúc Kiều Luyến thở phào, lại nghe được anh mở miệng: "Rất thích hợp."

Kiều Luyến:...

Cho nên, cô được khen sao?

Thế nhưng, chuyện đầu tiên Thẩm ảnh đế ngài vào cửa, không phải đi tắm rửa sao? Vì sao còn ngồi chỗ này không nhúc nhích?

Kiều Luyến sắp khóc, buồn bực trong chăn không biết nên làm gì.

Qua thật lâu, chuông điện thoại phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

Cô dựng lỗ tai lên, ôm chăn ngồi dậy, mắt to quét quanh phòng, sau cùng rơi vào cái ghế sofa mà Thẩm Lương Xuyên đang ngồi.

Lúc này mới ý thức được, vừa rồi lúc thay đồ, cô đã ném khăn tắm và điện thoại di động lên ghế sofa.

Kiều Luyến cắn môi, dứt khoát giả chết, không có nghe thấy.

Nhưng cô vừa nằm xuống, lại nghe thấy tiếng Thẩm Lương Xuyên: "Điện thoại của cô."

Kiều Luyến:...

Đương nhiên cô biết là điện thoại của mình, sao anh không lấy nó giúp tôi đi!

Có thể trông cậy vào Thẩm ảnh đế giúp cô khẳng định không có khả năng.

Kiều Luyến cắn răng một cái: "Không có chuyện gì, là điện thoại lừa đảo."

"Tiểu Diệp là ai?"

"Đồng nghiệp của tôi."

"Vậy cái này là điện thoại của đồng nghiệp cô."

Kiều Luyến:... Cho nên?

"Muốn tôi nghe giúp cô sao?"

Một câu, để Kiều Luyến vén chăn lên, nhảy xuống giường, nhanh chóng đên bên cạnh anh, một tay đoạt lại điện thoại di động đoạt: "Không cần làm phiền."

Trò cười!

Để anh nghe, sau đó thân phận Thẩm phu nhân của cô sẽ bại lộ sao?

Cô đoạt điện thoại di động, ấn nút trả lời, nóimột tiếng vào trong, ngay lập tức trở lại, đang định đi về phía giường, lại phát hiện Thẩm Lương Xuyên bước hai bước tới bên giường.

Lúc này cô lại chạy tới nhảy lên giường, hình như không thích hợp.

Thế nhưng quần áo trên người...

Lúc này, điện thoại di động truyền đến tiếng Tiểu Diệp: "A a a a! Chị Kiều, chị đoán em nhìn thấy cái gì?"

Không đợi Kiều Luyến mở miệng, liền tiếp tục nói chuyện: "Em thấy được xe Thẩm ảnh đế! Liền đứng ở chỗ cửa biệt thự, điều này nói rõ, đêm nay Thẩm ảnh đế về nhà! Còn nói rõ Thẩm phu nhân ở ngay trong biệt thự! Chị Kiều, chị mau tới! Chút nữa em sẽ gửi địa chỉ sang Wechat cho chị!"

Kiều Luyến:...!!

Cô nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, liền thấy có một chiếc xe đậu ở bên ngoài biệt thự, đồng thời, một bóng dáng quen thuộc đi dạo quanh chiếc xe, hưng phấn cầm điện thoại di động vừa nhảy lại cười.

Kiều Luyến:...

Bây giờ cô vượt qua thế nào?

"Tiểu Diệp, Tại sao em lại ở chỗ này, không đúng, là ở đó? Không phải em sợ anh ta nhất sao?" Nói đến đây, vụng trộm nhìn thoáng qua sau lưng, phát hiện Thẩm Lương Xuyên đang nhìn cô.

Cô lập tức ho khan một tiếng, còn cho là đối thoại của mình và Tiểu Diệp bị anh nghe thấy được, bưng kín điện thoại di động.

Hồn nhiên quên đi bộ đồ mình mặc lúc này, cũng không có chú ý tới ánh mắt Thẩm Lương Xuyên nhìn chằm chằm cô nóng rực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi