ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống, anh nhìn toàn bộ Thẩm gia một chút.

nhà cũ Thẩm gia vẫn luôn là ông cụ ở, bên này là nhà mới, năm đó Thẩm Tu và mẹ kết hôn mua, chính mình xây lên.

Toàn bộ biệt thự xa hoa mang theo phong cách Âu Mĩ, là dáng vẻ Thẩm Tu thích.

Ông cụ không thích nơi này, cho nên vẫn không có chuyển tới, huống hồ còn muốn cho thanh niên bọn họ một thế giới hai người.

Cái nhà này hiện tại ở trong thành phố giá trị mấy tỷ.

Thẩm Lương Xuyên nở nụ cười: " Ông kiêng kị tôi, không thích tôi, không phải sợ hãi ông nội bỏ qua ông mà truyền Thẩm gia cho tôi sao?"

Anh nói đến đây, nhìn chằm chằm Thẩm Tu: " như vậy hiện tại tôi cho ông biết, trước đó tôi thực sự không muốn dính dáng gì với Thẩm gia! Nhưng bây giờ, tôi muốn trở về, cướp đi tất cả thuộc về ông!!"

Lúc anh nói câu nói này, nói ra từng chữ, vô cùng ngưng trọng.

Giống như thề.

Dáng vẻ đó, không khỏi để Thẩm Tu và Mai Phượng sợ run cả người!

Hai người không thể tin nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên.

Chờ trong chốc lát, cuối cùng Thẩm Tu lấy lại tinh thần, ông ta trực tiếp mở miệng: " Được, Thẩm Lương Xuyên, đến hôm nay, cuối cùng cậu cũng lộ ra cái đuôi hồ ly! Tôi biết, tôi biết cậu và tiện nhân kia, sẽ không cam lòng!!"

"Tôi cho cậu biết, Thẩm gia là của tôi! Cậu đừng hòng lấy đi!"

Ông ta nói đến đây, nhìn về phía Thẩm Tử Hào lần nữa: " còn có con, Tử Hào, hiện tại con qua đây, ngoan ngoãn nghe sắp xếp của ta, ta sẽ giao Thẩm gia cho con, nếu như con còn chấp mê, cũng đừng trách ta cho con rời đi tay trắng!"

rời đi tay trắng...

Lại là rời đi tay trắng...

Thẩm Tử Hào bỗng nhiên nghĩ đến Hạ Noãn Noãn nói.

Nếu như cô có thể an ổn rời đi tay trắng, cô cũng đi.

Đáng tiếc, Mai Phượng đến một cơ hội cũng không cho cô!

Thẩm Tử Hào nắm chặt tay, cậu ta kiên định ngẩng đầu, trong ánh mắt trở nên kiên cố hơn.

Ánh mắt cậu ta nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, tám năm trước, anh mới mười tám tuổi, có quyết tâm và dũng khí mang theo mẹ rời đi.

Như vậy hiện tại, cậu ta có cái gì phải sợ chứ?!

Nghĩ tới đây, Thẩm Tử Hào đứng thẳng sống lưng, đột nhiên nhìn về phía Thẩm Tu: "Cha, vậy cha cứ cho con rời đi tay trắng!"

Tròng mắt Thẩm Tu co rụt lại, cả người tức hổn hển!

"Phản! Phản!!"

Nếu như đứa con trai này cũng đi, như vậy xem như ông ta lấy được Thẩm gia thì thế nào?

Ông ta không có con trai đến kế thừa gia nghiệp, tương lai Thẩm gia, giao cho người nào?

Nghĩ tới đây, ông ta chỉ cảm thấy chỗ ngực bị đè nén vô cùng.

Cậu ta tức giận chỉ Thẩm Tử Hào: " Nghiệt tử!"

Thẩm Tử Hào nở nụ cười, cúi thấp đầu xuống.

Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới lên tiếng: "Chúng ta đi."

Thẩm Tu giận hô: "Ngăn bọn họ lại cho tôi!"

Thẩm Lương Xuyên lại mở miệng: "Ai dám ngăn cản?"

Một câu, rõ ràng không bằng Thẩm Tu, tuy nhiên lại chấn nhiếp người chung quanh, cũng không dám tiến lên một bước.

Thẩm Lương Xuyên cứ ở trước mắt bao người như vậy, mang theo Thẩm Tử Hào, rời đi Thẩm gia.

Chờ đến khi hai người rời đi, Thẩm Tu mới phục hồi lại tinh thần, ông ta nhìn nhóm bảo vệ xung quanh, giận dữ hét: "Tôi nuôi dưỡng mấy người là vì cái gì?"

Từng bảo vệ cúi đầu, không dám nói lời nào.

Thẩm Tu tức giận đập đồ xuống đất.

Một lúc sau, ông ta mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa phòng trên lầu bị Thẩm Lương Xuyên đập hư, bỗng dưng mở miệng: "Báo động! Tôi muốn báo Thẩm Lương Xuyên tự xông vào nhà dân!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi