ẢNH ĐẾ THÀNH SONG

Câu nói nản lòng của Hứa Do không biết là vì oán trách với Triệu Doãn Trạch hay vì khuất phục với hiện thực.

Cảnh sát đương nhiên sẽ không có quá nhiều nghi vấn với đáp án này, sau khi hoàn thành ghi chép, bọn họ liền cho phép Hứa Do rời đi, cũng cho cậu biết khi nào được nhận di thể người chết.

Màn ảnh rất gần, Hứa Do cúi đầu, phẩy đi hoa rơi trên người, đi đến xe đạp dựng bên gốc cây.

Đây là “tài sản” duy nhất Hứa Do còn lại sau khi trả nợ thay cho Triệu Doãn Trạch, trên đường trốn nợ hai người cũng đi bằng chiếc xe đạp này.

Xe đạp kì thật là một manh mối ẩn dụ do đạo diễn Tạ Sâm dựa thên kịch bản ban đầu mà thêm vào.

Nó xuất hiện khi hai nam chính làm rõ cảm tình của mình, từ lúc Hứa Do đi chiếc xe này, chở Triệu Doãn Trạch bị đánh bầm dập trốn chạy khỏi thị trấn nhỏ, là tượng trưng cho cảm tình ái muội của hai người rốt cuộc lên men thành tình yêu.

Ngay sau đó, vết thương của Triệu Doãn Trạch khôi phục, anh trở thành người nắm giữ quyền chủ động trong mối tình này, người lái xe cũng biến thành anh, Hứa Do trở thành người ngồi sau. Từ lúc đầu ngồi nghiêm chỉnh cho đến về sau ngồi nghiêng, tư thế ngồi chỉ thay đổi rất nhỏ, nhưng lại là ám chỉ cho sự thay đổi tâm lý của Hứa Do.

Đến lúc này, khi Triệu Doãn Trạch đã chết.

Hứa Do một mình đẩy xe đạp rời khỏi sở cảnh sát, bên ngoài, là đường quốc lộ rộng thênh thang, Hứa Do ngẩn người ra một lúc, cuối cùng mới đờ đẫn cầm lấy ghi đông, lái xe.

Thế nhưng, Hứa Do vừa trèo lên liền mất cân bằng, cả người lẫn xe ngã xuống.

Người cậu bị đặt dưới xe đạp, mất một lúc sau mới chậm rì rì đứng lên.

Cậu tiếp tục lên, tiếp tục ngã, thậm chí đến sau này còn chưa đặt chân lên bàn đạp đã ngã xuống.

Ước chừng hơn 10 lần, đến khi tốc độ đứng lên của Hứa Do càng ngày càng chậm, động tác càng ngày càng chật vật, cậu rốt cuộc ngã nằm xuống đất, không đứng lên.

Người xem đến đây đều sẽ nhận ra, Triệu Doãn Trạch chết, Hứa Do quên mất cách lái xe đạp.

Cuộc sống của Hứa Do thoạt nhìn chưa bao giờ có thay đổi, nhưng lại bởi vì Triệu Doãn Trạch, lại khác với trước đây. Cậu dùng hết sức bình sinh đi yêu, nhưng người yêu lại đi mất. Triệu Doãn Trạch rời đi, không chỉ mang đi toàn bộ mong đợi với cuộc sống của Hứa Do, mà còn mang đi năng lực yêu người khác của cậu.

Cậu nằm dưới đất rất lâu, từ lúc mặt trời treo trên đỉnh đầu, cho đến khi trời chiều ngả về tay, ánh năng vàng cam dịu dàng ôm lấy vạn vật, ngay cả Hứa Do cũng phảng phất như cảm nhận được sự ấm áp ấy, một lần nữa có được sức mạnh, cậu chậm rãi đứng lên, chấp nhận, không còn thử lái xe nữa, mà dắt nó, đi về phía trước.

Vẻ mặt bình tĩnh.

Suốt gần một phút đồng hồ, đều là bước chân đều đặn của Lục Dĩ Quyến.

Dựa theo kế hoạch của Tạ Sâm, đây chính là cảnh quay cuối cùng của bộ phim, ông dùng con đường này làm tượng trưng cho nhân sinh của Hứa Do, không có sự bất ngờ, không có tình yêu nhiệt huyết, cũng không còn bi thương. Triệu Doãn Trạch chết, một người ương ngạnh cứng cỏi như Hứa Do sẽ không vì thế mà chết. Nhưng cả đời Hứa Do rốt cuộc cũng sẽ không yêu bất kì ai.

Không có người đàn ông nào, cũng không có người phụ nữ nào.

Tạ Sâm nhịn không được mà than thở, một phút đồng hồ Lục Dĩ Quyến đi đều không thay đổi tốc độ, vẻ mặt cũng không thay đổi, không khóc, không cười, khuôn mặt bình tĩnh ấy lại khiến người xem súc động. Người trẻ tuổi, tiềm lực quả nhiên vô hạn.

“Cut!” Tạ Sâm vừa lòng gọi, Lục Dĩ Quyến cũng chậm chậm dừng bước, “Tiểu Lục, vất vả cháu rồi, ngã có đau không? Mau vào nghỉ một lát, hôm nay cháu chính là đại công thần của chúng ta!”

Vẻ mặt Lục Dĩ Quyến vẫn như vừa nãy, cậu nhìn Tạ Sâm một lát, dường như khó khăn lắm mới hiểu được đối phương đang nói gì, cậu lắc đầu: “Không có việc gì đâu ạ.”

Tuy rằng bối cảnh trong phim là đầu thu, quần áo Hứa Do chỉ có một chiếc sơ mi mỏng, thế nhưng trong hiện thực cũng đã là tháng 11, có thể nói là đầu mùa đông, ở nơi quay phim lại càng rét hơn, hôm nay trời gió to, hạ nhiệt độ, môi Lục Dĩ Quyến đều tím lên, hiển nhiên bị lạnh rất nhiều.

Hơn nữa, lúc quay cảnh ngã, vì để chọn góc quay thích hợp nhất cho màn ảnh, Lục Dĩ Quyến ít nhất cũng ngã mấy chục lần. Xắn tay áo sơ mi lên, có thể thấy được vết bầm trên tay.

Tạ Sâm thấy được, một mặt cảm khái Lục Dĩ Quyến chuyên nghiệp, có thể chịu được khổ, đồng thời cũng thấy áy náy, kì thật cảnh đó hoàn toàn có thể cho diễn viên đóng thế thay, chỉ cần thêm vài đặc tả ngay mặt, về sau hậu kì cắt ghép cũng có thể có hiệu quả tương tự, thế nhưng vì có được sự chân thật, ông do dự nhiều lần mới quyết định không dùng đóng thế, trơ mắt nhìn Lục Dĩ Quyến ngã xuống. Tạ Sâm thở dài, tự mình cầm áo choàng, phủ lên người Lục Dĩ Quyến, lại gọi trợ lý của mình đi đổ nước ấm, “Được rồi, tạm thời sẽ không có cảnh nào của cháu, nhanh vào lán nghỉ đi, bên trong ấm hơn nhiều.”

Lục Dĩ Quyến nhẹ giọng cảm ơn, trên mặt lại có chút thờ ơ, cậu cũng không cầm nước trợ lý đưa đến mà mang theo vẻ mặt chết lặng đi vào trong lán.

Tạ Sâm càng nhìn càng cảm giác Lục Dĩ Quyến không thích hợp, phía quay diễn viên quần chúng đều đã hô action, ông bỗng nhiên đứng lên, “Tiểu Vương, ông giám sát cảnh này cho tôi, tôi vào lán xem Tiểu Lục một cái, sắc mặt đứa nhỏ này không tốt lắm.”

Vương Dược vừa gật đầu, Tạ Sâm liền nhanh chóng đi vào lán.

Phía bên trong, có nhiều diễn viên quần chúng đang ngồi ở trong góc vây lấy máy sưởi nói chuyện phiếm, thế nhưng, không có Lục Dĩ Quyến.

Tạ Sâm cau mày nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện Lục Dĩ Quyến đang ngồi một mình trong cảnh phòng thẩm vấn.

Phòng trống rỗng, tối tăm.

Lục Dĩ Quyến ngồi thẳng lưng, cả người căng lên, giống như đang cố gắng khống chế cảm xúc nào đó, hai tay nắm chặt, có thể thấy được gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Thế nhưng, mặt cậu lại rất bình tĩnh, ánh mắt phẳng lặng, không thấy được bất cứ cảm xúc nào của cậu.

Tạ Sâm nhịn không được xoa xoa mũi, bỗng dưng, ông cảm thấy sống mũi cay cay. Phảng phất như trước mắt ông chính là Hứa Do bằng xương bằng thịt.

Cảm xúc khiến ông rung động.

Ông chưa từng nghĩ đến Triệu Doãn Trạch chết đi, Hứa Do sẽ như thế nào. Cậu quật cường, cố chấp nén xuống sự bi thương trong lòng, dù cho chỉ có một mình, cậu cũng không muốn thừa nhận, người cậu yêu lại phá vỡ quyết định chung của hai người, bỏ lại mình cậu, đi đối mặt với thế giới tàn nhẫn kia.

Tạ Sâm kinh ngạc nhìn Lục Dĩ Quyến, bỗng nhiên, ông chạy nhanh ra khỏi lán: “Lão Tần! Lão Tần!”

Ông lôi Tần Văn Kiệt đang đứng sau máy quay hút thuốc đến: “Mau mau, chuyển máy ra đây, giúp tôi chụp một cảnh! Màn ảnh cố định, mau! Nội cảnh!”

Tần Văn Kiệt không hiểu gì, hỏi lại: “Lão Tạ ông làm gì…”

“Mau lên! Mau đi chụp!”

Tần Văn Kiệt trợn trắng mắt: “Tôi còn chưa nghe thấy đóng phim còn cần chụp ảnh đâu, ông muốn được thưởng đến phát điên rồi à!”

“Tổ sư nhà ông! Nhanh theo tôi!”

Tạ Sâm và Tần Văn Kiệt thậm chí còn không kịp để ý đến ánh mắt =口= của các nhân viên xung quanh, luống cuối tay chân di chuyển máy móc vào trong lán, Tạ Sâm lặng lẽ nhờ các diễn viên quần chúng đi ra ngoài, sau đó chỉ cho Tần Văn Kiệt về phía Lục Dĩ Quyến cách đó không xa: “Chụp cậu ta, snapshot*, cảnh tầm trung, người dịch về phía bên phải, có bóng đổ trên mặt, hình ảnh phải có đối lập…”

Tạ Sâm thấp giọng nói với Tần Văn Kiệt đầy hưng phấn, Tần Văn Kiệt vừa điều chỉnh thông số theo yêu cầu của Tạ Sâm, vừa rủa: “Đồ điên, ông không điều chỉnh ánh sáng cho tôi tôi chụp kiểu khỉ gì, ông tự đi mà chỉnh sửa nhá.”

“Không sao không sao, ông cứ chụp đi! Chụp ở trong này! Đừng làm cho Lục Dĩ Quyến phát hiện, chụp đến khi cậu ta đi mới thôi!”

“Đồ điên…”



Người bên ngoài xem được, Dung Đình yên lặng gần nửa năm, rốt cuộc thông qua weibo của phòng làm việc của mình đăng tin, anh kí hợp đồng với Hãng Truyền thông Rạng Đông Hongkong, nhận một phim điện ảnh mới, là phim hài tình cảm Vui Như Lên Trời.

Phim điện ảnh này là phim đầu tiên của ảnh đế thành danh đã lâu của Hongkong – Lâm Toàn, đánh dấu sự chuyển hướng sang ghế đạo diễn của ông, đội hình diễn viên với rất nhiều ngôi sao, không ít diễn viên nổi tiếng đều đồng ý làm khách mời không cần tiền, nữ chính còn là ảnh hậu giải Kim Ngưu của Đài Loan, diễn viên Đài Loan Chu Gia Nhất.

Quả thật là tiểu biệt thắng tân hôn, rốt cục biết đến hướng đi tiếp theo của thần tương, các chuồn chuồn quả thật muốn bay thẳng lên trời #Vui_như_lên_trời lập tức trở thành đề tài đầu bảng trên weibo đêm đó.

Thiệu Hiểu Cương lần này cũng dùng hết mọi sức mạnh và mối quan hệ, ngày hôm sau, không thiếu truyền thông đều đăng tin với nội dung theo hướng “Ảnh đế không ngai trở về màn ảnh lớn”.

Nhưng… trong mắt người thực sự quan tâm đến giới giải trí, quan tâm đến tin tức, tác phẩm của Dung Đình, còn có một chuyện phía sau khác.

“Xem này xem này, ha ha ha, Tưởng Châu lần này mất hết mặt rồi, weibo đều đang cười hắn ta, mới quay mấy phim điện ảnh mà đòi vượt mặt Dung ca chứ, cũng không nhìn lại bản thân mình… thuê fan giả đến cũng không cứu hắn ta được.”

Tiểu Hách khoanh chân cùng ngồi trên sô pha với Lục Dĩ Quyến, hai người dùng chung một ipad, đang vui vẻ đọc bài trên Hải giác (bbs.yhnews.com.cn).

Tưởng Châu là một diễn viên nam khá nổi tiếng trong vài năm gần đây, lớn hơn Dung Đình hai tuổi, nhưng thời gian ra mắt khá gần nhau. Tuổi xấp xỉ, kinh nghiệm không khác nhau là mấy, thậm chí ngay cả hình tượng cũng rất giống nhau, có thể tưởng tượng được cạnh tranh giữa hai người lớn cỡ nào.

Giống như kịch bản Vui Như Lên Trời lần này, nhà sản xuất đồng thời gửi cho cả hai người.

Nhưng mâu thuẫn chân chính nằm ở chỗ, trước khi kịch bản Vui Như Lên Trời ra tuyên bố chính thức, trên mạng đã có người tung tin đồn rằng Tưởng Châu và Dung Đình đang cạnh tranh cho nam chính, Dung Đình vì “không có năng lực mang cúp về” nên bị thua dưới tay Tưởng Châu.

Tin tức này vừa xuất hiện, các fan liền nổ tung.

Các fan cháo bát bảo của Tưởng Châu biết được tin tức này liền thấy được địa vị dâng lên! Hãnh diện! Kích động vì thấy được thần tượng của mình rốt cuộc trở thành nam nhân vật chính trong phim điện ảnh! Còn các chuồn chuồn đương nhiên là buồn bực, một phần là họ không tin nam thần của mình sẽ thua Tưởng Châu, một phần là vì thực sự không tìm được lý do để phản bác tin này.

Ai bảo người ta đóng phim đầu tay liền mang về giải thưởng Kim Long của Hongkong cho nam phụ xuất sắc nhất đâu.

Người viết chính là như thế, chỉ biết đâm vào chỗ đau của fan! Đâm phát chuẩn ngay! Khiến fan đau lại không làm gì được!

Đương nhiên, kịch bản thay đổi cũng rất phấn khích, ngay khi tin về Tưởng Châu đang khiến fan sôi sùng sục, Dung Đình và Hãng Truyền thông Rạng Đông liền kí hợp đồng, đăng thông cáo báo chí. Chỉ trong một đêm, Tưởng Châu và các fan của anh ta liền trở thành trò cười cho thiên hạ.

Lục Dĩ Quyến và Tiểu Hách dí sát đầu vào nhau, vừa xem tin tức, vừa cười đầy giảo hoạt, Dung Đình ra khỏi phòng tắm liền đứng từ trên cao nhìn xuống hai người: “Tiểu Hách, cậu gửi mail chưa?”

“A…. em chưa.”

“Lục Dĩ Quyến, cậu đến đây làm gì?”

“…Em tập luyện với anh.”

Dung Đình nhướn mày: “Thế hai người các cậu đang làm gì đây?”

“……”

Tiểu Hách và Lục Dĩ Quyến nhanh chóng bỏ chân xuống sô pha, xỏ dép lê, một người ngoan ngoãn đi ngồi xuống trước máy tính, người kia đứng lên, lại ngại ngùng đứng đực một chỗ.

Dung Đình lấy khăn mặt lau nước trên tóc, liếc nhìn Lục Dĩ Quyến: “Đi vào với anh.”

Lục Dĩ Quyến trơ mắt nhìn đối phương để trần nửa thân trên đi vào phòng ngủ, nuốt nước miếng, lại không dám đi.

Đúng là cậu đến tập cùng Dung Đình, hơn nữa còn là tập màn diễn cuối cùng của phim này… khụ, là cảnh giường chiếu của Hứa Do và Triệu Doãn Trạch.

Kì thật, theo kế hoạch, cảnh này nên chụp xong từ ngày hôm nay, nhưng không biết vì sao, hôm nay Dung Đình không vào được, soán ngôi của Lục Dĩ Quyến trở thành Vua NG.

Rơi vào đường cùng, Tạ Sâm đành phải cho Lục Dĩ Quyến và Dung Đình về nhà khách tập luyện xem sao.

Dung Đình ngồi trên giường đợi gần một phút đồng hồ mới nghe được tiếng bước chân của Lục Dĩ Quyến.

Dép vải tha sền sệt trên sàn nhà, trong hành lang đèn hơi tối, chậm rãi hiện lên bóng người.

Dung Đình cẩn thận siết chặt nắm tay, giấu đi đầu ngón tay run rẩy vào trong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi