ẢNH ĐẾ THÀNH SONG

Thời tiết đã ấm hơn, Lục Dĩ Quyến cởi quần xong chỉ còn lại một đôi chân cùng… Dung Đình bắt buộc mình dời mắt sang nơi khác, thế nhưng Lục Dĩ Quyến còn gọi lại: “Sư ca, giúp em cầm lấy một chút!”

Quần ướt sũng rất khó chịu, Lục Dĩ Quyến vô cùng ghét bỏ nó, trong lòng còn không khỏi thầm oán Dung Đình, tuy rằng cậu biết mình ngủ say, đánh thức không dễ, nhưng cách làm của Dung Đình cũng quá thô bạo!

Không có tí xíu thương hoa tiếc ngọc nào hết! o( ̄ヘ ̄o#)

Mang theo tâm lý trả thù đầy ngây thơ, Lục Dĩ Quyến ước gì nhanh chóng đem quần mình trao sang tay Dung Đình.

Kết quả là Dung Đình đứng ở bên ngoài bồn tắm, cứ như không nghe thấy được, chỉ có cơ bên gáy căng lên, tỏ rõ Dung Đình quả thật có nghe được.

Lục Dĩ Quyến căng thẳng, đầu óc vốn còn mờ mịt bỗng nhiên hoạt động rõ ràng, xong đời! Có phải là mình dỗi rồi chọc giận Dung Đình không?

May mà, Dung Đình chỉ ngắc ngứ một chút liền cầm lấy quần, đặt lên giá cho cậu, chỉ còn giọng nói có vẻ là lạ: “Em tắm đi, anh ra trước.”

Phòng ở ấm áp khiến Lục Dĩ Quyến cho dù đứng cũng thấy buồn ngủ, cậu không để ý Dung Đình, nhanh chóng cởi quần áo vò thành một đống ném dưới sàn.

Dung Đình đang chạy ra khỏi phòng tắm nhịn không được tạm dừng bước, ánh mắt liếc nhìn về phía gương, hơi nước bốc lên khiến hình ảnh phản chiếu không được rõ ràng cho lắm, chỉ thấy bóng người Lục Dĩ Quyến mờ ảo, đối phương dừng tập thể thao sau cơ bắp trên người không còn rõ ràng như trước, chỉ còn lại cơ thể có vẻ quá mức gầy yếu.

Dáng người không tính là hoàn mỹ, nhưng lực hấp dẫn vẫn đầy đủ.

Thế nhưng, Lục Dĩ Quyến hoàn toàn không chú ý đến Dung Đình còn chưa rời đi, thậm chí căn bản không thèm để ý có một người cùng giới tính sẽ nhìn đến cơ thể mình. Sự thản nhiên ấy khiến Dung Đình nhanh chóng tỉnh táo lại.

Anh nắm chặt nắm đấm cửa, lại thả lỏng, cuối cùng mới lựa chọn trầm mặc rời đi, đóng kín cửa giúp Lục Dĩ Quyến.

Nhưng mà, sau khi anh ra ngoài, không bao lâu sau, Lục Dĩ Quyến bỗng nhiên gào lên: “Sư ca!! Dung ca!!”

“Lại làm sao!” Ngoài phòng tắm, người nào đó đáp lại đã có vẻ mất kiên nhẫn.

Lục Dĩ Quyến cũng không rảnh bận tâm: “Giúp em lấy áo tắm với! Còn cả quần lót nữa! Ở trong ngăn nhỏ trong valy em ý! Lấy cái mày đen! Loại tam giác!”

“Tự ra mà lấy.”

“Em phải cởi truồng đấy!”

“Đừng đi ra! Chờ!” Không bao lâu sau, Dung Đình nhanh chóng thò tay vào lấy áo tắm và quần lót theo đúng yêu cầu của Lục Dĩ Quyến.

Lục Dĩ Quyến cười hì hì cầm quần áo, tiện thể nhân cơ hội trêu đùa tay Dung Đình.

Cho tới nay, rất nhiều fan đều phát cuồng lên vì tay Dung Đình, mười ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng, nhìn vô cùng hấp dẫn.

Lục Dĩ Quyến cũng không rõ lúc ấy mình nghĩ gì, chỉ là nhịn không được, đầu tiên là cầm tay, sau đó cong ngón trỏ cào cào lòng bàn tay đối phương.

Kết quả, nào nghĩ đến, Lục Dĩ Quyến còn chưa kịp rút tay về, Dung Đình bỗng nhiên đẩy mạnh cửa ra, cầm lấy cổ tay cậu, tiếp đó đẩy cậu vào bên trong áp lưng cậu vào tường.

Lục Dĩ Quyến lúc này mới run lên.

Dung Đình để sát cậu vào tường, vẻ mặt lãnh đạm, vô cùng lạnh lùng.

Nhưng tay anh rất ấm.

Xung quanh hai người như có một ngọn lửa dần bốc lên, khiến cho tim Lục Dĩ Quyến đập ngày càng nhanh hơn.

Dung Đình vốn cao hơn Lục Dĩ Quyến, giờ phút này, anh nhìn xuống Lục Dĩ Quyến, hơi cúi đầu, chóp mũi hai người dễ dàng chạm vào nhau.

Theo bản năng, Lục Dĩ Quyến liếm môi, giống như… đang chờ đợi gì đó.

Dung Đình vừa tắm rửa không lâu, so sánh với Lục Dĩ Quyến chỉ có chiếc khăn tắm cuốn lấy nửa người cũng không hơn là bao, anh mặc áo tắm, phần ngực hở ra, hai người đứng quá gần nhau, khiến Lục Dĩ Quyến dễ dàng cảm nhận được nhiệt lượng từ đối phương truyền đến.

Cảm giác khiến Lục Dĩ Quyến bỗng hoảng hốt.

Lúc này, cậu tỉnh táo biết, mình không phải Hứa Do, cũng hoàn toàn biết rõ đối phương là Dung Đình, không phải Triệu Doãn Trạch.

Nhưng không khí này lại khiến Lục Dĩ Quyến cảm giác, cảm tình vô cùng tương tự.

Nhưng tương tự chỗ nào chứ?

Lục Dĩ Quyến chăm chú nhìn Dung Đình, ngay cả tiếng thở cũng nhẹ xuống.

Cho đến khi cậu rốt cuộc nhớ lại cảnh tượng này từng xảy ra ở đâu.

Đây là cảnh hôn đầu tiên trong “Đồng độ sinh”.

Triệu Doãn Trạch cũng hôn Hứa Do từ góc độ như vậy.

Bọn họ diễn rất nhiều lần mới quay xong cảnh này, cũng đủ nhiều để khiến Lục Dĩ Quyến hoàn toàn có thể dựa vào bản năng biết được động tác kế tiếp của Dung Đình.

Cậu thậm chí không nhịn xuống được cảm xúc kì quái trong người, cậu chờ mong, chờ mong Dung Đình sẽ hôn, cậu hoài niệm, hoài niệm những ngày hai người thân mật trong trường quay ngày xưa.

Tại sao…. Cậu biết rõ mình không phải là Hứa Do mà vẫn sẽ khát vọng nụ hôn này như vậy?

Lục Dĩ Quyến chậm rãi nhíu mày lại, trong lòng nghi hoặc.

Nhưng, gần như đồng thời.

Dung Đình nhanh chóng buông tay ra, lui về phía sau một bước, Lục Dĩ Quyến nhanh chóng chuyển tầm mắt của mình đi, cố gắng che giấu cảm xúc tiếc nuối trong mắt.

Chỉ là, cậu trốn tránh, cũng bỏ lỡ Dung Đình phập phồng lồng ngực, còn có tình dục dù cố gắng khắc chế nhưng vẫn thấy rõ trong mắt.

“Về sau đừng đùa như thế nữa.” Dung Đình ném quần áo cho Lục Dĩ Quyến, xoay người đi ra ngoài.

Lục Dĩ Quyến phẫn nộ ôm áo tắm, nhìn cửa bị đóng lại, trong lòng đầy trống trải.



Ngày hôm sau, Lục Dĩ Quyến tỉnh lại thì Dung Đình đã rời khách sạn.

Lịch trình của đối phương ở Pháp kín hơn cậu rất nhiều, tạp chí Look còn mang đến một đoàn đội, họ sẽ chụp ảnh thời trang đường phố và làm một bài phỏng vấn với Dung Đình, ngoài ra họ còn làm một chuyên đề, mang tên Đối thoại thời trang, lập một nhóm cùng Dung Đình với tư cách là người phát ngôn của Dior tại Trung Quốc phỏng vấn nhà thiết kế.

Chủ đề lớn trong một tạp chí hàng đầu như vậy không phải là người nổi tiếng top đầu căn bản không lấy được.

Bởi vậy có thể thấy được, Thiệu Hiểu Cương quả thật là chuẩn bị rất lớn cho lần cạnh tranh giành giải thưởng này của Dung Đình.

Ngoài ra, theo lời Dung Đình, nếu anh có thể giành được ảnh đế của Cannes, anh cũng sẽ có cơ hội lên trang bìa của Vogue Pháp.

Thế nhưng, không biết tại sao, bên cạnh cảm xúc hưng phấn cho đối phương, đáy lòng Lục Dĩ Quyến còn che dấu sự mất mát.

Có lẽ người đều tham lam, lúc vừa nhận lời quay phim của Tạ Sâm, cậu cảm giác có thể có cơ hội đóng phim cùng Dung Đình đã rất hạnh phúc, sau lại khát vọng trở thành bạn của đối phương, cho tới bây giờ, bọn họ đã quen thuộc đến mức cùng ăn cùng ngủ, cùng nhau đi lên thảm đỏ.

Tại sao cậu còn không thấy đủ.

Lục Dĩ Quyến thậm chí cảm giác thời gian trôi quá chậm, cậu muốn tốt nghiệp, muốn có tác phẩm của bản thân, muốn công thành danh toại, đứng ở cùng độ cao với Dung Đình.

Mà không phải như bây giờ, tỉnh giấc chỉ có thể ngồi trong khách sạn, mở máy tính, lên weibo, thông qua bên thứ ba biết được Dung Đình đang ở đâu, làm gì.

Tuy vậy, mặc dù có chút không phục, Lục Dĩ Quyến vẫn phải khuất phục trước địa vị của Dung Đình, nếu hợp tác với Look, weibo của Look chắc chắn cũng sẽ đăng ảnh chụp đường phố của Dung Đình… Không biết chừng có thể tìm được địa chỉ, chạy đến cho Dung Đình bất ngờ.

Dù sao cũng dễ chịu hơn là ở trong phòng nhàn rỗi như bây giờ.

Nào ngờ, Lục Dĩ Quyến vừa đăng nhập, liền phát hiện trang web giật liên hồi, cậu đang tính tải lại, bỗng nhiên bị nhắc nhở trên góc phải làm cho hoảng sợ.

Fan mới 999+, cá nhân 999+, bình luận 999+ đờ mờ??? Chuyện gì xảy ra vậy???

(Tớ không dùng weibo nên cũng không rõ thông báo của nó như thế nào nữa)

Lục Dĩ Quyến nhanh chóng mở trang cá nhân, phát hiện trạng thái “Ha ha, chờ anh bước vào giang hồ, làm mù ngàn vạn người.” đã được đăng lại hơn ngàn lần.

Đương nhiên, phần lớn đều là fan của Dung Đình, có lẽ là do “Đồng độ sinh” thông báo tin tức, các fan bình luận đều na ná nhau, không phải là “Đã mù” thì chính là “Phục”, Lục Dĩ Quyến kiên nhẫn lật vài trang, phát hiện tác giả fan art cậu theo dõi cũng đăng lại “Thất kính thất kính QAQ, thì ra đây mới là thuyền chuẩn.”

Lục Dĩ Quyến nhịn không được cười ngã vào trên giường, cậu nằm dạng người ra, nhìn trần nhà thở hắt ra một hơi, nhịn không được ngửa mặt cười to: “A! Ha ha ha ha!! Rốt cuộc có ngày này, anh có thể quang minh chính đại đứng chung với Dung Đình rồi!”

Kỳ lạ, cái loại hãnh diện này từ đâu nhảy ra vậy?

Lục Dĩ Quyến còn đang ở trong phòng sung sướng một mình thì chiếc di động im lặng đã lâu của cậu bỗng nhấp nháy liên hồi.

Cậu vội vã xoay người nhảy đi nghe điện, là Dung Đình gọi.

“Alô?? Dung ca ạ!!”

Bên kia im lặng một chút, mới hỏi: “Anh gọi cho em làm em kích động như vậy?”

“Ha ha ha đúng vậy, rất kích động! Kích động muốn bay lên rồi!”

Dung Đình tự động xem nhẹ câu nói thần kinh của Lục Dĩ Quyến, “Đừng bay, tiếng Anh của em thế nào?”

“Dạ, tiếng Anh á?” Lục Dĩ Quyến nghẹn, “Còn tàm tạm, giao tiếp cơ bản không có vấn đề.”

Hoàn toàn không dám nói cho đối phương mình học trường quốc tế. Phải bí ẩn tí.

“Ừ, nói chuyện được là được, đi ra ngoài bắt xe, tìm anh đến ăn cơm trưa đi.”

“Gì ạ? Anh làm việc xong rồi à?” Lục Dĩ Quyến tuy rằng hỏi vậy nhưng cũng đã gập máy tính lại, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.

“Còn chưa, nhưng buổi chiều cũng cần em ở đây, em tự đến tìm anh đi.” Dung Đình tạm dừng một chút mới nói, “Địa chỉ là 27 rue d‘enghien, nếu em không đọc được thì đi hỏi reception hoặc là cho tài xế xem tin nhắn.”

“Anh yên tâm! Em hiểu được, nhà hàng tên là gì!”

“Một quán lẩu.”

Chạy đến Pháp ăn lẩu có bị tính là điên không?!

Có lẽ đoán được Lục Dĩ Quyến sẽ rủa thầm như thế, Dung Đình nhanh chóng giải thích: “Thời gian không đủ ăn đồ Pháp, buổi tối lại mời em.”

“Hi hi, thế được rồi, em đi tìm anh, quán lẩu tên là gì?”

“Một quán lẩu.”

Lục Dĩ Quyến nhìn di động thật kỹ thật kỹ, là tín hiệu của đối phương không tốt hay là mình nói không rõ lời? Cậu đành phải hỏi lại: “Em hỏi anh tên cơ mà, em biết là ăn lẩu rồi.”

Đầu bên kia trầm mặc, một lúc sau giọng nói trầm thấp của Dung Đình mới vang lên trả lời cậu: “Tên là một quán lẩu, a hotpot restaurant.”

“Ồ….”



Lục Dĩ Quyến vội vã chạy đến “Một quán lẩu”, Dung Đình ở trong nước luôn khó biết được tung tích mà nay lại đứng ở cửa nhà hàng chờ cậu. Lục Dĩ Quyến vô cùng vinh hạnh, tru lên một tiếng mới nhào qua, khó khăn lắm mới khoát tay lên vai Dung Đình được: “Sư ca! Anh đợi lâu chưa?”

Dung Đình liếc nhìn Lục Dĩ Quyến, đẩy cậu sang một bên, kỳ quái nhìn cậu: “Hôm nay em làm sao thế hả, chơi thuốc?”

“Đừng có độc mồm như thế được không hả?” Lục Dĩ Quyến đẩy Dung Đình một cái, nhưng vẫn tươi cười rạng rỡ, “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là một giấc tỉnh lại phát hiện mình nổi tiếng toàn quốc mà thôi, không biết ai moi ra weibo của em, ha ha, hôm nay em tăng một đống fan luôn!”

Dung Đình không nói gì, chỉ có thể nhắc nhở: “Nếu weibo có gì không trong sáng thì mau xóa đi, đừng xem nhẹ cộng đồng mạng.”

“Biết biết! Chuyện xấu của em chắc chắn không nhiều bằng anh, anh cứ yên tâm.”

Hai người sóng vai đi vào, Dung Đình nghe thấy câu này liền nhịn không được đập vào gáy cậu, cảnh cáo hắn: “Đừng ăn nói lung tung.”

Nhưng mà, Dung Đình vừa dứt lời, bỗng nhiên có một giọng nữ bé nhọn vang lên sau lưng hai người.

“Lục Dĩ Quyến!?”

Lục Dĩ Quyến sửng sốt, đến khi đối phương gọi đến lần thứ hai cậu mới dám xác định là đang gọi mình.

A, đúng là nổi thật, đi trên đường Paris mà cũng có người nhận ra.

Mang theo hưng phấn nho nhỏ, Dung Đình nở một nụ cười sáng lạn, quay người lại.

Thế nhưng, nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt.

—–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi