ẢNH ĐẾ THÀNH SONG

Editor: Thuỵ Miên

Beta: Kún HuyềnDung Đình xuất hiện, làm rối loạn tất cả kế hoạch của Lục Dĩ Quyến.

Vốn dĩ cậu định nhận giải xong sẽ mời Triệu Tuyết Huyên ăn một bữa thật lớn để chúc mừng. Mặc dù cùng một người con gái ăn cơm sinh nhật không có gì là ám muội, nhưng nghĩ lại vẫn có phần lãng mạn…Không biết đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng không hiểu tại sao lại biến thành bữa cơm bốn người.

Địa điểm do Dung Đình chọn, bên cạnh học viện Quốc Truyền vẫn có rất nhiều nhà hàng cao cấp xa hoa như trước, Dung Đình đeo kính râm và khẩu trang vào phòng bao, cho đến khi đồ ăn dọn lên hết, anh mới cởi ra.

Thực ra nếu tính toán kỹ thời gian, thì Lục Dĩ Quyến dọn ra khỏi nơi ở của Dung Đình mới 2 tuần thôi, vậy mà cậu lại có cảm giác rằng đã rất lâu không được thấy Dung Đình. Lâu đến mức Lục Dĩ Quyến không nhịn được nhìn anh khá nhiều lần, cho đến khi Dung Đình phát hiện ra cậu là lạ, rồi chủ động mở miệng hỏi “Làm sao thế?”

“Không….không sao.!” Khi ánh mắt của Dung Đình nhìn cậu, Lục Dĩ Quyến liền chạy trối chết, cậu do dự một chút, vẫn không nhịn được hỏi: “Một mình anh tới sao? Thích Mộng đâu?”

Dung Đình cảm thấy rất kỳ quái, “Cô ấy có công việc của cô ấy, anh chỉ tới trao giải…. cần có người đại diện đi theo sao?”

Lục Dĩ Quyến “Oh” một tiếng rồi không dám hỏi nhiều nữa.

May mà bây giờ không phải chỉ có hai người ở cùng một chỗ với nhau, đại khái là vì đã từng xem tác phẩm có sự hợp tác của Lục Dĩ Quyến và Triệu Tuyết Huyên, nên lần này Cao Tư Nguyên thay đổi đối tượng quay sang hàn huyên với Dung Đình, nhưng cũng nói không ít với Lục Dĩ Quyến và Triệu Tuyết Huyên.

“Hai người quản lý ống kính rất đặc sắc, rất ít sinh viên có thể xử lý thành thục như thế, qua đó có thể thấy được bình thường hai người tích lũy được không ít kinh nghiệm xem phim.” Cao Tư Nguyên cũng không keo kiệt lời tán thưởng với hai người trẻ tuổi, sau khi nói chuyện một lúc lâu với đề tài là bộ phim đoạt giải của hai người, Cao Tư Nguyên không khỏi đem lực chú ý dời sang Lục Dĩ Quyến, “Nếu như tôi nhớ không lầm, tôi đã bảo trợ lý giao cho cậu một phần kịch bản “Lòng son” phải không?”

Lục Dĩ Quyến vội vàng đặt đũa xuống, tập trung trả lời: “Đúng vậy, cảm ơn sự nâng đỡ của ngài! Tôi không ngờ có thể nhận được kịch bản của ngài.”

Cao Tư Nguyên cười “Chuyện này có gì mà không ngờ tới, tôi đã xem cậu biểu diễn ở Cannes, quả thực rất đặc sắc, nhưng mà tôi không ngờ rằng cậu lại theo học lớp đạo diễn. Đã xem qua kịch bản chưa?”

“Xem rồi ạ, vô cùng tuyệt vời, tôi rầt thích cốt truyện.” Mặt mũi của Lục Dĩ Quyến sáng bừng lên, “Tôi đặc biệt thích nhân vật nam chính. Anh ta chính là kiểu người….chỉ cần nhận được một sự tín nhiệm thì sẽ kiên cường bất chấp. Thật ra những người đang sống khó tránh khỏi chuyện có nhiều ràng buộc, thế nhưng có thể quả quyết như nhân vật nam chính cũng không nhiều, nên tôi vô cùng khâm phục anh ấy!”

Lúc nói, Lục Dĩ Quyến không nhịn được liếc mắt nhìn Dung Đình đang ngồi bên cạnh Cao Tư Nguyên.

Kịch bản “Lòng son” này rõ ràng cần dựa vào diễn xuất của diễn viên là chủ yếu, câu chuyện không mới lắm, nhưng nhân vật được xây dựng rất có trình tự, vì vậy nếu không phải là diễn viên phái thực lực thì không thể nào lý giải được sự biến hóa trong nội tâm của nhân vật. Lục Dĩ Quyến vừa nghĩ đến nam chính là Dung Đình liền có sự kích động khó có thể lý giải nổi, nhất là khi nghĩ đến chi tiết cuối cùng là lúc nhân vật nam chính chết một cách oanh liệt, cậu lại càng kích động (…).

Nhưng Lục Dĩ Quyến cũng hiểu vì sao Dung Đình lại do dự với bộ phim này, hình tượng nhân vật đều là vì tín ngưỡng tổ quốc mà liều mình, với hình tượng như vậy anh đã diễn “Liên Thành” rồi. Mặc dù nhân vật trong bộ “Lòng son” không phải là tướng quân mà là cẩm y vệ và cũng có sự khai thác khác nhau về tình tiết, nhưng trong đó vẫn có sự trùng lặp.

Cao Tư Nguyên cũng không ngờ rằng Lục Dĩ Quyến lại đọc kịch bản kỹ càng và lý giải được rất nhiều điều đến thế. Ông nhất thời nảy sinh hứng thú nên nhịn không được hỏi thêm mấy câu, “Vậy cậu cảm thấy lựa chọn của nhân vật nam chính là đúng hay sai? Cuối cùng anh ta cũng phản bội tín ngưỡng và phụ thân, huynh đệ mình, kiên trì áp giải Cốc Vương hồi kinh, kết quả là đổi lấy cái chết cho chính mình.”

Lục Dĩ Quyến dùng sức gật đầu, “Dĩ nhiên là đúng! Tôi cảm thấy chết không phải là sự lựa chọn đáng bị trào phúng, mà đó là một cách để giải thoát. Thật ra thì vua nào quan nấy, ngược lại thì nhân vật huynh trưởng của nam chính có phần quá cố chấp với ý niệm của mình…Vương triều chiến thắng rồi cùng nhau xây dựng thái bình thịnh thế mới đúng. Cốc Vương cũng không phải là người lương thiện, cho dù chết cũng chưa hết tội.”

Một câu “Vua nào quan nấy” đánh trúng tâm của Cao Tư Nguyên, vẻ mặt ông bộc lộ rõ biểu cảm “Cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm” kéo Lục Dĩ Quyến nói chuyện không ngừng.

Cuối cùng, bữa cơm tối không thể giải thích được này kết thúc trong tình huống Cao Tư Nguyên và Lục Dĩ Quyến “Hận không gặp sớm hơn.”

Tất cả có bốn người, ngoại trừ Lục Dĩ Quyến thì ngay cả Triệu Tuyết Huyên cũng tự mình lái xe tới, vì vậy vấn đề được thảo luận cuối cùng của mọi người là hướng đi và đích đến của Lục Dĩ Quyến.

Rõ ràng là Cao Tư Nguyên vẫn chưa được nói chuyện thỏa mãn với tiểu vãn bối, ông đưa ra đề nghị thăm dò, “Tiểu Lục à, nếu không thì tới nhà tôi uống trà đi?”

Lục Dĩ Quyến rất do dự,” Thật sự là hôm nay cũng đã muộn rồi…Nếu như lúc khác ngài có thời gian, đương nhiên tôi rất nguyện ý trò chuyện với ngài.”

Mặc dù Cao Tư Nguyên mất hứng, nhưng liếc nhìn đồng hồ mới phát hiện đã mười giờ rồi. Vì vậy ông dẫn đầu rời đi trước.

Tiếp đó là Triệu Tuyết Huyên, “Chúng ta đi thôi, tôi đưa cậu về chỗ Bạch sư ca.”

Lục Dĩ Quyến vừa muốn đồng ý, Dung Đình lại âm thầm nhăn mày, “Em vẫn còn ở chung với anh ta?”

“Đúng vậy, Bạch sư ca ở lưu lạc từ phương Bắc đến đây ở một mình cũng không dễ dàng, em đến ở cùng cũng chỉ là nhiều thêm một người làm bạn thôi!” ← rõ ràng là do bản thân ngại sống một mình cô đơn, nên chỉ có thể kiên trì chạy đến ở nhà người ta.

Nhưng mà, Dung Đình nhắc đến đề tài này thật sự không sáng suốt.

Lục Dĩ Quyến nhanh chóng nhớ tới Weibo và cú điện thoại ngày hôm đó, cảm xúc không được tự nhiên quanh quẩn trong lòng từ mấy hôm trước lại tràn ra, cậu gần như là chào tạm biệt anh ngay lập tức, ” Thực sự không còn sớm nữa, nếu như không có chuyện gì thì em đi về trước đây, sư ca cũng về sớm đi!”

Nói xong Lục Dĩ Quyến kéo Triệu Tuyết Huyên đi thẳng về bãi đậu xe dưới tầng hầm mà không quay đầu lại.

Chân mày Dung Đình lơ đãng nhíu một cái, đuổi theo hai bước, nhẹ nhàng kéo Lục Dĩ Quyến, “Sao hôm nay gấp gáp thế?”

Anh dùng sức không lớn, phạm vi động tác cũng không rõ ràng, thậm chí ngay lúc Lục Dĩ Quyến vừa dừng lại anh đã nhanh chóng rút tay về.

Nhưng ánh mắt của Triệu Tuyết Huyên vẫn lướt qua cổ tay Lục Dĩ Quyến sau đó nhìn thẳng vào mặt Dung Đình.

Dung Đình khắc chế tâm tình của mình một chút, thả chậm lại thanh âm của mình giống như lúc nói chuyện với bạn bè bình thường, “Đúng ra lúc đến đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em thế nhưng lại để quên ở nhà, em theo anh đi lấy đi! Nhân tiện có chút chuyện muốn nói với em.”

Lục Dĩ Quyến mấp máy môi, hơi có chút chống cự trả lời: “Cảm ơn Dung ca trước, nhưng mà hôm nay đã quá muộn rồi, nếu như em không trở về, Bạch Thần sẽ lo lắng.”

Dung Đình sửng sốt, đồng tử tối sầm, nhưng ngại Triệu Tuyết Huyên còn ở đây nên anh không thể không đè nén tâm tình sôi trào trong lòng, bình thản khuyên bảo hết sức: “Nếu như muộn quá, anh sẽ chở em về, nhưng mà….Bạch Thần lo lắng cho an toàn của em à? Gọi điện báo bình an cũng không được sao?”

Thấy Lục Dĩ Quyến cúi đầu không lên tiếng, Dung Đình đành thở dài, giả vờ tiếc nuối, “Dĩ Quyến anh cam đoan em sẽ thích món quà này, qua thôn này không còn tiệm nào nữa đâu. (*)”

(*) Qua thôn này không còn tiệm nào nữa đâu: Ý chỉ cơ hội duy nhất.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Lục Dĩ Quyến cuối cùng cũng hiện ra một chút buông lỏng.

Cậu chậm chạp ngẩng đầu lên, bất ngờ đối diện với ánh mắt mang theo hy vọng mong chờ đáp án từ cậu của Dung Đình.

Tận đáy lòng Lục Dĩ Quyến vì bản thân mình không có cốt khí mà thở dài, cậu không có biện pháp nào để từ chối Dung Đình, giống như lần đầu tiên nghe Dung Đình sẽ quay “Đồng độ sinh”, cậu không chùn bước mà chọn một chuyện mà bản thân mình chưa từng nảy sinh hứng thú, dường như hai chữ “Dung Đình” có sức hấp dẫn trời sinh với cậu.

“Được rồi, Tiểu Huyên cậu lái xe về cẩn thận.”

Triệu Tuyết Huyên vô cùng có lệ mà đáp ứng một tiếng, nhưng ánh mắt dò xét vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt của Dung Đình.

Đó là một Dung Đình vô cùng xa lạ.

Khác với Dĩ Quyến thích các tác phẩm điện ảnh của Dung Đình, Triệu Tuyết Huyên lại thích lúc Dung Đình đóng phim truyền hình hơn. Thời điểm ấy anh vừa tốt nghiệp, tuy rằng kỹ thuật vẫn rất tuyệt, nhưng lúc ấy con người anh vẫn còn sựngây ngô, nhân vật anh diễn cũng không to lớn như bây giờ.

Có nam phụ thâm tình thành thực, có nam chính bá đạo tổng tài…Nói chung đều là hình ảnh nhân vật minh họa cho hình tượng bạn trai mà các cô gái đều hướng tới.

Nhưng cuối cùng trong tất cả các phim truyền hình, Dung Đình không hề có vẻ mặt như bây giờ. Dường như tất cả cảm xúc của anh đều bị mỗi lời nói hành động của Lục Dĩ Quyến dẫn dắt, dù vui vẻ hay tức giận đều do ý niệm của Lục Dĩ Quyến chi phối.

Cô vừa đi vừa nghĩ đi, cho đến khi bước tới trước xe của mình mới không nhịn được mà nhìn về hướng đi của Dung Đình và Lục Dĩ Quyến.

Hai người đang sóng vai băng qua một đường xe chạy, Dung Đình cố ý đi chậm vài bước, từ bên phía trái của Lục Dĩ Quyến vòng sang bên phải – cũng chính là phía bên ngoài của cậu, hai người vừa đi vừa nói chuyện, thỉnh thoảng Dung Đình còn quan sát xung quanh, nếu có xe nào đi qua, dường như ngay lập tức anh liền đưa tay ra bảo vệ Lục Dĩ Quyến, cho đến khi xe đi xa.

Về phần Lục Dĩ Quyến thì —

“Ha ha ha ha!!” Nghe Dung Đình kể chuyện quả cầu nhỏ không đi xuống lầu, mà trực tiếp lăn từ lầu hai xuống rất nhiều lần, Lục Dĩ Quyến không hề thông cảm mà cười ha ha. “Anh không thể để cái ổ ở lầu một sao!”

Nhìn Lục Dĩ Quyến vui sướng đến mức khua tay múa chân, Triệu Tuyết Huyên không khỏi có chút xấu hổ…Rõ ràng mới vừa nãy còn bộc lộ ra vẻ không tình nguyện, sao có thể mất hết tiết tháo mà theo người ta ngay lập tức như vậy?!



Ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể của Lục Dĩ Quyến vẫn rất thành thật, cứ cười như vậy một đường cùng Dung Đình về nhà.

Dung Đình thấy thái độ của cậu trở lại bình thường, trong lòng cũng nhẹ thở ra.

–vì vậy, thời điểm tính sổ đã đến.

“Lúc trước sao không trả lời bình luận của anh?” Dung Đình hợp tình hợp lý mà chuyển từ đề tài của Tiểu Kim Mao sang một đề tài khác. “Anh nhắn tin em cũng không trả lời.”

Lục Dĩ Quyến lập tức có cảm giác bị người ta giẫm phải đuôi, cậu ngồi trên ghế phụ lái vặn vẹo uốn éo một cách không tự nhiên, “Gần đây không phải là em đang chuẩn bị thi đấu sao…có chút bận rộn nên không nhìn tới điện thoại.”

Dung Đình liếc mắt nhìn cậu, miễn cưỡng đồng ý với lý do này, anh vừa quay xe vào gara vừa tiếp tục truy hỏi: “Thân thể em vẫn không tốt sao? Sao vẫn ở bên chỗ Bạch Thần?”

Lục Dĩ Quyến chu miệng, có chút buồn bực mà kể lại những chuyện trong trường một lần nữa, “Thật ra em cũng lường trước mọi chuyện từ lâu…nhưng mà không ngờ lại tới nhanh như vậy, em không muốn ở một mình nên đi tìm Bạch Thần.”

Nghĩ đến thời điểm đó đúng ra là bản thân muốn đi tìm Dung Đình, Lục Dĩ Quyến liền cảm thấy bản thân mình có chút không biết tự lượng sức.

Vì vậy tất nhiên là cậu đã lược bỏ đoạn này.

Nhưng…

“Là chuyện xảy ra đúng hôm em trở về trường?”

Dung Đình cảm thấy có chút không đúng.

“Ưm, không nhỡ rõ lắm, dù sao thì hôm đó chắc hẳn là anh phải dự họp báo? Không phải là chúng ta không thuận đường sao?”

Quả nhiên!

Dung Đình đạp mạnh phanh xe.

Sau khi buổi họp báo kết thúc, trên đường đi tới một buổi tiệc tối gần như anh đều gọi điện thoại, tuy rằng cuối cùng đã nhắn một tin cho Lục Dĩ Quyến, cũng nhận được câu trả lời “không có việc gì” của đối phương, nhưng Dung Đình vẫn luôn có cảm giác nếu không có việc gì thì tuyệt đối Lục Dĩ Quyến sẽ không gọi điện thoại cho anh!

Lục Dĩ Quyến ngã tới ngã lui theo quán tính, có chút kỳ quái hỏi, “Sao đột nhiên phanh lại vậy?”

Trong gara tối như mực, Dung Đình nhìn chằm chằm vào mắt cậu và nói một cách sắc bén, “Ngày đó em gọi cho anh…thật ra là vì chuyện này phải không? Anh không nhận điện thoại nên em mới đi tìm Bạch Thần?”

“…” Lục Dĩ Quyến cứng ngắc, hắc hắc cười mỉa hai tiếng, “không phải thế, Dung ca anh suy nghĩ nhiều rồi, thật ra là em gọi nhầm số, ngay từ đầu em đã định tìm Bạch Thần rồi.”

Chết cũng không thể thừa nhận mình từng có ý nghĩ to gan lớn mật như thế trong đầu nha! Lục Dĩ Quyến nắm chặt tay nghĩ, điểm kiêng kỵ nhất trong chuyện kết bạn chính là không quen mà làm như thân. Phát triển đến hiện tại, rõ ràng là mối quan hệ giữa cậu và Dung Đình được duy trì khá tốt và không vượt quá giới hạn, Lục Dĩ Quyến không muốn Dung Đình cảm thấy mình là một người không biết xấu hổ.

Về phía Dung Đình…

Anh dùng hết sức kéo mạnh phanh tay, giọng nói cũng lạnh đi ba phần, “Xuống xe.”



Ban đầu Lục Dĩ Quyến cẩn cẩn thận thận vào nhà Dung Đình, còn hôm nay đã biến thành ngựa quen đường cũ.

Tự mình ngoan ngoãn lấy dép lê dành cho khách ra để thay giày, cũng không cần Dung Đình mời đã trực tiếp lấy cốc giấy và đến lấy nước trong ấm đun. Còn chủ nhân thật sự là Dung Đình lại chậm hơn cậu một nhịp.

Nhưng gần đây khả năng quan sát của Lục Dĩ Quyến nhạy cảm hơn với hoàn cảnh xung quanh, cậu nhanh chóng phát hiện ra rằng trong nhà Dung Đình có điểm khác biệt.

Cậu nhìn hộp đựng ly giấy bên cạnh ấm đun nước, lần trước lúc cậu đi, trong hộp vẫn có đầy ly giấy dùng một lần, hôm nay chỉ còn lại mấy cái. Cậu hít hít mũi, ngửi được trong không khí có một mùi hóa học rất quen thuộc nhưng không thể nói rõ.

Thùng rác trong phòng khách có hai túi rác rất lớn, hình như là bị dính loại đất nào đó rất bẩn, bên trong còn sót lại một ít bùn.

Lục Dĩ Quyến lại quay đầu lại, trước cửa có vài đôi dép lê nam chất lượng kém và một bịch bao dép màu xanh.

Dung Đình khóa cửa, mở máy giám sát ra, sau đó mới đi vào trong phòng khách.

Lục Dĩ Quyến đứng ở giữa nhìn quanh, giống như con thỏ nhỏ đi vào một hoàn cảnh lạ lẫm.

Anh không khỏi cảm thấy buồn cười, “Nhìn cái gì đấy? Tìm chó con? Lúc ra ngoài anh đã nhốt nó trên lầu, nếu không nó sẽ phá phách.”

“Không phải a…” Lục Dĩ Quyến mù mờ ngỡ ngàng, cuối cùng quan sát một vòng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Dung Đình lần nữa, “Anh lắp đặt thiết bị gia đình à?”

— trong nhà đã có rất nhiều người đến, hơn nữa những người đó là nam, có nhiều dép lê như vậy cũng không đủ nên cần có bao giày. Bọn họ làm việc tốn sức liên tục, vì vậy phải uống rất nhiều nước khiến cho ly giấy dùng một lần bị dùng hết. Mùi hóa học trong không khí chắc hẳn là do lắp đặt thiết bị. Thế nên mới mua cây cối về để thanh lọc không khí.

Lục Dĩ Quyến đoán, nhưng lại có chút không xác định.

Bởi vì mùi trong không khí không giống mùi sơn cho lắm.

Cậu nghiêng đầu trầm tư.

Thật ra đây cũng không phải là chuyện quan trọng gì, nhưng ánh mắt của Lục Dĩ Quyến lại lộ ra vẻ rất nghiêm túc.

Dung Đình nhìn cậu, khóe miệng bất giác hiện lên một chút vui vẻ.

“Đi theo anh, xem quà của em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi