ẢNH ĐẾ THỊ PHI

Lăng Hàm không hề muốn phát sinh thêm quan hệ quá thân mật với anh ta, dù sao bất kể là Chu Bắc Hiền hay Chu Thành đều không phải thứ tốt đẹp gì. Cậu đanh mặt, gạt tay Chu Thành ra: “Không có. Nếu anh muốn có chứng cứ, cho người theo đuôi Y Tự là biết ngay mà.”

“Tự dưng tôi cảm thấy nhìn cậu thuận mắt lắm đấy nhé.” Chu Thành cười tít mắt, nói.

Lăng Hàm không dám đắc tội anh ta quá đà, nhưng cũng không muốn quá thân mật với anh ta, cậu nghiêm túc nói: “Tóm lại, hai chúng ta thanh toán xong rồi, sau này con đường lớn của chúng ta mỗi người đi một hướng, nước sông không phạm nước giếng.”

“Nói hay lắm.” Chu Thành giơ một bàn tay lên.

Lăng Hàm high-five với anh ta, hai người nhìn nhau mà cười.

Sau khi đi ra khỏi phòng họp cùng Chu Thành, cô gái lễ tân nhìn cậu bằng ánh mắt tràn ngập ý tưởng hóng chuyện hay, xông lên hỏi cậu: “Hai người nói những gì vậy, mau kể cho tôi nghe với.”

Lăng Hàm giả bộ không nhìn thấy, đi lên tầng tìm A Khôn, tìm một vòng mới phát hiện ra A Khôn không ở đấy, Lăng Hàm đành ngồi trong văn phòng đợi.

Chạy được khỏi hòa thượng chứ không chạy được khỏi miếu, cậu không tin A Khôn sẽ không quay về.

Dạng người không có chính kiến, gió chiều nào theo chiều ấy, thấy lợi quên nghĩa khiến người ta rất đau đầu, có thể ép nhau một chút, còn có thể ép ra được chút mỡ.

Trong lúc đợi, cậu lấy điện thoại ra lướt Weibo, cậu tưởng rằng độ nhiệt tình của fan sẽ giảm đi không ít, bởi vì gần đây tin tức về cậu ít đi khá nhiều. Họ đều rất dễ quên, bất kể ngôi sao có nổi tiếng cỡ nào, nếu như im lặng một thời gian cũng sẽ bị lãng quên, huống hồ là nhân vật nhỏ bé như cậu. Điều khiến cậu thấy kỳ lạ là bình luận của hôm nay nhiều hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.

Cẩn thận xem lại, hóa ra Tưởng Nghị và Âu Dĩnh đã gắn thẻ cậu trong bài đăng.

MV rất tuyệt.

Liên kết là một bài hát được lên bảng xếp hạng.

Lăng Hàm ngồi thẳng dậy.

Hai MV mà mình tham gia, toàn bộ đều là của Lục Tư Nguyên.

Cậu ấn vào liên kết, đoạn video từ từ mở ra, tiếng mưa rả rích bật ra khỏi loa, giữa cảnh sơn thủy mờ mịt, mái đình nhỏ xanh xám, kiếm khách áo đen cởi chiếc mũ ướt sũng, để lộ đôi mắt đen thâm tình...

Một đoạn tiếng tiêu trong trẻo qua đi, nhạc dạo du dương uyển chuyển, kéo người ta vào thế giới xinh đẹp của danh kiếm và hồng nhan...

“Vũ Đình.”

Trong văn phòng yên tĩnh, tiếng hát của đàn ông du dương mà đau thương nhẹ nhàng vang vọng, Lăng Hàm nhìn vào màn hình điện thoại không chớp mắt, ánh đèn sáng chiếu lên gương mặt cậu.

Sau khi ca khúc kết thúc, âm thanh dần dần nhỏ đi, phảng phất như chàng thư sinh múa bút thành văn, dùng bút lông sói kéo một nét xa xôi, sau cùng biến mất trong tận cùng trắng xóa.

Trên màn hình, người kiếm khách áo đen nằm trong đình trú mưa, cô gái xinh đẹp chớp mắt biến thành bà lão tóc bạc trắng.

Nốt nhạc sau cùng biến mất.

Màn hình tối đen.

Sau khi tất cả kết thúc, Lăng Hàm dường như hoàn hồn lại mà thở hắt ra, buột miệng khen: “Thật tuyệt!”

Tất cả chú ý của cậu bị bài hát hút hết, cậu giống như một thính giả bình thường chưa được đào tạo chuyên nghiệp, bị hình ảnh tinh tế, tình tiết đau buồn và thứ âm nhạc hoa lệ kia hoàn toàn bắt mất hồn, hoàn toàn chìm đắm trong câu chuyện đúng như ý nguyện của người hát, tưởng tượng ra đôi nam nữ yêu nhau sâu đậm kia, còn phần biểu diễn của mình trong MV thì chẳng buồn xem kĩ. Không phải lần đầu tiên cậu nghe Lục Tư Nguyên hát, nhưng đây là lần đầu tiên nghe đến mức nhập tâm như vậy.

Dù sao, đây là bài hát mà cậu và anh cùng xuất hiện.

Lăng Hàm ôm tâm tình thích thú sâu kín, chia sẻ bài hát này lên Weibo, trong lúc đợi bình luận, điện thoại của cậu đột nhiên bị Đường Tập tập kích.

Từ sau lễ trao giải cuộc thi làm phim ngắn, hai người về cơ bản không gặp mặt nhau, số lần liên lạc ít ỏi cũng do phía Đường Tập chủ động liên lạc, chủ yếu là an ủi và động viên Lăng Hàm, hy vọng cậu có thể khắc phục khó khăn, vân vân.

Lăng Hàm rất cảm kích chàng trai như một cậu em trai này, nhưng lại cảm thấy không nên để trẻ con tham dự vào đống rắc rối của mình, cho nên nội dung nói chuyện với Đường Tập không hề đi sâu vào mấy thứ này.

“Lăng Hàm, bây giờ có tiện nói chuyện không?” Giọng nói trẻ trung, trong sáng của Đường Tập có một chút căng thẳng rất khó phát hiện ra.

“Tiện chứ.” Lăng Hàm mỉm cười ngả người lên sofa: “Sao thế?”

“Tôi có một vai diễn, rất phù hợp với anh, không biết anh có hứng thú không?” Đường Tập nói chuyện rất thẳng thắn, chắc vì trẻ tuổi, cuộc sống sung túc, còn chưa học được cái mà người ta vẫn gọi là đạo lý đối nhân xử thế trong xã hội.

Lăng Hàm tưởng rằng lại là vai diễn trong phim ngắn nên hỏi: “Có kịch bản chưa?”

“Có rồi.”

“Cậu làm đạo diễn à?”

“Không phải tôi.” Đường Tập phản ứng lại, giải thích: “Đạo diễn không phải tôi, là một đạo diễn của đài truyền hình, lần casting này là chọn cho nhân vật của phim truyền hình.”

Nhân vật của phim truyền hình?

Lăng Hàm bỗng chốc ngồi thẳng dậy, không dám tin vào tai mình: “Nhân vật của phim truyền hình?”

Cậu không nghe nhầm chứ? Không phải là phim ngắn, là phim truyền hình? Tính đến hiện tại, cậu mới chỉ quay MV với phim ngắn, đến cả một tác phẩm phim truyện ra hồn cũng không có, nếu như có thể quay phim truyền hình, chắc chắn sẽ là một đột phá quan trọng trong sự nghiệp.

Vừa vui mừng được chốc lát, cậu lại nhớ tới tình trạng hiện tại của bản thân, không có tác phẩm tiêu biểu, danh tiếng nửa vời, công ty không coi trọng, liệu ai có thể vươn cành ô liu ra với cậu?

Thôi thì đừng ôm quá nhiều hy vọng.

Cảm giác vui mừng hớn hở của Lăng Hàm nhạt bớt, dịu dàng trả lời: “Cảm ơn, hiếm có người ủng hộ tôi và nhớ tới tôi như cậu.”

Bất kể cơ hội mà cậu ta mang tới là thế nào, ý tốt của Đường Tập vẫn khiến cậu cảm thấy ấm áp.

“Không cần khách sáo, tôi...” Đường Tập đột nhiên khựng lại, dừng lời trong chốc lát, giọng nói hơi khàn: “Ngay ngày mai thôi, anh sẽ đến, đúng chứ?”

Lăng Hàm có phần tò mò không biết giữa chừng Đường Tập định nói gì, nhưng cậu cũng không truy hỏi thêm. Thực ra cậu vốn định từ chối, bởi vì hôm nay cậu sẽ nói chuyện tử tế với A Khôn, có lẽ sẽ có cơ hội công việc khác, nhưng giọng điệu có phần chờ mong của Đường Tập khiến cậu không nỡ từ chối.

“Được, tôi nhất định sẽ đến.”

Đường Tập vui vẻ nói: “Tôi sẽ gửi địa chỉ vào điện thoại cho anh.”

Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi mới lưu luyến cúp máy.

Lăng Hàm tiếp tục đợi ở phòng làm việc, tiếc rằng đợi thẳng một mạch tới sáu giờ chiều cũng không có ai quay về, nhìn sắc trời dần tối bên ngoài khung cửa sổ, Lăng Hàm thở dài một hơi, đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng.

Lê tấm thân mệt mỏi về căn hộ của Lục Tư Nguyên, cậu thầm cảm ơn bản thân chưa quên mất số tầng và mật mã. Căn nhà sáng đèn, ánh đèn rực rỡ khiến Lăng Hàm ý thức được rằng Lục Tư Nguyên đã về, cậu vội vàng thu bớt biểu cảm âu sầu trên gương mặt, nặn ra một nụ cười mỉm đúng mực rồi bước vào phòng khách.

Lăng Hàm đã nghĩ kĩ việc phải bắt chuyện với Lục Tư Nguyên thế nào, ví dụ như chuyện về MV, chuyện của Đại Bạch, chuyện đi ngủ, tiếc rằng vừa mới bước vào đã phát hiện ra Lục Tư Nguyên căn bản không ở phòng khách. Tìm khắp nơi, trong phòng dành cho cún cũng không có, chỉ thấy chú cún Đại Bạch hoảng loạn của anh. Phòng ngủ chính cũng trống không, sáng nay lúc Lăng Hàm đi nó là thế nào thì bây giờ quay về vẫn y nguyên như thế.

Lăng Hàm nghi hoặc bước vào phòng ăn, trong phòng ăn cũng không có ai, nhưng trên bàn cơm có mấy món ăn vẫn còn hơi ấm. Đến gần một chút, Lăng Hàm phát hiện ra trên bàn ăn trắng muốt có một mảnh giấy ghi chú, bên trên viết: Có việc ra ngoài, tối nay không về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi