ẢNH ĐẾ THỊ PHI

Chạng vạng tối, đạo diễn thấy ánh sáng cùng hoàn cảnh phù hợp với yêu cầu nên muốn mọi người đổi sang quay ngoại cảnh trong đình viện, hì hụi hì hụi, các nhân viện đem dụng cụ ra ngoài vườn, một mình Lăng Hàm bước ra khỏi phòng còn Y Tự lại được ba người trợ lý hầu hạ như được cung phụng bước ra.

Hai người họ vô tình hay cố ý đi cách xa nhau một chút, Lăng Hàm vùi đầu đọc kịch bản, Y Tự ngồi một bên nghịch điện thoại di động, thi thoảng Lăng Hàm cảm nhận được ánh mắt quen thuộc đang nhắm thẳng vào mình từ phía đình viện, cẩn thận quan sát thì phát hiện đó là Chu Bắc Hiền.

Xung quanh Chu Bắc Hiền có một đống người vây quanh, phần lớn là những diễn viên muốn tìm quan hệ chắp nối. Hắn chắp hai tay sau lưng, cơ thể như ngọc, có người bên cạnh nói chuyện cùng, hắn chỉ thi thoảng mỉm cười rồi gật đầu, người kia lập tức hưng phấn đến kích động, chắc người kia tưởng Chu tổng đang nghe mình nói cho nên càng nói nhiều hơn.

Nhưng Lăng Hàm biết Chu Bắc Hiền hoàn toàn không nghe vào tai, hắn đang nhìn sang bên này.

Khoảng cách quá xa, Lăng Hàm không nhìn rõ vẻ mặt cùng biểu cảm của hắn, thế nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt thâm trầm của Chu Bắc Hiền vẫn đang đặt trên người mình.

Lăng Hàm không hiểu tại sao hắn lại nhìn chằm chằm cậu như vậy, cậu với Chu Bắc Hiền đã gặp nhau nhiều lần nhưng chưa một lần nào hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào cậu như thế. Ánh mắt này dường như xen lẫn cả nhiệt độ nóng lực khiến người ta cảm thấy tê dại cả da đầu, nếu không phải là Lăng Hàm biết tính cách lạnh lùng vô tình của hắn thì có khi còn tưởng hắn thích mình.

Suy nghĩ Chu Bắc Hiền “thích cậu” vừa mới xẹt qua đầu đã khiến cả người Lăng Hàm nổi da gà, suy nghĩ này quá đáng sợ lại còn buồn nôn, Lăng Hàm vội vã thu mắt lại, chuyên chú vào kịch bản.

Sau khi thu mắt lại, cậu phát hiện Y Tự đang nhìn mình chòng chọc, vẻ mặt cứng đờ, lỗ mũi phập phồng như thể cậu ta đang cố gắng nhẫn nhịn cảm xúc gì đó.

Lăng Hàm ngẩn ra.

“Sao anh ấy lại nhìn mày?” Giọng của Y Tự như bật ra khỏi kẽ răng, từng chữ từng chữ đều kìm nén.

Lăng Hàm không biết mình nên làm vẻ mặt gì, nực cười, làm sao cậu biết được lý do mà Chu Bắc Hiền nhìn cậu chứ?

“Chẳng phải anh ta đang nhìn cậu sao?” Giọng Lăng Hàm rất lạnh nhạt.

Y Tự ngẩn ra, vẻ mặt hồ nghi quay về phía cổng vòm rồi lại quay về nhìn Lăng Hàm, lạnh lùng hừ một tiếng.

Hai diễn viên đều có chút không yên lòng nên hiệu quả cảnh quay tự dưng sẽ giảm bớt rất nhiều, trong loa vang lên tiếng đạo diễn Lý: “Hai người đang làm trò gì vậy hả?”

Lăng Hàm giật mình, nhanh chóng vào trạng thái, cậu bất giác nhìn về phía cổng vòm lần thứ hai, Chu Bắc Hiền đã không còn đứng đó nữa.

Quay phim mãi đến tận khuya, Lăng Hàm lết thân xác mệt mỏi đi vào phòng khách sạn, vừa mới đóng cửa lại thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Lăng Hàm cứ tưởng bạn cùng phòng của cậu đã tới nên vội vàng chạy ra mở cửa, thế nhưng khi cậu nhìn thấy người đang đứng bên ngoài liền sửng sốt, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Người đứng bên ngoài không phải ai khác chính là Chu Bắc Hiền.

Mùi rượu nhàn nhạt phả ra từ người hắn, Chu Bắc Hiền vắt áo khoác lên vai, một tay chống vào khung cửa, mơ hồ có ý ngăn cản không cho cậu đóng lại.

Hắn nghiêng đầu, đôi mắt dài mảnh hơi híp lại, nhìn Lăng Hàm không chớp mắt.

“Anh tới đây làm gì?”

Lăng Hàm vịn vào cánh cửa, nhíu chặt chân mày hỏi, nếu như Chu Bắc Hiền biết điều thì hắn nên nhìn ra vẻ không chào đón trên mặt cậu lúc này rồi tiện đà rời đi mới đúng. Cậu tin rằng với khả năng quan sát của Chu Bắc Hiền, hắn có thể dễ dàng hiểu được biểu cảm của cậu.

Nhưng cậu đã đoán sai rồi.

Chu Bắc Hiền không những không rời đi, thậm chí còn đi vào trong phòng.

Đôi mắt của Lăng Hàm mở lớn vì kinh ngạc, cậu lập tức lạnh lùng nói: “Chu tổng, đã khuya lắm rồi, tôi muốn đi ngủ.”

Khách sạn về đêm rất im lặng, trên hành lang ngoại trừ ánh đèn màu hoàng hôn bên ngoài đổ vào tấm thảm màu đỏ rực ra thì chẳng còn bất cứ cái gì khác. Lúc này đã là mười hai giờ, đa phần mọi người đã ngủ say, không có ai đi qua lại hành lang cả.

Lăng Hàm mở miệng đuổi người, có vẻ như Chu Bắc Hiền đã nghe thấy nên hắn dừng bước, tiếng gót giày da nện xuống sàn nhà hơi ngừng lại.

“... Bạch Tử Sách?”

Thanh âm trầm thấp như tiếng sét đánh giữa trời quang, Lăng Hàm kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu Bắc Hiền.

“Anh đang gọi ai?”

Giọng của Lăng Hàm căng lên vì quá khẩn trương.

Đáy mắt đen thăm thẳm của Chu Bắc Hiền hiện lên vẻ mê man, hắn lập tức lắc đầu, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt nghi ngờ một hồi, chợt nói: “À, cậu không phải cậu ấy, cậu là Lăng Hàm.”

Ngón tay đang nắm chặt của Lăng Hàm dần dần buông lỏng, cổ họng vẫn hơi căng lên: “Đúng là tôi rất giống Bạch Tử Sách, chẳng lẽ hôm nay Chu tổng mới biết điều này sao?”

Chu Bắc Hiền lắc đầu, trong ánh mắt toát lên vẻ hoài niệm hiếm có: “Tôi biết cậu giống cậu ấy, dáng vẻ cậu mặc đồ cổ trang ngày hôm nay là giống cậu ấy nhất.”

Tâm tình phiền muộn xẹt qua trong lòng, Lăng Hàm nhướng mày nói: “Nửa đêm rồi Chu tổng còn chạy tới phòng tôi chắc không phải để nói rằng tôi và Bạch Tử Sách giống nhau đấy chứ?!”

“Tất nhiên là không phải.”

Chu Bắc Hiền khẽ nâng tay lên như muốn chạm vào khuôn mặt của Lăng Hàm, nhưng Lăng Hàm đã kịp tránh ra, hắn thu tay lại rồi nói: “Tôi với Bạch Tử Sách là bạn thân, từ khi cậu ấy qua đời tôi vẫn luôn nhớ nhung cậu ấy...”

Chu Bắc Hiền nói rất chậm, rất trầm, cứ như từng câu từng chữ hắn nói ra đều thấm đẫm tình cảm nhưng vào tai của Lăng Hàm nó lại biến thành những lời châm chọc nhất. Cảm giác khuất nhục, hận thù đột nhiên bùng lên một cách rõ ràng hơn bao giờ hết, lồng ngực của cậu như muốn nứt ra.

“Bạn rất thân sao?” Giọng của Lăng Hàm có hơi sắc nhọn một cách khác thường: “Thân tới mức nào mà có thể khiến Chu tổng cứ mãi đuổi theo một người có bộ dạng giống người đó thế?”

Chu Bắc Hiền giật mình, hắn day day huyệt Thái Dương: “Xin lỗi, tôi đã say mất rồi.”

Lăng Hàm lạnh nhạt.

Có vẻ Chu Bắc Hiền cuối cùng cũng hiểu được sự không chào đón của Lăng Hàm cho nên hắn cầm áo khoác đi ra ngoài, ra tới nơi, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó bèn nghiêng đầu hỏi: “Trưa mai tôi có thể mời cậu ăn một bữa cơm không?”

Nếu như diễn viên khác lọt vào mắt xanh, được Chu tổng mời ăn cơm chỉ sợ đã vui sướng đến nhảy dựng lên, nhưng đối với Lăng Hàm thì cậu chỉ cảm thấy buồn nôn mà thôi, cậu thản nhiên từ chối: “Mai tôi có việc rồi, không rảnh.”

Lời từ chối khiến Chu Bắc Hiền hơi ngẩn ra, tiện đà quan sát Lăng Hàm thật kĩ rồi xoay người ra khỏi phòng.

Lăng Hàm đứng trong phòng một lúc lâu, đến khi sự tức giận trong lòng giảm bớt mới đi thay đồ rồi nằm trên giường nghịch điện thoại di động. Cậu không biết rốt cuộc Chu Bắc Hiền đang phát điên cái gì mà tự dưng chạy tới nói cậu giống Bạch Tử Sách, thậm chí còn tỏ vẻ như đang hoài niệm Bạch Tử Sách, lẽ nào hắn không biết cậu có một biệt danh là “Tiểu Bạch Tử Sách” hay sao? Lẽ nào thời gian mấy năm ở GMG chưa đủ để hắn biết chuyện này?

Vậy nên rốt cuộc là Chu Bắc Hiền đang muốn làm cái gì đây?

Sự khác thường của Chu Bắc Hiền khiến cậu càng cảnh giác hơn, cậu muốn nhìn xem tiếp theo Chu Bắc Hiền muốn làm gì.

Cậu mở Weibo, có rất nhiều người xin kết bạn, trong đó có cả: “Chuyên viên trang điểm Kéo Nhỏ” và “Nhân viên hậu cần Tiểu Hồ Ly”.

Nhớ đến hai cô gái năng động đáng yêu đó, Lăng Hàm liền mỉm cười, nhấn “Đồng ý”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi