ẢNH ĐẾ THỊ PHI

Nói thật lòng, cậu không hề muốn lôi kéo quan hệ gì hết, cậu chỉ muốn lẳng lặng làm một diễn viên thôi.

Dưới cái nhìn chòng chọc của A Khôn, Lăng Hàm chỉ có thể cười gượng: “Không phải anh bảo em tìm một chỗ dựa cho tử tế đấy sao...”

Trong mắt A Khôn lộ vẻ kính phục: “Có thể thu phục được cả ba người này, cậu giỏi quá rồi đấy! Không nhìn ra cậu có khả năng như vậy, đúng là không gáy thì thôi, gáy một tiếng giật hết cả mình.”

Lăng Hàm: “...”

Đừng nói những câu khiến người ta hiểu lầm như vậy được không?

“Nói thế là em sắp phải đổi quản lý à?”

Tại sao tôi lại là người biết sau cùng!

Lăng Hàm không biết nên vui hay buồn. Nếu phân tích một cách lý trí, đổi quản lý chắc hẳn sẽ có khá nhiều điểm tốt, bởi vì Lục Tư Nguyên không thể chuyển mình tới dưới trướng một người nát hơn cả A Khôn, mà cậu với A Khôn từ lâu đã bằng mặt mà không bằng lòng, sớm muộn gì cũng phải tách ra. Đổi quản lý chỉ có chỗ tốt chứ không có gì xấu.

Nhưng bây giờ đột nhiên có thêm cục diện rối rắm của Chu Thành và Chu Bắc Hiền, chuyện này còn phơi ra trước mặt chủ tịch hội đồng quản trị, cậu cứ có dự cảm không ổn lắm, như sắp bị người ta đưa lên đầu sóng ngọn gió của dư luận.

Trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt hóng hớt của cô gái ở quầy lễ tân, cậu như bừng tỉnh, chẳng trách cô ấy truy hỏi về quan hệ của cậu và Chu Thành.

“Tất nhiên rồi.” A Khôn đưa ra một đáp án chắc chắn, nhưng ánh mắt của anh ta có vẻ không ổn lắm. Lăng Hàm có vẻ như hiểu ra được anh ta đang nghĩ gì, bám được vào cây đại thụ là đòi đổi quản lý ngay, chắc chắn A Khôn đang nghĩ mình yêu cầu Lục Tư Nguyên làm như vậy.

Cậu tính giải thích, lại không biết nên giải thích thế nào, cảm giác giải thích mấy cũng không rõ được.

“Từ sau khi rơi xuống nước, cậu cứ như thay đổi hẳn vậy.” A Khôn cười khẽ: “Nếu cậu đã không muốn nói về quan hệ với ba người họ thì anh cũng không hỏi nữa. Mọi người đều thông minh sáng dạ mà, nếu như có người dám cướp nghệ sĩ trên tay anh, chắc chắn anh sẽ thấy không thoải mái, nhưng Lục Tư Nguyên giới thiệu anh với chủ tịch, cho nên anh xin nhận phần ân tình của cậu ta, tuyệt đối không làm khó cậu. Còn về việc cuối cùng cậu sẽ theo ai, vậy phải xem vào số của cậu rồi.”

Ánh mắt của A Khôn trở nên sắc bén hơn: “Trước kia anh cảm thấy cậu không xứng đáng để bồi dưỡng, nhưng bây giờ anh thừa nhận anh nhìn nhầm rồi.”

Lăng Hàm vẫn chưa làm rõ được quan hệ của cậu với Lục Tư Nguyên, Chu Thành và Chu Bắc Hiền, đành miễn cưỡng trả lời: “Anh Khôn đừng nói như vậy, sau này chắc chắn chúng ta còn là bạn bè, những điều anh vừa nói em đều không biết, em vừa mới về mà!”

A Khôn cười khẽ, có vẻ không tin lời cậu nói, sau đó vỗ vỗ vai cậu: “Cậu vừa về cũng mệt rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi!”

Biểu cảm của anh ta cho thấy anh ta hoàn toàn không tin lời Lăng Hàm nói, chắc chắn anh ta nghĩ cậu đã lén lút liên lạc với Lục Tư Nguyên khi ở Hoành Điếm, đưa ra yêu cầu đổi quản lý.

Lăng Hàm biết bây giờ nói gì thêm cũng vô dụng, âm thầm thở dài, cậu đứng dậy nói: “Anh Khôn, em đi trước đây.”

Ra khỏi cửa, Lăng Hàm lập tức gọi cho Lục Tư Nguyên, chốc lát sau, cuộc gọi được kết nối. Lăng Hàm hỏi một câu rất phủ đầu: “Chuyện đổi quản lý là thật à?”

Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát: “Đúng vậy, không phải cậu muốn đổi quản lý à?”

“Tôi có nói muốn đổi quản lý đâu.” Lăng Hàm ra dáng một con vịt chết còn cứng miệng. Thực ra cậu cảm thấy cảm kích hành động của Lục Tư Nguyên hơn, nhưng đồng thời cũng không mong anh đối đầu với hai anh em nhà họ Chu, hai anh em nhà kia có phải đèn cạn dầu đâu. Hơn nữa, chuyện to như thế này mà anh không bàn bạc gì với cậu, hại cậu biến thành người cuối cùng biết chuyện, đúng là tức thật.

“Cậu không nói muốn đổi, nhưng cậu nghĩ như vậy đó.”

“Làm sao anh biết được tôi nghĩ gì? Anh có phải con giun trong bụng tôi đâu.”

Người bên kia khẽ cười: “Nghĩ một đằng nói một nẻo.”

Lăng Hàm: “...”

Lăng Hàm: “Anh thừa nhận là anh làm rồi à?”

“Tôi có nhắc đến với chủ tịch...”

Lăng Hàm nhẫn nhịn nhưng không nhịn nổi: “Sao anh không nói trước với tôi một tiếng?”

Đầu dây bên kia im lặng rồi chậm rãi lên tiếng: “Xin lỗi.”

Lăng Hàm không ngờ Lục Tư Nguyên sẽ xin lỗi mình, khiến cậu không biết nên nói thêm gì nữa.

“Không nói nữa nhé, tôi vẫn đang bận.” Lục Tư Nguyên cúp máy.

Lăng Hàm cầm điện thoại mà ngơ ngẩn, cậu không hiểu nổi rốt cuộc Lục Tư Nguyên có ý gì, tại sao phải ra tay giúp cậu, trước mắt hai người không có quan hệ gì đặc biệt trừ quan hệ chủ nhà và người thuê phòng, tại sao anh phải nhọc lòng như vậy vì cậu?

Chẳng lẽ...

Ý nghĩ này vừa khiến Lăng Hàm kích động vừa khiến cậu không dám thừa nhận.

“Cứ thế này, coi chừng tôi sẽ tưởng anh yêu tôi đấy...” Cậu lầm bầm.

Lăng Hàm cứ nghĩ vẩn nghĩ vơ, bất tri bất giác đã đến bãi đỗ xe, đến bãi đỗ xe rồi mới nhớ ra mình làm gì có xe. Chiếc Porsche trước kia đã trả cho Chu Thành, đừng nói đến xe, đến chỗ ở cũng không có, bây giờ cậu hoàn toàn là một kẻ khố rách áo ôm không nơi nương tựa!

Lăng Hàm bất lực ngửa mặt nhìn trời, tự nhận mình xúi quẩy, quay đầu về thang máy.

“Lăng Hàm!” Giọng nói quen thuộc vang lên từ một hướng nào đó.

Da đầu Lăng Hàm tê dại, vô thức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Chu Bắc Hiền mặc bộ vest gọn gàng đang tựa vào một chiếc Mercedes Benz màu xám và mỉm cười với mình.

Lăng Hàm kéo hành lý ngoảnh đầu đi luôn, định coi như không nhìn thấy hắn.

Nào ngờ Chu Bắc Hiền sải đôi chân dài của hắn đuổi theo, vừa đuổi vừa hô: “Đợi đã!”

Bãi đỗ xe rất rộng, bây giờ đang là khoảng ba giờ chiều, nhân viên ra vào khá nhiều, xe đi tới đi lui rất thường xuyên, tiếng gọi của Chu Bắc Hiền đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Lăng Hàm rảo bước nhanh hơn, điên cuồng xông về phía thang máy như đi ăn trộm, âm thầm cầu nguyện rằng, đừng đuổi theo tôi nữa. Tiếc rằng trời không chiều lòng người, Chu Bắc Hiền đuổi theo cậu như cắn nhầm thuốc, từ bãi đỗ xe, đi vượt qua một chiếc xe ở giữa mà xông tới.

Thật khó tưởng tượng rằng có một ngày Chu Bắc Hiền sẽ theo đuổi cậu không chịu từ bỏ thế này. Hắn ta sĩ diện hão và coi trọng thể diện như thế, chẳng lẽ không e sợ ánh mắt của người khác sao? Không sợ bị người khác hiểu lầm sao?

Lăng Hàm lại nhanh chóng lắc đầu, giờ là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ đến chuyện về hắn ta thế, hôm nay vừa về đã gặp trọn bộ ba khó chơi Lục Tư Nguyên, Chu Thành, Chu Bắc Hiền, mình nên đi cúng thần tài mới đúng!

Lăng Hàm đã xông vào thang máy, ấn nút, cảm ơn trời đất, bây giờ trong thang máy chỉ có một mình cậu. Cậu không muốn người khác nhìn thấy mình và Chu Bắc Hiền lôi lôi kéo kéo, sau lại đồn đại thành tin bậy tin bạ.

Cửa thang máy từ từ khép lại, đúng lúc chuẩn bị đóng kín hoàn toàn thì một bàn tay chen vào, làm kẹt cửa, cưỡng ép bắt cánh cửa mở ra.

Chu Bắc Hiền bước vào thang máy, đưa tay kéo Lăng Hàm đang trốn mà không có chỗ trốn, mạnh mẽ kéo cậu ra khỏi thang máy.

Lăng Hàm đột nhiên thấy hận cơ thể hiện tại, kiếp trước mình cao to bao nhiêu, sao kiếp này lại biến thành con gà què thế này? Nếu như là lúc trước, tốt xấu gì mình vẫn có thể tranh chấp với Chu Bắc Hiền được, bây giờ chưa kịp giãy giụa gì đã bị lôi ra ngoài rồi.

“Buông tay!” Dù gì cũng là đàn ông trưởng thành, tuy rằng không kịp đề phòng đã bị lôi ra khỏi thang máy, nhưng vùng vẫy một hồi cậu vẫn có thể thoát ra được.

Chu Bắc Hiền đi đằng trước lôi cậu đi rất mạnh bạo, dồn rất nhiều sức, cơ thể tản ra khí chất vừa không tốt đẹp gì vừa áp bức người khác. Sau khi Lăng Hàm giãy ra được, hắn dừng bước, quay đầu lại, dùng ánh mắt như chó sói nhìn cậu chằm chằm khiến da đầu của Lăng Hàm tê dại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi