ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

“Anh rất tức giận?” Xu Mạn móc lấy tay người đàn ông: “Lời cuối mà anh nói, có phải là đang lo lắng cho tôi không?”

Thẩm Thanh Yến bị đầu ngón tay lành lạnh của cô vẽ vào lòng bàn tay cảm thấy hơi ngứa, anh nắm lấy ngón tay nghịch ngợm trong lòng bàn tay: “Tôi không tức giận, loại người đó không đáng để tôi phải tức giận.”

“Thật ra tôi cảm thấy cái người kia chụp hình hai chúng ta rất đẹp, nhưng đáng tiếc máy ảnh là của anh ta, không thể cầm đi được.” Cô hơi tiếc nói.

Thẩm Thanh Yến không ngờ cô sẽ nói như vậy, nhất thời bật cười, mở tay kia ra sau đó đưa cho cô một chiếc thẻ nhớ: “Nếu như em thích, ngày khác tôi sẽ tự mình chụp cho em. Những thứ anh ta chụp được đều ở trong tấm thẻ này hết, vì vậy tôi mới lấy tấm thẻ này.”

“Ồ, vậy tại sao anh ta lại muốn chụp chúng ta? Chúng ta cũng đâu có làm chuyện xấu gì đâu.” Xu Mạn lại hỏi.

“Tâm tư của con người rất phức tạp, có những người thích lấy những chuyện nhỏ làm thành chuyện lớn, cố ý nói xấu bịa đặt, hãm hại người khác. Có thể vốn dĩ là một chuyện kia rất đơn giản nhưng bị người có tâm địa xấu xa thêm mắm dặm muối, dắt mũi mọi người… Tôi không mong em vì tôi mà lại bị chú ý quá mức.”

Nghĩ đến việc hoa lan nhỏ của anh bị những người tâm địa xấu nhòm ngó, trong mắt Thẩm Thanh Yến lóe lên tia lạnh lẽo.

Xu Mạn cố gắng suy nghĩ cả nửa ngày, vẫn không hiểu hết được đạo lý trong lời nói của anh, quả nhiên lòng người phức tạp khó dò.

Thẩm Thanh Yến cảm thấy bàn tay mình đang nắm có chút lạnh, anh không khỏi nắm chặt tay hơn: “Em rất lạnh sao? Sao tay em lại lạnh như vậy?”

Thật ra Xu Mạn không thấy lạnh, chủng loại của cô chịu được lạnh, có thể thích nghi rất tốt với hai mùa đông xuân.

Nhưng mà cô thích cảm giác được người đàn ông nắm tay, bèn gật đầu: “Vẫn ổn, chỉ là lúc gió thổi qua có chút lạnh.”

Hôm nay không có mặt trời, gió đầu xuân thổi qua quả thật có chút lạnh. Thẩm Thanh Yến buông tay cô ra, cởi áo khoác khoác lên người cô.

Xu Mạn: “… Áo của anh hơi nặng, đè lên cánh tay tôi rồi. Anh nắm tay tôi, tôi sẽ không lạnh nữa.”

Thật đúng là tiểu yêu tinh.

Thẩm Thanh Yến chỉ đành mặc lại áo khoác, nắm tay cô. Tâm trạng cô tốt lên không ít, đuôi mày cũng ngập tràn ý cười, Thẩm Thanh Yến thấy thế, lo lắng trong lòng cũng dần biến mất.

Từ phòng bảo vệ đến khu nội trú chỉ có vài bước chân, Thẩm Thanh Yến đi trước thay cô chắn gió.

Hai người vừa trở lại khu VIP tầng năm thì mười người nhiệt tình chạy lại chỗ họ.

“Xin chào! Thẩm Thanh Yến, tôi là fan của anh, anh có thể ký tên cho tôi được không?”

“Tôi là fan của anh, tôi chụp ảnh với anh được không?”

Thẩm Thanh Yến sợ bọn họ quá kích động, đẩy ngã hoa lan nhỏ của mình,bèn ôm lấy Xu Mạn bảo vệ cô trong vòng tay, uyển chuyển từ chối: “Thật ngại quá, tôi còn muốn đưa người nhà đi kiểm tra, tạm thời không có thời gian.”

Mọi người thấy tay Xu Mạn bị bó bột chỉ đành bỏ qua.

Thẩm Thanh Yến đưa Xu Mạn về phòng bệnh, lấy điện thoại gọi cho Cao Khang Hạo.

Cao Khang Hạo đã quen với trạng thái chờ lệnh bất cứ lúc nào, nghe điện thoại rồi hỏi: “Ông chủ, chuyện gì vậy?”

“Tôi làm hỏng máy ảnh của tay săn ảnh, lấy được thẻ nhớ của anh ta, tôi gửi phương thức liên lạc của anh ta cho anh qua weixin, anh liên hệ với anh ta xem nên đền thế nào thì đền.”

Cao Khang Hạo bị dọa không nhẹ, phải biết rằng ông chủ của anh ấy vẫn luôn rất ôn hòa, sao bỗng dưng lại nổi nóng? Lại còn làm hỏng cả máy ảnh của tay săn ảnh, đoạt lấy thẻ nhớ của người ta, chuyện này nghe sao cũng không giống chuyện ông chủ anh ấy có thể làm.

Cao Khang Hạo lo lắng nói: “Ông chủ, sao cậu lại đối chọi với tay săn ảnh? Là nhà nào? Những năm nay truyền thông thật sự không dễ đối phó, phim của cậu sắp chiếu rồi, đừng để người khác bôi đen…”

“Tay săn ảnh là người bên studio Lưu Sơn, có người thuê bọn họ, anh nói chuyện tử tế với anh ta, tiện thể chú ý động tĩnh trên mạng.”

“Có người thuê tay săn ảnh chụp trộm cậu á?” Giọng của Cao Khang Hạo cao vút: “Ông chủ, cậu tra ra được là ai chưa? Có bị chụp phải cái gì bất lợi không?”

“Thẻ nhớ bị tôi lấy đi rồi, tôi đại khái có thể đoán ra được đối phương là ai, nhưng mà tôi vẫn cần anh giúp tôi xác nhận lại. Chúng ta làm việc cần phải có căn cứ, kẻo người khác lại bảo chúng ta quỵt nợ.” Thẩm Thanh Yến đứng ở cửa sổ, hơi nheo mắt lại nói.

“Ồ, được thôi.” Sau khi Cao Khang Hạo đồng ý, lại nghĩ đến một chuyện, bèn nói: “Ông chủ, cậu nói chú ý động tĩnh trên mạng, vừa nãy có người vừa đăng một bài viết có chủ đề là cậu cứu người ở bệnh viện, không giống như bài đăng của thủy quân. Chuyện này có phải là thật không?”

“Chuyện là thật, nhưng mà tạm thời anh đừng để ý tới, người khác muốn đăng thì đăng, chúng ta cứ án binh bất động trước. Tự mình đăng bài và cư dân mạng đăng bài là hai khái niệm khác nhau, đừng khiến một chuyện tốt thành chuyện tôi tự lăng xê bản thân. Nhưng…” anh dừng lại một chút: “Nếu như dân cư mạng không chú ý, anh có thể liên hệ với phía đạo diễn Đậu để bọn họ tuyên truyền một chút cho bộ “Đại dương xanh thẳm”, đừng lộ liễu quá.”

Ông chủ quả thật khiêm tốn, Phật hệ(1), không hề giả tạo, tâm tư, lòng dạ này vừa nhìn đã biết không giống mấy tiểu sinh(2) lưu lượng mua hotsearch muốn làm ầm lên khoe khoang với mọi người.

(1) Phật hệ (佛系): Những người hiền lành lương thiện, không tâm cơ, không tranh đoạt với ai.

(2) Tiểu sinh (小生): chỉ chung những nam diễn viên trẻ chưa có thành tựu nổi bật nhưng có giá trị thương mại, dễ hút fangirl.

Cao Khang Hạo thành thật gật đầu, sau đó nói được.

Thẩm Thanh Yến tắt điện thoại, đi về phía Xu Mạn. Lúc này ở cửa có hai y tá trẻ tuổi vừa giao ca xong, trên tay hai người còn cầm bút và giấy.

“À, xin chào! Chúng tôi có thể làm phiền một chút được không? Mong anh ký tên cho chúng tôi, cảm ơn.”

“Được, không có gì.” Thẩm Thanh Yến lần này lại rất hào phóng nhận lấy giấy và bút trên tay bọn họ, sảng khoái ký tên cho hai người.

Sau đó lại có người hỏi có thể chụp ảnh cùng hay không, Thẩm Thanh Yến thấy các cô ấy cũng ít người, ai nấy đều rất ngại ngùng e thẹn, bèn gật đầu đồng  ý.

Xu Mạn nhìn thấy họ thay phiên đứng bên cạnh người đàn ông, sau đó giơ tay chữ V với điện thoại di động, ai nấy đều cười rất vui vẻ.

Cô lại không vui rồi.

Nhóm y tá được ký tên, chụp ảnh xong, quay đầu cảm ơn Thẩm Thanh Yến sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này Thẩm Thanh Yến mới được yên tĩnh, xoay người thì thấy Xu Mạn cứ chăm chú nhìn mình. Thẩm Thanh Yến không khỏi bật cười nói: “Làm sao thế? Trên mặt tôi có gì kỳ lạ sao? Sao em cứ nhìn tôi như vậy.”

Xu Mạn gật gật đầu, giọng điệu chua loét nói: “Quả thật đẹp kỳ lạ, khó trách các cô ấy đều rất thích anh.”

“Tôi cũng rất thích anh, tôi cũng muốn được ký tên, cũng muốn được chụp ảnh.”

Thẩm Thanh Yến nghe cô nói vậy dở khóc dở cười: “Được, vậy em có giấy không? Tôi ký tên cho em ở đâu?”

Xu Mạn nhìn xung quanh một vòng, không có giấy, nhíu mày lại nghĩ: “Tôi không có giấy, cũng không cần ký trên giấy, anh ký lên lòng bàn tay cho tôi đi, như vậy tôi nắm tay là nắm được anh rồi.”

Nói xong, cô còn coi là thật xòe tay phải ra trước mặt anh.

Tiểu yêu tinh này, rốt cuộc cô học ở đâu những lời sến súa này, quả thật không coi ai ra gì.

Thẩm Thanh Yến cảm thấy lòng mình như có một lớp mật ngọt bao quanh, ý cười bên môi không khống chế được dần lan rộng.

Anh nhìn bàn tay trắng nõn xinh xắn kia, vươn ngón trỏ ra viết một chữ ở lòng bàn tay của cô. Ngón tay ấm áp kia di chuyển trên tay cô tê tê ngứa ngứa, cực kỳ thoải mái.

Nhưng Xu Mạn vẫn chưa hài lòng: “Như này tôi không nhìn rõ chữ anh viết.”

Thẩm Thanh Yến viết xong một nét cuối cùng, nửa đùa nói: “Tôi không nỡ làm bẩn tay hoa lan nhỏ nhà tôi, hay là tôi ký tên lên tay trái bị bó bột này nhé, mong rằng tôi có thể trừ tà diệt tai cho em, sớm ngày bình phục.”

Thẩm Thanh Yến nói xong, cầm bút ký tên mình lên trên tấm vải băng tay trái của cô. Nhưng chỉ mỗi tên trông quá đơn điệu, Thẩm Thanh Yến nhìn chỗ trống bên cạnh bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng – anh nên vẽ gốc hoa lan xinh đẹp kia.

Thẩm Thanh Yến nhẹ nhàng nâng khuỷu tay cô lên, lưu loát vẽ hình hoa lan nhỏ. Anh cúi đầu, vẻ mặt tập trung, Xu Mạn cũng nhìn chăm chú, hai cái đầu ngày càng dựa gần nhau, tóc cũng quấn vào nhau.

Cửa phòng đóng kin như ngăn cách hành lang bên ngoài và phòng bệnh ngăn hai thế giới riêng biệt, tiếng ồn ào ngoài cửa hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự yên tĩnh trong phòng bệnh.

Thẩm Thanh Yến chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Bởi vì quá yên tĩnh, ngay cả khứu giác cũng như được phóng đại lên gấp bội. Mùi hương thanh mát trên người cô càng rõ ràng hơn, anh bắt đầu có chút mất tập trung. Không khí trong phòng bệnh như đông cứng lại, nhiệt độ trong phòng dường như đột ngột tăng lên vài độ.

Xu Mạn nhìn thấy tai người đàn ông đang đỏ lên, vươn tay phải lên sờ thử: “Tai anh lại đỏ rồi, còn hơi nong nóng, nhưng đo đỏ rất đáng yêu.”

Đôi tai nhạy cảm bị một bàn tay mát lạnh chạm vào, Thẩm Thanh Yến rùng mình, cây bút trên tay không cẩn thận gạch thêm một đường cong lên chỗ đã vẽ, trông rất bắt mắt.

Oh, chết tiệt!

Thẩm Thanh Yến thầm mắng một câu.

Anh nắm lấy bàn tay đang làm chuyện xấu kia, bỗng ngẩng đầu, không ngờ khuôn mặt của tiểu yêu tinh ngay trên mình, môi anh bất ngờ đụng phải hai cánh môi mềm mại kia, chóp mũi toàn là mùi hoa lan lành lạnh thơm mát.

Đôi mắt đen như ngọc sáng lên, tựa như sao băng đang rơi xuống.

Thẩm Thanh Yến cảm thấy bệnh tim của mình lại tái phát rồi, anh thậm chí quên cả hô hấp.

Đúng lúc này, một giọng nữ cao vang lên cùng với tiếng cửa mở: “Thanh Yến, Mạn Mạn, cơm đến rồi, mẹ vừa nấu canh…”

Chữ “gà” của mẹ Thẩm cuối cùng vẫn bị nuốt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi