ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

Bỗng trời giáng một tiếng sấm sét…

Gió ngừng thổi, người cũng không thấy đâu nữa.

Những tia nắng chiếu đầy mặt đất sau cơn mưa, Thẩm Thanh Yến có chút khó chịu nheo mắt lại, không gian nhỏ hẹp trong xe khiến chân anh tê rần.

Tiếng sấm trong giấc mơ không phải sấm, mà là có người đang gõ cửa xe.

Anh có chút buồn bực ngồi thẳng người dậy, hạ cửa kính xe xuống, nhìn Thẩm Xuân Quân đang đứng ngoài cửa, cáu kỉnh gọi một tiếng: “Bố.”

“Con đến từ lúc nào? Sao lại ngủ ở trên xe?” Thẩm Xuân Quân không để ý giọng điệu gắt ngủ của anh, ngược lại còn nhìn qua tấm cửa kính hỏi: “Xu Mạn đâu? Không đi cùng con qua đây à?”

Thẩm Thanh Yến chậm chạp lấy lại tinh thần trả lời: “Cô ấy còn ở nhà, hôm nay con có hoạt động, thuận tiện qua đây lấy ít đồ. Vừa nãy buồn ngủ quá, muốn nghỉ ngơi mấy phút.”

Thẩm Xuân Quân nhìn quầng thâm xanh đen ở mắt anh, nói: “Con cũng đừng liều mạng quá, sức khỏe quan trọng. Muốn lấy cái gì, con mau lên lấy đi.”

Thẩm Thanh Yến giả bộ lấy điện thoại xem giờ, nghiêm túc nói: “Cao Khang Hạo nói không cần, con không lên đấy nữa ạ.”

Anh chịu đựng cảm giác tê dại và khó chịu trên người, điều chỉnh lại ghế dựa, xoay người nói với Thẩm Xuân Quân: “Bố, con đi trước đây, giờ con có chút việc bận.”

“Được rồi, đi bận việc của con đi! Bao giờ hết bận thì nhớ dẫn Xu Mạn đến ăn cơm.” Thẩm Xuân Quân xách lồng chim lùi về phía sau, nhìn đến khi xe chuyển bánh rời đi.

Trong đầu Thẩm Thanh Yến đều là hình ảnh kiều diễm của giấc mơ kia, chóp mũi anh dường như vẫn còn quanh quẩn mùi hương hoa lan thanh mát, trên tay vẫn còn xúc cảm mềm mại…

Đúng là đòi mạng!

Anh lái thẳng xe về nhà, đi thẳng vào phòng tắm.

Anh toi rồi, bị tiểu yêu tinh chiếm đóng hoàn toàn rồi.

Có điều, chỉ cần nghĩ đến lời thổ lộ ấm áp của cô, Thẩm Thanh Yến cảm thấy cả đời này có thể bị tóm gọn trong lòng bàn tay tiểu yêu tinh cũng là một chuyện may mắn.

Anh tắm xong, thay một bộ quần áo khác, cả người thoải mái hơn không ít.

Nhớ đến giấc mơ hoang đường kia, lòng anh bỗng nhiên dâng lên cảm xúc ngọt ngào, nhưng lại lờ mờ có chút… mất mát?

Anh chỉ thiếu chút nữa là có thể nhấm nháp hương vị của đôi môi mềm mại ngon miệng kia.

Anh vẫn còn hoài niệm xúc cảm mềm mại cùng hương vị ngọt ngào thơm mát…

Vừa nghĩ đến những chuyện đó, tim anh như dấy lên một ngọn lửa nóng rực.

Thẩm Thanh Yến đi đến phòng bếp, luộc một quả trứng gà, tâm tình cuối cùng bình ổn trở lại.

Bây giờ anh có thể chắc chắn Xu Mạn sống ở bên kia không tồi, cũng yên tâm không ít. Ăn xong bữa sáng, anh lại quay về giường ngủ một giấc.

Mấy ngày nay lăn qua lăn lại, giờ anh nên thừa dịp hoa lan nhỏ dưỡng thương để tiếp tục công việc.

Sau khi ngủ bù, buổi chiều Thẩm Thanh Yến đi đến phòng làm việc, tìm Cao Khang Hạo xem xét tình hình gần đây.

Kế hoạch quảng bá cho bộ phim đang được sắp xếp, căn cứ vào nhiệt độ luôn không ngừng tăng lên của Thẩm Thanh Yến thì không có vấn đề gì quá lớn.

Hơn nữa lần này bọn họ cứu Mary, với sức kêu gọi của Mary và “Beauty Fashion”, tương đương với việc tìm được con đường tuyên truyền tốt nhất cho tác phẩm mới của bọn họ.

“Minh Tinh Đại Mạo Hiểm” mùa hai dự kiến sẽ quay vào nửa tháng sau, trong khoảng thời gian này Thẩm Thanh Yến tạm thời không sắp xếp thêm lịch trình khác.

Sau khi Cao Khang Hạo báo cáo hết mọi việc lại nói: “Ông chủ, lần trước cậu bảo tôi đi điều tra một người, tôi đã điều tra ra rồi. Chỉ có điều, thám tử của chúng ta phát hiện người muốn mua tin xấu của cậu, không chỉ có người phụ nữ kia, còn có thêm một đoàn đội khác.”

“Hử?” Thẩm Thanh Yến không ngờ sẽ có thu hoạch khác.

Cao Khang Hạo nói tiếp: “Đoàn đội này chắc hẳn là đối thủ trong giới giải trí, thám tử cũng không tra được rõ thân phận của đối phương. Đối phương chắc hẳn rất có kinh nghiệm, cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết, thế nhưng có thể khẳng định được rằng người này từng có mâu thuẫn với chúng ta.”

Thẩm Thanh Yến gật đầu, nghiêm túc nói: “Để bọn họ tiếp tục điều tra.”

Mặc dù anh không nhớ được bản thân mình đã đắc tội người khác khi nào, nhưng ở một nơi như giới giải trí, có lúc tồn tại cũng chính là sự đe dọa, càng đừng nói đến chuyện xé nhau tranh giành tài nguyên. Có lúc hai đoàn đội hoàn toàn không quen biết nhau, cũng có thể vì lợi ích nào đó mà gây thù kết oán.

Anh ra mắt mười năm, cũng không sợ bị người khác bôi đen.

Bởi vì anh không có gì để bôi đen.

Thế nhưng lần này…

Thẩm Thanh Yến cân nhắc, sau đó lại xem xét lại số tiền trong tay mình, nếu như muốn mua đứt căn biệt thự ở Hoán Hoa Khê kia, có thể vẫn còn thiếu hơn 10 triệu tệ.

Biệt thự ở Hồ Thiên Nga, dù giờ có bán đi, cũng không thể sang tay ngay trong thời gian ngắn được.

Chỗ còn lại, anh chỉ có thể vay ngân hàng.

Gần đây cuộc sống Xu Mạn trôi qua rất yên ổn, cô một mình chiếm cả một căn phòng rộng lớn, mỗi tối đều có thể tìm được không ít con mồi. Nhưng lần này cô bị thương nghiêm trọng, cho đến ngày thứ mười mới có thể biến lại thành người.

Đáng tiếc, Thẩm Thanh Yến ngoại trừ ngày thứ nhất xuất hiện trong giấc mơ gặp cô, sau đó cũng không xuất hiện nữa.

Xu Mạn mỗi khi nhớ lại đều có cảm giác mất mát khó nói lên lời, cô còn cho rằng anh rất nhớ cô, sẽ đến đây gặp thêm mấy lần chứ!

Đương nhiên, nguyên nhân Thẩm Thanh Yến không đến thăm cô cũng rất phức tạp.

Một mặt là dạo gần đây anh quả thật rất bận, anh không chỉ bận chuyện công việc, cũng bận rộn chuyện xem nhà mới, còn thêm chuyện anh phải đi ngân hàng vay thế chấp. Toàn bộ số tiền trên tay anh hoàn toàn không đủ để mua biệt thự ở Hoán Hoa Khê. Xu Mạn muốn tách ra khỏi hộ khẩu của anh thì cô phải có tài sản đứng tên mình mới được.

Mặt khác, Thẩm Thanh Yến cũng sợ chính mình lại có giấc mơ như kia…

Đợi đến khi anh làm xong hết tất cả, đã hai tuần trôi qua.

Thẩm Thanh Yến cũng không biết Xu Mạn chuyển biến tốt chưa, giờ nhà cũng xem xong rồi, tiền cũng đã đến nơi, chỉ cần Xu Mạn có thể biến thành người, bọn họ có thể đi mua nhà.

Thẩm Thành Yến lái xe đến thành phố Phỉ Thúy, đi đón hoa lan nhỏ của anh trước.

Khi đang đi lên tầng, anh còn gặp dì Trần ở tầng hai. Khu nhà bên này hầu như đều là nhà ít tầng cho nên không có thang máy, những người sống ở đây đều là các cô dì, chú bác 50, 60 tuổi, mọi người bình thường đều thích chào hỏi, quen biết lẫn nhau.

Dì Trần gặp được Thẩm Thanh Yến thì nói: “Thanh Yến cũng về rồi đấy à! Cháu tới thật không đúng lúc, bố mẹ cháu vừa mới ra khỏi nhà rồi.”

Thẩm Thanh Yến gật đầu nói: “Cháu có chìa khóa nhà rồi ạ.”

Anh cố tình đợi bố mẹ anh đi thì mới đến, nếu như chỉ thấy mình anh tới, hai người họ chắc chắn sẽ hỏi sao Xu Mạn không đến. Thẩm Thanh Yến cũng muốn một mình đến xem hoa lan nhỏ của anh có thể biến thành người chưa, nếu như bố mẹ ở nhà thì có nhiều điều khó có thể nói với hoa lan nhỏ.

Thẩm Thanh Yến đi vào nhà, trong phòng khách không có bóng dáng của hoa lan nhỏ.

Thẩm Thanh Yến đi về phía phòng ngủ của mình, vừa nhìn đã thấy chậu hoa lan quen thuộc bên cửa sổ.

Hoa lan nhỏ của anh đang tắm nắng, đung đưa theo gió.

Số lần anh trở về đây trong một năm không vượt quá hai bàn tay, thế nhưng mẹ anh lúc nào cũng vẫn dọn dẹp sạch sẽ căn phòng ngủ này.

Thẩm Thanh Yến đưa tay để quần áo sang một bên, đi qua bên đó, đứng cạnh cửa sổ tỉ mỉ quan sát đánh giá cô, gần đây cô phát triển khá tốt, còn mọc thêm vài chiếc lá xanh mới, chỉ là cánh hoa bị mất khi trước vẫn không có dấu hiệu hồi phục lại.

Thẩm Thanh Yến cảm thấy có chút đau lòng.

Anh khẽ thở dài, lầm bầm nói: “Em vẫn chưa biến lại được à?”

Thấy cô vẫn không có phản ứng gì, Thẩm Thanh Yến chỉ đành lấy một cái ghế qua, sau đó ngồi xuống, thấy cô đong đưa lay động theo gió, Thẩm Thanh Yến cũng không nhịn được nhếch môi lên cười.

Gần đây hoa lan nhỏ không ở nhà, buổi tối anh cũng không nghỉ ngơi tốt, giờ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cô, Thẩm Thanh Yến ngồi một lúc thì lên giường nằm chợp mắt nghỉ ngơi.

Cả đêm qua Xu Mạn đi bắt Mộng Yểm, vừa đúng ánh nắng hôm nay thoải mái dễ chịu, cô ngủ đến là ngon.

Mãi đến khi cô tỉnh lại nhìn thấy người nằm trên giường, sau khi giật mình kinh ngạc, lập tức biến thành người, nhảy lên trên giường.

Thẩm Thanh Yến bị tiếng động trên giường làm tỉnh giấc, mở mắt ra thì nhìn thấy hoa lan nhỏ của anh… trầ.n trụi bò nhoài trên chăn bông anh đang đắp.

Thẩm Thanh Yến vừa mới ngủ dậy nhất thời đầu óc trống rỗng.

Người nằm trên chăn vui vẻ kinh ngạc nói: “Cuối cùng anh cũng đến thăm em rồi.”

“Em…” Thẩm Thanh Yến bất đắc dĩ hỏi: “Quần áo của em đâu?”

“Ôi, suýt nữa thì quên.” Cô quá vui mừng, quên mất giờ bản thân không có quần áo mặc: “Anh tìm giúp em bộ quần áo đi, em không có quần áo.”

“Không phải em có thể biến ra sao?” Thẩm Thanh Yến nhắm mắt nói.

“Chỉ có ở trong mơ em mới có thể biến ra.”

Thẩm Thanh Yến nghĩ cách giúp cô: “Trước tiên em đứng dậy khỏi người anh đã, đắp chăn kín vào, anh đi tìm quần áo cho em.”

“Được.”

Xu Mạn vừa dứt lời, phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, tiếp đó là tiếng của Tần Hiểu Đồng: “Ông đúng là một ông chồng không được tích sự gì, cái gì cũng không quản. Giờ thời tiết tốt như vậy, đống chăn này nên mang ra phơi nắng, Thanh Yến với Xu Mạn có về đây thì đắp chăn cũng dễ chịu hơn.”

“Hai đứa nó về chỉ ăn một bữa cơm rồi đi, nào có ở lại qua đêm? Bà mỗi tháng tháo ra giặt rũ hết lần này đến lần khác, tháo rồi lại giặt, giặt rồi lại tháo, dùng cũng không dùng, đây chẳng phải là mua việc vào người à.” Thẩm Xuân Quân nói.

“Sao lại là mua việc vào người được, có gan thì ông đừng dùng đồ tôi giặt đi… Nhanh mở cửa cho tôi, từ sáng đến tối cầm cái lồng chim của ông làm cái gì!”

Thẩm Xuân Quân bỏ lồng chim của ông xuống, đi đến cửa phòng Thẩm Thanh Yến, mở cửa, để Tần Hiểu Đồng mang đống chăn gối đã phơi nắng vào.

Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Thanh Yến không kịp suy nghĩ gì, vội vàng xoay người nhấc chăn lên, quấn Xu Mạn vào trong chăn.

Sau khi Thẩm Thanh Yến quấn chăn cho Xu Mạn xong, đang chuẩn bị từ giường đứng dậy thì cửa đã mở đã mở ra rồi…

Tiếng cãi nhau của Tần Hiểu Đồng với Thẩm Xuân Quân bỗng dừng lại ở cửa.

Thẩm Thanh Yến quay đầu lại, nhìn thấy nửa cái chân Xu Mạn vẫn đang ở ngoài chăn, mà chính mình…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi