ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

Thẩm Thanh Yến quay đầu, nhìn thấy hơn nửa cái chân của Xu Mạn vẫn đang ở ngoài chăn, mà chính mình… một tay còn đang nắm chặt tấm chăn mềm mại, vẫn duy trì tư thế quấn chăn kín đáo cho Xu Mạn.

Cái tư thế này, nhìn qua trông giống như bản thân đang muốn làm gì đó.

Chết tiệt!

Lòng Thẩm Thanh Yến thầm mắng một câu, giờ quả thật hết đường chối cãi.

Anh buông bàn tay đang giữ chặt chăn, lại nhanh chóng kéo lại góc chăn, cố gắng đắp kín chân Xu Mạn lại.

Anh chỉ cảm thấy thời tiết đầu xuân này khô nóng muốn đòi mạng, cả căn phòng tràn ngập ánh nắng nóng rực như đốt lửa, chỉ vài giây ngắn ngủi nhiệt độ không ngừng tăng lên, khiến anh quả thực muốn nhảy xuống sông Trường Giang để hạ nhiệt.

Thẩm Xuân Quân rất thức thời kéo tay áo của Tần Hiểu Đồng, kéo bà ra khỏi phòng, sau đó lặng lẽ đóng cửa phòng lại.

Thẩm Xuân Quân: “Chăn trước tiên cứ để ở bên chúng ta.”

Tần Hiểu Đồng: “Ông nói xem hai đứa chúng nó trở về đây sao không nói một tiếng?”

Thẩm Xuân Quân: “Bà bớt nói hai câu đi, tối nay ăn gì? Bây giờ tôi đi mua.”

Tần Hiểu Đồng: “Mua chút…”

Thẩm Thanh Yến nghe âm thanh nói chuyện nho nhỏ truyền đến từ ngoài cửa, không khỏi xoa hai huyệt thái dương đau nhức.

Anh có chút bất đắc dĩ ngồi xuống giường, cởi bỏ cúc áo trước ngực mình, muốn để bản thân bình tĩnh đôi chút, thế nhưng nghiêng đầu lại nhìn thấy kẻ đầu sỏ gây tội vẫn đang ngơ ngác nhìn anh.

Vô tội cực kỳ.

Thẩm Thanh Yến quả thực muốn xử phạt tiểu yêu tinh hay gây chuyện này ngay lập tức.

Lúc này, tiểu yêu tinh bị bọc dưới lớp chăn mới mở miệng nói: “Anh Thanh Yến, vừa nãy em vốn dĩ có thể trở về chậu hoa.”

Đúng vậy, cô có thể nháy mắt về chậu hoa, bản thân mù quáng thế nào mới lo lắng thế chứ!

Thẩm Thanh Yến nghe xong, cả người đều không ổn…Tiểu yêu tinh này quả nhiên là chuyên đến để trừng trị anh.

“Em…” Anh từ từ bình tĩnh lại: “Lần sau không được nghịch ngợm như vậy nữa.”

Xu Mạn có chút vô tội chớp chớp mắt nhìn, cô đâu cảm thấy bản thân mình nghịch ngợm chút nào đâu, bởi vì quá vui mừng khi nhìn thấy anh, nhất thời quên mất, vì vậy mới không mặc quần áo mà… Nhưng ở nơi này không có quần áo của cô, dù cô muốn mặc, cũng không có gì mặc cả.

Thẩm Thanh Yến nhìn thấy vẻ mặt vô tội của cô, lại mủi lòng, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài: “Em đấy, anh không có ý muốn trách phạt em, nhưng mà em bị người khác nhìn thấy thì không tốt. Thân thể của em, không được cho người khác xem, biết chưa?”

Xu Mạn ảo não gật gật đầu, bày tỏ rằng bản thân đã biết.

Hơn nữa ngoài anh ra, cô cũng không có cho người nào khác xem.

Thẩm Thanh Yến thầm nghĩ may là anh đã chuẩn bị tốt mọi thứ, nghĩ rằng cô có thể sẽ biến thành người, bèn mang theo một bộ quần áo. Anh để quần áo đã mang qua lên giường, sau đó kéo tấm rèm lại: “Em tự mình thay quần áo trước đi, anh ở bên ngoài chờ em.”

Thẩm Thanh Yến thay cô đóng cửa phòng, ra ngoài.

Vừa ra ngoài, Thẩm Thanh Yến đã bị Tần Hiểu Đồng kéo vào góc phòng bếp hỏi thăm tình hình.

“Mẹ nói chứ, hai đứa đến sao không nói trước với bố mẹ một tiếng, mẹ cũng có thể chuẩn bị cơm nước cho tốt!” Tần Hiểu Đồng cả giận nói.

Thẩm Thanh Yến nhìn thấy nụ cười vô cùng nhiệt tình của mẹ anh, da đầu run lên, ngoài mặt vẫn bình tĩnh trả lời: “Không cần phiền phức như vậy đâu, mẹ chỉ cần tùy tiện nấu một bữa cơm nhà là được rồi.”

“Sao thế được? Con gái nhà người ta lần đầu tiên đến nhà chúng ta, không thể quá tùy tiện, bằng không trông có vẻ không quá lịch sự.” Tần Hiểu Đồng cười không khép được miệng, lại trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Yến oán trách: “Mẹ nói hai đứa trẻ tuổi các con đúng là bất cẩn, cho dù là ở nhà… cũng nên đóng cửa lại! Giờ hay rồi, khiến cả bố lẫn mẹ đều ngại.”

Thẩm Thanh Yến biết mẹ anh sẽ nghĩ nhiều, anh muốn tranh luận nhưng không nói ra được, chỉ đành yếu ớt giải thích: “Thật ra không như mẹ nghĩ đâu, con với em ấy vẫn chưa tiến đến bước kia.”

Tần Hiểu Đồng nghe xong mặt liền đổi sắc. quở trách nói: “Mẹ nói con sao không biết chịu trách nhiệm chút nào thế! Mẹ với ba con đều nhìn thấy rồi, con còn ngụy biện! Con như này Xu Mạn nghĩ thế nào? Con đúng thật là, mẹ là mẹ con còn không nhìn nổi nữa.”

“Mẹ đâu có nói hai đứa như vậy là không đúng, con lăn lộn ở nơi như giới giải trí, lại còn ngại ngùng trước mặt bố mẹ? Xu Mạn là một đứa trẻ tốt, trông còn đẹp hơn mấy đứa minh tinh trong giới giải trí. Hai đứa ở bên nhau, so với việc con tìm trong giới giải trí còn đỡ được không ít phiền phức.”

“Hơn nữa, Xu Mạn đối với con rất chân thành, bằng không giờ tìm đâu ra cô gá nào mặc kệ sống chết vẫn quan tâm đến con như nó…”

Thẩm Thanh Yến nghe mà hoang mang, mẹ anh rõ ràng hiểu lầm rất nhiều.

Nhưng giờ anh càng giải thích thì cũng bằng không, hình ảnh vừa rồi, cũng không thể trách bọn họ nghĩ nhiều. Chỉ sợ là bản thân bắt gặp hình ảnh đó cũng sẽ nghĩ đến chuyện đó.

Thẩm Thanh Yến chỉ đành im lặng không nói gì, giúp mẹ rửa rau, nấu cơm.

Tần Hiểu Đồng thấy Xu Mạn ra khỏi phòng, bèn đẩy Thẩm Thanh Yến ra ngoài: “Ra kia cùng Xu Mạn đi, một bữa cơm không làm khó được mẹ con đâu.”

Thẩm Thanh Yến rửa tay, rút hai tờ giấy ăn trong phòng bếp lau khô tay, giúp Xu Mạn chỉnh lại quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo trên người. Động tác của anh thuần thục tự nhiên, không hề gượng gạo, tựa như chỉnh lại quần áo cho chính mình vậy.

Tần Hiểu Đồng bận rộn trong phòng bếp ngó ra xem, trong lòng thầm mắng Thẩm Thanh Yến khẩu thị tâm phi, trước mặt bà năm lần bảy lượt nói không có quan hệ gì, vừa thấy Xu Mạn đã lộ rõ nguyên hình.

Sau khi Thẩm Thanh Yến thay Xu Mạn chỉnh lại quần áo, lại quay lại phòng ngủ, đem chậu hoa vào trong túi đen, chuẩn bị mang xuống để trong xe dưới tầng, tránh việc một lát nữa bố mẹ anh phát hiện không thấy hoa lan nhỏ lại nghi ngờ.

Thẩm Thanh Yến đem theo chậu hoa trống xuống tầng với Xu Mạn.

Anh để chậu hoa vào cốp sau xe, đưa Xu Mạn đi một vòng quanh đây, ấy vậy mà lại gặp được người quen Triệu Uyên.

Chân Triệu Uyên đã khỏi hẳn, chỉ là khi đi đường, tư thế có chút kỳ lạ. Nhìn thấy hai người, Triệu Uyên từ xa đã lên tiếng chào hỏi: “Ái chà! Hôm nay hai người qua đây gặp mặt phụ huynh rồi đấy à.”

Thẩm Thanh Yến không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ đánh giá anh ấy một lượt: “Cậu cũng về thăm dì Anh à?”

“Cậu đừng có mà nhắc nữa, từ sau khi mẹ tôi hiểu lầm chuyện lần trước, gần đây cứ như phát điên lên vậy, mỗi ngày đều càu nhàu với tôi. Ba ngày đi xem mắt hai người, lần này cậu thật sự hại chết tôi rồi, nói đi, đền bù thế nào?” Triệu Uyên không đứng đắn nói.

“Bao giờ rảnh thì mời cậu bữa cơm, sức tưởng tượng của dì Anh quả thật quá phong phú.” Nhớ đến việc Lôi Anh nhận nhầm Xu Mạn thành bạn gái Triệu Uyên, lòng Thẩm Thanh Yến có chút bực bội.

“Cậu chẳng có thành ý gì cả! Cậu nợ tôi tới giờ không chỉ một hai bữa cơm đâu.” Triệu Uyên nói, sau đó lại tò mò nhìn Xu Mạn đứng bên cạnh Thẩm Thanh Yến: “Tiểu mỹ nữ, đến ngày hôm nay tôi vẫn chưa rõ tại sao cô lại rõ biết rõ chuyện của người nhảy lầu lần trước như vậy, tôi suýt chút nữa cho rằng cô với cô gái kia thật sự quen biết nhau.”

Sau đó, cái người tên Kiều Tử Ngọc định nhảy lầu kia tỉnh ngộ, lại tìm người đã cứu cô ấy cảm ơn, trong đó bao gồm cả Triệu Uyên.

Triệu Uyên lúc đó còn tưởng rằng Xu Mạn với Kiểu Từ Ngọc quen biết, nhưng anh vừa nói đến người tên Xu Mạn, vẻ mặt Kiểu Tử Ngọc mờ mịt ngơ ngác, nói bản thân không quen biết Xu Mạn, cô cũng không biết tại sao Xu Mạn lại biết nhiều chuyện của cô ấy như vậy.

Kiểu Tử Ngọc còn muốn tìm Xu Mạn với Thẩm Thanh Yến nói cảm ơn, nhưng Xu Mạn lúc đó đã xuất viện rồi.

Giờ gặp lại, Triệu Uyên bỗng nhớ đến chuyện này, trong lòng không khỏi tò mò hỏi cô.

Thẩm Thanh Yến không ngờ trong chuyện đó còn có công lao của Xu Mạn, nhưng tiểu yêu tình của anh vốn dĩ thần thông quảng đại, cho dù có biết cũng không có gì là lạ.

Xu Mạn không muốn trả lời câu hỏi này, bèn nhìn về phía Thẩm Thanh Yến xin giúp đỡ, Thẩm Thanh Yến cười đùa nói: “Nhanh chóng đi làm chuyện của cậu đi, trường hợp này, đừng nên để người ta đợi cậu, nếu không sẽ mất lịch sự đấy.”

“Được rồi! Muốn đuổi tôi thì cứ nói thẳng, không dám làm phiền hai người, làm cẩu độc thân thật không dễ dàng gì, vẫn nên quan tâm đúng lúc. Tôi đi nhé, hai người cứ tiếp tục.” Triệu Uyên thấy Xu Mạn không muốn nói sự thật, chỉ đành bỏ qua.

Thẩm Thanh Yến với Xu Mạn đoán rằng cũng sắp đến giờ cơm, bèn đi siêu thị mua chút hoa quả, mang về nhà.

Vừa vào nhà, Tần Hiểu Đồng đã nhiệt tình cười nói: “Mẹ đang muốn gọi điện thoại cho hai đứa, hỏi xem bao giờ hai đứa về. Cơm mẹ nấu xong cả rồi, chỉ còn mỗi canh xương nữa thôi. Bị thương gân động cốt phải chú ý trăm ngày, Xu Mạn nên uống nhiều canh xương một chút, ăn nhiều thịt, mới nhanh chóng hồi phục sức khỏe.”

Thẩm Thanh Yến cảm thấy trong lời nói của mẹ anh còn có ý khác, may là Xu Mạn chỉ nghe hiểu ý nghĩa ngoài mặt.

Thẩm Xuân Quân ôm lấy bình rượu câu kỷ tử qua, bảo Xu Mạn ngồi xuống.

Tần Hiểu Đồng nhớ đến cây hoa bên cửa sổ, hỏi Thẩm Thanh Yến: “Có phải con đem chậu hoa lan đi rồi không? Vừa nãy khi mẹ vào phòng trải lại chăn, sao lại không thấy nó nữa?”

Thẩm Thanh Yến liếc nhìn Xu Mạn, tiểu yêu tinh làm như chuyện không liên quan đến mình, đang thèm muốn đồ ăn trên bàn.

Thẩm Thanh Yến dạ một tiếng: “Con sợ lát nữa sẽ quên, lúc nãy xuống tầng thì mang nó theo để lên xe rồi ạ.”

“Mẹ nói mà, buổi chiều lúc ra ngoài vẫn thấy, chớp mắt lại không thấy đâu nữa. Con coi cây hoa kia như bảo bối, không sợ nó ngạt chết à? Con mau đi xuống lấy lên đây, một lát nữa mẹ nhắc con. Bình thường bố con hút thuốc ngoài phòng khách, mẹ đều mang cây hoa vào phòng ngủ của con, giờ con hay rồi, trực tiếp vứt cây hoa lên xe. Ở dưới đấy nhiều người đi lại. một lát nữa không chừng có người thấy lại đập xe con rồi cướp ấy.”

Tần Hiểu Đồng khó tin nhìn Thẩm Thanh Yến, giục anh xuống tầng lấy hoa lên.

Thẩm Thanh Yến nhìn Xu Mạn nói: “Nó rất thông minh, nói không chừng bây giờ còn đang thỏa mãn ấy, không cần quản nó đâu mẹ. Xe con có thiết bị chống trộm, nếu như có người đập xe, chúng ta ở nơi này cũng có thể nghe thấy được.”

Tần Hiểu Đồng giục anh cả nửa ngày cũng không thấy anh đứng dậy, chỉ đành bỏ qua. Nghĩ lại bây giờ thời tiết cũng không quá nóng, để đó mấy tiếng đồng hồ cũng không xảy ra vấn đề lớn gì.

“Nào, nào, nào! Ăn cơm thôi! Xu Mạn đừng khách sáo, dì làm cho con chút canh gà, canh này rất bổ dưỡng, con gái nên ăn cái này nhiều chút để bồi bổ.” Tần Hiểu Đồng cầm một bát nhỏ, múc một bát canh gà cho Xu Mạn.

Thẩm Thanh Yến sợ cô bị bỏng, gắp cho cô ít rau: “Canh gà vẫn còn nóng, đợi nguội một chút, thử cái này trước đã.”

Xu Mạn không biết dùng đũa, bèn dùng thìa ăn, chẳng qua bởi vì thìa không gắp được rau lên, Thẩm Thanh Yến cứ thế giúp cô gắp thức ăn. Anh phát hiện Xu Mạn thích ăn tôm, cẩn thận bóc từng con tôm cho cô, chấm chút tương rồi để vào thìa.

Tôm do Thẩm Xuân Quân vừa đi chợ mua về, mỗi con đều rất tươi mới, chấm thêm chút tương quả thật vô cùng ngon miệng.

Tần Hiểu Đồng ở bên cạnh nhìn, liên tục nháy nháy mắt Thẩm Xuân Quân, Thẩm Xuân Quân cười hớn hở, vui vẻ ăn cơm trong bát của mình.

Bữa cơm này vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Sau khi ăn xong, Tần Hiểu Đồng tiễn hai người xuống tầng, còn đưa cho Xu Mạn một bao lì xì lớn, cười nói: “Mạn Mạn, đây là một chút thành ý của dì, con đừng chê.”

Xu Mạn thấy một bao lì xì dày cộm, có chút khó hiểu nhìn Thẩm Thanh Yến, giống như đang hỏi ý kiến của Thẩm Thanh Yến.

Thẩm Thanh Yến giúp cô nhận lấy, để vào tay Xu Mạn, có chút ý đồ riêng dạy cô: “Được rồi, đây là quà dì tặng em, em nói cảm ơn với dì đi, nói xong chúng ta nên về nhà rồi.”

Hoa lan nhỏ hoàn toàn không hiểu cái này ý nghĩa là gì, cúi đầu nói cảm ơn với Tần Hiểu Đồng, Tần Hiểu Đồng tươi cười vui vẻ.

Thẩm Thanh Yến cùng Xu Mạn lên xe, Xu Mạn mở bao lì xì ra, thấy từng tờ tiền màu đỏ trong bao, có chút kinh ngạc nói: “Hóa ra dì đưa cho em nhiều tiền như thế, bà sợ em không có tiền tiêu sao? Dì đối với em thật tốt.”

Thẩm Thanh Yến nhất thời không biết nên nói cho cô hiểu hay không.

Hai người về nhà, Xu Mạn tắm xong thì đến phòng khách tìm kẹo của cô.

Đáng tiếc đồ vật trong nhà đều được Thẩm Thanh Yến sắp xếp, cô tìm cả nửa ngày cũng không tìm được.

Thẩm Thanh Yến nhìn dáng vẻ cô giống như con mèo nhỏ tìm đồ ăn quả thật rất đáng yêu, liền khoanh tay đứng một bên nhìn cô cả nửa ngày, đợi tới khi cô nhụt chí, mới mang socola Pure&love ra, bóc vỏ một viên kẹo đưa cô, còn không quên nhắc nhở cô: “Buổi tối không nên ăn quá nhiều kẹo, sẽ bị sâu răng.”

Xu Mạn xoắn xuýt mặc cả: “Nhưng em rất lâu rồi không được ăn kẹo.”

Thẩm Thanh Yến lại lấy thêm vài viên kẹo đưa cô: “Hôm nay em chỉ có thể ăn từng này thôi.”

Tiểu yêu tinh có chút thất vọng nhìn vài viên kẹo ít ỏi trên tay, cô tưởng rằng rất lâu rồi cô chưa được ăn, thì lần này có thể được ăn cho đã, Thẩm Thanh Yến nhìn cô bày ra dáng vẻ đáng thương, lại không nhịn được cảm thấy buồn cười,

Nhưng mà, bởi vì rất lâu mới lại được nhìn thấy cô, lòng Thẩm Thanh Yến lại cảm thấy sợ hãi không thôi.

Anh kéo Xu Mạn ra sofa ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Lần sau gặp phải nguy hiểm, không thể bất chấp như lần này biết chưa?”

Xu Mạn đang ăn kẹo, không lên tiếng, chỉ mở to cặp mắt nhìn anh.

Bởi vì đôi mắt kia quá trong trẻo, Thẩm Thanh Yến bị cô nhìn đến mức tim đập lệch mất một nhịp, có chút hít thở không thông.

Tiểu yêu tinh vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn hơi ẩm ướt, có vài sợi tóc dính vào khuôn mặt cô. Thẩm Thanh Yến thấy thế, đưa tay ra nhẹ nhàng giúp cô gạt tóc ra, để nó buông xuống tự nhiên.

Anh tiếp tục dịu dàng nói: “Anh không muốn lại nhìn thấy cảnh tiểu yêu tinh của anh nằm hấp hối trong chậu hoa, cũng không muốn thấy cánh hoa xinh đẹp của hoa lan nhỏ héo rũ, anh chỉ muốn em sống một cuộc sống vui vẻ bình an thôi, biết chưa?”

Xu Mạn khẽ dạ một tiếng, âm thanh phát ra khoang mũi, mềm mại êm ái, rơi vào trong tai Thẩm Thanh Yến, lại giống như mắc kẹt ở màng nhĩ, câu lấy hồn anh.

“Nhưng mà em cũng muốn anh sống.” Tiểu yêu tinh lại nói một câu.

Thẩm Thanh Yến cảm thấy bản thân đã bị lời nói này của cô làm cho mềm nhũn, anh xoa đầu cô, khóe môi hơi nhếch lên, nở một nụ cười dịu dàng: “Anh sẽ có cách ra ngoài, nhưng anh không hi vọng em vì anh mà gặp nguy hiểm như vậy, hiểu chưa.”

Xu Mạn khẽ gật đầu.

Thẩm Thanh Yến cảm thấy tóc trong lòng bàn tay mình ẩm ướt, liền đứng dậy đi lấy máy sấy tóc, giúp cô sấy khô tóc.

Tóc của tiểu yêu tinh đen tuyền mềm mại, những lọn tóc chắc khỏe mềm mượt tung bay trên ngón tay, tựa như chạm vào lòng anh từng chút một.

Trong nhà có tiểu yêu tinh, cuộc sống lại tốt đẹp trở lại.

Lúc không có cô, nơi này ngay cả không khí cũng như nhuốm mùi chết chóc vậy.

Giúp cô sấy xong tóc, Thẩm Thanh Yến lại nhớ đến hợp đồng của căn biệt thự ở Hoán Hoa Khê cần nhanh chóng ký kết, điều này rất quan trọng với việc làm hộ khẩu của cô.

Thẩm Thanh Yến hỏi: “Em có biết viết tên của mình không?”

Xu Mạn lắc đầu, cô biết chữ, nhưng không biết viết, dù sao kiếp trước cô là một tiên thú bốn chân, cũng không thể cầm bút viết chữ.

Thẩm Thanh Yến cất máy sấy, sau đó dẫn cô vào phòng sách, trước tiên cần phải dạy cô viết và ký tên chính mình. Suy cho cùng hợp đồng mua nhà là của Xu Mạn, cô bắt buộc phải tự ký.

Thẩm Thanh Yến để cô ngồi ngay ngắn trên ghế, anh lấy một cái bút với một tờ giấy, ở trên giấy viết mẫu cho cô xem một lần, sau đó hỏi: “Em nhìn rõ không? Em tự mình thử một chút xem.”

Xu Mạn nhìn tư thế anh cầm bút, sau đó nhìn tay mình, để bút vào trong tay mình.

Cô vốn dĩ cho rằng đây là một chuyện rất dễ dàng, không ngờ đến khi thực hiện, độ khó lại cao hơn rất nhiều so với cô tưởng tượng, so với cầm kiếm còn khó hơn.

Thẩm Thanh Yến cười khẽ lắc đầu: “Không phải như thế này, em đừng căng thẳng quá, thả lỏng một chút… Đúng, đúng là như vậy, cầm nhẹ một chút là được… Em thử viết chữ vừa nãy anh viết xem…”

Thẩm Thanh Yến hướng dẫn từng bước, chẳng qua dạy một người từ trước đến nay chưa bao giờ viết chữ viết ra hai từ “Xu Mạn” quả thật có chút thử thách.

Thẩm Thanh Yến thấy cô không viết được, liền cúi người xuống, một tay cầm lấy tay cầm bút của cô, một tay khác chống trên bàn, nói: “Từ “Mạn” này của em viết có chút phức tạp, khi em viết phải thật chú ý, hợp đồng rất quan trọng, là một văn kiện chính thức, không thể qua loa…”

Giọng nói anh so với bình thường còn ôn hòa hơn vài phần, tựa như gió xuân.

Xu Mạn cảm thấy được anh nắm tay như vậy, có chút cảm giác kỳ lạ khó tả, nhưng hình như cũng rất vui.

Cô thấy Thẩm Thanh Yến cầm lấy tay cô, cây bút trên tay để lại hai chữ ngay ngắn trên giấy, là tên của cô – Xu Mạn.

Thẩm Thanh Yến giữ tư thế này hồi lâu, ngửi thấy mùi hương hoa lan trên cơ thể cô, lòng thầm nghĩ tư thế này của mình giống như đang ôm cô trong lòng, Thẩm Thanh Yến cảm thấy có chút mất tập trung.

Thẩm Thanh Yến cắt đứt những suy nghĩ thừa thãi, dạy cô viết nốt chữ cuối cùng, thả tay cô ra, nói: “Lần này em thử xem, không viết được anh dạy lại em.”

Xu Mạn xiêu xiêu vẹo vẹo viết lại một lần, chữ viết so với học sinh tiểu học mới tập viết đẹp hơn một chút, nhưng mà… vẫn rất xấu.

Hơn nữa cô viết quá chậm, dùng quá nhiều lực.

Thẩm Thanh Yến suy nghĩ, vừa dạy cô viết lại một lần nữa, vừa giải thích cho cô: “Khi em hạ bút xuống, không cần dùng quá nhiều sức, chỉ cần nhẹ nhàng viết từng nét như thế này, là có thể viết ra một chữ đẹp đẽ lưu loát…”

Xu Mạn cảm thấy bản thân bị người đàn ông phía sau thân mật ôm lấy, mùi hương cam tùng của đối phương từ từ bao lấy cô. Giọng anh so với bình thường trầm thấp hơn vài phần, hơi thở nóng rực phả bên tai cô, khiến cô cảm thấy ngưa ngứa.

Cô có chút không thoải mái quay đầu đi.

Thẩm Thanh Yến dừng tay, tiểu yêu tinh nghiêng đầu dùng góc độ này nhìn anh, giống như hai người sắp hôn nhau đến nơi, Thẩm Thanh Yến lại sắp không giữ được bình tĩnh.

Sau đó, tiểu yêu tinh hỏi anh: “Anh Thanh Yến, anh rất nóng sao?”

Cô kéo kéo cổ áo ngủ nói: “Em cũng có chút nóng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi