ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

Thế nhưng sự thật chứng minh những lo lắng của Xu Mạn là thừa thãi, chưa đến hai ngày Triệu Uyên đã mang đồ đến đây: “Lão Thẩm, liệu có phải lúc cậu quay phim quá nhập vai nên tinh thần có vấn đề gì đó không? Ví dụ như những chuyện tự mình làm nhưng lại không nhớ rõ? Trên lọ đường phèn này chỉ có dấu vân tay của cậu thôi, nếu như thật sự có trộm thì ít nhiều gì cũng phải để lại chút dấu vết chưa. Cậu nói xem, một tên trộm chạy đến nhà cậu không trộm đồ khác trong nhà mà chỉ trộm kẹo với đường, lại còn nuôi cá cho cậu nữa? Chuyện này nói thế nào cũng không thông.”

“Bây giờ cường độ làm việc của tôi không lớn, tinh thần cũng không có vấn đề gì cả. Còn nữa, tôi không thích ăn ngọt, xin cảm ơn!” Thẩm Thanh Yến nhận lấy lọ đường từ tay anh ấy, đặt lại về vị trí cũ.

Triệu Uyên đi theo anh đến sofa ngồi xuống: “Được rồi, tôi nghĩ hay là cậu lắp camera trong nhà đi? Giám sát 360 độ 24/24 giờ, chỉ cần tên trộm ngu ngốc đó xuất hiện là sẽ bị tóm gọn.”

Xu Mạn rất không hài lòng với từ “tên trộm ngu ngốc” mà người đàn ông cao lớn kia nói ra, cắm chặt rễ xuống đất hút mạnh hai ngụm.

“Tôi cũng đang có ý tưởng này, nhưng ngày mai tôi lại phải đi hơn mười ngày rồi, đợi tôi về thì lắp vậy.” Thẩm Thanh Yến ngồi xuống bên cạnh Triệu Uyên: “Hay là tôi để chìa khóa dự phòng cho cậu, cậu có thời gian thì xem hộ tôi xem.”

Triệu Uyên không nhận lời cũng chẳng từ chối, chỉ hỏi: “Cậu đã nói chuyện này cho dì biết chưa?”

“Cậu biết thừa người già thường hay lo lắng không đâu mà, sao tôi dám nói cho bà ấy?” Thẩm Thanh Yến nhớ đến việc mấy hôm trước lúc về thăm bố mẹ bị quở trách, lại nói: “Hộp kẹo sô cô la đó bà ấy từng ăn mấy viên, mấy hôm trước tôi gọi điện hỏi bóng gió, kết quả là đến giờ bà ấy vẫn còn đang giận tôi, cảm thấy tôi đang trách bà ấy.”

“Thôi được rồi, nhưng gần đây trong tay tôi vẫn còn vụ án, tương đối bận, không chắc là có thời gian ghé qua chỗ cậu xem thử đâu.” Triệu Uyên nói.

Xu Mạn nghe họ nói vậy, âm thầm hạ quyết tâm sau này phải an phận một chút, đừng để bị người khác tóm được đuôi.

Vài ngày sau, một đám mây to lơ lửng trên bầu trời che đi ánh nắng ấm áp hiếm hoi của những ngày đông, khiến cả thế giới trở nên xám xịt, sương mù giăng khắp chốn, chỉ có cây xanh mơn mởn ở trên ban công kia là trông còn có chút sức sống.

Hai người ngồi trên sofa câu được câu chăng nói chuyện phiếm với nhau, một luồng gió từ bên ngoài thổi vào, hòa cùng hương hoa thoang thoảng. Thẩm Thanh Yến như nhớ đến điều gì đó, xách bình tưới cây, mở cửa kính đi ra ban công tưới nước cho gốc lan thân yêu của anh.

Triệu Uyên đi theo anh, cùng nhau ra ban công, tò mò hỏi: “Lần trước tôi đến chẳng phải là gốc lan này sắp nở hoa rồi sao? Sao giờ vẫn như vậy thế?”

Xu Mạn chột dạ xiết chặt cành lá, lại nghe thấy Thẩm Thanh Yến nhẹ nhàng nói: “Có lẽ là thời gian từ nụ ra hoa của nó tương đối dài, đây cũng là lần đầu tôi gặp phải trường hợp này, hơn mười ngày trước nó đã là nụ hoa chớm nở rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa hoàn toàn nở rộ.”

“Gốc lan này của cậu bị nuôi đến mức kiêu ngạo luôn rồi! Hơn 20 triệu tệ, mua mười người vợ cũng được.” Triệu Uyên trêu ghẹo anh, tiện tay rút một điếu thuốc từ trên người ra.

Thẩm Thanh Yến vô tình nhớ đến giấc mơ kia, nói: “Nói ra sợ cậu không tin, khoảng thời gian trước tôi còn thật sự mơ thấy nó biến thành một người con gái, giấc mơ đó thật đến nỗi sau khi tỉnh dậy tôi vẫn nhớ rõ người con gái đó trông như thế nào.”

“Mộng xuân? Có đẹp không?” Triệu Uyên ngậm thuốc trên miệng, nhếch mép nở nụ cười xấu xa.

Thẩm Thanh Yến dở khóc dở cười: “Đồng chí cảnh sát này đừng có thô tụ.c như vậy được không? Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy!”

“Tôi vốn chỉ làm một tên phàm phu tục tử, không giống với đại minh tinh siêu phàm thoát tục như cậu. Nói không chừng gốc hoa lan này của cậu đã thành tinh rồi đấy, biến thành một mỹ nữ để báo đáp cậu.” Triệu Uyên nói đùa.

Người nói vô tình, người nghe có ý, Xu Mạn suýt chút nữa cho rằng thân phận của mình đã bại lộ rồi. May mà bọn họ chỉ đang nói bừa mà thôi, người đàn ông cao lớn kia thậm chí còn chẳng thèm cúi đầu nhìn cô lấy một cái, Xu Mạn lúc này mới tin chắc rằng anh ta chỉ đang nói đùa mà thôi chứ không coi việc này là thật.

Thẩm Thanh Yến lắc đầu bất lực: “Lão Triệu, với tư cách là một đồng chí cảnh sát mà cậu lại đi đầu trong việc mê tín dị đoan, cậu có xứng đáng với nhân dân, xứng đáng với Đảng không?”

Hai người đang cười đùa ở ngoài ban công, bỗng thấy khóa cửa ngoài phòng khách có động tĩnh, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa, không phải là tên trộm ngu ngốc trong miệng Triệu Uyên, mà là người hay lo lắng không đâu – mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm cũng không tới một mình, mà còn dẫn theo hai vệ sĩ một lớn một nhỏ.

Mẹ Thẩm vừa vào phòng đã rất lịch sự nói với người đàn ông tầm năm, sáu mươi tuổi: “Thưa thầy, đây là căn nhà đã xảy ra chuyện, ngài xem thử xem.”

Triệu Uyên cười như không cười liếc nhìn Thẩm Thanh Yến, khoanh tay bày ra dáng vẻ xem kịch hay.

Hóa ra những việc kỳ lạ trong nhà Thẩm Thanh Yến không qua được mắt Tần Hiểu Đồng, bởi vì người làm giám định vân tay cho Thẩm Thanh Yến vô tình lại là con gái của bạn thân bà. Sau khi Tần Hiểu Đồng biết rõ nguồn cơn mọi chuyện, cảm thấy trong nhà Thẩm Thanh Yến có quỷ đến phá phách, không thèm hỏi ý của Thẩm Thanh Yến đã mời một thầy phong thủy về xem cho anh.

Thẩm Thanh Yến cũng vô cùng bất lực, kéo Tần Hiểu Đồng sang một bên.

“Loại chuyện này thà tin là có còn hơn tin là không có, có những chuyện khoa học không thể giải thích được, đơn vị của mẹ mỗi lần khởi công cũng phải xem phong thủy, Thanh Yến à, con đừng có mà không tin những điều này. Cháu trai vợ của dì hai con chắc là con cũng gặp rồi nhỉ? Trước đây làm gì cũng thua lỗ, sau khi người ta mời thầy về liền phát đạt liên tục…” Tẩn Hiểu Đồng bắt đầu lải nhải.

Thẩm Thanh Yến biết nếu không để mẹ mình yên tâm thì có lẽ chuyện này sẽ mãi không xong, chỉ đành tùy cơ ứng biến.

Xu Mạn nghe bọn họ nói chuyện, liếc nhìn thầy phong thủy đang tiến vào, trên người vị này chẳng có chút linh khí hay tuệ nhãn gì cả, cô cũng cảm thấy yên tâm.

Thầy phong thủy này đi một vòng quanh mấy căn phòng, nghiêm mặt lắc đầu thở dài: “Ông chủ Thẩm, căn hộ này của cậu chỉnh tề thì chỉnh tề thật, nhưng âm khí quá nặng, dễ thu hút một vài thứ không sạch sẽ. Cậu nên để đồ trấn trạch ở trước cửa, có thể bảo vệ cậu khỏi bị tà khí quấn thân…”

Xu Mạn nghe xong thì khịt mũi coi thường, lão già này rõ ràng là đang nói lung tung. Tuy rằng đạo hạnh của cô không thể so được với những tiên nhân ở Lăng Tiêu Đạo, nhưng từ nhỏ đến lớn cô đều ở Lăng Tiêu Đạo, ít nhiều cũng có chút hiểu biết về phong thủy huyền học.

Căn hộ này bốn phía đều ngay ngắn chỉnh tề, ánh sáng đầy đủ, không thể nào ẩn giấu những thứ không sạch sẽ. Huống hồ còn có thượng cổ thần thú là cô đây, yêu ma quỷ quái nào dám lại gần chứ.

Ông ta dẫn Tần Hiểu Đồng ra ban công, duỗi tay chỉ vào nơi để bể cá: “Hoa hồng vốn dĩ để chiêu gọi tài lộc, nhưng không nên trồng hoa quế ở bên cạnh, hơn nữa các chậu hoa bày sát nhau quá, âm khí nặng, là điều mà những thứ không sạch sẽ cực ưa thích, chẳng trách tại sao cá vàng nhà cậu lại chết.”

Xu Mạn: …

“Ông chủ Thẩm lại không ở nhà thường xuyên, những thứ không sạch sẽ này e rằng đã trở nên lớn mạnh hơn, tương đối khó xử lý.” “Thầy” không nhịn được mà lắc đầu.

Nghe đến đây, Tần Hiểu Đồng càng thêm lo lắng, dò hỏi: “Thưa thầy, liệu có cách nào để hóa giải không?”

“Cũng không phải là không có cách, chỉ là có hơi phức tạp, có lẽ sẽ tốn không ít tiền.” Thầy phong thủy khó xử nói.

Tần Hiểu Đồng sốt sắng: “Tiền không thành vấn đề, chỉ cần có thể bảo đảm an toàn là được.”

Ông ta trầm tư suy nghĩ một lát: “Nếu không thì như vậy đi, tôi sẽ dán mấy là bùa đuổi quỷ ở trên cửa, đồng thời đặt thêm một tượng Phật ngọc ở trước cửa để ông chủ Thẩm đi về an toàn. Nếu như sau này vẫn còn yêu ma quỷ quái quấy phá, tôi sẽ qua đây làm lễ cho mọi người.”

Tần Hiểu Đồng liên tục nói cảm ơn, Xu Mạn nhìn người “thầy” kia, nhận ra loài người tự cho mình là thông minh hóa ra cũng dễ lừa đến thế.

Triệu Uyên liếc nhìn Thẩm Thanh Yến, Thẩm Thanh Yến nhìn anh ấy cầu cứu, Triệu Uyên nói: “Thưa thầy, những cái này của ngài bao nhiêu tiền vậy? Đúng lúc trong tay tôi đang có một vụ án, mãi vẫn chưa tìm ra hung thủ, hay là ngài đi xem cùng tôi đi? Tôi cũng tin rằng trên thế giới này có một số thứ khoa học không thể giải thích được, những cái nên tin thì vẫn cứ phải tin. Thầy giỏi như vậy, nói không chừng có thể giúp chúng tôi xác định xem hung thủ rốt cuộc là người hay là quỷ nhỉ? Ngài giúp tôi thì tôi có thể kết thúc vụ án này rồi, tiền không thành vấn đề!”

Triệu Uyên nở nụ cười, vốn dĩ anh ấy là kiểu người cà lơ phất phơ, nói chuyện nửa thật nửa giả, nhưng khuôn mặt tươi cười đó lại khiến người khác khó có thể chối từ.

Vẻ mặt của thầy phong thủy có chút suy sụp.

Tần Hiểu Đồng nghe xong nói: “Đứa nhỏ này ma lanh thật đấy, thầy giỏi lắm, cháu trai vợ nhà dì hai của Thanh Yến vì được thầy nhắc nhở nên mới có thể đổi vận đó. Quên không giới thiệu với thầy, đây là bạn của con trai tôi – Triệu Uyên, là người phụ trách tổ điều tra trọng án của Cục Công an thành phố, nếu như ngài giúp nó, sau này chắc chắn có thể…”

Sắc mặt ông ta càng ngày càng kém, ông ta giả danh lừa bịp thì còn được, chứ nào thật sự có thể đi phá án, người phụ nữ này không nghe ra giọng điệu mỉa mai của người đàn ông kia sao?

Thầy phong thủy nói: “Hôm nay tôi vẫn còn phải đến nhà khác làm phép, tôi xin phép đi trước. Người trong ngành chúng tôi đây đều rất chú trọng quy tắc, không phải loại người nào cũng có thể giúp được, nếu mở thiên nhãn sẽ gặp phải phản phệ. Chuyện của ông chủ Triệu tôi không giúp được. Tôi với chị Tần đây có duyên, mấy tấm bùa này của ông chủ Thẩm tôi tính giá vốn cho chị, 2000 tệ một tấm, chị tính xem cần bao nhiêu tấm?”

“Phòng ngủ một tấm, phòng khách một tấm, phòng bếp một tấm, ban công một tấm…” Tần Hiểu Đồng đếm thử.

“Không cần nhiều đến vậy đâu, dán một tấm ở phòng ngủ là được rồi.” Thẩm Thanh Yến ngắt lời Tần Hiểu Đồng. 

“Thế sao mà được? Nếu dán thì phải dán toàn bộ chứ, con chỉ dán phòng ngủ thì khác gì không dán chứ?”

“Dì ơi, bùa này có tác dụng thật hay không chúng ta đều không biết, chi bằng nghe theo lời Thanh Yến, trước tiên cứ dán ở phòng ngủ thử xem. Nếu như có hiệu quả thật thì mua cả trăm tấm về cũng được. Hơn nữa đối phương cũng không làm ra chuyện gì sai trái vi phạm đạo lý cả, chỉ là ăn chút kẹo với đường, không cẩn thận cho cá ăn no đến chết mà thôi, nói không chừng đối phương còn chẳng biết cá ăn nhiều quá sẽ chết ý chứ. Dù cho chuyện này là do ma quỷ tác quái đi chăng nữa thì tên quỷ này cũng không có lòng dạ xấu xa gì, nếu không thì Thanh Yến cũng đâu thể bình an vô sự đứng ở đây được.” Triệu Uyên đứng ra nói giúp.

Tần Hiểu Đồng nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đúng, cuối cùng chỉ mua một lá bùa, sắc mặt của thầy phong thủy đó khó coi cực kỳ, nhưng bởi vì Triệu Uyên đang có mặt ở đây nên ông ta cũng chẳng dám làm gì, chỉ có thể đưa bừa cho họ một lá bùa, nhận 2000 tệ rồi rời đi.

Xu Mạn nhìn thử lá bùa họ cầm, nói trắng ra đây chỉ là một tờ giấy vàng, nhìn là biết bị lừa rồi. Cô tự đắc khẽ rung rinh lá cây, tiếp tục tận hưởng cảm khác khoan khoái của mình.

“Mẹ nói này, sao nhà con xảy ra chuyện lớn thế mà lại không nói cho mẹ, nếu không phải mẹ của Viện Viện nói với mẹ, mẹ cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra đâu.” Tần Hiểu Đồng oán thán.

Triệu Uyên vội vàng đỡ lời: “Dì ơi, dì đừng trách Thanh Yến, cậu ấy chỉ không muốn khiến dì lo lắng mà thôi.”

Sau khi dán bùa xong, mẹ Thẩm lại đi cùng Thẩm Thanh Yến đến phòng bếp nấu cơm, Triệu Uyên ở ngoài ban công hút thuốc. Xu Mạn bị mùi khói thuốc làm nghẹt thở, rất muốn đẩy anh ấy đi, nhưng tiếc là bây giờ cô không thể nói chuyện cũng không thể cử động, vẫn phải chịu đựng mùi khói thuốc khói ngửi này.

Cô không hiểu vì sao thế giới này lại có thứ đồ như vậy, hơn nữa còn có không ít người thích nó nữa, loài người thật là khó hiểu.

Người đàn ông đang hút thuốc có vẻ như khá buồn chán, cúi đầu xuống nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm hơi híp lại, giống như một dã thú sẵn sàng săn mồi bất cứ lúc nào. Anh ấy có tính công kích rất mạnh, Xu Mạn cảm thấy hơi sợ.

Mà sau đó, người đàn ông cao lớn đang hút thuốc này lại lấy điện thoại ra chụp ảnh cô.

Người đàn ông cầm điếu thuốc đang hút dở, phả một vòng khói về phía cô, Xu Mạn tức đến mức muốn nhảy dựng lên, càng đáng sợ hơn là đầu thuốc đang cháy ở rất gần lá cây của Xu Mạn, Xu Mạn có thể cảm nhận được hơi nóng nó tỏa ra.

Tay người đàn ông khẽ rung lên, tàn thuốc đúng lúc đốt bỏng lá của cô.

Xu Mạn co giật vì đau đớn, tất cả cánh hoa trong chốc lát nở rộ ra…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi