ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

Ngày hôm sau, Phương Viện Viện cũng xuất viện, mọi người rất quan tâm tình tình sức khỏe của cô ấy, khuyên cô ấy sau này phải cẩn thận một chút, không thể làm chuyện nguy hiểm như thế, đồng thời cũng chúc phúc cô ấy và Vân Tụ. Nhưng thái độ của Phương Viện Viện đối với Vân Tụ vô cùng lạnh nhạt, Vân Tụ lại quá nhiệt tình với Phương Viện Viện.

“Mấy người thật là quá đáng, từng người yêu đương thì thôi đi, còn lén lút có con nữa, làm hại tôi và Tịnh thành người cô đơn. Rõ ràng lúc đầu tôi tham gia chương trình mạo hiểm, kết quả mấy người biến thành chương trình ghép đôi, độ hot cao hơn chương trình, chó độc thân chịu tổn thương sâu sắc, cầu được an ủi.” Liêu Tường oán giận.

“Không phải anh cũng có thể tạo thành một đôi với chị Tịnh sao?” Vân Tụ ngồi ở bên cạnh Phương Viện Viện, khuôn mặt đào hoa cười xán lạn.

Liêu Tường đi đến bên cạnh Phan Tịnh, kéo cánh tay cô ấy nói giỡn với mọi người: “Chị Tịnh, hay là chúng ta chắp vá lại đi.”

Phan Tịnh tươi cười không tự nhiên rút tay lại: “Đừng nói giỡn, đạo diễn Trương đến kìa.”

Bởi vì gần đây Vân Tụ, Phương Viện Viện và Thẩm Thanh Yến liên tiếp có chuyện tốt, độ hot của chương trình này vô cùng cao, mức độ thảo luận cũng tốt, coi như quảng bá miễn phí.

Hiện tại mẹ con Phương Viện Viện bình an, sợ bóng sợ gió một trận, đạo diễn Trương cười tủm tỉm: “Được rồi, mọi người cũng nghỉ ngơi đủ rồi đúng không? Chúng ta bắt đầu quay thôi. Lần này Viện Viện ngồi ở bên cạnh xem, Tịnh làm trọng tài, mỗi đội hai người, lần này sẽ biến thành trận chiến dành cho phái nam.”

Quy tắc thi đấu vẫn không có thay đổi, chẳng qua người dự thi giảm đi mà thôi, nhưng càng tiện cho việc quay phim. Nhân viên và khách quý vào vị trí của mình, bắt đầu thi đấu, Phương Viện Viện được quan tâm đặc biệt nên cô ấy và Xu Mạn cùng ngồi dưới ô che nắng bên cạnh nghỉ ngơi.

Phương Viện Viện cẩn thận nhớ tới chuyện ngày hôm qua, trong lúc mơ màng cô ấy cảm nhận được Xu Mạn có đặt thứ gì đó vào tay mình, cảm giác đau đớn trên người mới giảm đi.

Chuyện này quá mức lạ lùng, cô ấy vốn cảm thấy mình và đứa bé trong bụng không có duyên phận, không ngờ mình và đứa bé không sao cả.

Cô ấy không biết Xu Mạn đưa cho mình thứ gì, nhưng cô ấy đoán nhất định rất quý giá. Phương Viện Viện nghĩ đến đây thì cười nhạt với Xu Mạn: “Ngày hôm qua cảm ơn cô.”

“Cô không cần cảm ơn tôi, Vân Tụ đã chuyển tiền cho tôi rồi.” Xu Mạn nói thật.

Ngày hôm qua kia cô bán hai đóa hoa kia cho Vân Tụ giá ba triệu, Vân Tụ nói đưa thêm một triệu vì cảm ơn cô đã cứu Phương Viện Viện và đứa bé.

Phương Viện Viện nghe thấy tên Vân Tụ thì hơi nhíu mày, không có nói gì nữa.

Xu Mạn thấy hôm nay sắc mặt của cô ấy tốt hơn rất nhiều, cũng cảm thấy vui vẻ thay cô ấy. Nhưng Phương Viện Viện và Vân Tụ đều có con, mình và Thẩm Thanh Yến lại không có, Xu Mạn có chút buồn bực, lại hỏi Phương Viện Viện: “Làm sao cô và Vân Tụ lại có con được vậy?”

Phương Viện Viện có chút mờ mịt, cô ấy không biết Xu Mạn hỏi cái gì, chẳng lẽ cô ấy còn không biết cách có con sao?!

Xu Mạn lại chờ mong nói: “Em cũng rất muốn sinh con với anh Thanh Yến.”

Phương Viện Viện đầy khó hiểu nhìn người phụ nữ trước mắt, cô ấy thấy cô nghiêm túc và rối rắm, hoàn toàn không giống như nói giỡn, nỗi băn khoăn trong lòng càng lúc càng lớn. Nhưng cô ấy cũng không phải là người tò mò, chỉ im lặng một lát, đỏ mặt nói với Xu Mạn: “Đây là chuyện thuận theo tự thiên, cô không cần nóng vội, chuẩn bị nhiều một chút, chờ kết hôn xong mới có em bé thì càng tốt hơn.”

Không giống như cô ấy, hiện tại bỗng nhiên có đứa bé, hơn nữa vẫn là con của Vân Tụ… Cô ấy nhớ tới chuyện hoang đường giữa mình và Vân Tụ lần trước thì cảm thấy bực bội.

Cô ấy cũng không biết vì sao người khác muốn sinh con lại khó khăn như vậy, cô ấy không muốn có con với Vân Tụ, kết quả một lần lại trúng. Cô ấy còn chưa chuẩn bị xong, thậm chí còn chưa xác định quan hệ với Vân Tụ.

Nhưng chưa kết hôn đã mang thai khó tránh khỏi trở thành trò cười ở trước mặt mọi người.

Xu Mạn còn muốn hỏi Phương Viện Viện thuận theo tự thiên là thế nào, cô tìm hiểu từ các bộ phim và kiến thức trên mạng biết được sơ sơ, nhưng cô phát hiện mình và Thẩm Thanh Yến đã thực hiện rất nhiều lần, bụng mình vẫn không có thay đổi.

Nhưng cô còn chưa kịp hỏi ra thì máy quay phim đã quay về phía này, Xu Mạn đành phải im lặng, không hỏi tiếp.

Hôm nay quay rất thuận lợi, bốn khách mời tham gia rất tập trung, trong quá trình mọi người rất quan tâm Phương Viện Viện, sau khi kết thúc mọi người ồn ào nói Vân Tụ mời ăn cơm. Tâm trạng Vân Tụ không tệ, sảng khoái đồng ý.

Đêm khuya tĩnh lặng, Thẩm Thanh Yến ôm Xu Mạn nằm trên giường. Xu Mạn nghĩ đến Phương Viện Viện có con thì vẫn không hiểu vì sao mình không có con? Chẳng lẽ bởi vì mình là hoa lan thành tinh sao? Nhưng cô xem phim truyền hình, người và tinh cũng có thể sinh con mà.

Thẩm Thanh Yến thấy cô nhíu mày suy nghĩ, anh đưa tay xoa trán, không khỏi tò mò: “Em suy nghĩ cái gì vậy? Suy nghĩ tập trung đến mức nhíu mày lại.”

Xu Mạn ngẩng đầu, vẻ mặt hoang mang: “Anh Thanh Yến, anh nói xem vì sao chúng ta không có con?”

Thẩm Thanh Yến: “…” Cô rối rắm vì chuyện này sao?

Anh hơi ngây ra, sau đó cười cười, đưa tay xoa mặt cô: “Chuyện này còn tùy duyên, em đừng nghĩ nhiều, nói không chừng một ngày nào đó sẽ có.”

Xu Mạn nhớ tới lời Phương Viện Viện nói, lại hỏi: “Có phải chúng ta kết hôn trước, sau đó mới có con đúng không?”

Thẩm Thanh Yến nghiêng người, cười nhìn cô, khẽ gật đầu: “Điều này rất có lý, cho nên, sau khi chương trình kết thúc, chúng ta sẽ chọn ngày tốt đi đăng ký kết hôn. Sau này em không thể nhớ người khác, chỉ có thể nhớ đến anh.”

“Vậy anh cũng chỉ nhớ đến em sao?”

Thẩm Thanh Yến vuốt tóc cô: “Từ trước đến nay trong lòng anh cũng chỉ có em, đương nhiên chỉ nhớ em. Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Bóng đêm dài đằng đẵng, Xu Mạn lại ngửi thấy mùi vị của con mồi, cô xuyên qua Vô Mộng Chi Cảnh đi vào giấc mơ của Phan Tịnh. Cô ấy vẫn bị cơn ác mộng quấy phá, nhưng mức độ cơn ác mộng không nghiêm trọng như trước, đây là một chuyện tốt với cô ấy, chứng tỏ cơn ác mộng đó không gây ảnh hưởng lớn với cô ấy như trước kia.

Xu Mạn bắt lấy cơn ác mộng của cô ấy, tặng cô ấy một đóa hoa lan, hy vọng sau này cô ấy có thể có giấc mơ đẹp.

Ngày mai anh còn có công việc, Xu Mạn cũng không quấy rầy anh, hai người ôm nhau ngủ.

Cuối cùng “Minh Tinh Đại Tác Chiến” cũng quay xong tập cuối, Thẩm Thanh Yến đưa Xu Mạn trở về phố Phỉ Thúy thăm Tần Hiểu Đồng và Thẩm Xuân Quân.

Tần Hiểu Đồng nghe Tần Hiểu Phương nói mới biết được bọn họ đến vùng ngoại thành xem đất, bà kéo Thẩm Thanh Yến nói: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Con chạy tới nông thôn làm gì?”

“Con muốn con và Xu Mạn xây một căn nhà nhỏ ở nông thôn, nuôi động vật nhỏ, lúc con không đóng phim thì có thể ở nông thôn, môi trường bên kia rất tốt, hơn nữa không có paparazzi, giảm bớt nhiều phiền phức.” Thẩm Thanh Yến nói.

Tần Hiểu Đồng: “Không phải con còn có mấy căn nhà trong thành phố sao? Con chạy tới chỗ xa như vậy, đến lúc đó bố mẹ đến thăm con cũng không tiện.”

“Không tiện mà mẹ còn thường xuyên đi chỗ dì hai sao? Con không nhìn ra được không tiện chỗ nào.” Thẩm Thanh Yến đứng đắn nói.

Tần Hiểu Đồng nghe xong thì không vui: “Con học giọng điệu của Triệu Uyên từ lúc nào.”

Nhưng nhắc đến Tần Hiểu Phương, Tần Hiểu Đồng lại nhớ tới khoảng thời gian trước Tần Hiểu Phương gọi cho mình, bà khuyên Thẩm Thanh Yến: “Lần trước con và Xu Mạn đến nhà dì hai, dì hai nói mấy lời, sau đó dì hai còn gọi cho mẹ. Dì hai con là như vậy, chỉ hơi hám lợi, nhưng cũng không có ác ý, dì hai ngại xin lỗi Xu Mạn nên nhờ mẹ chuyển lời giúp.”

Thẩm Thanh Yến: “Vậy mẹ trả lời dì ấy thế nào?”

“Còn có thể trả lời thế nào, đương nhiên là nói dì ấy tự nói, mẹ chuyển lời thì không có thành ý. Dù sao hiện tại Xu Mạn là con dâu nhà chúng ta, mẹ đương nhiên phải giúp Mạn Mạn.” Tần Hiểu Đồng tỏ vẻ đương nhiên nói.

Thẩm Thanh Yến nở nụ cười, anh biết mẹ mình bênh người của mình, điều này làm cho anh rất hài lòng.

“Đúng rồi, chuyện của con và Xu Mạn giải quyết thế nào rồi? Đừng kéo dài nữa, nhân lúc hiện tại còn đang trẻ thì nhanh chóng giải quyết đi.”

Thẩm Thanh Yến: “Con đang muốn nói với mẹ chuyện này, con định ngày Thất Tịch sẽ đi đăng ký kết hôn, nhưng hôn lễ phải chờ qua sang năm.”

Tần Hiểu Đồng nghe xong thì vui vẻ không thôi: “Có thể, quyết định sớm là được, anh không biết mấy người dưới lầu nói…”

Tần Hiểu Đồng lại bắt đầu lải nhải, bà thấy Xu Mạn đi ra thì đi tới hỏi cô ăn gì.

“Còn có một chuyện nữa, con định bán nhà bên Hồ Thiên Nga, Xu Mạn có một căn nhà ở Hoán Hoa Khê, hiện tại đã bắt đầu sửa sang lại, sau này có lẽ bọn con sẽ đến đó ở. Con giao chuyện mua bán cho bên môi giới, nếu có người mua thì mẹ giúp con đến đó xem sao.” Thẩm Thanh Yến nói với Tần Hiểu Đồng.

Hàng xóm bên Hồ Thiên Nga khá nhiều thị phi, sau này Thẩm Thanh Yến không muốn ở bên đó nữa, hiện tại giá nhà bên đó đang tăng nên anh muốn bán đi.

Tần Hiểu Đồng rất tán thành chuyện này: “Mẹ đã sớm nói nói bán chỗ đó đi, bọn họ nói âm khí bên đó rất nặng, có rất nhiều quan chức tha.m nhũng, nhiều thị phi, phong thuỷ không tốt.”

Xu Mạn ở bên cạnh liên tục gật đầu, không phải phong thuỷ không tốt, mà chỗ đó rất nhiều thị phi, bên trái là Từ Lộ Dương, bên phải là quan chức tha.m nhũng, dù sao ở đó cũng không thoải mái.

Nhưng không biết có bắt được tên quan chức tha.m nhũng kia không, Xu Mạn đã lâu rồi không tìm thấy giấc mơ của ông ta.

Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến xác định quan hệ, Tần Hiểu Đồng cũng cảm thấy mình hết tâm bệnh, trước khi đi còn tặng cho Xu Mạn một vòng tay.

Thẩm Thanh Yến quay xong Minh Tinh Đại Tác Chiến thì không nhận công việc mới, bộ phim Đại dương xanh thẳm nhận được thành tích doanh thu phòng bán vé không tệ, anh đầu tư tiền vào cũng lấy lại được vốn.

Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn dọn về chung cư, mặc dù căn hộ này hỏi nhỏ, nhưng rất ấm áp. Đứa bé của nhà hàng xóm biết gọi chú dì, hình như đứa bé kia rất thích Xu Mạn, mỗi lần nhìn thấy Xu Mạn thì đòi ôm một cái.

Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đi dạo mua cá vàng, đặt vào hồ cá bị bỏ hoang kia.

Xu Mạn thấy cá vàng bơi vui vẻ trong hồ, cô nhớ tới lúc trước mình cho bọn nó ăn no đến chết, cô hỏi Thẩm Thanh Yến: “Anh Thanh Yến, lần trước lúc cá vàng chết, có phải anh rất đau lòng đúng không?”

“Em nói xem?” Thẩm Thanh Yến hỏi lại.

“Em xin lỗi, lúc ấy em không cố ý. Em cũng rất thích bọn nó nên mới cho ăn, không ngờ chúng nó ngốc như thế, ăn no mà vẫn không biết.”

Thẩm Thanh Yến đứng bên cạnh tưới hoa, nghĩ tới lúc đó Xu Mạn ở trong nhà chơi trốn tìm, làm ra những người dở khóc dở cười kia, anh lắc đầu: “Vì sao lúc đó em không nói với anh? Lần đó em bị đè dưới tủ tivi, có phải cũng rất khó chịu đúng không?”

“Thì ra anh còn nhớ rõ.” Xu Mạn có chút giật mình, đi đến bên cạnh anh.

“Anh không mắc bệnh dễ quên, sao có thể không nhớ chứ? Chuyện đó xảy ra chưa được bao lâu đâu.”

Xu Mạn nhớ tới lần đó mình bị đè dưới tủ tivi, quả thực đau lòng muốn chết: “Anh Thanh Yến, lần đó nếu không có anh, em chắc chắn đã chết mất. Em cũng muốn nói sớm với anh, nhưng em không cẩn thận làm cá của anh chết, còn ăn vụng đồ của anh, làm bạn của anh hiểu hầm… Em làm nhiều chuyện xấu như thế, trong lòng sợ hãi, cho nên không dám để anh phát hiện. Chẳng qua không ngờ cuối cùng anh vẫn phát hiện ra.”

Thẩm Thanh Yến đặt bình tưới nước xuống, anh nghĩ tới lúc đó Xu Mạn chịu khổ, trong lòng cũng có một cảm giác khó chịu, anh cười một cái: “Em đáng yêu như thế, cho dù em làm nhiều chuyện xấu, anh cũng không nỡ trừng phạt em.”

“Vậy anh dạy em viết chữ đi! Ngoại trừ tên em và tên anh thì em không viết chữ khác, nói ra sẽ rất mất mặt.”

Vừa mới cô còn đang nói về chuyện cũ, sao lại đột nhiên muốn học viết chữ?

Thẩm Thanh Yến bị cô kéo tới phòng sách, anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Xu Mạn, xem ra hoa lan nhỏ cũng biết cố gắng.

Nhưng học viết chữ cũng không tệ, cô có hứng thú cũng sẽ không nhàm chán.

Hiện tại giá nhà không quá cao, không lâu sau nhà bên Hồ Thiên Nga được bán đi, tuy rằng rẻ hơn so với thị trường, nhưng đối với Thẩm Thanh Yến thì cũng không thấp.

Thẩm Thanh Yến bán biệt thự đi không bao lâu, không ít quan chức th.am nhũng bên Hồ Thiên Nga bị điều tra, giá nhà lập tức giảm xuống.

Nghe nói những người bị điều tra có quan hệ với nữ minh tinh trong giới giải trí, một nữ minh tinh đã cung cấp manh mối có ích cho cảnh sát, cuối cùng cảnh sát mới bắt hết một mẻ.

Cư dân mạng suy đoán rốt cuộc nữ minh tinh này là ai, nhưng có người đưa ra một số nhân vật thì cư dân mạng lập tức mắng chửi, nói đây là hành vi phạm tội.

Mà chuyện này cũng nhanh chóng được đ.è xuống, cảnh sát cũng ra mặt nói muốn bảo vệ sự an toàn cho người tố cáo và người nhà họ, ngăn chặn tất cả suy đoán ác ý.

Lần trước Tạ Lâm cố tình đâm Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đã bị bắt giữ, con ông ta cũng bị bắt, sau khi cảnh sát tra hỏi thì khai hết toàn bộ mọi chuyện. Có người thuê bọn họ tạo ra một tai nạn giao thông, đâm chết Xu Mạn, đối phương thanh toán một triệu tiền cọc, nhưng không ngờ Xu Mạn lại không chết.

Con trai Tạ Lâm phát hiện ra một triệu kia nên lấy đi mang ra nước ngoài tiêu xài, sau khi cảnh sát điều tra thì phát hiện ra người thuê bọn họ là cô chủ nhà họ Từ, Từ Lộ Dương.

Chuyện này đăng lên tin tức xã hội, nhưng thái độ của nhà họ Từ vô cùng lạnh nhạt, có thể miêu tả là không quan tâm.

Lúc này có người đưa tin nói Từ Lộ Dương không phải là người nhà họ Từ, mẹ cô ta mang thai với người khác, ông chủ nhà họ Từ phải đội nón xanh, đương nhiên sẽ không quan tâm. Ông chủ nhà họ Từ còn có một vợ bé, có một con trai và một con gái, cũng không lo không có ai nối dõi.

Thậm chí một số người nói có thuyết âm mưu, sở dĩ cô Từ nhanh chóng bị điều tra nhanh như vậy là vì ra em trai em gái âm thầm cung cấp chứng cứ cho cảnh sát.

Cư dân mạng nghe xong thì khiếp sợ, khó trách gần đây không nhìn thấy tin tức của Từ Lộ Dương, nhà giàu luôn làm cho người ta không đoán được sự thật.

Trước kia tuy rằng cô ta không phải là người giới giải trí, nhưng trên mạng vẫn luôn có tin tức của cô ta, hơn nữa cô ta rất chăm chỉ đăng Weibo, có thể nói là nửa người nổi tiếng.

Video tai nạn được đăng lên mạng, mọi người mắng chửi cô Từ và tài xế ác độc, Thẩm Thanh Yến bất chấp tính mạng cứu Xu Mạn, lại có thêm fan hâm mộ. Đồng thời Bạch Tuấn Dật cũng chạy tới đâm vào xe Tạ Lâm.

Cư dân mạng đào bới thân phận của Bạch Tuấn Dật, rất nhiều cô gái tỏ vẻ muốn gả cho anh ta. Nhưng Bạch Tuấn Dật đăng lên tài khoản của công ty làm sáng tỏ mình sẽ không lấy bọn họ, phá nát giấc mộng của các cô gái.

Lúc cảnh sát điều tra Từ Lộ Dương thì phát hiện cô ta và đoàn đội của Khương Du có qua lại thân thiết, có giao dịch tiền tài.

Sau khi tin tức này được tung ra, mọi người lập tức hiểu được lúc trước vì sao trên mạng đầy tài liệu đen của Thẩm Thanh Yến. Bởi vì đoàn đội của Khương Du dùng mọi thủ đoạn cướp tài nguyên nên đắc tội không ít người, hơn nữa mấy năm gần đây Khương Du nổi tiếng, làm không ít những chuyện khó nói hết.

Mấy thương hiệu có Khương Du làm đại ngôn lập tức đổi người, bộ phim định chọn anh ta cũng ngâm nước nóng, có người trong đoàn đội của Khương Du phơi bày chuyện anh ta muốn cướp tài nguyên mà bỏ thuốc hại Thẩm Thanh Yến ở biệt thự Cẩm Tú. Ngoại trừ chuyện này, Khương Du còn qua lại với nam trẻ tuổi, mua thuỷ quân bôi đen không ít người.

Khương Du muốn đẩy trách nhiệm lên nhân viên, nhưng có không ai tin tưởng, càng chế giễu anh ta nhiều hơn.

Nhưng cư dân mạng không chỉ quan tâm đến Khương Du mà còn chú ý Thẩm Thanh Yến, mọi người sôi nổi suy đoán sau khi Thẩm Thanh Yến trúng thuốc thì sẽ giải quyết thế nào.

Mà bây giờ Thẩm Thanh Yến không có thời gian để ý tới tin đồn trên mạng, anh và Xu Mạn đã đến nông thôn trang trí nhà gỗ nhỏ của bọn họ, còn tìm máy xúc đất đào hồ hoa sen ở trước nhà, trồng không ít củ sen.

Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đứng bên bờ hồ nhìn máy bơm nước vào hồ.

“Anh Thanh Yến, em cảm thấy chúng ta có thể làm vườn sinh thái giống như trên tivi. Nuôi cá trong hồ nước, chúng ta có thể nuôi động vật nhỏ trên mặt hồ nước. Chúng ta có mảnh đất phía sau, ngoại trừ trồng cây ăn quả, em cảm thấy còn có thể nuôi lợn rừng…” Xu Mạn hào hứng nói kế hoạch của mình với Thẩm Thanh Yến.

Thẩm Thanh Yến thấy cô hào hứng thì không khỏi cười nói: “Nếu nuôi động vật, đến lúc đó rất khó vệ sinh, em có chắc muốn nuôi lợn rừng không? Chúng ta nuôi mấy con đáng yêu được không? Ví dự nuôi một con mèo, một con chó là đủ rồi.”

“Chó mèo rất đáng yêu, nhưng em cảm thấy lợn rừng rất có ích, thịt của nó ăn rất ngon, cũng có thể bán giá cao. Về lâu về dài chúng ta có thể kiếm được tiền từ chúng, dù sao tiền mua đất ở đây rất đắt, chúng ta còn muốn sống nhiều năm, lỡ tiêu hết tiền thì rất thảm. Nhưng nếu anh thích chó mèo thì nuôi một con là được.”

Xu Mạn biết thế giới này không có tiền thì rất khó sống sót, hơn nữa đất ở đây không giống như Lăng Tiêu Đạo, mỗi tấc đất ở đây đều tốn tiền, hơn nữa tiền mua đất cũng không rẻ. Cô xem Thẩm Thanh Yến phỏng vấn, biết anh kiếm tiền vất vả, quay một bộ phim có thể phải ở phim trường quanh năm suốt tháng, Xu Mạn không muốn anh vất vả như thế.

Thẩm Thanh Yến không ngờ cô sẽ nói như vậy, cười nói: “Anh càng thích công việc trồng hoa lan.”

Xu Mạn suy nghĩ một chút, có ý tưởng mới, cô nói: “Chúng ta trồng một vườn hoa lan được không? Giống như trong giấc mơ của anh vậy.”

Thẩm Thanh Yến cũng có suy nghĩ này, đến lúc đó mảnh đất sau núi biến thành phố hoa lan. Nhưng giá giống hoa lan không giống nhau, rất nhiều loại quý giá, muốn tạo thành một vườn hoa lan thì cần một số tiền lớn.

Nhắc đến hoa lan, Xu Mạn đột nhiên nhớ tới: “Anh Thanh Yến, hình như anh đã lâu rồi không mơ giấc mơ kia, em còn cảm thấy nó rất đẹp. Khi nào chúng ta lại đến giấc mơ đó?”

Thẩm Thanh Yến thật sự không mơ giấc mơ kia mấy tháng nay, Xu Mạn rất nhớ hình ảnh trong mơ. Thẩm Thanh Yến nghe xong, sắc mặt trên mặt hơi thay đổi, mặc dù cảnh trong mơ rất đẹp, nhưng lúc tỉnh lại thì rất xấu hổ.

Anh cũng không biết vì sao sau khi mình tỉnh lại thì sẽ có phản ứng s.inh lý. Nếu bỏ qua điều này thì đó cũng là một giấc mơ rất đẹp. Thẩm Thanh Yến nghiêm túc nói: “Chúng ta không cần gặp nhau trong mơ nữa, chúng ta có thể gặp nhau trong hiện thực, không phải càng tốt hơn sao?”

“Thật sao? Vì sao lần trước anh mơ giấc mơ kia xong lại muốn đi tắm chứ?” Xu Mạn chớp mắt, vẻ mặt nghịch ngợm hỏi.

Thẩm Thanh Yến nhất thời nghẹn lời, trong đáy mắt của cô lóe lên sự ranh mãnh, thì ra hoa lan nhỏ ngây thơ cũng trở nên xấu xa.

Thẩm Thanh Yến búng lên trán cô: “Em hỏi vì sao nhiều như thế làm gì? Đi thôi, chúng ta đến sân sau xem một chút.”

“Anh đã nói không hiểu thì phải hỏi.” Xu Mạn bị Thẩm Thanh Yến kéo đi, cô đi tới trước mặt anh, vẻ mặt vui vẻ nhìn anh: “Anh Thanh Yến, có phải là mộng tinh đúng không?”

Thẩm Thanh Yến không biết nên khóc hay cười, lỗ tai hơi đỏ lên: “Ai nói cho em biết?”

Xu Mạn giơ điện thoại lên: “Em cũng có thể tìm hiểu mà, không cần người khác nói cho em biết, em cũng sẽ biết. Dù sao anh biết rất nhiều, em cũng muốn học tập kiến thức của loài người, tránh cho người khác nói em ngốc nghếch đáng yêu.”

Khoảng thời gian trước fan Thẩm Thanh Yến nói Xu Mạn là người ngốc nghếch đáng yêu, không ngờ hoa lan nhỏ còn để ở trong lòng. Khó trách sau đó Xu Mạn lại muốn viết chữ, học vẽ tranh, thì ra bởi vì chuyện này đã kíc.h thích cô.

Nhưng Xu Mạn đã hiểu không ít thứ, hiện tại trở nên ngày càng thông minh, nhưng cho dù cô thế nào cũng làm cho người ta thương yêu.

Thẩm Thanh Yến cười nói: “Thật ra đáng yêu cũng không có gì không tốt, ít nhất anh rất thích.”

“Vậy thì không được, kiếp trước em là tiên thú mạnh mẽ, không hề ngốc nghếch đâu.” Xu Mạn không vui nói.

Chương 71

Mỗi năm đến ngày Thất Tịch, luôn có nhiều người người xếp hàng bên ngoài Cục Dân Chính, Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến điền vào phiếu đăng ký, lại đi chụp ảnh hai người, sau đó cầm giấy chứng nhận kết hôn.

Xu Mạn nhìn cuốn sổ mỏng màu đỏ, trên đó có tên và thông tin của cô và Thẩm Thanh Yến, cũng có ảnh chung của bọn họ.

“Em xem đủ chưa?” Thẩm Thanh Yến cười hỏi: “Xem đủ rồi thì cất đi chúng ta đi mua quà kỷ niệm.”

Xu Mạn ngẩng đầu, vẻ mặt vui sướng: “Không bao giờ xem đủ cả, tấm ảnh này thật là đẹp mắt, em rất thích.”

Miệng của tiểu yêu tinh vẫn ngọt như thế.

Thẩm Thanh Yến cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay cô, kéo tay cô đi ra ngoài Cục Dân Chính, không ngờ hai người vừa ra ngoài lại thấy đài truyền hình đang phỏng vấn ngày Thất Tịch. Thẩm Thanh Yến thấy MC đang phỏng vấn một cặp xếp hàng thì kéo Xu Mạn đi đường vòng.

Người chủ trì phỏng vấn vài người xếp hàng xong, chuẩn bị phỏng vấn mấy người vừa nhận giấy, không ngờ đúng lúc thấy Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đi ra nên cầm micro đến trước mặt hai người: “Anh đẹp trai và người đẹp, xin chào! Đầu tiên tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc! Đây là chuyên mục Dương Quang 818 thành phố W, tôi là MC Tiểu Chương, có thể phỏng vấn hai người vài phút không?”

Tâm trạng của Thẩm Thanh Yến không tệ, thấy đối phương cũng không nhận ra mình, anh khẽ gật đầu: “Có thể.”

“Hai người quen biết nhau từ lúc nào?” MC hỏi.

MC có vóc dáng nhỏ xinh, cô ấy cầm micro đến trước mặt Xu Mạn, vì thế Xu Mạn trả lời: “Chúng tôi quen biết nhau từ rất lâu rồi.”

MC: “Rốt cuộc là bao lâu?

Thẩm Thanh Yến nhớ tới giấc mơ kỳ lạ thì tinh nghịch cười đáp: “Có lẽ quen biết nhau từ kiếp trước.”

“Duyên phận ba kiếp sao? Anh đẹp trai thật là lãng mạn, nhưng hình như tôi thấy anh hơi quen quen, có phải chúng ta quen biết nhau đúng không?” MC có chút do dự.

Thẩm Thanh Yến cười: “Ừ, cô là Tiểu Chương của chuyên mục 818, hôm nay tôi quen biết cô.”

Anh cười rộ lên rất nho nhã, rất có lực hấp dẫn, MC đỏ mặt, cũng không dám nhìn thẳng anh, cô ấy hỏi Xu Mạn: “Người đẹp, anh đẹp trai này đã làm chuyện gì khiến cô cảm động không?”

Xu Mạn: “Anh ấy làm chuyện gì, tôi cũng thích.”

MC quay đầu cười nói với ống kích: “Quả nhiên hôm nay là ngày rải thức ăn cho chó, hôm nay trên đường đến đây tôi ăn quá nhiều thức ăn cho chó rồi.”

Sau đó MC lại hỏi: “Các người có thể nói ưu điểm của đối phương không?”

Xu Mạn bắt đầu miêu tả tỉ mỉ Thẩm Thanh Yến: “Dịu dàng, đẹp trai, cẩn thận, đa tài, đối với tôi rất tốt… Em không nghĩ ra được trên người anh Thanh Yến có khuyết điểm gì.”

Thẩm Thanh Yến nghe vậy thì khóe miệng cong lên, MC đưa micro đến trước mặt Thẩm Thanh Yến, Thẩm Thanh Yến cưng chiều nói: “Tôi đều thích ưu điểm và khuyết điểm của cô ấy.”

MC rất phối hợp le lên, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: “Hai người là một cặp mới cưới ngọt ngào nhất hôm nay, hơn nữa lại rất xứng đôi, thật là tàn sát người khác. Kẻ độc thân này hâm mộ đến mức không thể phỏng vấn không nổi nữa, tôi chúc phúc cho hai người, cảm ơn hai người đã phối hợp!”

Thẩm Thanh Yến cũng khách sáo nói cảm ơn, nắm tay Xu Mạn đi đến bãi đậu xe.

Sau khi Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn lên xe, có người qua đường nhanh chóng đăng lên Weibo: Hôm nay tôi đi đăng ký kết hôn, gặp gỡ một đôi có giá trị cao ngất ngưỡng, lập tức hạ gục người nổi tiếng. Hơn nữa bọn họ phỏng vấn ngọt muốn chết người, tôi cảm thấy mình đang xem phim thần tượng. Sau đó tôi quay lại xem chồng mình, đột nhiên không muốn kết hôn nữa, chênh lệch quá lớn!

Không lâu sau có người bình luận dưới Weibo này: “Tôi chỉ muốn nói với chủ bài viết là người đàn ông kia vốn là người nổi tiếng, cô ngăn cách hoàn toàn với thế giới sao? Ngay cả Thẩm Thanh Yến cũng không biết.”

“A a a a a a! Chồng tôi đăng ký kết hôn rồi à? Cô dâu không phải là tôi? Không muốn đâu! Lễ Tình Nhân lại thất tình!”

Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đến trụ sở chính trang sức Unique, chọn lựa quà Thất Tịch và đặt trước nhẫn cưới.

Xu Mạn nhìn nhẫn kim cương lấp lánh, lại cảm thấy con người của thế giới này thật là khéo tay, có thể tạo ra chiếc nhẫn nhỏ xinh đẹp như thế, mà người Lăng Tiêu Đạo chỉ biết ném chúng nó vào lò luyện thành binh khí…

“Nào, anh đeo lên cho em.” Thẩm Thanh Yến cầm một sợi dây chuyền đi tới trước mặt Xu Mạn.

Xu Mạn nhìn thoáng qua dây chuyền trên tay Thẩm Thanh Yến, mặt dây chuyền là hình trái tim màu đỏ rượu, dưới ánh đèn sáng ngời nó càng rực rỡ lấp lánh.

Thật ra trên cổ cô còn đeo dây chuyền hình mặt trăng, cô rất thích dây chuyền hình mặt trăng, nhưng dây chuyền trên tay Thẩm Thanh Yến cũng rất đẹp.

Thẩm Thanh Yến đi đến trước mặt Xu Mạn, tháo dây chuyền hình mặt trăng xuống, đeo dây chuyền mới lên cho cô.

Đá quý màu đỏ rượu làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, Thẩm Thanh Yến hài lòng cong môi cười, hoa lan nhỏ của anh nên mua thêm nhiều dây chuyền.

“Anh Thanh Yến, sợi dây chuyền ngọc trai này cũng rất đẹp, vô cùng hợp với làn da của cô Xu, dây chuyền ngọc trai cũng tôn da cô ấy.” Nhân viên cầm một dây chuyền ngọc trai cho Thẩm Thanh Yến xem.

Thẩm Thanh Yến cầm dây chuyền ngọc trai lên xem, thay giúp Xu Mạn, dây chuyền ngọc trai thật sự rất tôn da cô.

“Cô đóng gói hai sợi dây chuyền này đi, chúng tôi đi xem lắc tay.” Thẩm Thanh Yến nói.

“Được, anh Thanh Yến chờ một lát, tôi sẽ đề cử lắc tay cho anh.”

Xu Mạn thấy hôm nay bọn họ mua sắm đều là của mình, Thẩm Thanh Yến không có gì, chỉ có mấy bộ quần áo.

Xu Mạn nhìn vào quầy hàng nhẫn đôi, lúc cô nhìn thấy một đôi nhẫn có vẻ rất bình thường thì hơi sửng sốt một chút, chất liệu của đôi nhẫn đó không giống như các chiếc nhẫn khác.

Cô nhìn thoáng qua giá cả, sau đó tính toán số dư còn lại trong tài khoản WeChat, cô hỏi Thẩm Thanh Yến: “Anh Thanh Yến, anh muốn mua gì? Em cũng muốn mua quà cho anh.”

“Cô Xu muốn mua quà cho anh Thanh Yến sao? Ánh mắt của cô rất tốt, chất liệu của đôi nhẫn này đến từ thời kỳ Thượng Cổ, không giống như nhẫn bạch kim, cả thế giới chỉ có một đôi, rất hiếm có…” Nhân viên bán hàng đã sớm thấy Xu Mạn có hứng thú với đôi nhẫn này nên nhiệt tình giới thiệu cho bọn họ.

Kiểu dáng của đôi nhẫn này rất bình thường, nằm trong tủ kính rất lâu rồi nhưng không có người hỏi, nhưng giá cả cũng rất xa xỉ. Nhân viên bán hàng muốn sớm bán ra ngoài, cố gắng giải thích cho bọn họ.

Xu Mạn nói cô ta lấy ra xem thử, nhân viên bán hàng lấy ra đôi nhẫn đặt trước mặt Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến.

Xu Mạn lấy một chiếc nhẫn lớn đeo lên ngón áp út của Thẩm Thanh Yến: “Rất vừa, anh Thanh Yến, anh thích không?”

Thẩm Thanh Yến nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô thì cong môi cười, thật ra đôi nhẫn này không có gì đẹp, kiểu dáng vô cùng bình thường. Nhưng anh thấy Xu Mạn thích nên cười nói: “Có món quà nào của Mạn Mạn mà anh không thích chứ.”

“Vậy tôi sẽ trả tiền đôi nhẫn này.” Xu Mạn nói với nhân viên bán hàng.

Thẩm Thanh Yến cầm chiếc nhẫn còn lại đeo lên ngón áp út của Xu Mạn, anh vốn muốn trả tiền, nhưng Xu Mạn từng nhiều lần tỏ vẻ muốn nuôi anh, Thẩm Thanh Yến cũng thỏa mãn nguyện vọng của cô, không giành trả tiền nữa.

“Anh cũng đeo lên cho em.”

“Ừm.”

Chiếc nhẫn đeo lên ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Xu Mạn, bao quanh lấy ngón tay cô.

Thẩm Thanh Yến kéo tay Xu Mạn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh, một tiên nhân đang đứng trên vách núi đầy mây mù, trong lòng anh ôm một tiên thú xinh đẹp.

“Anh Thanh Yến?”

Giọng Xu Mạn kéo suy nghĩ của Thẩm Thanh Yến về, anh lấy lại tinh thần, có chút hoảng hốt, không biết vì sao anh lại nghĩ tới nơi đó, hơn nữa hình ảnh đó rất chân thật, giống như anh từng trải qua.

Xu Mạn thấy Thẩm Thanh Yến có chút hoảng hốt thì đi tới trước mặt anh: “Anh Thanh Yến, anh sao vậy?”

Thẩm Thanh Yến lấy lại tinh thần, anh nhìn Xu Mạn lo lắng, lại nghĩ tới tiên thú kia, không lẽ là Xu Mạn của kiếp trước sao? Chẳng lẽ kiếp trước bọn họ đã có duyên phận?

Vừa rồi lúc phỏng vấn anh chỉ thuận miệng nói mà thôi, từ khi anh gặp hoa lan nhỏ, thế giới của anh xảy ra rất nhiều thay đổi.

“Không có gì, chúng ta đi xem lắc tay thôi.”

Cho dù nói thế nào, hiện tại bọn họ hạnh phúc là đủ rồi. Còn kiếp trước bọn họ có quan hệ hay không cũng không quan trọng, cho dù có, cũng là chuyện quá khứ.

Hai người đi ra cửa hàng trang sức lại đi xem phim tình cảm mới nhất, nhưng lần này Thẩm Thanh Yến bao rạp, chỉ có bọn họ vừa yên tĩnh lại tự do.

Tối nay chuyên mục Dương Quang 818 được phát sóng, nhanh chóng lên hot search, sau khi Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đăng ký kết hôn được công bố, trên mạng đầy tiếng đau lòng, nam thần cũng đã kết hôn. Xu Mạn càng xinh đẹp hơn ảnh chụp, hơn nữa cô và Thẩm Thanh Yến vô cùng yêu thương nhau, đứng chung một chỗ rất xứng đôi. Không ít cư dân mạng ào ào chúc phúc, các nhân vật nổi tiếng, nhóm đạo diễn cũng chia sẻ lại.

Cao Khang Hạo nhân cơ hội ký hai hợp đồng đại ngôn cho Thẩm Thanh Yến, giá trị con người của Thẩm Thanh Yến tăng lên không ít, một số đạo diễn chờ anh đồng ý, muốn mời anh diễn nam chính. Nhưng Thẩm Thanh Yến lại nói hai năm nay sẽ không định nhận thêm kịch bản, làm rất nhiều fan cảm thấy tiếc nuối.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn của chung cư cũng tối đi, chỉ có ngọn nến trên bàn.

Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn ngồi đối diện, ánh nến chiếu rợi khuôn mặt của hai người.

Thẩm Thanh Yến khui rượu vang đỏ, rót vào hai ly, một ly cho Xu Mạn, một ly cho mình.

“Nào, nếm thử rượu này xem sao?” Thẩm Thanh Yến nói.

Xu Mạn đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Yến, ngồi vào lòng anh: “Lát nữa em uống say thì sao? Sẽ rất nóng.”

Thẩm Thanh Yến nói: “Không sao, chúng ta đang ở trong nhà, nếu em nóng thì mở điều hòa thấp một chút.”

Anh nói xong thì muốn đứng dậy đi lấy điều khoản máy điều hòa, nhưng Xu Mạn lại không cho anh đứng lên, cô đưa tay ôm lấy cổ anh: “Anh Thanh Yến, anh nói xem khi nào chúng ta có con?”

Thẩm Thanh Yến cũng buồn phiền vấn đề này, Xu Mạn và Tần Hiểu Đồng rất muốn có con, nhưng không phải anh muốn thì có thể có được, hơn nữa Xu Mạn không có trái tim, không phải là người bình thường, có phải t.ử cung không thể sinh con hay không.

Thẩm Thanh Yến cảm thấy có con hay không cũng không sao cả, Xu Mạn vốn giống như đứa trẻ, hơn nữa sinh con đau đớn như vậy, anh cũng không nỡ để hoa lan nhỏ chịu khổ.

Thẩm Thanh Yến suy nghĩ rồi nói: “Mạn Mạn, nếu em thật sự thích trẻ con, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa.”

Lỡ Xu Mạn không sinh được đứa bé, nhận nuôi một đứa cũng không tệ.

“Em chỉ nghĩ muốn con của chúng ta.” Xu Mạn ôm cổ anh, cởi nút áo trên người anh.

Thẩm Thanh Yến nhìn động tác thành tạo của cô thì không khỏi nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Xu Mạn còn không biết cởi nút áo, hiện tại cô có thể chủ động cởi áo cho anh.

Thẩm Thanh Yến cười khẽ: “Vậy chúng ta sẽ sinh một cái.”

Anh cầm ly rượu vang đỏ lên uống một ngụm, sau đó hôn lên môi lên Xu Mạn.

Vị rượu tỏa ra giữa răng môi hai người, Xu Mạn nhìn con ngươi màu hổ phách của anh, cả người cũng say theo.

Cảm xúc trên môi rất dịu dàng, giống như đám mây mềm, đã rơi vào thì không muốn đi ra. Xu Mạn tham lam cướp đi vị rượu, cả người mềm nhũn, tay cô di chuyển xuống cổ Thẩm Thanh Yến, cuối cùng dừng lại ở trước ngực anh.

Cô rất thích nghe tiếng tim đập của Thẩm Thanh Yến, cảm giác trái tim anh đang đập vì mình.

Tiểu yêu tinh trong lòng mềm nhũn, Thẩm Thanh Yến chỉ muốn hòa cô vào cơ thể mình. Thẩm Thanh Yến chờ cô hoàn toàn mềm nhũn trong lòng mới buông cô ra.

“Anh Thanh Yến ~” Cô nhẹ giọng nói.

“Hửm?” Thẩm Thanh Yến xoa mặt Xu Mạn, đưa tay nhấn xuống đôi môi cô, đôi môi đỏ thắm có thể gạt ra nước, làm cho người ta muốn nếm thử.

“Rượu này uống ngon thật, em còn muốn anh đút cho em.”

Trong mắt Thẩm Thanh Yến lóe lên sự hứng thú, ánh mắt hơi trầm xuống: “Chúng ta ăn trước rồi lại uống.”

Xu Mạn có chút không vui, cô đứng dậy uống một ngụm, sau đó đút vào môi Thẩm Thanh Yến.

Rượu vang đỏ xen lẫn với mùi hoa lan, mang theo vị ngọt thanh khiến người ta say mê. Xu Mạn ngồi dậy, ôm mặt Thẩm Thanh Yến, vẻ mặt tươi cười, dường như trong con mắt có ngôi sao sáng lấp lánh: “Anh Thanh Yến, uống ngon không?”

Trên mặt cô mang theo ý cười, không sợ hãi nhìn Thẩm Thanh Yến, quả thực làm cho Thẩm Thanh Yến vừa yêu vừa hận.

Thẩm Thanh Yến cảm giác mình còn chưa uống nhiều đã say, tiểu yêu tinh này nhiều trò nhất, khiến lòng người ngứa ngáy.

“Em còn muốn uống không? Em cũng cảm thấy uống như vậy rất vui.”

Xu Mạn lại chuẩn bị làm tiếp, nhưng Thẩm Thanh Yến kéo cô vào lòng. Thẩm Thanh Yến hơi nheo mắt lại: “Chúng ta ăn cơm trước, ăn xong rồi chơi.”

Còn phải sinh em bé nữa.

Thẩm Thanh Yến kéo Xu Mạn ngồi xuống, đút đồ ăn cho cô.

Mùi rượu và hương hoa lan khắp căn nhà, ngọn nến sắp cháy hết, hai người cũng ăn xong, trên bàn đầy hỗn độn.

Người trong lòng anh vô cùng quyến rũ, Thẩm Thanh Yến ôm cô đi vào phòng ngủ…

Hai người hăng say một đêm, đến bốn năm giờ sáng mới ngủ thiếp đi.

Ánh mặt trời chiếu xuống khắp nơi, tấm rèm cửa không thể ngăn cản được ánh nắng rực rỡ, lọt vào trong phòng.

Tối hôm qua cảm giác triền miên ngọt ngào vẫn chưa tan hết, Thẩm Thanh Yến tỉnh lại thì không khỏi nhếch môi.

Nhưng sáng hôm nay không giống như bình thường… Trong lòng anh trống trơn, anh đưa tay sờ bên cạnh, cũng không thấy tiểu yêu tinh như bình thường.

Anh có chút tò mò, bình thường anh chưa dậy thì Xu Mạn cũng chưa tỉnh, cho dù cô tỉnh dậy vẫn sẽ ăn vạ trong lòng anh, giống như động vật nhỏ đáng yêu.

Xu Mạn không ở trong lòng, Thẩm Thanh Yến không còn buồn ngủ nữa, rời giường đi tìm hoa lan nhỏ.

“Xu Mạn? Mạn Mạn?” Thẩm Thanh Yến tìm khắp nơi vẫn không thấy Xu Mạn.

Thẩm Thanh Yến bắt đầu hoảng sợ, anh lấy ra điện thoại gọi cho Xu Mạn, điện thoại của Xu Mạn vẫn ở trong phòng ngủ. Anh bỗng nhiên ý thức được một chuyện, vì thế đứng dậy đi tới ban công.

Xu Mạn đã lâu rồi không quay về chậu hoa, Thẩm Thanh Yến đã quên cô vốn là một gốc cây hoa lan. Bởi vì Xu Mạn vẫn luôn không biến thành hoa lan, chậu hoa bị ném vào một góc ban công.

Thẩm Thanh Yến đi tới nhìn thấy hoa lan nhỏ của anh lặng lẽ cắm rễ trong chậu qua.

Nhưng toàn bộ hoa lan đã khô héo, hoàn toàn không còn sức sống và xinh đẹp như trước.

Thẩm Thanh Yến nghiêm túc cầm chậu hoa vào phòng: “Mạn Mạn? Em có thể nghe thấy anh nói chuyện không?”

Hoa lan nhỏ trong chậu hoa xòe lá cây ra chạm vào tay anh.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?” Thẩm Thanh Yến lại hỏi.

Xu Mạn cũng buồn rầu, tối hôm qua cô đang mơ màng thì cảm thấy có thứ gì đó rút linh lực của mình đi, cô chỉ dựa vào ý thức cuối cùng ngăn cản việc quay về chậu hoa.

Còn vì sao cô muốn quay về chậu hoa mà không phải đánh thức Thẩm Thanh Yến thì cô cũng không biết rõ, cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó kéo mình về chậu hoa.

Sáng sớm tỉnh lại, cánh hoa của cô hoàn toàn khô héo, linh lực của cô tập trung vào những cánh hoa khô héo. Hình như lại có nụ hoa mới… À, không đúng, chúng nó đều khô héo, sao có thể còn mọc ra nụ hoa mới, chẳng lẽ là… Hạt giống hoa?

Cô đung đưa lá cây, nói cho Thẩm Thanh Yến cô không có việc gì, chỉ là linh lực vô cớ bị rút ra mà thôi, không có cái khác dị thường, có lẽ ăn nhiều mấy cái ác mộng là có thể trở về.

Thẩm Thanh Yến đưa tay vỗ về lá cây của cô, anh phát hiện lá cây vốn màu xanh đến phát sáng. Thẩm Thanh Yến nhìn chằm chằm những cánh hoa khô héo, trong lòng suy đoán, sau đó hỏi chậu hoa: “Hiện tại anh đưa em đến bệnh viện gần đây, xem có thể giúp em biến thành người hay không.”

Xu Mạn lắc lắc lá cây, hiện tại chỉ có cách này.

Thẩm Thanh Yến rửa mặt xong, thay quần áo, ôm chậu hoa ra cửa. Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Thanh Yến sẽ đưa Xu Mạn ra ngoài, đôi khi là buổi tối, đôi khi là ban ngày, nhưng hoa lan nhỏ vẫn không biến thành người.

Những đóa hoa khô héo vẫn khô héo, mỗi ngày Xu Mạn cảm thấy có thứ gì đó đang nảy mầm trong cơ thể mình, nhưng cô không biết rõ. Mỗi ngày cô vẫn ăn rất nhiều cơn ác mộng, hấp thu rất nhiều linh lực vẫn cảm thấy không đủ dùng, dù sao mấy đóa hoa khô héo đã hấp thụ hết.

Thẩm Thanh Yến thấy lá cây của cô vừa dài vừa xanh, cây cũng tươi tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ cánh hoa khô héo, cũng không có gì không ít, cũng không giống như khô héo.

Nhưng một tuần qua đi, một tháng qua đi… Xu Mạn vẫn không biến thành người.

Bởi vì Xu Mạn không biến thành người, anh cũng không dám một mình về phố Phỉ Thúy, sợ Tần Hiểu Đồng hỏi. Đúng lúc paparazzi nằm vùng chụp được ảnh Thẩm Thanh Yến một mình ôm hoa lan ra vào chung cư, vì thế trên mạng nhất thời xuất hiện nhiều tin đồn, tung tin Thẩm Thanh Yến ly hôn, mới kết hôn đã xảy ra vấn đề, anh sống một mình.

Sau khi tin tức này được tung ra, Tần Hiểu Đồng và bạn bè của Thẩm Thanh Yến đều hỏi thăm anh, Thẩm Thanh Yến chỉ nói Xu Mạn trở về nhà mẹ đẻ, một thời gian nữa sẽ trở về.

Nhưng qua thời gian dài, lý do này khó tránh khỏi không thể kéo dài được, nhất là Tần Hiểu Đồng, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.

Thẩm Thanh Yến bị làm phiền, anh hợp tác với một đạo diễn, đến núi sâu quay phim mới “Tôi là hoa lan thành tinh”. Tin đồn trên mạng vẫn không dừng lại, có rất nhiều người nói Thẩm Thanh Yến bị lừa, bạn gái vừa kết hôn đã ôm tiền bỏ chạy.

Nhưng phòng làm việc Thẩm Thanh Yến nhanh chóng làm sáng tỏ, công bố Xu Mạn là người mua nhà bên Hoán Hoa Khê, lúc Thẩm Thanh Yến gặp hỏa hoạn, Xu Mạn bất chấp nguy hiểm đến cứu anh, không tồn tại chuyện lừa tiền.

Tổng biên tập Mary của “Beauty” cũng ra mặt ủng hộ Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến, nhấn mạnh lúc ấy Xu Mạn và Cao Khang Hạo tìm được bọn họ, cứu cô ấy, tình cảm của Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn rất tốt, không nên chịu tin đồn ác ý.

Mỗi ngày Thẩm Thanh Yến ngoại trừ quay phim thì là tưới hoa lan, bởi vì sợ hoa lan nhỏ xảy ra chuyện, lần này anh đặc biệt nói Cao Khang Hạo đi theo, lúc anh đóng phim thì Cao Khang Hạo sẽ nhìn xem, sau khi anh quay xong thì sẽ xem hoa lan.

Toàn đoàn làm phim biết chậu hoa lan quý báu của Thẩm Thanh Yến có thể so sánh với vợ.

Bộ phim này quay suốt bảy tám tháng, Thẩm Thanh Yến không rời khỏi đoàn làm phim một ngày, ngay cả năm mới cũng ở trong đoàn làm phim, anh tưới cây hoa lan một năm, lá cây càng thêm tươi tốt, những hoa khô héo dần dần rơi xuống, chỉ còn một quả nho nhỏ.

“Tôi là hoa lan thành tinh” công chiếu vào mùa hè, nhanh chóng đứng đầu doanh thu phòng bán vé.

Thẩm Thanh Yến cầm lan bồn cẩn thận quan sát, Cao Khang Hạo lái xe ở phía trước, hôm nay bọn họ phải đến nông trại của Thẩm Thanh Yến. Thẩm Thanh Yến mua một miếng đất ở vùng ngoại ô, còn xây một biệt thự nhỏ, anh trồng rất nhiều hoa lan, nhanh chóng trở thành một vườn hoa.

Từ khi Xu Mạn không xuất hiện, Thẩm Thanh Yến gửi gắm tất cả tình cảm vào chậu hoa lan này. Cao Khang Hạo nhìn anh qua kính chiếu hậu nói: “Ông chủ, chậu hoa lan này ra quả hơn một năm rồi, ngoại trừ cao lên một chút thì dường như không có thay đổi gì.”

“Ừ.” Thẩm Thanh Yến đặt chậu hoa qua một bên, ừ một tiếng.

“Xu Mạn…” Cao Khang Hạo không biết có hỏi chuyện này không: “Khi nào cô ấy trở về?”

Trước kia Cao Khang Hạo cũng hỏi qua, nhưng Thẩm Thanh Yến chỉ nói Xu Mạn phải rời đi một thời gian, một thời gian nữa sẽ trở về.

Quả nhiên, Thẩm Thanh Yến nhìn thoáng qua chậu hoa lan bên cạnh, vẫn nói: “Có lẽ không lâu nữa.”

Cao Khang Hạo có ảo giác Xu Mạn thật sự là hoa lan tinh, giống như bộ phim “Tôi là hoa lan thành tinh” mà Thẩm Thanh Yến vừa quay xong. Hoặc là nói bộ phim đó được khởi quay vì Xu Mạn.

Vào đêm, nông trại vùng ngoại ô vô cùng yên tĩnh.

Một năm nay không có Xu Mạn, mỗi đêm Thẩm Thanh Yến thức đến hai giờ sáng mới có thể ngủ, nhưng hôm nay chưa đến mười một giờ, hai mí mắt của anh đã không chống đỡ nổi.

Thẩm Thanh Yến nằm ở trên giường, một lát sau anh ngủ say.

Anh lại đi tới biển hoa, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, trên bầu trời xuất hiện bông tuyết, sau khi những bông tuyết rơi xuống, anh mới phát hiện đó không phải là tuyết mà là vô số cánh hoa lan. Anh giơ tay đón lấy lại ngạc nhiên phát hiện quần áo của mình lại là trường bào màu đen…

Một làn gió thơm thổi qua, tóc ngắn của anh đột nhiên biến thành tóc dài bay theo gió.

Ánh trăng lên cao, một bóng người duyên dáng đi về phía anh, trong lòng Thẩm Thanh Yến căng thẳng, bước nhanh đi phía người nọ…

Anh ôm lấy người đã lâu không gặp kia…

Trong lòng truyền đến mùi hương và cảm giác quen thuộc, Thẩm Thanh Yến mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp: “Anh Thanh Yến.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi