ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

Một ngày nọ, hai người cùng nhau ngắm sao trong sân sau bữa tối, còn nửa tháng nữa là trung thu, hoa quế đã nở rộ, những cây hoa quế ở trong vườn tỏa ra mùi hương thơm mát nồng đượm, Xu Mạn nằm trên ghế thư thái ngắm nhìn vầng trăng khuyết trên đỉnh đầu: “Anh Thanh Yến, linh lực của em rất yếu, thử mấy lần cũng không biến trở về làm hoa lan được.”

Cô vừa gội đầu xong, tóc vẫn còn ướt, Thẩm Thanh Yến ngồi ở bên cạnh cẩn thận dùng khăn lau khô tóc cho cô, dùng máy sấy quá hại tóc, mái tóc đen tuyền mềm mượt như tơ của Xu Mạn phải chăm sóc bảo vệ thật cẩn thận mới được. Đầu ngón tay anh luồn qua mái tóc đen của cô, mềm mượt khó tả: “Mạn Mạn, mái tóc này của em nếu như được các thương hiệu bán dầu gội đầu nhìn thấy chắc chắn sẽ tranh giành em về quay quảng cáo.”

Anh nghĩ một lúc lại nói: “Không biến về được thì không biến về nữa, anh đỡ phải lo lắng cả ngày.” Nhớ lại một năm cô biến thành hoa lan kia, mình nhớ cô đến phát điên, giờ không biến về làm hoa lan được càng tốt.

Xu Mạn nghĩ hình như cũng đúng, lúc bản thân biến thành hoa lan, mặc dù cô mơ mơ màng màng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rất nhiều cảm xúc tiêu cực như đau lòng, buồn bã, lo lắng… đều là bởi vì cô.

“Nhưng em phát hiện hạt giống đó rất có linh lực, chi bằng chúng ta trồng nó trong chậu hoa đi, nói không chừng lại là một gốc hoa lan xinh đẹp.” Xu Mạn nhổm dậy, quỳ ở trên ghế, ánh mắt lóe sáng nhìn Thẩm Thanh Yến, vui vẻ vì sự thông minh lanh trí của mình, sao giờ cô mới nghĩ ra nhỉ.

Thẩm Thanh Yến thất thần trong giây lát, từ sau khi Xu Mạn trở lại, anh luôn cảm thấy trên người cô tỏa ra một luồng sáng dịu dàng ấm áp, anh cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không nói được là cảm giác gì, dù sao cũng rất thoải mái, hoa lan ở mi tâm khiến cô trông xinh đẹp hơn nhiều, anh cưng chiều khẽ vuốt chóp mũi cô.

“Em mau ngồi hẳn hoi, tóc vẫn chưa khô đâu, em muốn trồng thì trồng thôi, nhưng đừng trồng ra một tiểu yêu tinh nữa cho anh là được.”

Xu Mạn ngoan ngoãn nằm lại, chớp mắt ngắm trăng, liệu sẽ sao?

“Chắc chắn sẽ không đâu, em là ngoại lệ.” Cô bị buộc phải bám vào hoa lan, hạt giống là hạt giống hoa lan, chắc chắn sẽ là hoa lan, sao có thể lại là yêu tinh được?

“Ha ha, anh đùa thôi, đúng rồi, ngày mai anh phải đến thành phố S một chuyến, có một người bạn mời anh đến làm khách mời bộ phim cậu ta đạo diễn, chắc phải đi tầm một tuần, em muốn đi với anh không?” Thẩm Thanh Yến rất mong cô sẽ đi cùng anh, nhưng trang trại nhà mình đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, nơi này không thể không có người, Xu Mạn nói những động vật nhỏ mà cô nuôi phải do chính tay cô chăm sóc.

“Em không đi, nhóc Tiểu Hoàng sắp sinh rồi, em phải ở bên cạnh bảo vệ.” Nhóc Tiểu Hoàng là một chú lợn mẹ, lần này mang thai sáu chú lợn con, lại còn là lần đầu tiên mang thai, Xu Mạn không yên tâm, sau khi cân nhắc, vẫn quyết định lựa chọn lợn.

Động tác của Thẩm Thanh Yến khựng lại, trêu cô: “Mạn Mạn, anh nhận ra từ lúc có đám lợn này, địa vị của anh trong lòng em thấp đi nhiều quá.”

Xu Mạn xoay đầu lại, nghiêm túc nhìn Thẩm Thanh Yến, phồng má không vui nói: “Anh Thanh Yến, sao anh lại so mình với lợn chứ? Anh tốt hơn lợn nhiều.”

Thẩm Thanh Yến giật giật khóe miệng, sao lời này nghe cứ quái quái thế nào ấy?

Ngày hôm sau Thẩm Thanh Yến ăn sáng xong, Cao Khang Hạo lái xe đến đón anh, Xu Mạn cầm hạt giống trồng trong chậu hoa của cô, cẩn thận nhìn một lúc, tự mình lẩm bẩm: “Hạt giống nhỏ, mày phải lớn nhanh nhé, lớn rồi thì có thể nở rất nhiều hoa, anh Thanh Yến sắp uống hết trà hoa rồi.”

Đặt chậu hoa lên bệ cửa sổ, cô vác cuốc đi ra vườn, định xới đất dọn cỏ cho hoa cô trồng. Sau khi cô rời đi, hạt giống hút thật mạnh một ngụm linh khí trong đất, sau đó thỏa mãn thở ra.

“Ợ!” Một tiếng ợ rõ to vang lên trên bệ cửa sổ.

Hạt giống nhỏ bị tiếng ợ của mình dọa giật mình, thu mình vào trong đất, đợi một lúc không thấy có động tĩnh gì, nó nhảy ra khỏi đất, ở trên bệ cửa sổ nhảy trái nhảy phải, thấy Xu Mạn đang làm việc trong vườn hoa, nó lại nhảy mấy cái, nhảy khỏi bệ cửa sổ.

Nó nhảy nhót khắp phòng, cuối cùng nhảy lên trên chiếc giường màu be của Xu Mạn, giường lớn mềm mại thoải mái khiến hạt giống nhỏ rất yêu thích, nó ở trên giường lăn một vòng lớn, lại cảm thấy không đủ, không ngừng nhảy nhót trên đó, phát ra những tiếng cười giòn tan, giọng trẻ con vang vọng khắp phòng, cuối cùng hạt giống nhỏ nhảy mệt rồi, cảm thấy mệt mỏi, nó lại quay về trong chậu hoa ngủ say.

Khi Xu Mạn quay lại, cô thấy trước chậu hoa có mấy chú chim, trông có vẻ như muốn mổ hạt giống của cô, cái này không được, cô vội vàng đuổi chim đi, bê chậu hoa lên, lúc này cô mới chú ý đến trên giường mình óc rất nhiều dấu ấn.

“Mấy con chim thối, muốn mổ hạt giống của tao còn làm bẩn giường tao, đừng để tao bắt được, không tao sẽ đánh mông chim của chúng mày.”

Lời của cô bị hạt giống đang dần tỉnh lại nghe được, nó không khỏi chôn sâu hơn vào trong đất, sợ bị cô đánh mông.

Hạt giống nhỏ lớn lên rất nhanh, chỉ mới một đêm đã nảy ra hai cái mầm nhỏ, lá xanh mơn mởn vô cùng đẹp, Xu Mạn cực kỳ vui mừng, cô vươn tay khẽ chạm vào phiến lá nhỏ, ngạc nhiên nói: “Ngươi ngoan thật đấy.” Chẳng lẽ là vì đất trong chậu hoa có linh khí của cô, nên mới lớn nhanh như vậy sao? Ừm, chắc chắn là vì lý do này rồi.

Xu Mạn phơi nắng ở ban công cùng nó một lúc, thật ra là sợ những chú chim kia lại đến nữa, thấy thời gian không sai biệt lắm, cô bê chậu hoa vào trong phòng, lại đóng cửa phòng ngủ lại, cô muốn đi xem lợn của mình.

Ngay khi Xu Mạn rời đi, hạt giống nhỏ lại chui ra khỏi đất, thăm dò nhìn một lượt, không có ai cả. Nó đội hai phiến lá xanh non mơn mởn nhảy ra khỏi chậu, nó không dám lên giường này, nếu như bị phát hiện sẽ bị đánh mông, cửa phòng đang mở, nó nhảy ra khỏi phòng, dù phòng khách rộng lớn cũng không nguy nga tráng lệ, nhưng bài trí rất tinh xảo, hạt giống nhỏ nhắm đến ghế sofa, cái đó trông cũng rất tốt.

Nó nhảy thẳng qua đó, nhảy lên bàn trà, không cẩn thận nhảy trúng điều khiển trên bàn trà, trượt chân ngã, nó lăn một vòng rồi bật dậy, tiếp tục hành trình đến ghế sofa, vừa đến nơi thì ti vi treo trên tường bỗng sáng lên, trong ti vi đúng lúc xuất hiện khuôn mặt của Thẩm Thanh Yến, hạt giống nhỏ vui vẻ vô cùng, nhảy nhót không ngừng trên sofa, vừa nhảy vừa gọi: “Bố, bố…”

Chẳng bao lâu sau, màn hình thay đổi, không còn cảnh của Thẩm Thanh Yến nữa, hạt giống nhỏ vô cùng thấy vọng: “Ơ? Bố đâu rồi?”

Một lúc sau, gương mặt của Thẩm Thanh Yến cuối cùng cũng xuất hiện, nó lại bắt đầu nhảy nhót, lần này nó nhảy thẳng đến trước ti vi, dùng hai chiếc lá nhỏ của mình liên tục xoa bề mặt ti vi: “Bố ơi ôm ôm, bố ơi ôm ôm.”

Nhóc Tiểu Hoàng sinh rồi, sinh sáu chú lợn con, Xu Mạn vẫn luôn ở bên cạnh bọn chúng từ sáng đến tối mới trở về, cô cảm thấy hơi mệt, sau khi tắm xong thì quyết định xem bộ phim đang xem dở hôm qua, cô xem bộ phim Thẩm Thanh Yến diễn chính, mặc dù xem không dưới mười lần, nhưng vẫn cảm thấy xem không đủ.

Cô cầm lấy điều khiển: “Ơ? Sao trên điều khiển lại có bùn? Chẳng nhẽ là do mình chưa rửa sạch?” Cô xoay người thì thấy trên sofa cũng có, cau mày, ngửi thử mùi của bùn đất, là một mùi hương quen thuộc.

Sáng sớm ngày hôm sau, chồi xanh của hạt giống nhỏ lại cao lên một chút, sờ hai phiến lá xanh, trong lòng Xu Mạn nghĩ ngợi, tìm thấy chỗ nhạy cảm của lá khẽ gãi một chút, quả nhiên cảm nhận được biến hóa nho nhỏ của đối phương, cô bật cười, xem ra anh Thanh Yến nói đúng rồi.

Cô cũng không vạch trần, sau khi thu dọn thì đi ra ngoài như thường lệ, lần này cô mở cả cửa sổ lẫn cửa phòng, ngay cả cửa nhà cũng bị cô mở ra, cô vào vườn hoa, quyết định ngắt ít hoa hồng để tối về tắm thì dùng.

Hạt giống nhỏ trên bệ cửa sổ nhìn thấy Xu Mạn tập trung hái hoa, nó cười khúc khích chui ra khỏi đất, hôm qua nó đã nhảy khắp phòng khách rồi, hôm nay…

Cửa nhà không đóng, nó bèn nhảy ra ngoài, vừa ra bên ngoài, hương thơm ngào ngạt của hoa quế đã bao trùm lấy nó: “Thơm quá!”

Nó nhảy đến dưới gốc cây quế trong sân, nhảy lên trên, chạm vào cành cây, nhất thời hoa quế trên cây rơi xuống, nhìn như là mưa hoa quế, hạt giống nhỏ vô cùng thích thú, đợi hoa rơi hết, nó lại nhảy lên, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, trên mặt đất đã ngập tràn hoa quế, nói vui vẻ lăn lộn trên tấm thảm hoa quế kia.

“Chơi vui không?”

“Chơi vui lắm.”

Oops…

Hạt giống nhỏ phản ứng lại, hét toáng lên nằm trên đất lăn ra xa Xu Mạn, thôi xong rồi, bị phát hiện rồi. Nó vội vàng chạy vào trong sân, không chạy thì sẽ bị đánh mông mất.

Xu Mạn ngồi xổm trên mặt đất, tay chống lấy cằm, mỉm cười nhìn hạt giống nhỏ nhảy khắp sân, đợi đến khi nó dừng lại, cô mới nói: “Mệt chưa? Mệt rồi thì qua đây.”

“Mẹ ơi, con sai rồi!” Hạt giống nhỏ lắc hai phiến lá trên đầu, không đi qua, qua là sẽ bị đánh mông.

Đầu óc Xu Mạn có chút choáng váng, mẹ? Nó gọi mình là mẹ? Còn có giọng nói của nó nữa, vừa mềm mại lại vừa đáng yêu.

Trái tim Xu Mạn mềm nhũn, nó gọi mình là mẹ, Xu Mạn không những không thấy lạ, ngược lại còn thấy rất hợp tình hợp lý, không có gì không đúng cả, cô mỉm cười nói: “Mau qua đây, để mẹ ngắm kỹ con có được không?”

Hạt giống nhỏ do dự một lúc: “Mẹ có đánh mông con không?”

Xu Mạn sửng sốt, nó nhỏ tí như vậy, lấy đâu ra mông chứ?

“Đương nhiên là không rồi.”

Hạt giống nhỏ nhận được sự đảm bảo của cô, vui vẻ nhảy về phía Xu Mạn, lá trên đỉnh đầu nó rung rung theo từng bước nhảy, vừa khôi hài lại vừa đáng yêu, không biết tại sao Xu Mạn như nhìn thấy một đứa bé trắng trẻo mềm mại đang chạy về phía cô, buột miệng thốt lên: “Chậm thôi con yên.”

“Mẹ ơi!” Cùng với giọng nói non nớt ngọt ngào đó, hạt giống nhỏ nhảy vào trong tay Xu Mạn, lá trên đỉnh đầu thân mật cọ vào lòng bàn tay Xu Mạn: “Mẹ ơi, mẹ thơm quá.”

Cô vừa mới hái hoa, lòng bàn tay vẫn còn hương hoa hồng, nhẹ nhàng v.uốt ve chiếc lá trên đầu hạt giống nhỏ, Xu Mạn khẽ nói: “Con giỏi hơn cả mẹ đấy, chưa hóa thành hình người mà đã có thể nói chuyện.”

“Con nói chuyện chỉ có bố mẹ nghe thấy được thôi.” Hạt giống nhỏ vươn lá, hãnh diện nói.

Xu Mạn đưa nó vào nhà, đặt nó vào trong chậu hoa, như có như không vuố.t ve lá của nó, khẽ nói: “Khi nào con có thể hóa thành hình người nhỉ? Mẹ muốn ôm lấy con, liệu con giống mẹ hay giống anh Thanh Yến nhỉ? Là bé trai hay là bé gái?”

Phương Viện Viện sinh một bé gái, rất xinh đẹp, đẹp như búp bê sứ vậy, bé con đã hơn một tuổi rồi, mới chập chững biết đi, không lâu trước đây còn đến chỗ này chơi hai ngày, cô cũng rất muốn biết bé con nhà mình trông như thế nào.

Hạt giống nhỏ rũ lá xuống, có chút buồn bã: “Con cũng không biết đến khi nào mình mới có thể biến thành người, mẹ, con giống bố á.”

Một người một hạt giống ở đây nói chuyện vui vẻ vô cùng, ánh nắng mùa thu chiếu lên người, gió thu khẽ thổi, Xu Mạn rất nhanh gục trên bệ cửa sổ thiếp đi.

Xu Mạn nằm mơ, trong mơ cô ở giữa biển hoa lan, bốn bề đều là ánh sáng xanh, vô số chim chóc muông thú trên bầu trời vui vẻ bay lượng, có những ngôi sao thỉnh thoảng bay vụt qua… Nơi này giống như thế giới cổ tích vậy. Giữa biển hoa xuất hiện một cậu bé trần như nhộng ngẩng đầu nhìn cô, vươn tay ra, líu lo nói: “Mẹ ơi, con muốn được ôm!”

Xu Mạn cúi người ôm lấy cậu bé, hôn lên mũi nó: “Hóa ra con trông như thế này, thật sự rất đẹp.”

Thoạt nhìn, cậu bé trông rất giống Thẩm Thanh Yến, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy bé con có đôi mắt giống hệt Xu Mạn, cậu bé thoát khỏi vòng tay Xu Mạn, nhảy nhót trong biển hoa, một lúc sau có vô số bướm xanh bay lượn quanh bé, hoa lan cũng theo đó chuyển động xoay tình một vòng.

“Mẹ nhìn xem, con gó giỏi không?” Cậu bé vươn cánh tay trắng trẻo thì có bươm bướm đậu trên cánh tay cậu thành từng hàng, giống như chịu sự chỉ huy của cậu bé vậy.

Xu Mạn không khỏi mỉm cười, đi qua đó muốn ôm lấy bé con, chính vào múc này tiếng chim kêu chíp chíp đã đánh thức cô.

Cô yêu thương v.uốt ve lá của hạt giống nhỏ: “Bé con cũng sẽ nằm mơ à.”

Hạt giống nhỏ: “…”

Không nhận được phản hồi, Xu Mạn vươn ngón tay gãi nó một chút, vẫn không có động tĩnh gì, hiểu rồi, nhóc con này nằm mơ tiêu hao linh lực, giờ yếu rồi.”

Xu Mạn tưới chút nước cho nó, khẽ gõ vào lá của nó: “Bé con sau này đừng dùng linh lực bừa bãi nữa nhé, mẹ đi cho Tiểu Hoàng ăn đây, con phải ngoan đấy.”

Vốn dĩ phải quay phim mất một tuần, mà Thẩm Thanh Yến đã sắp xếp quay xong trong vòng bốn ngày, ngày thứ năm anh thu dọn đồ đạc về nhà, anh luôn cảm thấy nếu như mình không về sẽ bỏ lỡ chuyện quan trọng gì đó, không biết là chuyện gì, nên cứ về nhà xem sao.

Lúc anh về đến nhà, trong sân truyền ra tiếng nói cười, tiếng cười của Xu Mạn còn xen lẫn cả giọng trẻ con lanh lảnh, Thẩm Thanh Yến nhíu mày, sao trong nhà lại có trẻ con nhỉ?

Anh bước thật nhẹ vào trong sân, giọng nói càng ngày càng rõ ràng.

“Con bắt được mẹ rồi.”

“Vậy giờ đổi thành mẹ bắt con, cho con ba phút, mau chạy đi.”

Lá của hạt giống nhỏ từ hôm qua bắt đầu ngừng phát triển, cứ giữ độ dài có thể đứng vững không bị ngã xuống này, nhưng Xu Mạn phát hiện hạt giống nhỏ tròn hơn nhiều, chẳng nhẽ là béo rồi?

Thẩm Thanh Yến dựa vào cổng, nhìn Xu Mạn và một hạt giống đang vui đùa, hạt giống đó còn biết nói chuyện, nhất thời cảm thấy sấm chớp đùng đùng, thật sự trồng ra một tiểu yêu tinh rồi.

Nhưng nghĩ lại, Xu Mạn cũng không phải một đóa hoa lan, hạt giống cô hoài thai là một tiểu yêu tinh cũng không có gì sai, bản thân mình còn là Thanh Huyền tiên quân, không có gì lạ cả, là chuyện đương nhiên thôi.

Anh mỉm cười nhìn khuôn mặt tươi cười đong đầy yêu thương và hạnh phúc của Xu Mạn, cuối cùng cũng biết ánh sáng trên người Xu Mạn là gì rồi, đó là ánh sáng chỉ có người làm mẹ mới có.

Xu Mạn nhìn thấy Thẩm Thanh Yến, ngạc nhiên hô lên: “Anh Thanh Yến!”

Hạt giống nhỏ cũng nhìn thấy rồi, vui mừng nhảy về phía anh: “Bố ơi!”

Một người một hạt giống đồng thời lao về phía Thẩm Thanh Yến, Thẩm Thanh Yến mỉm cười dang tay ra đón lấy họ, vào lúc này, Thẩm Thanh Yến cảm thấy có vẻ như những ngày tháng như này cũng không tồi.

Sắp tới kỳ nghỉ Trung Thu kéo dài mười một ngày, trang trại của Xu Mạn cũng bắt đầu chính thức kinh doanh, tên trang trại là trang trại Xu Mạn, đám lợn cô nuôi không có thể hình lớn, là một lựa chọn tuyệt vời cho món lợn sữa quay, cô bán lợn sữa loại nhỏ là chủ yếu, gà, vịt, ngan là phụ, mua nhiều lợn có thể tặng kèm gà vịt ngan.

Cô còn thuê nông dân gần đó giúp cô làm hai mảnh ruộng trồng rau, hồ cá, vườn cây ăn quả… gì cũng có. Trong một năm cô không ở đây, Thẩm Thanh Yến vẫn luôn thực hiện theo kế hoạch trước đó của cô, từ xây dựng đến việc kinh doanh bây giờ, tất cả tiền tiết kiệm của hai người đều đầu tư vào đây.

Trang trại của Xu Mạn cung cấp chỗ ở và nhà bếp, chỉ cần đưa đủ tiền, muốn ăn gì cũng có bắt, hái, sau đó tự mình làm.

Nói trắng ra chính là nơi các cậu ấm cô chiêu chán ngấy cuộc sống chốn thành thị đến để trải nghiệm cuộc sống.

Những vị khách đầu tiên là một nhà Phương Viện Viện, sau khi cô và Vân Tụ kết hôn, cuộc sống của hai người cũng coi như là khá ổn, khiến những người ban đầu nghi ngờ đồn thổi hai người họ đều bị vả mặt.

“Vịt, vịt…” Lúc đi qua hồ cá, Phương Ngọc Nhụy hơn một tuổi ở trong lòng Vân Tụ xoay người, chỉ vào những chú vịt nhỏ trên mặt hồ, vui vẻ vỗ tay, trông vô cùng thích thú.

Vân Tụ bất lực, con gái nhà mình vui đến quên cả bản thân tóm lấy mặt anh ta, anh ta ai oán liếc nhìn Phương Viện Viện, đối phương trừng mắt lại với anh, rõ ràng là không định quản. Ôi, vợ con mình mà, có chết cũng phải chiều thôi.

“Mọi người đến sớm thế, tôi còn tưởng phải một lúc nữa mới tới cơ, đi thôi, mau vào đi.” Xu Mạn nghe thấy giọng nói trong trẻo của Phương Ngọc Nhụy, vội dừng công việc trong tay đi qua đón họ.

Phương Ngọc Nhụy thấy cô thì vươn đôi tay bé bé tròn lẳn ra gọi: “Dì ơi ôm, dì ơi ôm.”

Thẩm Thanh Yến cho lợn ăn về đang chơi với hạt giống nhỏ trong phòng khách, hạt giống nhỏ vẫn chưa biến thành người được, chỉ là cả người càng ngày càng tròn, anh nghe thấy tiếng động bên ngoài bèn vội vàng để hạt giống nhỏ vào trong chậu hoa: “Suỵt, bé ngoan, có người ngoài đến, con phải trốn đi, không thể chạy nhảy lung tung nữa, ngoan ngoãn ở trong chậu hoa có được không?”

Hạt giống nhỏ đung đưa lá, giọng giòn giã nói vâng ạ, lúc này Xu Mạn cũng ôm Phương Ngọc Nhụy đi vào.

Xu Mạn: “Anh Thanh Yến, Vân Tụ đến rồi, đang ở bên ngoài, anh đi tìm anh ta đi, buổi chiều sẽ có khách đến.” Cô nháy mắt với Thẩm Thanh Yến, trông rất ranh mãnh.

Thẩm Thanh Yến tươi cười nhìn cô, hoa lan nhỏ ngày càng thành tinh rồi, rất biết lợi dụng nguồn tài nguyên nhân lực, bảo anh đi tìm Vân Tụ chẳng phải là muốn đối phương làm việc sao.

Phương Viện Viện trêu cô: “Mạn Mạn, cô học hư rồi.”

Xu Mạn xoa đỉnh đầu của Phương Ngọc Nhụy: “Viện Viện đang xót xa hay đang không nỡ đây?

Phương Viện Viện đỏ mặt: “Nghĩ nhiều rồi, giày vò anh ta thoải mái đi, để anh ta trải nghiệm sự gian nan của việc khởi nghiệp.”

Xu Mạn và Phương Viện Viện ở phòng khách sắp xếp đồ trang trí, Phương Ngọc Nhụy không ngừng làm loạn mọi thứ, khiến hai người họ dở khóc dở cười.

Từ khi hạt giống nhỏ sống cùng hai người, nghĩ đến việc hạt giống nhỏ sớm muộn sẽ có một ngày hóa thành người, Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến bèn bố trí một gian phòng dành cho trẻ em, bày trí dựa theo những gì cô thấy trong giấc mơ trước đó, lần này chắc chắn sẽ có chỗ dùng đến, dù sao trong phòng cũng không có gì nguy hiểm, ngay cả giường cũng không có, trải thảm, bên trên bày đầy đồ chơi, hạt giống nhỏ cũng thường đến đây chơi.

Cô kiến nghị: “Hay là chúng ta đưa cô bé đến phòng trẻ em đi, nơi đó có rất nhiều đồ chơi.”

Phương Viện Viện nhìn bụng cô đầy ẩn ý: “Đây là chuẩn bị có con rồi sao? Tôi nhớ lần trước đến làm gì có phòng trẻ em đâu.”

Phương Ngọc Nhụy ở nhà cũng thường xuyên chơi một mình trong phòng trẻ em, nên cô ấy cũng không lo lắng gì nhiều.

Xu Mạn sửng sốt, cười nói: “Vẫn chưa thành hình đâu.”

Phương Viện Viện hiểu rõ gật đầu, có lẽ là mới mang thai chưa lâu. Phương Ngọc Nhụy vừa vào phòng đã bước xiêu xiêu vẹo vẹo về phía đồ chơi trên thảm, không thèm để ý hai người lớn nữa.

Căn phòng bố trí xinh đẹp lại an toàn, trường được dán xốp dán tường, mặt đấy được trải thảm lông mềm mại, ngay cả đồ chơi cũng không có v.ật cứng, đều đã được khử trùng rồi mới bỏ vào. Thanh sắt chống trộm ở cửa sổ được đặt làm riêng, xác nhận bé con không vươn tới được, hai người rất yên tâm đóng cửa phòng tiếp tục sắp xếp đồ trang trí.

Bên ngoài thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng Vân Tụ đang nổi cáu.

“Thẩm Thanh Yến, tôi không phải nhân công nhà cậu, dựa vào đâu mà tôi phải bắt gà giúp cậu?”

Thẩm Thanh Yến khoanh tay nhìn anh ta: “Cái này để làm cho Ngọc Nhụy và Phương Viện Viện ăn, cậu có bắt hay không?”

Vân Tụ nhìn Thẩm Thanh Yến đội mũ rơm xắn ống quần, rõ ràng là đồ nông thông, nhưng anh vẫn mặc ra cảm giác thời thượng, thầm mắng bất công, còn miệng thì đồng ý: “Bắt thì bắt, chờ đó.”

“Đúng rồi, nếu như cậu dọa sợ gà nhà tôi thì phải đền tiền đấy.”

Vân Tụ quay lưng về phía anh nghe vậy không khỏi loạng choạng, quay đầu nói: “Thẩm Thanh Yến, cậu muốn tiền đến phát điên rồi.”

Thẩm Thanh Yến nhún vai: “Cậu cũng biết tôi và Mạn Mạn đã tiêu hết cả gia sản để cải tạo ngọn núi này mà, giờ đương nhiên là muốn tiền đến phát điên rồi.”

“Cậu… Xu Mạn chính là bị cậu dạy hư.” Vân Tụ cắn răng, lần trước đến đây Xu Mạn cũng bóc lột anh ta, không chỉ anh ta, ngay cả Phan Tịnh cũng không trốn thoát. Không cho gà cho vịt ăn thì khuấy thức ăn cho lợn, danh nghĩa là cho họ trải nghiệm cuộc sống, mấu chốt là còn không trả tiền công.

Rõ ràng là biểu hiện của địa chủ mà.

“Mau đi đi, không còn sớm nữa rồi, chút nữa phải hầm canh gà.”

Vân Tụ: “…”

Xu Mạn và Phương Viện Viện nhìn nhau cười, đồ trang trí cũng làm sắp xong rồi, để vào trong hộp định mang ra ngoài treo, Phương Viện Viện hỏi: “Buổi chiều ai đến đây thế?”

Xu Mạn: “Nghe anh Thanh Yến nói là Phó Chủ tịch xx Media, là người quen cũ của anh Thanh Yến, lần này dẫn vợ con đến đây chơi.”

Phương Viện Viện ngạc nhiên, Thẩm Thanh Yến đúng là thâm tàng bất lộ, xx Media là một trong những công ty truyền thông hàng đầu cả nước, tài lực và vật lực đều không thể coi thường.

“Vậy hai người phải chiêu đãi thật tốt đấy.”

Xu Mạn: “Hả? Chỗ tôi đây chủ trương tự mình động thủ, cơm no áo ấm, chúng tôi chỉ phụ trách… cung cấp nguyên liệu.”

Phương Viện Viện: “…”

“Oa…”

Phòng trẻ em bỗng vang lên tiếng khóc của Phương Ngọc Nhụy, hai người vội vã chạy đến.

Lúc cửa phòng mở ra cả hai đều sững sờ, Xu Mạn vội vàng đi lên ôm lấy hạt giống nhỏ đang đè Phương Ngọc Nhụy ra, nó nhảy vào đây từ lúc nào vậy, còn hóa thành hình người nữa? Vừa nãy miệng nó còn dán vào miệng bé con nhà người ta nữa…

Xu Mạn buồn bực, phải giải thích thế nào đây?

Phương Viện Viện ôm Phương Ngọc Nhụy liên tục dỗ dành, mắt đảo quanh cậu bé trong lòng Xu Mạn, cậu bé này trông cũng phải tầm ba, bốn tuổi rồi, cả người trắng trẻo, da thịt mịn màng, vùi mặt vào ngực Xu Mạn, trên đỉnh đầu là hai phiến lá nhỏ, đây là phụ kiện tóc gì thế?

Như thể nhận ra ánh mắt của cô ấy, cậu bé quay đầu lại mỉm cười, đôi mắt sáng như sao vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là phiên bản thu nhỏ của Thẩm Thanh Yến.

“Xu Mạn, đây… đây là… con trai của hai người?”

Xu Mạn gật đầu: “Đúng vậy!” Cô lựa chọn không giải thích gì cả.

Phương Viện Viện không bình tĩnh được nữa, đứa bé này trông khoảng tầm hai, ba tuổi, Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn ở bên nhau miễn cưỡ.ng cũng coi như là hai năm, Xu Mạn còn mấy tích một năm… Chẳng lẽ là trước đó Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đã bí mật ở nhau, sinh đứa nhỏ rồi giao cho bố mẹ họ nuôi nấng, đứa nhỏ lớn rồi nên hai người vì đứa nhỏ mới chuyển đến đây sao?

Chỉ là đứa bé này nhảy ở đâu ra? Vừa nãy trong phòng này có thấy nó đâu.

Xu Mạn đảo mắt, để mặc Phương Viện Viện muốn nghĩ gì thì nghĩ, cô ôm hạt giống nhỏ ra ngoài, đi đến ban công hô to với Thẩm Thanh Yến đang dựng chuồng vịt ở bên ngoài: “Anh Thanh Yến, con chạy lung tung này, anh mau đến quản nó đi.”

Sau đó lại trầm giọng nói với hạt giống nhỏ: “Nhóc con, con nghịch ngợm thật đấy.” Ngay cả Ngọc Nhụy một tuổi cũng không tha.

Thẩm Thanh Yến cau mày, bỏ dụng cụ trong tay xuống quay về, thấy Phương Viện Viện và Xu Mạn mỗi người ôm một đứa bé, hai đứa bé đang bốn mắt nhìn nhau, hai phiến lá trên đỉnh đầu nhóc con trong lòng Xu Mạn lắc trái lắc phải, lắc đến mức anh có chút đau đầu.

“Bố ơi!” Hạt giống nhỏ thấy Thẩm Thanh Yến, vội vàng nhảy khỏi vòng tay Xu Mạn bổ nhào vào lòng anh.

Cũng may trước đó Xu Mạn đã chuẩn bị quần áo của hạt giống nhỏ, trước khi Thẩm Thanh Yến đến đã mặc cho nó, không còn trần như nhộng nữa.”

“Hai người nói chuyện tiếp đi, tôi phải cho nó một trận mới được.” Nói xong, Thẩm Thanh Yến ôm hạt giống nhỏ ra ngoài.

Anh bế nó đến bên cạnh chuồng lợn, mặc dù nơi này là chuồng lợn, nhưng lại không có mùi hôi hay lợn cợn chút nào, ngược lại khắp nơi đều là mùi hoa lan thoang thoảng, đây đều là công lao của Xu Mạn. Anh nhẹ nhàng xoa đầu bé con, ngón tay kẹp lấy hai chiếc lá xanh mơn mởn trên đỉnh đầu kéo nhẹ.

“Ối, bố ơi đau quá!” Hạt giống nhỏ ôm lấy đỉnh đầu bị kéo đau, đây là bảo bối hấp thu linh lực của nó, sao bố có thể kéo bừa bãi thế được chứ.

Thẩm Thanh Yến cạn lời, phiến lá này còn có rễ, không nhổ được, thế này để người khác thấy được thì phải giải thích thế nào?

“Con mau thu cái này lại, nếu không thì sẽ khác với người khác, sẽ bị coi là quái vật, sau đó người ta sẽ bắt con đi, con sẽ không còn nhìn thấy bố mẹ nữa.”

Hạt giống nhỏ sờ lá của mình, sợ hãi nhìn Thẩm Thanh Yến: “Bố ơi, con không muốn rời xa hai người đâu.” Từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài trên mặt nó, trông đến là tội.

“Hu hu…”

“Ơ, Thẩm Thanh Yến, nhà cậu từ lúc nào lại có thêm một đứa nhỏ thế? Lại còn làm nó khóc nữa.”

Vân Tụ ở trong chuồng gà đuổi bắt một chú gà trống màu đen, chạy vô số vòng cuối cùng cũng bắt được, bản thân cũng nhếch nhác không chịu nổi, anh ta đến tìm Thẩm Thanh Yến bảo anh giết gà, anh ta không dám giết.

Vừa đến đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc, thầm nghĩ cuối cùng cũng đã nắm được điểm yếu của cậu rồi.

Một Thẩm Thanh Yến lớn và một Thẩm Thanh Yến nhỏ đồng loạt nhìn Vân Tụ, hạt giống nhỏ bật ra một tràng cười giòn tan: “Bố xem kìa, bẩn quá đi.”

Lúc này trên đầu Vân Tụ có hai chiếc lông gà, mái tóc màu nâu vàng rối tung, trên trán có không ít bụi, trông thê thảm nhếch nhác vô cùng.

Vân Tụ thấy trên đầu đứa trẻ có phiến lá xanh, bèn nắm lấy lá của nó kéo lên.

“Ai ui… Đau quá, đau quá, ba ơi cứu con!”

Thẩm Thanh Yến đấm một đấm lên mặt Vân Tụ, đoạt lại đứa nhỏ, tức giận nhìn Vân Tụ: “Cậu thử động vào nó lần nữa xem!”

Nửa tiếng sau, hai gia đình tụ họp trong phòng khách, hai đứa nhỏ đi quanh họ, hạt giống nhỏ rất thích Phương Ngọc Nhụy, nắm tay cô bé bước từng bước nhỏ, cực kỳ kiên nhẫn.

Vân Tụ cầm trứng gà luộc lăn lên gương mặt bị đánh bị thương của mình, tức giận nhìn Thẩm Thanh Yến: “Thẩm Thanh Yến, cậu là đồ khốn khiếp, dám đánh tôi.”

“Viện Viện, cậu ta đánh anh.”

Sau khi Phương Viện Viện biết được chuyện gì xảy ra, nói: “Đáng đời, ai bảo anh ức hiếp con trai người ta.”

“Cái đó có thể trách…” Phương Viện Viện trừng mắt, câu nói ra đến miệng đành phải nuốt trở về, Vân Tu lập tức im lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi