ẢNH ĐẾ TRUY THÊ!


Sang hôm sau Lôi Hòa Nghi lật chăn ngồi dậy, nhìn qua đã không thấy Cung Huyền Thương đâu, trong phòng tắm lại có tiếng nước, anh đang vệ sinh cá nhân, cô dụi mắt bước xuống giường đi vào phòng tắm với bộ dạng ngái ngủ.
Đứng bên cạnh Cung Huyền Thương bóp kem đánh răng mắt nhắm mắt mở đánh răng, Cung Huyền Thương đã làm xong đang bôi kem cạo râu.

Anh bôi xong thì Lôi Hòa Nghi cũng đánh răng rửa mặt xong đồng thời cũng đã tỉnh ngủ quay sang nhìn anh.
Cung Huyền Thương không chút ngần ngại đưa dao cạo râu cho cô, Lôi Hòa Nghi tuy chưa cạo râu cho ai bao giờ nhưng cũng không phải chưa từng thấy nên nhận lấy.

Cặp mắt chăm chú nhìn cằm dính đầy bọt của anh, tay đưa lên cạo.

Vì cô thấp hơn nên ngẩng đầu có chút mỏi, mới cạo được một lúc đã gục xuống, Cung Huyền Thương bật cười, luồn tay xuống nách cô bế thốc cô ngồi lên bệ.

Lôi Hòa Nghi lúc này cao hơn anh một tí, thoải mái hơn rồi nên cạo râu rất dễ dàng.

Xong xuôi nhìn thành quả không khỏi gật đầu mãn nguyện lấy khăn mềm lau mặt giúp anh, tay sờ lên mặt anh không ngừng.
- Lúc nãy em chưa dùng sữa rửa mặt!
Nghe Cung Huyền Thương nhắc nhở, Lôi Hòa Nghi nhớ ra bèn gật đầu, nhảy xuống sàn quay người lại cẩn thận rửa mặt, Cung Huyền Thương đứng đằng sau kiên nhẫn chờ đợi, đợi cô rửa mặt xong xuôi rồi cùng đi ra.

Cô ngồi trên giường đong đưa hai chân nhìn Cung Huyền Thương thong thả mặc quần áo.
- Chuyện đến Pháp, anh nghĩ thế nào rồi!
Động tác mặc áo sơ mi của anh dừng lại trong thoáng chốc, thở dài một tiếng bất lực rồi gật đầu.
- Anh nghe em, sẽ không trì hoãn!
Lôi Hòa Nghi mỉm cười vui vẻ chạy đến giúp anh cài cúc áo rồi xắn tay áo.

Cung Huyền Thương choàng tay kéo eo cô sát vào ngực mình, cụng lên trán cô.
- Phải nhớ anh đó!
- Vâng!
- Cũng không được gần gũi tên họ Sở kia quá nhiều!
- Dạ!
- Càng không được để những người đàn ông khác tiếp xúc gần gũi!
- Chú già à, anh còn chưa đi mà đã vội dặn dò như vậy không sợ đến lúc anh đi em quên béng mất tiêu hả?
- Em dám quên! Còn nữa, chú già...!hôm qua còn bảo chú nhỏ, bây giờ là chú già, em...!thật muốn làm anh tức chết hả, có phải hôm qua anh dạy dỗ em còn nhẹ không?
Tay anh men từ eo xuống mông cô, Lôi Hòa Nghi lại quá rõ tín hiệu này, anh lại muốn đánh mông cô nữa đây mà.

Nhanh nhẹn hôn một cái lên môi anh, nhân lúc Cung Huyền Thương chưa hoàn hồn thì thân hình xinh đẹp xoay một vòng thoát khỏi vòng tay anh ngồi xuống giường vắt chéo chân.
- Anh già hơn em thật mà! Cái này người ta gọi là trâu già gặp cỏ non! Nếu không phải Cung gia và Lôi gia có mối quan hệ thân thiết nhiều năm, đừng nói là anh trai, bố em tuyệt đối không cho em quen người lớn hơn em nhiều tuổi như vậy.

Bố nhất định sẽ nói hai đứa vừa cách biệt thời đại vừa có khoảng cách thế hệ, nhất định không hợp.
Cô vừa nói vừa khoanh tay học dáng vẻ của bố khiến Cung Huyền Thương vừa thương vừa tức.

Chân dài bước đến giường, tay chống xuống hai bên người Lôi Hòa Nghi rồi cúi xuống, cô cũng theo đó ngửa ra cuối cùng nằm bẹp xuống giường, hai tay chống lên ngực anh, nở nụ cười chân chó.
- Chê anh già...!nhưng chú già này thừa sức làm em có em bé đó!
Mặt Lôi Hòa Nghi đỏ như xuất huyết, mở to mắt nhìn anh.
- Anh...!lưu manh...!vô sỉ...
- Sao vậy, sao em không mắng nữa hay em đã mắng xong rồi, nếu là vế sau thì đến lúc anh hành sự rồi!
Một bên uy hiếp một bên đưa tay sờ lên cúc áo sơ mi trên cùng như muốn tháo ra, Lôi Hòa Nghi nuốt một ngụm nước bọt, giữ tay anh lại:
- Em còn chưa nói xong!
- Hửm!
- Em nói mặc dù anh...!trâu già thích gặm cỏ non là em nhưng em cũng thuộc loại trẻ con thích chơi đồ cổ cho nên hai chúng ta vừa hay sinh ra là giành cho nhau, không có khiếm khuyết gì hết, hì hì...
Cung Huyền Thương cúi đầu cắn môi cô một cái, đưa tay nhéo mũi cô:

- Em đó...!chỉ được cái nhanh mồm nhanh miệng.
Cung Huyền Thương đứng dậy cũng kéo Lôi Hòa Nghi dậy theo, cô hiểu ý đi đến tủ đồ chọn cà vạt, khuy măng sét và đồng hồ rồi giúp anh đeo lên.
- Anh đến Cung thị sao?
- Không!
- Vậy anh đi đâu?
- Đến Lôi Phong, em cũng nên thay đồ đi!
- Lôi Phong...!vâng!
Trong lúc Lôi Hòa Nghi thay quần áo, Cung Huyền Thương mang bít tất và giày vào sau đó ngồi chờ Lôi Hòa Nghi.

Cô mặc một bộ váy dài ngang gối, màu kem chiết eo tay bồng, in hoa văn nổi, phong cách điển hình của những nàng tiểu thư duyên dáng yêu kiều, đây là bộ váy được thiết kế riêng, tuy kiểu dáng không phải mới lạ nhưng trên thị trường tuyệt đối không có chiếc thứ hai, quần áo của cô đa phần đều như vậy, tuần lễ thời trang quốc tế cô tham gia không ít nhưng mua thì không nhiều, phần lớn quần áo trong tủ đều từ thương hiệu của mình không thì cũng là từ các nhà thiết kế độc lập nổi tiếng có phong cách cô thích, Cung Huyền Thương cũng biết chuyện này nên chiều theo sở thích ăn mặc của cô, dù sao số đo anh cũng nắm trong lòng bàn tay.

Lúc này Lôi Hòa Nghi đang ngồi trước gương trang điểm, dù sao cũng chỉ đến Lôi Phong nên cô không trang điểm quá kĩ càng mà chỉ trang điểm nhẹ, rất nhanh đã xong.

Cung Huyền Thương bước tới cầm lấy lược giúp cô buộc một bím tóc nhỏ sau đầu, sau đó mở tủ trang sức lấy ra một bộ trang sức kim cương nhỏ thiết kế tinh tế giản đơn đeo lên cho cô, thấy một tay cô vẫn còn trống anh quay lại tủ đựng đồng hồ lấy một chiếc đồng hồ nữ có dây đeo gần giống tông màu váy đeo cho cô sau đó cúi đầu dựa lên vai cô, nhìn vào gương.
- Hoàn mỹ!
Lôi Hòa Nghi nhìn mình trong gương rồi lại liếc nhìn Cung Huyền Thương cười ngọt ngào.

Anh cầm tay cô đỡ cô đứng dậy, Lôi Hòa Nghi đến tủ đồ của mình lấy túi xách bỏ điện thoại và một vài thứ cần thiết vào rồi đeo trên vai sau đó đi về phía tủ giày giày cầm ra một đôi giày cao gót màu kem đính ngọc ngay mũi giày xách trên tay.

Cung Huyền Thương lấy chìa khóa rồi cùng Lôi Hòa Nghi đi xuống nhà.

Trong khi chờ Cung Huyền Thương xuống gara lấy xe, Lôi Hòa Nghi ngồi trên sofa mang giày vào rồi ra cổng.
Cung Huyền Thương lái chiếc Rolls-Royce Ghost bản giới hạn đến, Lôi Hòa Nghi mở cửa bước vào, xe lập tức lăn bánh.
- Anh đi chiếc xe này có khoa trương quá không?
- Chìa khóa nhiều quá anh cầm đại mà thôi không ngờ cầm trúng chiếc mình thích nhất! Có điều cũng không khoa trương đâu, ngược lại anh đi một chiếc xe tầm thường mới là không bình thường.
- Cũng đúng, Cung tiên sinh dĩ nhiên không thể dùng những thứ tầm thường được.

Chính em cũng cảm thấy Rolls-Royce rất thích hợp với anh! Lúc đi học ở Mỹ, tính tình nổi loạn nên em thích xe đua, bây giờ trưởng thành hơn một tí lại thích kiểu xe như Rolls-Royce.
- Anh cũng rất thích thương hiệu này! Nếu em thích anh tặng em một chiếc!
- Ở nhà em đã có nhiều xe lắm rồi, không cần nữa đâu!
- Nhiều xe rồi thêm một chiếc cũng có sao, quan trọng là mình thích!
- Anh đó, tặng xe mà nói như thể tặng đồ ăn vặt không bằng!
- Bởi vì người anh muốn tặng là em!
- Không nói chuyện với anh nữa!
Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng quay đầu lại, lấy điện thoại trong túi ra chơi, căn biệt thự di động này chạy rất êm, xem điện thoại cũng không sợ bị đau mắt nên Cung Huyền Thương không phản đối.

Hai người rất nhanh đã tới Lôi Phong giải trí, Cung Huyền Thương lái xe xuống bãi đỗ rồi nắm tay Lôi Hòa Nghi đi vào.

Tiếp tân đương nhiên nhận ra hai người nên kính cẩn khiêm nhường đứng một bên không dám lên tiếng, Cung Huyền Thương đi vào thang máy chuyên dụng của Lôi Lăng Quân ấn tầng cao nhất.
Gõ cửa bước vào, Lôi Lăng Quân đang ngồi bên bàn làm việc, nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu nhìn.
- Là hai người à!
Dừng công việc trên tay lại đi đến sofa, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi cũng đi đến ngồi xuống.
- Đợi một lát Túc Nhạn sẽ đến!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi vừa dứt lời thì cửa phòng lần nữa mở ra, là một cậu trợ lý trẻ, trên tay mang theo cà phê và nước cam.

Cà phê là của Cung Huyền Thương còn nước cam là của Lôi Hòa Nghi.
Trợ lý rời đi thì Tần Luân cũng đưa Túc Nhạn vào.


Anh ta đi đến đứng sau lưng Lôi Lăng Quân nhìn Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi gật đầu.
- Cung thiếu, tiểu thư!
- Lâu rồi không gặp, anh Tần!
Lôi Hòa Nghi cười nhìn Tần Luân rồi quay sang Túc Nhạn.
- Nhạn tỷ!
- Chào em!
Lôi Lăng Quân đưa mắt ra hiệu Túc Nhạn ngồi xuống, cô ấy gật đầu đến ngồi đối diện Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi, lấy trong túi xách ra một tập giấy không ít không nhiều.
- Theo như lời Lôi tổng phổ biến, chị đã tổng hợp một số gameshow và kịch bản phim tốt từ điện ảnh đến truyền hình, bên cạnh đó còn có một vài hớp đồng quảng cáo uy tín.

Đây đều là những dự án sắp diễn ra, thời gian trong vòng một năm, em cứ xem thử rồi chọn lựa, có gì chị sẽ liên hệ với bên nhà sản xuất.
Lôi Hòa Nghi đưa tay nhận lấy, mỉm cười.
- Cảm ơn Nhạn tỷ, chị vất vả rồi!
- Việc nên làm!
Cung Huyền Thương cũng cầm một vài tờ trong tay Lôi Hòa Nghi xem, mắt nhìn giấy miệng nói với Túc Nhạn.
- Sau này những dự án mà Nghi Nghi tham gia đều phải có sự tham gia của tôi, từ giờ hoạt động của tôi đều gắn liền với cô ấy cho nên nếu có đạo diễn nào mời tôi đóng phim phiền cô cũng tìm cho Nghi Nghi một vai tốt trong đó.
- Vâng, Cung thiếu!
Cung Huyền Thương gật đầu sau đó quay sang Lôi Hòa Nghi.
- Em thấy thế nào?
Lôi Hòa Nghi nghiêng người về phía anh:
- Em thấy gameshow này rất tốt, dù sao anh sắp đi Pháp rồi, nếu em chọn đóng phim thì sẽ không thể bên cạnh anh nhiều hơn.
Cung Huyền Thương xoa đầu Lôi Hòa Nghi nhìn thông tin gameshow mà cô nói:
- Là một gameshow ẩm thực, không tồi!
Cung Huyền Thương đưa cho Túc Nhạn xem.
- Nhờ cô rồi!
Túc Nhạn nhận lấy xem qua cũng gật gù.
- Gameshow này có thể nói là hot nhất trong mảng ẩm thực, hơn nữa lại phân nhóm theo cặp đôi nên độ thảo luận cao.

Bộ phim «Giang sơn mỹ nhân» của hai người đang chiếu nên vẫn còn giữ được độ hot.

Hai người tham gia cũng vừa đúng lúc, dù sao khách mời của chương trình vẫn luôn là nhân vật chính của các bộ phim đang chiếu.

Số tiếp theo một tuần nữa sẽ khởi quay, đủ thời gian để chúng ta chuẩn bị rồi!
- Vâng!
Cung Huyền Thương ngồi trên sofa nắm tay Lôi Hòa Nghi, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói với Túc Nhạn.
- Nếu có thể cô xem thử khách mời lần này còn có những ai.

Mặc dù Nghi Nghi chỉ mới đóng một bộ phim chưa nổi tiếng nhưng cũng phải đề phòng.
- Tôi hiểu rồi Cung thiếu.
- Cảm ơn!
- Những thứ còn lại hai người cứ cầm về xem tiếp, nếu để ý cái nào cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng sắp xếp.

Dù sao chỉ cần tranh thủ cho Rachel còn Cung thiếu thì không quá khó khăn, với danh tiếng của anh trong giới thì không gì là không thể.
- Quá khen!
- Không còn việc gì nữa tôi xin phép đi trước.

Túc Nhạn rời khỏi trong phòng còn lại 4 người.

Lôi Lăng Quân nhấp một ngụm trà nhìn em gái:
- Em còn để ý chương trình nào không?
- Em còn muốn tham gia gameshow Nữ quân nhân nhưng tạm thời chưa cần sắp xếp thời gian vội.

Hình như bối cảnh huấn luyện trong quân khu do Triệt ca chỉ huy.
- Vậy em tham gia cũng tốt, những gameshow nhập ngũ thường không có kịch bản trước nên có rất nhiều chuyện bất trắc xảy ra, Nếu em tham gia, quân khu lại có Triệt giám sát anh cũng yên tâm, hiện nay nữ minh tinh xem nhan sắc như mạng, lại có nhiều người chỉnh sửa nên rất hiếm người chịu tham gia gameshow khắc nghiệt này, nếu em chịu tham gia hình tượng trong mắt công chúng sẽ tốt hơn.

Dù sao thời gian gấp rút, Cung Huyền Thương lại sắp xuất ngoại, em cũng không cần chăm chỉ quá, lo bồi dưỡng tình cảm mới tốt.

Gameshow sau này tính cũng được, có người tự đề xuất mình, nhà sản xuất mừng còn không hết.
- Vâng!
- Không còn gì nữa tôi và Nghi Nghi về trước!
- Ấy, Nghi Nghi, em phải về Lôi gia chứ?
Cung Huyền Thương lườm Lôi Lăng Quân một cái rõ ác, lúc quay sang Lôi Hòa Nghi lại là dáng vẻ vô tội, ánh mắt như năn nỉ cô.

Lôi Hòa Nghi gãi đầu nói với Lôi Lăng Quân.
- Em về Cung gia trước, đợi chiều Thương đến Cung thị em sẽ về!
- Vậy cũng được!
- Tạm biệt, em đi đây!
- Ừm, về cẩn thận!
Lôi Hòa Nghi cũng quay sang Tần Luân vẫy tay tạm biệt, anh ta mỉm cười gật đầu.
- Tiểu thư và Cung thiếu đi thong thả.
Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương lên xe rời đi, được một lúc thì bụng Lôi Hòa Nghi lại kêu lên.

Lúc này cả hai mới nhớ khi sáng rời nhà chưa dùng bữa, Cung Huyền Thương liền quẹo vào một quán Trung sang trọng để dùng bữa.
Trong lúc đợi món lên thì hai người lại trò chuyện một hồi.
- Ăn xong anh về nhà hay đến Cung thị luôn!
- Về nhà, ở bên em thêm một lúc!
- Đóng phim, tham gia gameshow sẽ không ảnh hưởng đến công việc của Cung thị quá nhiều chứ? Nếu ảnh hưởng anh không cần lúc nào cũng theo em đâu!
- Đừng lo, trước đây anh vẫn xử lý được việc giũa hai bên một cách ổn thỏa mà, bây giờ em mới là ưu tiên hàng đầu của anh.
- Nhưng lúc trước anh tham gia rất ít, bây giờ phải theo em thì sẽ không ít nữa đâu.
- Em không cần lo nghĩ những chuyện này.

Bây giờ là thời đại công nghệ 4.0 rồi, ngồi ở nhà vẫn xử lý mọi việc rất tốt.

Cung thị vắng anh một khoảng thời gian cũng không chết được, huống chi còn có ông nội.
- Ông đã có tuổi rồi, anh đừng khiến ông mệt mỏi quá!
- Tuy có tuổi nhưng ông vẫn còn rất khỏe, nếu ông biết anh theo em mà bỏ lại Cung thị, ông cũng sẽ vui vẻ gánh dùm anh thôi!
- Anh đó...!nhỏ đã phiền ông rồi, lớn vẫn vậy!
- Biết sao được, trong mắt ông anh luôn nhỏ chỉ khi cưới vợ sinh con ông mới miễn cưỡng xem anh đã trưởng thành.
Lôi Hòa Nghi không nhịn được bật cười.

Nhân viên dọn món lên, hai người tạm dừng trò chuyện mà dùng bữa.
Lúc đi ra thanh toán, điện thoại Lôi Hòa Nghi reo lên, cô đưa tay vào túi xách cầm lấy.
- Mình nghe đây Lantana!
- Bên thương hiệu xảy ra chút chuyện, cậu có tiện đến không?
Đôi mày xinh đẹp thoáng nhíu lại, đáp lời:
- Được, mình đến ngay!
- Mình và Mẫn nhi đợi cậu!
- Ừm!
Tắt máy Lôi Hòa Nghi nhìn sang Cung Huyền Thương.
- Bây giờ em phải đến công ty, anh cứ về nhà đi.
- Em đến CHEN thì anh về nhà một mình làm gì đâu, để anh đến Cung thị luôn.
- Vâng, vậy anh đến Cung thị đi, em gọi tài xế ở nhà đến đón!

Cung Huyền Thương bật cười đưa tay ôm eo cô.
- Đưa em đến đây rồi lại để em tự gọi xe không phải phong cách của quý ông huống chi anh còn là bạn trai em!
- Nhưng mà Cung thị và công ty em không chung đường!
- Không sao, đến Cung thị cũng đã trễ, trễ thêm cũng không sao, ngược lại bây giờ em gọi tài xế đến sẽ mất thời gian hơn, phải không? Hơn nữa anh đã nói, em mới là ưu tiên hàng đầu.

Ngoan, nghe lời!
- Vâng!
- Đi thôi, thanh toán xong sẽ đưa em đi!
- Dạ!
Ra quầy thanh toán xong Cung Huyền Thương lái xe đưa cô đến dưới công ty, hai người lưu luyến không nỡ một hồi rồi mới tách nhau ra, anh đến Cung thị, cô vào trong.
Lôi Hòa Nghi ấn thang máy lên phòng làm việc của mình, bên trong Ninh Mẫn và Lantana đang ngồi đợi sẵn.
- Không để hai cậu đợi lâu chứ?
Ninh Mẫn lắc đầu mỉm cười.
- Nói gì vậy chứ, mau ngồi đi, đây là phòng làm việc của cậu sao lại đứng thế kia?
Lôi Hòa Nghi gật đầu đến ghế ngồi, đặt túi xách sang một bên, vẻ mặt nghiêm túc.
- Có chuyện gì vậy?
Ninh Mẫn đưa mắt ra hiệu cho Lantana, cô ấy hiểu ý liền đưa laptop cho Lôi Hòa Nghi xem.
- Còn nhớ Tô Tử Liên không? Lần trước chúng ta từ chối hợp tác với cô ta khiến cô ta bị bên công ty WF trách phạt một phen.

Nghe nói sau đó cô ta lại tìm đến Chúc Lam, không biết đã thương lượng gì mà hai bên đã hợp tác.

Bây giờ Chúc Lam đang làm người đại diễn cho thương hiệu túi xách của công ty cô ta.

Chuyện sẽ không là gì nếu Chúc Lam trong lúc phỏng vấn không cố tình nhắc đến CHEN thậm chí ám chỉ chúng ta vì thù riêng với Tô Tử Liên mà từ chối hợp tác với WF, ngụ ý chúng ta thiếu chuyên nghiệp, trẻ người non dạ, thành lập công ty cũng chỉ như luyện tay sẽ không thật sự dốc lòng điều hành, kiểu gì cũng sẽ sụp đổ sớm rồi quay về với vòng tay bảo bọc của gia tộc...!Tô Tử Liên ở phía sau cũng thêm dầu vào lửa, like và share bài phát biểu của Chúc Lam tỏ ra bản thân là người bị hại.

Nhìn thì CHEN không ảnh hưởng nhiều vì lượng khách hàng tiềm năng từ nước ngoài đến quốc nội của chúng ta vẫn còn nhưng dù gì cũng đến từ bên ngoài nên không thể lâu dài tại thời điểm hiện tại khi CHEN đã chuyển tổng bộ về nước.

Ngược lại vì danh tiếng của Chúc Lam quá lớn, những lời đó đã tác động không nhỏ đến lượng khách hàng mới, dĩ nhiên trong số đó có không ít người là nữ minh tinh trong giới giải trí chạy theo nịnh hót Chúc Lam, một số lại là fan của cô ta, bọn họ đã quay lưng rất nhiều.

Cái này giống như hiệu ứng Domino vậy, Chúc Lam lên tiếng, nhiều nữ minh tinh chạy theo khiến fan bọn họ cũng như thế.

Có rất nhiều đơn hàng đã bị hủy rồi, doanh thu tại các cửa hàng đại lý cũng sụt giảm.

Nếu tình trạng kéo dài sợ là người không phải fan cũng sẽ sớm quay lưng với CHEN, đến một lúc nào đó sợ là thị trường thời trang trong nước sẽ không còn chỗ đứng cho CHEN nữa.
Sắc mặt Lôi Hòa Nghi lạnh xuống, CHEN trước kia là tâm huyết cô vì Mặc Thần mà tạo ra, là bảo bối quan trọng nhất của cô.

Bây giờ dù cô có Cung Huyền Thương cũng không đồng nghĩa ai cũng có thể phá hoại nó, thành quả nhiều năm nỗ lực của ba người các cô người khác muốn phá là phá sao, cũng không dễ dàng như vậy.
- Tô Tử Liên...!tự tin quá rồi.

Thật sự cho rằng mượn sức mạnh dư luận là có thể đạp đổ CHEN sao?
Ninh Mẫn ngồi vắt chéo chân một bên, dù sắc mặt không tốt nhưng vẫn còn khá bình tĩnh.
- Nói gì thì nói cô ta cũng có bản lĩnh, có thể không do dự đắc tội hai vị công chúa trời Đông lẫn trời Tây.

Mà cách này lại khiến chúng ta không cách nào dùng đến pháp luật vì cô ta cũng chưa làm gì sai? Ngược lại nếu chúng ta dùng quyền thế chèn ép cô ta thì trong mắt mọi người chúng ta lại trở thành kẻ ỷ thế hiếp người, Tô Tử Liên trở thành kẻ bị hại lại càng đáng thương càng nhận được sự đồng cảm từ công chúng.

Nghi Nghi, không nghi ngờ gì cô ta là muốn nhắm vào cậu, Chúc Lam sợ là cũng nhắm vào cậu, sự việc lần này cậu tính xử lý thế nào?
Lantana cũng đưa mắt nhìn vẻ mặt trầm tĩnh lạnh nhạt của Lôi Hòa Nghi.

Đột nhiên cô bật cười nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt.
- Mình ngược lại muốn xem xem trước khi Chúc Lam bắt tay với Tô Tử Liên phát biểu những lời kia thì Tô Tử Liên có nói cho cô ta biết mình là ai không? Nếu không biết, Chúc Lam phát hiện bản thân lại chỉ là quân cờ bị Tô Tử Liên lợi dụng gián tiếp đắc tội Lôi gia và Quân ca thì sẽ như thế nào?
Ninh Mẫn sờ cằm tiếp lời:
- Chúc Lam không ngốc cho nên cô ta sẽ không dại dột gì đắc tội với Lôi gia.

Những chính vì cô ta không ngốc nên mình mới không rõ vì lý do gì cô ta lại giúp Tô Tử Liên đối phó CHEN?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi