ẢNH ĐẾ TRUY THÊ!


Từ Mộng lái xe chạy theo đường vắng về phía ngoại ô, nói là đường vắng nhưng đây cũng là con đường quốc lộ rộng lớn chẳng qua là vừa hoàn thành cho nên có rất ít xe qua lại.

Nhìn con đường vắng vẻ không một bóng người cô ta mới bình tĩnh lại dừng xe một lát.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Từ Mộng có cảm giác bản thân đang trong giấc mơ, mới ngày nào cô ta còn có tất cả trong tay: danh tiếng, địa vị, quyền lực, tiền tài, nhan sắc...!nhưng đột nhiên lại bị kéo xuống vực thẳm từ trên đỉnh cao danh vọng, tiếng xấu đồn xa, bị người người mắng chửi, trở thành tội phạm bị truy bắt khắp nơi...!Xem những bình luận chửi rủa mình trên mạng, Từ Mộng như muốn phát điên, hận chết kẻ đứng đằng sau, tự hỏi không biết là ai rắp tâm muốn đẩy cô ta vào chỗ chết như vậy.
Từ Mộng ngồi trên xe gục đầu vào vô lăng, đôi mắt thất thần, cả người thẫn thờ.

Lúc ngẩng mặt lên, cách đó không xa cô ta nhìn thấy Lôi Hòa Nghi đứng dưới cửa trung tâm thương mại gọi điện thoại, gương mặt vẫn xinh đẹp như ngày nào.

Trong lòng Từ Mộng càng hận hơn, nếu như kế hoạch hôm đó thành công thì hôm nay kẻ phải trốn chui trốn nhủi bị người người sỉ vả là Lôi Hòa Nghi mới đúng.
Lôi Hòa Nghi đi dạo trung tâm thương mại đã chán chường rồi mới xuống lại tầng trệt.

Đây là trung tâm thương mại vừa hoàn thành, diện tích rất rộng, Lôi Hòa Nghi lần đầu tiên đi dạo cho nên không rõ đường đi, vốn dĩ muốn ra cổng chính nhưng trên đường đi mải kiểm tra điện thoại nên đi nhầm ra cổng phụ.

Phía sau trung tâm thương mại là đường quốc lộ vắng vẻ hiếm người qua lại nên phía trung tâm thương mại vẫn chưa kịp cắt cử bảo vệ làm việc.
Lôi Hòa Nghi xem bản đồ rồi gọi cho tài xế, bảo chú ấy đến đón cô ở cổng sau.

Bên kia tài xế đang trên đường đến thì trên đường có một vụ tai nạn xe nên giao thông bị trì hoãn một lát.

Lôi Hòa Nghi biết tài xế không tới sớm được nên cũng không thúc giục, vừa hay bên kia đường có một cửa hàng phân phối trái cây nhập khẩu.

Lôi Hòa Nghi tắt điện thoại rồi đi qua đường, cô sẽ đến Cung thị nên muốn mua ít việt quất cho Cung Huyền Thương.
Mặc dù đây là cửa hàng phân phối nhưng ông chủ đã có tuổi nhìn Lôi Hòa Nghi xinh xắn lễ phép nên cũng mềm lòng chịu bán lẻ cho cô một ít việt quất nhập khẩu chất lượng.

Lôi Hòa Nghi trả tiền rồi cầm túi giấy tròng vào cổ tay, trở lại cổng phụ.

Điện thoại trên tay bỗng reo lên, cô mở máy nghe:
- Thần ca ca!
- Nghi Nghi, anh không làm phiền em chứ?
- Không ạ, có chuyện sao anh?
- Không có gì, chỉ là sắp tới anh sẽ trở lại Italy...!ừm hai tháng sau là sinh nhật anh, anh sẽ tổ chức tiệc tại Italy không biết em có thể đến dự không?
- Sinh nhật anh dĩ nhiên em sẽ đến dự vừa hay cũng khá lâu rồi em chưa đi du lịch Italy!
- Vậy thì tốt quá, anh biết công việc em bận rộn nên cố tình mời em sớm để em có thể sắp xếp thời gian, sợ báo gấp quá em sẽ không xử lý công việc kịp, bên phía Cung Huyền Thương không sao chứ, anh ta sẽ không khó chịu khiến em khó xử đâu phải không?
- Anh yên tâm, anh ấy sẽ không phản đối đâu ạ, nhưng mà lúc đó nếu anh ấy đi cùng em em hi vọng hai người sẽ không xảy ra tranh chấp!
Cung Huyền Thương mà biết cô muốn đến dự sinh nhật của Sở Mặc Thần kiểu gì cũng nằng nặc đòi theo.
Sở Mặc Thần bên kia bật cười thoải mái chấp nhận.
- Sẽ không, em yên tâm!
...
Từ Mộng ngồi trong xe nhìn Lôi Hòa Nghi vui vẻ rạng rỡ nói chuyện điện thoại, trong lòng căm hận cực kỳ.

Cô ta cuối cùng cũng biết nguyên nhân bản thân rơi vào kết cục như hôm nay là vì ai.
Có thể ra tay quyết liệt đẩy cô ta vào chỗ chết không còn đường lui, đến Từ thị cũng không tránh khỏi bị liên lụy là chuyện mà Lôi Hòa Nghi có thể làm sao.

Từ Mộng cho rằng là Cung Huyền Thương vì muốn trút giận cho hồng nhan mà ra tay tuyệt tình với mình, ở Hải thành này, Từ thị không phải thế gia danh giá nhưng cũng là gia tộc có tiếng, quan hệ với những gia tộc khác đều mềm mỏng nhân nhượng cho nên rất được lòng bọn họ, làm sao có thể bị đưa vào tròng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Từ thị cũng không đắc tội ai, có thể ra tay ngoan độc vừa mạnh vừa ác như vậy khắp Hải thành này có mấy gia tộc, mà Cung gia của Cung Huyền Thương là một trong số ít có đủ khả năng làm được.


Từ thị và Cung gia cũng không có xung đột lợi ích, Từ thị bợ đỡ Cung gia còn không kịp chứ đừng nói là đắc tội.

Cho đến hiện tại cô ta chỉ mới ra tay với Lôi Hòa Nghi, mà Lôi Hòa Nghi ngoại trừ được Lôi Lăng Quân ưu ái thì còn gì khác ngoài Cung Huyền Thương, cho nên chuyện này chỉ có thể là Lôi Hòa Nghi tố cáo với Cung Huyền Thương khiến anh ra tay tuyệt tình với Từ thị khiến chỗ dựa duy nhất của Từ Mộng cũng phải sụp đổ.

Càng nghĩ càng hận, hai tay Từ Mộng siết chặt vô lăng đến nỗi khớp xương trắng bệch.
- Rachel, dựa vào đâu bây giờ tôi sống chui sống nhủi như chó nhà có tang mà cô có thể vui vẻ đi mua sắm như vậy...? Bây giờ tôi là tội phạm bị truy nã, tội danh cảnh sát kết luận đủ để tôi ngồi mục ruỗng trong tù rồi, sống trong tù hay chết trong tù thì khác gì nhau, thêm một tôi danh nữa cũng chẳng sao? Rachel, cuộc đời tôi bị cô phá hủy rồi vậy thì cô cũng đừng mong có thể hạnh phúc cùng Cung Huyền Thương...!chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi...!Cung Huyền Thương có thể giúp cô trút giận nhưng anh ta không có khả năng khiến cô chết đi sống lại.

Tôi không sống tốt các người cũng đừng mong được hạnh phúc bên nhau...
Đôi mắt Từ Mộng bị hận thù làm cho ngu muội, trong đầu cô ta lúc này chỉ có một ý nghĩ là muốn cùng Lôi Hòa Nghi đồng quy vu tận, ngọc đá cùng nát, hai tay Từ Mộng nắm vô lăng, đạp chân ga tăng tốc về phía Lôi Hòa Nghi.
Còn Lôi Hòa Nghi vẫn còn đang nói chuyện điện thoại cùng Sở Mặc Thần không cảm nhận được sự nguy hiểm khi Thần Chết đang đến gần mình, nhìn đèn giao thông chuyển sang màu đỏ thì đi qua đường.

Đi được một nửa thì tiếng xe xé gió len lỏi vào tai, cô quay đầu lại nhìn thì một chiếc Bentley trắng đang tiến thẳng về phía cô gần ngay trước mắt, tốc độ như thể chỉ hận không thể nghiền nát cô.

Lôi Hòa Nghi muốn trốn nhưng con đường rộng lớn biết trốn đi đâu, huống chi chân cô có chạy nhanh hơn cũng không thể so được với tốc độ của xe.
Bên kia Sở Mặc Thần không nghe Lôi Hòa Nghi nói gì nữa thì nhíu mày.
- Nghi Nghi...!Nghi Nghi...
Không có ai đáp lại sau đó bên kia đầu dây một loạt âm thanh chói tai vang lên, cả người Sở Mặc Thần run lên.

Anh nghe được một loạt tiếng va đập, linh cảm bất an ngày càng lớn, giọng nói như đang hét lên:
- Nghi Nghi...!Nghi Nghi...!em sao vậy...
Từ Mộng phóng xe lao thẳng về phía Lôi Hòa Nghi, tốc độ hơn 150km/h, chiếc xe tông thẳng vào người khiến Lôi Hòa Nghi đập mạnh vào xe lăn mấy vòng trên xe sau đó thân hình mảnh mai rơi mạnh xuống đất lăn xa mấy mét, đầu đập vào bồn cây, thoáng chốc máu nhuộm đỏ mặt đường, việt quất rơi đầy đất, điện thoại rơi bên cạnh liên tục vang lên giọng nói lo lắng của Sở Mặc Thần.
Lôi Hòa Nghi cảm thấy cả người đau như chết đi sống lại đặc biệt là phần đầu của cô, trong những giây phút tỉnh táo cuối cùng, Lôi Hòa Nghi cảm nhận được dòng máu trong cơ thể từng chút từng chút tuôn ra mặt đường, bầu trời trong xanh trước mắt ngày càng mờ nhạt, tối dần đi, ánh sáng từng chút thừng chút biến mất hệt như sinh mệnh của cô một lần nữa đang trôi đi.

Bên tai vẫn văng vẳng giọng nói của Sở Mặc Thần, cô muốn lên tiếng kêu cứu nhưng cô vừa hé môi thì máu trong miệng lập tức trào ra liên tục.

Bộ váy màu vàng nhạt dính đầy máu tươi, mùi máu nồng nặc trong không khí...!mâu cứ trào ra không ngừng cuối cùng Lôi Hòa Nghi chìm vào hôn mê, hơi thở càng lúc càng suy yếu...
Sở Mặc Thần cũng biết nhất định Lôi Hòa Nghi đã gặp chuyện nếu không không thể có chuyện điện thoại vẫn còn kết nối mà cô không nói gì...!cộng thêm những tiếng động vừa rồi...
- Harvey...
- Boss, anh có gì dặn dò ạ?
Harvey lập tức xuất hiện, Sở Mặc Thần cầm chìa khóa xe đưa điện thoại cho Harvey.
- Định vị vị trí của Nghi Nghi, gọi cứu thương, nhanh lên!
- Vâng!
Harvey nhận điện thoại của Sở Mặc Thần, kết nối với iPad, Sở Mặc Thần lái xe tốc độ cao đo theo vị trí hiển thị trên iPad của Harvey, một hướng khác, xe cứu thương cũng đang trên đường đi hướng về phía Lôi Hòa Nghi.
Sở Mặc Thần đến sớm hơn một chút, nhìn thấy Lôi Hòa Nghi cả người đầy máu thì chết đứng, lập tức mất đi dáng vẻ thong dong trầm tĩnh thường ngày, chạy vội đến cạnh cô, quỳ sụp xuống nhưng lại không dám chạm vào người cô, anh sợ bản thân không cẩn thận sẽ chạm đến vết thương của cô sẽ khiến tình trạng cô trở nặng, Lôi Hòa Nghi bây giờ hệt như một nàng búp bê chìm trong máu, trên người không chỗ nào không thấy máu, cả người Sở Mặc Thần lạnh toát, một màu đỏ trước mắt khiến anh có một suy nghĩ đáng sợ.

Máu của cô nhuộm đỏ mặt đường hệt như toàn bộ máu trong cơ thể đều chảy hết...
- Nghi Nghi...!Nghi Nghi, em đừng ngủ, em nghe anh gọi không, Nghi Nghi...!đừng ngủ...!chúng ta đến bệnh viện, em kiên trì một chút...!xe cứu thương sắp đến rồi, em cố gắng một chút nhé...!Nghi Nghi...
Tiếng xe cứu thương vang lên inh ỏi phá tan bầu không khí yên ắng trên đường, Harvey tiến tới vội giữ tay ông chủ mình lại.

Bác sỹ mang theo băng ca chạy xuống, cẩn thận nâng Lôi Hòa Nghi lên xe cứu thương, Sở Mặc Thần cũng chạy lên xe cứu thương, nắm chặt bàn tay dính máu của cô, nhìn bác sỹ đang gấp gáp sơ cứu.
Đôi mắt lo lắng của Sở Mặc Thần đảo qua đảo lại giữa gương mặt không còn chút huyết sắc của Lôi Hòa Nghi và gương mặt căng thẳng của bác sỹ, nhìn ánh sáng trong mắt bác sỹ dần tối đi, gương mặt trầm xuống thì lòng anh cũng lạnh lẽo theo.

Bác sỹ không dám lên tiếng nói gì nhưng Sở Mặc Thần cũng đoán được, tình hình của Lôi Hòa Nghi sợ là lành ít dữ nhiều...
Cũng may con đường này vắng nên đi đến bệnh viện cũng không gặp nhiều trở ngại, Lôi Hòa Nghi được đẩy vào phòng cấp cứu ngay lập tức, Sở Mặc Thần lệnh cho tất cả bác sỹ giỏi nhất bệnh viện phẫu thuật cho cô, bằng mọi giá phải cứu được người.
Harvey chạy theo sau cuối cùng cũng đuổi đến bệnh viện, trả lại điện thoại cho Sở Mặc Thần.

Hai tay anh cầm lấy điện thoại, nỗ lực hít thở sâu để bình tĩnh nhưng không cách nào kiềm chế được sự lo sợ trong lòng mình, từng ngón tay cầm điện thoại cứ run lên từng đợt.


Nhưng anh ép bản thân phải bình tĩnh...!một tay nắm chặt thành quyền, một tay cầm điện thoại gọi đi.
Cung Huyền Thương hiện đang chủ trì cuộc họp quan trọng của Cung thị, mọi người đều rất căng thẳng còn Cung Huyền Thương thì trong lòng càng lúc càng bất an, linh cảm mách bảo có chuyện gì đó đã xảy ra.

Vẻ mặt anh u ám cực kì, những cổ đông có mặt nhìn thấy vẻ mặt đó toàn thân không rét mà run.
Đúng lúc này điện thoại trên bàn của Cung Huyền Thương vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng, anh liếc nhìn, không phải là Lôi Hòa Nghi gọi nên anh tính tắt máy nhưng tay vươn ra như có ma xui quỷ khiến mà ấn nút nghe máy.

Cung Huyền Thương xoa xoa trán thở dài cầm điện thoại để bên tai:
- Alo...
- Cung Huyền Thương...!tôi là Sở Mặc Thần...
Nghe là Sở Mặc Thần, Cung Huyền Thương nhíu mày muốn tắt máy nhưng Sở Mặc Thần lại nói tiếp:
- Nghi Nghi gặp tai nạn, đang được phẫu thuật ở bệnh viện quốc tế, tình trạng...!rất nguy kịch, anh hãy tới nhanh đi.

Em ấy mất máu rất nhiều, anh...!gọi người thân của em ấy đến phòng khi...!phòng khi kho máu bệnh viện không đủ máu dự trữ...
Cung Huyền Thương nghe những câu đầu tiên của Sở Mặc Thần cả người lập tức căng cứng, lạnh lẽo như được ngâm trong sông băng.

Hai tay anh run rẩy đến nổi cầm không vững điện thoại, sắc mặt trong thoáng chốc tái mét, anh đứng bật dậy tông cửa chạy ra ngoài dọa cho tất cả mọi người một phen hú hồn.

Kỷ Tuyên cũng đoán được có chuyện xấu xảy ra nhưng cuộc họp này rất quan trọng không thể hủy bỏ, cũng may Cung Huyền Thương đã bàn giao rất kỹ mọi việc cho anh cho nên bây giờ Cung Huyền Thương vội rời khỏi phòng họp, Kỷ Tuyên vẫn có thể ở lại thay anh tiếp tục.
Cung Huyền Thương lái xe với tốc độ kinh người chạy đến bệnh viện không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, cũng may anh chạy Rolls-Royce cho nên người khác thấy xe anh liền tránh sang một bên nếu không đã không biết anh còn bị kẹt lại trên đường bao lâu.

Trên đường đi Cung Huyền Thương gọi cho Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Quân truyền đạt lại những gì Sở Mặc Thần vừa nói.

Hai anh em nghe xong cũng bỏ lại mọi việc trên tay, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện.
Cung Huyền Thương theo chỉ dẫn của bác sỹ chạy đến phòng phẫu thuật của Lôi Hòa Nghi, Sở Mặc Thần bần thần đứng trước cửa phòng, cả người toát ra hơi thở u ám.

Cung Huyền Thương nhìn Sở Mặc Thần, trên sơ mi trắng dính không ít máu, áo vest ngoài màu đen nên Cung Huyền Thương không biết anh còn dính bao nhiêu máu, vết máu trên tay đã khô lại, trền sàn nhà màu trắng từng giọt máu nhỏ giọt cũng đã khô.

Hơi thở Cung Huyền Thương dồn dập, một nỗi sợ hãi không tên len lỏi vào lòng, khắp nơi đều là máu của Lôi Hòa Nghi, anh không biết lúc đó cô đã chảy bao nhiêu máu, đã đau đớn như thế nào, hai mắt lập tức đỏ hoe.
Anh cũng chẳng còn tâm trạng hỏi Sở Mặc Thần chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng ban sáng cô còn khỏe mạnh vui vẻ cùng anh ăn sáng, bây giờ lại nằm trong phòng phẫu thuật, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Anh sợ hãi, thật sự rất sợ, hơn 20 năm trước bố mẹ anh cũng ở trong phòng phẫu thuật sau đó...!không còn sau đó nữa, bọn họ rời bỏ anh, bây giờ nỗi sợ hãi đó lại lần nữa xuất hiện, với người con gái anh yêu...!Cung Huyền Thương không dám nghĩ đến bất cứ một trường hợp xấu nào, anh không biết ngày mai nếu Lôi Hòa Nghi không còn bên cạnh bản thân sẽ trở nên như thế nào, sợ là anh sẽ lập tức đi theo cô ngay...
Rất lâu sau đó, giọng nói khàn đặc của Cung Huyền Thương mới vang lên:
- Em ấy...!vào đó đã bao lâu rồi...
- Đã lâu rồi...!bác sỹ liên tục truyền máu nhưng sắc mặt của bọn họ...!đều rất xấu...
Hai tay Cung Huyền Thương run lên, cả người như ngọn núi đứng trước phòng phẫu thuật nhìn chằm chằm vào cửa, mặc dù không thấy gì nhưng ánh mắt vẫn cứ cố chấp nhìn vào như thể thật sự có thể khoét hai cái lỗ trên cửa để nhìn vào trong.
Hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập vội vã.

Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Quân xuất hiện, nhìn thấy sự sợ hãi trên mặt Cung Huyền Thương và Sở Mặc Thần, thần sắc cả hai cũng trở nên ngưng trọng.

Hai anh em cũng giống như Cung Huyền Thương, không có tâm trạng hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, chỉ âm thầm cầu nguyện Lôi Hòa Nghi có thể tai qua nạn khỏi...
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá vạt áo dính máu vẻ mặt căng thẳng xuất hiện nhìn bốn người đàn ông trước mặt, giọng nói gấp gáp:
- Bệnh nhân thuộc nhóm máu AB+, kho máu bệnh viện không đủ máu truyền, tình trạng bệnh nhân đang cực kỳ nguy kịch, ở đây ai là người nhà bệnh nhân?
Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Quân lập tức tiến lên đồng thanh:
- Tôi là anh trai con bé, lấy máu của tôi!
- Hai người đi theo tôi!
Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Quân đi theo y tá khử trùng toàn thân và thay đồ vô trùng trước khi vào phòng phẫu thuật.


Lôi Hòa Nghi mất máu quá nhiều, không thể đợi được nữa, y tá dẫn hai anh em Lôi gia đi mặc đồ vô trùng hỏi vài câu hỏi liên quan để đảm bảo máu của hai người không có vấn đề gì như không bị bệnh lây nhiễm qua đường máu, không dùng chất kích thích,...!sau đó xét nghiệm sơ bộ rồi lập tức đưa hai người vào phòng phẫu thuật lấy máu.
Bên ngoài hành lang còn lại Cung Huyền Thương và Sở Mặc Thần, những lời y tá nói văng vẳng bên tai khiến Cung Huyền Thương không cách nào ngồi yên được.

Trong lòng trách bản thân lúc này vô dụng không thể giúp gì được cho cô...
Gần một tiếng sau Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Quân trở ra, vị lượng máu bị rút đi vượt quá hạn mức cho phép của cơ thể nên sắc mặt của cả hai hơi tái đi nhưng may là thân thể cường tráng khỏe mạnh nên cũng không có gì nguy hiểm.

Có điều dù đã lấy máu cho Lôi Hòa Nghi nhưng vẻ mặt của cả hai anh em vẫn không bớt lo đi phần nào, trong phòng phẫu thuật, hai người chứng kiến các bác sỹ căng thẳng vội vã tranh giành sinh mệnh Lôi Hòa Nghi với tử thần, lần này so với lần tai nạn 5 năm trước chỉ hơn chứ không kém.

Suốt cả quá trình cả hai chưa từng thả lỏng một giây phút nào.
Cung Huyền Thương nhìn vẻ mặt đó của hai người, trái tim lần nữa rơi xuống vực, một cỗ lệ khí u ám vây quanh toàn thân như thể chỉ cần Lôi Hòa Nghi có một chút bất trắc anh sẽ lập tức phát điên đi theo cô.
Bốn người vẫn đứng trước cửa phòng phẫu thuật, bố Lôi biết tin cũng đã lập tức chạy đến.

Hai mắt đỏ hoe hỏi Lôi Lăng Triệt tình hình của Lôi Hòa Nghi.
- Bố cố gắng giữ bình tĩnh, bác sỹ đang nỗ lực cứu chữa Nghi Nghi, em ấy...!sẽ không sao? Nghi Nghi tấm lòng thiện lương nhất định sẽ được trời cao phù hộ...
Lôi Lăng Triệt là một người sống theo chủ nghĩa duy vật vốn không tin chuyện ma quỷ hay phép màu gì nhưng lúc này cũng chỉ có thần phật mới là điểm tựa của con người, anh cũng chỉ biết dùng những lời này để trấn an bố của mình.

Lôi Lăng Quân đi đến nhìn bố hỏi:
- Mẹ...!mẹ đâu rồi bố?
- Bà ấy vừa nghe Nghi Nghi gặp tai nạn đã lập tức ngất xỉu, bố để người làm trong nhà chăm sóc rồi...!Ông nội...!về phần ông nội, mấy đứa chưa nói cho ông biết chứ?
- Bố yên tâm đi ạ, bọn con chưa nói, ông nội tuổi cao sức khỏe không còn như xưa.

Biết Nghi Nghi xảy ra chuyện chỉ sợ ông sẽ suy sụp...
Bố Lôi nghe thế cũng gật đầu, trong lòng yên tâm một chút, cùng mọi người đứng chờ Lôi Hòa Nghi phẫu thuật.

Lantana và Ninh Mẫn cũng biết chuyện vội chạy đến bệnh viện, nhìn mấy người đàn ông bình thường có thể một tay che trời lúc này đều lạnh lẽo u ám thì trong lòng cũng tràn ngập sợ hãi, âm thầm rơi nước mắt, nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật.
Mấy tiếng dày vò trôi qua cuối cùng đèn phẫu thuật cũng tắt, cửa chậm rãi mở ra.

Lôi Hòa Nghi sắc mặt tái nhợt hệt như tờ giấy trắng, yếu ớt như thể sinh mệnh có thể trôi đi bất cứ lúc nào.

Cung Huyền Thương muốn bước tới chạm vào người cô đã bị bác sỹ ngăn lại, đội ngũ y tá nhanh chân đẩy giường bệnh của Lôi Hòa Nghi vào phòng vô trùng, gắn một loạt máy móc theo dõi lên người cô.

Bác sỹ phẫu thuật chính tháo khẩu trang nhìn mọi người, biểu cảm trên mặt không được tốt lắm, nhìn bố Lôi và Cung Huyền Thương đang đứng đối diện trầm ngâm một lát, đang cố gắng chọn lọc câu từ để có thể trấn an mọi người một cách tốt nhất.
- Bác sỹ, con gái tôi thế nào rồi, con bé không sao chứ?
Bác sỹ hít sâu một hơi, mím môi đáp:
- Mọi người cứ bình tĩnh nghe tôi nói, chúng tôi đã cố gắng hết sức, trước mắt chỉ có thể giữ lại được tính mạng của Lôi tiểu thư.

Có điều tình trạng cô ấy lúc được đưa đến bệnh viện thật sự quá nguy kịch, mất máu quá nhiều, cơ thể bị va đập mạnh, các cơ quan trong cơ thể gần như đã ngưng họa động, may thay ý chí cô ấy mạnh mẽ nên có thể cầm cự được đến lúc phẫu thuật, nếu đến trễ hơn dù chỉ 5 phút e là Hoa Đà tái thế cũng phải bó tay.

Mặc dù giữ được tính mạng nhưng hiện tại Lôi tiểu thư vẫn chưa hết nguy hiểm.

Một tuần sắp tới chúng tôi sẽ tiến hành theo dõi sát sao tình trạng của cô ấy, mọi người tạm thời chưa thể vào thăm vì giai đoạn này là giai đoạn cực kỳ quan trọng, 7 ngày sắp tới Lôi tiểu thư...!có thể ra đi mất cứ lúc nào.

Có thể vượt qua giai đoạn nguy nan này không phải xem ý chí của cô ấy, nếu có thể vượt qua giai đoạn này vậy thì có khả năng cô ấy sẽ tỉnh lại, tình trạng xấu nhất là trở thành người thực vật.

Mọi người...!vẫn là nên chuẩn bị tâm lý đi!
Mặc dù hy vọng mong manh nhưng ít nhất Lôi Hòa Nghi vẫn còn ở lại với bọn họ, mọi người đều tin rằng Lôi Hòa Nghi nhất định sẽ vượt qua, cô ấy mạnh mẽ như thế cơ mà.
Bác sỹ nhìn vẻ mặt của mọi người, trong lòng cũng có chút xót xa, thở dài đeo lại khẩu trang cúi người rồi quay đi, vừa mới đi được hai bước thì quay đầu nói với mọi người.
- Tôi kiến nghị mọi người nên điều tra rõ vụ tai nạn giao thông này.

Theo kinh nghiệm mấy chục năm trong nghề, vết thương trên người của Lôi tiểu thư là do va đập mạnh mà thành, tai nạn giao thông mà va đập mạnh như vậy chỉ có thể là do chiếc xe chạy với tốc độ rất cao.

Đây rất có thể là một vụ cố ý giết người!
Bác sỹ nói xong liền rời đi, những lời nói sau cùng như hồi chuông cảnh tỉnh mọi người.


Từ lúc đến bệnh viện tất cả sự chú ý đều tập trung vào tình trạng của Lôi Hòa Nghi nên không ai quan tâm đã có chuyện gì xảy ra.

Hiện tại Lôi Hòa Nghi xem như đã rời xa vòng tay tử thần được một chút, sự chú ý của mọi người cũng phân tán đi một ít.

Bố Lôi sắc mặt trở nên lạnh lẽo, nhìn Lôi Lăng Triệt.
- Chuyện tai nạn này giao cho con, A Triệt, không được để kẻ làm hại em gái con chạy thoát!
- Vâng, con biết rồi thưa bố!
- Còn nữa, mặc dù Nghi Nghi đã thoát chết nhưng bác sỹ cũng nói còn bé có thể bình an hay không còn phải xem 7 ngày tới, con...!đừng vội nói cho ông nội.

Đợi khi nào tình trạng của Nghi Nghi ổn định hãy nói với ông!
- Vâng ạ!
Mọi người đi đến trước cửa phòng bệnh của Lôi Hòa Nghi, thông qua lớp kính trên cửa nhìn vào cô gái suy nhược yếu ớt đang nằm trên giường bệnh với đủ loại máy móc trên người, gương mặt ai cũng đều ưu thương.
Cung Huyền Thương nhìn chằm chằm Lôi Hòa Nghi, anh nhìn rất kỹ nhưng lại chẳng thấy lồng ngực cô phập phồng, nếu không phải các thông số trên máy điện tim vẫn còn cho thấy cô còn hơi thở thì anh thật sự cho rằng anh đã mất cô mãi mãi.

Cô gái của anh ngày thường vui vẻ hoạt bát được anh yêu thương nâng niu chiều chuộng bây giờ lại yên lặng nằm trên giường bệnh một thân một mình chống chọi với tử thần.

Bộ độ bệnh nhân mới tinh bị máu của cô thấm đỏ một vài chỗ, đầu quấn kín băng gạt, trên cổ đeo nẹp cố định,...!trạng thái này của cô rơi vào mắt khiến lòng anh đau nhói.

Lôi Hòa Nghi lúc này hệt như một nàng búp bê sứ có thể vỡ nát bất cứ lúc nào giống như sinh mệnh của cô có thể biến mất vào một thời điểm bất kỳ trong bảy ngày tới.

Hai nắm tay Cung Huyền Thương nắm chặt đặt lên cửa, nhắm tịt mắt lại, hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Anh đã cố kiềm chế không khóc cho đến khi cô rời khỏi phòng phẫu thuật, anh nhớ lại những lời bác sỹ nói, nếu...!nếu cô được đưa đến bệnh viện chỉ muộn 5 phút thôi e là anh đã mất cô mãi mãi, đến một tia hi vọng, một lần gặp cuối cùng cũng không có.
Nghĩ đến đó Cung Huyền Thương quay người lại nhìn Sở Mặc Thần cũng đang thất thần nhìn vào phòng phẫu thuật, hai chân quỳ xuống.

Đã rất rất lâu rồi Cung Huyền Thương chưa từng quỳ trước mặt người khác ngoại trừ cha mẹ đã khuất cùng với Cung gia gia, Sở Mặc Thần là ngoại lệ đầu tiên.

Hành động này của anh không chỉ khiến Sở Mặc Thần giật mình mà ngay cả ba bố con Lôi gia, Lantana và Ninh Mẫn cũng giật mình.
Sở Mặc Thần đưa tay muốn kéo Cung Huyền Thương dậy, anh biết sự kiêu ngạo của Cung Huyền Thương không kém gì anh, trước mặt người khác lại quỳ xuống với anh...!đây không phải chuyện Cung Huyền Thương có thể làm.

Nhưng anh ấy vứt bỏ sự kiêu ngạo cùng ngông cuồng của mình mà quỳ xuống trước mặt đối thủ, Sở Mặc Thần cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì gọi là yêu hơn cả sinh mạng, Cung Huyền Thương yêu Lôi Hòa Nghi hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
- Anh đứng dậy đi!
Cung Huyền Thương ngăn lại bàn tay đang muốn đỡ mình.
- Lần này cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh, nếu không nhờ anh...!cô ấy...!đã không cầm cự được đến bây giờ.

Sở Mặc Thần...!tôi nợ anh mạng của cô ấy...!nếu...
- Không cần nói gì cả, tôi cứu Nghi Nghi không vì bất cứ nguyên nhân gì, không vì bất cứ ai, đơn giản cô ấy là Nghi Nghi cho nên dù liều cái mạng này tôi cũng sẽ cứu cô ấy, anh không nợ tôi, mọi người cũng không nợ tôi...
Sở Mặc Thần dùng lực đỡ Cung Huyền Thương đứng dậy, cúi người phủi bụi trên đầu gối anh.
- Nghi Nghi sẽ không muốn thấy anh làm chuyện mất mặt này đâu.

Nếu muốn quỳ thì nên quỳ lúc cầu hôn cô ấy!
Cung Huyền Thương không đáp, đôi mắt lại lần nữa hướng về phía cô gái nhỏ trong phòng phẫu thuật.
Bố Lôi quay người đi lau nước mắt trên mặt, vỗ vai hai đứa con trai.
- Lúc nãy các con mất không ít máu, mau đi nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi lấy sức để còn chăm lo mọi chuyện, thay phiên nhau canh chừng Nghi Nghi.

Còn mẹ của các con ở nhà nữa, phía ông nội lại càng không thể để ông nghi ngờ.

Ở đây tạm thời có bố và mấy đứa trẻ này là được rồi!
Lôi Lăng Triệt nhìn Cung Huyền Thương và Sở Mặc Thần như hai ngọn núi đứng trước phòng phẫu thuật nửa điểm muốn rời đi cũng không có thì gật đầu với bố, sau đó đi sang phòng nghỉ dành cho người nhà bệnh nhân nằm nghỉ.
Bố Lôi lại gọi Lantana và Ninh Mẫn sang, nhờ Ninh Mẫn gọi người mang một bộ đồ mới cho Sở Mặc Thần, còn Lantana thì đi gọi y tá kê ít thuốc bổ cho Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Quân đồng thời chuẩn bị ít thức ăn cho mọi người.
Mặc dù Cung Huyền Thương và Sở Mặc Thần đều là trai tráng khỏe mạnh nhưng nhìn dáng vẻ này của hai người bố Lôi biết bọn họ sẽ không chịu rời khỏi chỗ này sớm, có khỏe đến đâu thì cũng là người bằng da bằng thịt, muốn dõi theo Nghi Nghi cũng cần phải có sức.

Ông không để Lantana đi chuẩn bị ít đồ ăn thì hai người bọn họ cũng chẳng buồn ăn uống gì đâu.
Sắp xếp xong xuôi ông cũng nhìn vào trong, môi mấp máy: “Nghi Nghi à, con không được bỏ cuộc đâu đấy, ở đây có rất nhiều người quan tâm con, yêu thương con, con nhất định phải mạnh mẽ vượt qua!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi