ẢNH ĐẾ VÀ CÁI BẪY DÀI HƠI

Hôm nay chính là ngày vui của cư dân chuyên hóng "drama" trên mạng. Bởi vì những tin tức nóng hổi liên tục ập đến. Nếu hôm nay bạn mở phần hot search của Weibo thì sẽ nhìn thấy những nội dung đặc sắc dưới đây:

Trình Phi bị chụp trộm, thân phận nhân vật chính còn lại đã bị khui!

Bạn trai thần bí mà Trình Phi bí mật hẹn hò chính là Trình Chinh!

Trình Chinh có ý định quay lại ngành giải trí?

Trình Chinh, Trình Phi, phim thần tượng tiêu chuẩn!

Hôm nay cổ phiếu của Trình thị tăng mạnh, đó là nhờ hai anh em?

Trong top 15 tiêu đề được tìm kiếm nhiều nhất thì anh em nhà họ Trình chiếm trọn mười cái. Những nội dung được tìm kiếm nhiều khác cũng rất có tính bàn luận, ví dụ như:

Nghi vấn Hạ Thư bị đóng băng hoạt động, cùng trợ lí ra chợ mua thức ăn.

Phim mới của Lý Minh Vũ bắt đầu bấm máy, lần thứ ba hợp tác với nữ đạo diễn tài năng Khương Lâm.

Cư dân mạng bắt gặp vợ chồng Lâm Nguyên đang đi hưởng tuần trăng mật trên đường phố Paris.

Đối với những người chuyên "hóng drama" thì niềm vui lớn nhất chính là việc tin tức có chứng cứ xác thực. Cho nên có thể nói, hôm nay được cho là ngày đáng để vui mừng bởi: trang Weibo mười năm không cập nhật của Trình Chinh đột nhiên xuất hiện một dòng trạng thái mới.

@Trình Chinh – K: "Rời khỏi giới gần mười năm rồi, không ngờ đi dạo phố cùng em trai lại được trải nghiệm cảm giác bị chụp trộm, hồi ức lại tràn về! Cuối cùng, xin trịnh trọng giới thiệu với mọi người em trai của tôi @Trình Phi-L. Đây là hàng thật giá thật, là em trai có quan hệ huyết thống. Mong được mọi người quan tâm nhiều hơn!"

Ngay sau đó Trình Phi cũng chia sẻ lại.

@Trình Phi-L: "Đã giấu anh trai siêu nhân @Trình Chinh-K lâu vậy rồi mà vẫn bị phát hiện. Thấy không vui! Ài, thương thay cho mình còn phải đi làm."

"Không ngờ Trình Chinh lại tự mình đứng ra thừa nhận mối quan hệ với Trình Phi, chậc chậc!"

Vương Khải bị đuổi ra khỏi nhà bếp, nằm nhàn nhã trên ghế sofa lướt Weibo, thỉnh thoảng còn chia sẻ một vài tin mới nhất trên đó cho Hạ Thư.

"Chẳng phải chuyện ấy rất bình thường sao? Nếu không làm như vậy thì anh ta sao xứng với cái danh cuồng em trai?"

Hạ Thư chau mày nhìn quả cà chua trước mặt, cầm dao so tới so lui bao nhiêu lâu vẫn cảm thấy không ổn.

"Cuồng em trai! May mà biết họ là anh em ruột, nếu không thì kích thích lắm đấy!"

Vương Khải nghe mãi không thấy tiếng chặt chém rau củ gì cả, có hơi lo lắng đi vào trong bếp. Kết quả, anh vừa ló đầu vào thì thấy Hạ Thư đang xoắn xít nhìn quả cà chua. Vương Khải xấu bụng, bước lại gần rồi đột ngột lên tiếng:

"Cậu nói có phải không!"

"Hự! Vương Khải, tôi thấy anh đúng là rảnh quá mà. Đứng đó cho tôi!"

Hạ Thư giật mình chết khiếp, lập tức giơ con dao lên, làm bộ đuổi theo Vương Khải. Vương Khải sợ quá, nhảy dựng lên, không buồn để ý tới hình tượng gì nữa.

"Được rồi, tôi đầu hàng. Chúng ta có gì từ từ nói, từ từ nói!"

Vương Khải chỉ sợ trong bảng hot search ngày mai sẽ xuất hiện thêm một tin: Trợ lý chết thảm ở nhà Hạ Thư, là chết vì thù hay chết vì tình!

Anh rùng mình khi nghĩ tới khả năng đó bèn vội vàng nhận thua, đúng là tự mình tìm ngược mà.

"Ha ha! Coi như anh còn chút thông minh. Cho anh một cơ hội chuộc tội! Mau đi nấu ăn, tôi đói rồi."

Hạ Thư nhìn Vương Khải thở hổn hển một cách lạnh lùng. Y chỉ tay vào bếp, không hề khách sáo mà mở miệng sai bảo. Vương Khải ý thức được bản thân đang ở thế yếu nên chỉ còn biết ngoan ngoãn nhận lấy con dao từ tay Hạ Thư.

"Đã nói là để tôi nấu cơm rồi mà cậu cứ thích tò mò cơ. Nấu cơm là việc cứ có hứng thì sẽ nấu ngon chắc? Hơn nữa, ai mà biết sự hứng thú của cậu duy trì được bao lâu."

Vương Khải đi vào bếp nhưng cũng không quên phàn nàn. Nói thật, Vương Khải chưa từng gặp ai không có thiên phú nấu nướng như Hạ Thư. Xào có quả trứng mà còn có thể giữ nguyên được toàn bộ vỏ trứng, thật đúng là không hiểu làm thế nào mà y sống sót được suốt bao năm qua.

"Anh mà còn lắm lời nữa thì coi chừng tôi sút anh ra khỏi nhà đấy!"

Giọng điệu Hạ Thư vẫn cứng rắn như cũ, song Vương Khải quay lưng lại nên không nhìn thấy khuôn mặt hơi ửng đỏ của y.

"Chẳng qua tôi bận quá thôi, đợi khi nào rảnh anh đăng ký cho tôi một lớp. Tôi không tin mình không làm nổi cái món trứng xào cà chua này."

"Được được, chiều nay tôi sẽ liên hệ lớp nấu ăn cho cậu, đảm bảo cho cậu học thành nghề luôn."

Đương nhiên là Vương Khải vui mừng khi nghe được lời nói hùng hồn đó của nghệ sĩ nhà mình. Anh vội vàng đồng ý:

"Yên tâm. Tuy là cậu kém nhưng độ khó của món cà chua xào trứng cũng rất thấp nên nhất định cậu có thể làm được."

"Vương Khải, anh muốn chết phải không?"

Hạ Thư giơ nắm đấm, khua khoắng trước mặt Vương Khải, nhưng rồi cuối cùng cũng chẳng làm gì. Từ tận đáy lòng, Hạ Thư rất khâm phục bản thân khi đối xử quá tốt với người quản lý này.

"Nhưng nói thật, tại sao cậu cứ phải ép mình học nấu ăn vậy? Chẳng phải cậu cũng biết bản thân không giỏi việc đó sao? Không biết nấu cơm thì cậu vẫn sống bình yên suốt ba mươi năm đó thôi. Tự giày vò mình làm gì? Có phải gần đây ít việc nên rảnh rỗi sinh nông nổi không?"

Vương Khải vừa đánh trứng một cách thuần thục vừa cằn nhằn.

"Vương Khải, làm cho hẳn hoi đi, đừng suốt ngày cằn nhằn tôi nữa. Tôi đi nghỉ một lát, nấu xong gọi tôi."

Hạ Thư liếc nhìn Vương Khải, sờ cằm, đi ra khỏi bếp, để lại một mình anh bận rộn trong bếp.

...

"Tiểu Thư, đã nói là nấu cơm cho anh cơ mà!"

Trình Chinh vừa từ studio về, giờ đang nằm gối đầu lên đùi Hạ Thư, tay thì xoa nắn ngón tay của cậu thiếu niên. Hắn ngước mắt lên trêu chọc, giọng nửa đùa nửa thật:

"Thế nào, không phải em lừa anh đấy chứ? Lúc đó là ai nói sẽ nấu cơm, chăm sóc anh hả?"

"Em cũng đâu có nói là không nấu, là do anh cứ túm lấy tay em, không chịu để em đi nấu mà!"

Cái nhìn nóng bỏng của Trình Chinh khiến khuôn mặt Hạ Thư đỏ bừng. Y xấu hổ trừng mắt, ra hiệu hắn buôn tay ra.

"Được rồi, mau bỏ tay em ra. Em đi nấu cơm, muộn lắm rồi."

"Chúng ta đã nửa tháng không gặp nhau rồi, giờ vừa mới gặp mà em đã muốn đẩy anh ra. Càng lúc em càng tệ đó Tiểu Thư!"

Trình Chinh lập tức nhìn Hạ Thư bằng ánh mắt u buồn, thay cho ánh mắt nóng cháy vừa rồi.

"Ầy, nếu đã bị ghét bỏ rồi, vậy anh…"

"Được rồi! Em ghét anh muốn chết luôn ấy."

Hạ Thư gạt tay Trình Chinh ra.

"Giờ em đi nấu cơm cho anh ăn. Đúng là kiếp trước mắc nợ anh. Nếu biết thế này, khi đó em đã chả thèm tỏ tình rồi."

Mặc dù giọng điệu có chút oán giận, nhưng y vẫn đứng dậy đi vào trong bếp.

"Phiền chết đi được! Mình đã nấu cơm bao giờ đâu! Rốt cuộc cái này là muối hay đường vậy!"

Hạ Thư nhìn những hộp gia vị được xếp ngăn nắp mà chỉ muốn đâm đầu vào miếng đậu phụ rồi chết quách đi cho xong. Y cảm thấy, việc nấu ăn này còn căng thẳng hơn cả lúc phải treo người trên dây cáp.

"Thôi thì lại Baidu vậy."

Hạ Thư giống như tóm được cây cỏ cứu mạng. Y làm theo hướng dẫn, đầu tiên là rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, sau đó là công cuộc nấu nướng.

"Trình Chinh, cháy rồi, cứu mạng!"

Nhưng chưa tới mười phút sau khi Hạ Thư bắt đầu nấu nướng, một bóng người phi ra khỏi nhà bếp, vừa chạy vừa gào lên. Trình Chinh đang nằm ung dung trên ghế sofa, nghe thấy tiếng hét, giật mình ngồi bật dậy.

"Chuyện gì vậy?"

Hắn vừa đi được vài bước thì Hạ Thư đã hoảng hốt chạy ra, nhào vào lòng hắn, vẻ mặt đầy sợ hãi.

"Em không cẩn thận làm cháy bếp rồi."

"Cháy bếp rồi à?"

Trình Chinh nheo mắt, nhìn khuôn mặt vẫn còn dính vệt đen dưới cằm của Hạ Thư, chán nản hỏi lại:

"Chẳng phải em nói mình biết nấu ăn sao?"

"Ầy…"

Hạ Thư nghe câu hỏi mà không khỏi nghẹn lời, mặt đỏ bừng lên như trái táo. Một hồi lâu sau y mới nhớ ra hình như mình bỏ qua mất chuyện gì đó quan trọng:

"Có phải chúng ta nên đi dập lửa trước không?’

"Em!"

Nghe Hạ Thư nhắc Trình Chinh mới nhớ ra. Hắn nhìn Hạ Thư Bằng ánh mắt bất lực rồi chạy vào trong bếp. Còn may, tình hình vẫn chưa quá nghiêm trọng, chỉ có miếng bò bít tết trong nồi bị cháy.

"Em đứng đợi ở ngoài, anh dập lửa đã."

"Em…xin lỗi!"

Hạ Thư đứng nhìn Trình Chinh dọn dẹp phòng bếp đâu ra đấy, trong lòng đột nhiên dấy lên một thứ cảm xúc được gọi là áy náy. Một lúc sau, y mới lê chân tới bên cạnh Trình Chinh.

"Xin lỗi!"

Trình Chinh đang lau chùi, nghe vậy, không khỏi nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn. Một lúc sau, hắn dừng tay, xoa đầu Hạ Thư:

"Không biết nấu thì đừng miễn cưỡng, em có biết em như vậy anh sẽ rất đau lòng không?"

"Úi cha! Tay anh bẩn quá."

Hạ Thư nhìn Trình Chinh cả nửa buổi mới ý thức tay hắn vừa mới cầm đồ dơ. Y trừng Trình Chinh một cái, định bỏ đi.

"Gây họa xong không giúp thì thôi, lại còn định chạy à?"

Trình Chinh nhanh hơn một bước, kéo tay Hạ Thư lại. Hắn đè cậu thiếu niên lên bàn bếp phía sau, vừa cười vừa hôn lên trán Hạ Thư:

"Thế này đi, nếu em học nấu ăn thành công thì anh sẽ lấy em!"

"Cái gì mà anh lấy em, có lấy cũng là em lấy anh nhé!"

Hạ Thư bị Trình Chinh trêu chọc, không cam tâm mà liếc xéo một cái, chặn miệng hắn lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi