Bầu không khí trong phòng Diệp Thế Tân nặng nề đến mức khiến người ta không thở nổi. Trần Tinh Vũ định vào bếp tìm cái gì ăn, nhưng sau khi lén nhìn ba người trong phòng khách mấy lần, cuối cùng đã từ bỏ ý định. Cậu ta lẳng lặng trốn trong chỗ rẽ.
Đồng Đồng ngồi trên ghế sofa nghịch con dao gọt hoa quả với vẻ mặt đầy trào phúng. Cô ta không nói năng gì, chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Thế Tân khiến cậu ta cảm thấy hơi sợ hãi, dù bản thân cũng là người đã từng trải qua không ít sóng gió.
So với cô ta thì khuôn mặt vô cảm của Chương Thiếu Thành lại có vẻ rất bình thường. Chỉ có ánh mắt gã là khiến người khác không thể nào nhìn thấu được.
Ba người đưa mắt nhìn nhau nhưng chẳng ai mở lời. Trần Tinh Vũ đứng bên cạnh quan sát mà sắp toát cả mồ hôi.
"Không biết hai vị tới đây có việc gì không?"
Cuối cùng Diệp Thế Tân không nhịn được đành lên tiếng trước. Dù sao thì giờ cậu ta cũng đã là đầu trọc không sợ nắm tóc. Phải mau đuổi bọn họ đi để còn ăn cơm nữa.
"Ha ha, có việc gì hả? Trong lòng cậu không biết sao?"
Đồng Đồng hừ lạnh, vứt con dao gọt hoa quả xuống bàn. Âm thanh chói tai vang lên, nhưng thứ còn chói tai hơn chính là giọng nói của cô ta:
"Cậu tưởng tôi dễ lừa vậy sao? Chơi tôi quay vòng vòng vậy đó hả?"
"Cô Lý nói nặng lời rồi. Tôi cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Chỉ cần hai vị chơi vui là được. Sao tôi có thể nắm quyền sinh quyền sát trong tay chứ?"
Diệp Thế Tân đã chịu quá đủ cái tính vênh váo, hung hăng của Đồng Đồng. Cuối cùng cậu ta cũng có cơ hội bật lại.
"Ha ha, quân cờ! Cậu coi mình là quân cờ thật hả?"
Không ngờ lời nói đó lại khiến Chương Thiếu Thành cảm thấy bất mãn.
"Cậu có nghe theo lời tôi nói không?"
"Đôi cẩu nam nam các anh, muốn tính sổ thì đi ra ngoài, đừng có ở đây làm ngứa mắt tôi."
Đồng Đồng vốn dĩ đã giận sôi người, không ngờ hai tên này chẳng thèm để mắt đến hành động ra oai của mình. Thế là bệnh công chúa của cô ta được dịp bùng nổ.
"Cô không thể yên lặng được một lúc sao? Cả ngày chỉ biết cãi cọ, làm ầm ĩ. Làm sao mà đàn ông thích cô cho được? Chú ý đến cô thôi cũng chẳng có nữa là!"
Mặc dù tạm thời Chương Thiếu Thành còn chưa muốn trở mặt với Đồng Đồng nhưng gã vẫn thấy đau đầu khó chịu khi bị cô ta quát mắng.
"Tôi nghĩ có lẽ cô Lý vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại. Tôi và anh Chương đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào, và cũng chẳng còn liên quan gì tới cô nữa rồi. Vậy nên, nếu các người muốn cãi nhau thì mời đi ra ngoài mà cãi. Tôi còn phải ăn cơm."
Thật sự thì hiện tại Diệp Thế Tân chẳng còn hơi sức đâu để phục vụ hai vị đại thần này nên chỉ còn cách lịch sự đưa ra đề nghị của mình.
"Không liên quan? Sao lại tan đàn xẻ nghé rồi? Có phải Chương Thiếu Thành nhìn thấy bộ dạng phóng túng của cậu trước mặt người đàn ông khác nên ghen không?"
Đồng Đồng vốn đã ghét Diệp Thế Tân nên nghe cậu ta nói câu nào là lập tức mải mai câu đó.
"Đừng nổi nóng. Lẽ nào cậu dám nói nhân vật chính trong đoạn video khiếm nhã trên Weibo lúc trước không phải là mình? May mà cậu có một đội ngũ PR rất được việc. Nhớ phát tiền thưởng cho họ đấy."
Đồng Đồng nóng nảy, định vén tay áo lên đánh người ngay lập tức.
"Thật không ngờ cô Lý cũng có thời gian chú ý tới mấy tin đồn như vậy. Còn việc, đó có phải là tôi hay không, thời gian sẽ chứng minh tất cả, không phiền cô phải bận tâm."
Diệp Thế Tân xị mặt ra khi nghe Đồng Đồng nhắc tới việc trên Weibo. Nhưng cậu ta cân nhắc tới thể diện của mình nên đành bỏ qua.
"Được đấy nhỉ! Không ngờ sau khi có Lý Minh Vũ làm chỗ dựa, cánh của cậu cũng cứng cáp lên nhiều đấy."
Không nói đến chuyện trên Weibo thì thôi, vừa nhắc tới là Chương Thiếu Thành lại nhớ tới việc mình bị cắm sừng. Lúc trước Diệp Thế Tân có thế nào thì Chương Thiếu Thành cũng không truy cứu. Nhưng vào thời điểm đoạn video được quay, cậu ta vẫn còn đang ở bên cạnh gã.
"Anh Chương quá khen rồi. Trước đây tôi phải dựa vào hai người mới có thể tồn tại, nhưng giờ giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa nên tôi đương nhiên có sao nói vậy thôi."
Nhìn khuôn mặt trào phúng của Chương Thiếu Thành, Diệp Thế Tân không biết mình nên cười hay không. Lúc đó, Diệp Thế Tân biết ơn Chương Thiếu Thành bao nhiêu khi được gã kéo ra khỏi biển lửa thì lúc bị gã dâng cho Đồng Đồng, cậu ta lại hận gã bấy nhiêu.
"Hừ! Cậu cứ cố mà cứng đầu đi. Tôi muốn nhìn xem cậu có thể đắc chí được bao lâu. Nếu trong tay không nắm chút bằng chứng, tôi lại dám yên tâm đưa cậu tới chỗ Đồng Đồng sao?"
Cuối cùng Chương Thiếu Thành cũng lộ cái đuôi hồ ly ra. Gã nhìn Diệp Thế Tân bằng vẻ mặt nham hiểm.
"Anh giữ cái gì?"
Diệp Thế Tân biết Chương Thiếu Thành sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình. Có điều, lúc đó cậu ta không còn lựa chọn nào khác nên chỉ có thể tự thôi miên rằng bản thân đã nghĩ quá nhiều.
"Hừ! Giờ biết sợ rồi à? Chương Thiếu Thành nổi tiếng vì sự hèn hạ, vô liêm sỉ của mình. Vì lợi ích mà anh ta có thể đưa người mà mình thích là cậu cho tôi chơi đùa, thì còn có gì mà anh ta không làm được?"
Đồng Đồng đợi cả nửa ngày mới thấy Diệp Thế Tân để lộ ra biểu cảm bối rối, sợ hãi. Tâm trạng của cô ta cũng vì thế mà tốt lên nhiều.
"Cũng chẳng có gì đâu, tôi chỉ chụp vài bức ảnh mà cậu thích thôi. Cậu còn nhớ lần chúng ta sử dụng đồ chơi tình thú chứ? Hay là để tôi lấy ra cho cậu và mọi người cùng nhớ lại?"
Bản tính điên khùng của Chương Thiếu Thành cuối cùng cũng bộc lộ ra. Gã nhìn Diệp Thế Tân như nhìn một con mồi đang tuyệt vọng.
"Anh có thể nể tình tôi đã giúp đỡ anh không ít việc mà buông tha cho tôi, chúng ta chia tay trong vui vẻ được không? Tôi chỉ là một ngôi sao vô danh, không chịu nổi sự hành hạ như thế này của anh đâu."
Diệp Thế Tân thật sự sợ video đến chết khiếp. Hơn nữa, với tính cách của Chương Thiếu Thành thì chắc chắn anh ta sẽ không làm mờ mặt cho cậu ta. Nếu thật sự như vậy thì cậu ta tàn đời thật rồi.
"Giờ cậu biết mình không nổi rồi hả? Cậu cũng lấy được rất nhiều tin tức có lợi từ chỗ tôi cơ mà. Sao khi đó cậu không cảm thấy mình là một ngôi sao vô danh, lại còn đi chọc chúng tôi làm gì?"
Thấy Diệp Thế Tân muốn chịu thua, lửa giận trong lòng Đồng Đồng càng dữ dội hơn.
"Cũng đâu phải tôi không muốn cho cậu cơ hội. Nhưng cậu đã từ chối tôi, chạy tới chỗ Lý Minh Vũ. Cậu tưởng mình ghê gớm lắm phải không? Tôi muốn cậu phải vĩnh viễn nhớ kỹ, mình là con chó của ai."
Chương Thiếu Thành giận dữ đập bàn, cảm giác như mình có thể đánh người bất cứ lúc nào.
Chương Thiếu Thành vốn còn do dự không biết có nên đối phó với Diệp Thế Tân hay không. Thật không ngờ cậu ta lại nói lời ngứa tai như vậy. Đã thế thì gã cũng chẳng cần cân nhắc tới thể diện nữa.
"Hừ! Tự làm tự chịu!"
Đồng Đồng còn lo lắng Chương Thiếu Thành vẫn còn tình cảm với Diệp Thế Tân mà không nỡ ra tay. Nhưng thấy Diệp Thế Tân thích tự tìm đường chết như vậy thì đúng là cô ta đã được mở rộng tầm mắt rồi.
"Hôm nay đã nói tới mức này thì tôi nghĩ mình cũng chẳng còn gì phải băn khoăn nữa. Rõ ràng là chuyện nhà các người nhưng các người lại cứ lôi tôi vào. Tôi đã trêu ai ghẹo ai mà cuối cùng các người lại đổ hết tội lỗi lên người tôi cơ chứ? Đúng là tôi phải cảm ơn các người đó!"
Diệp Thế Tân cũng sửng cồ lên. Cậu ta đập bàn, oán thán, bất bình.
"Không phải chuyện của cậu? Từ khi cậu ở bên cạnh tôi, cậu nói xem tôi đã giúp cậu bao nhiêu lần, bất kể cậu cần tiền hay cần hỗ trợ. Tôi nhớ lúc đó tôi từng nói, cậu là người của tôi thì phải ngoan ngoãn ở bên tôi. Vậy mà chỉ vì một vai diễn, cậu đã đi theo người khác. Cậu nói xem, món nợ này phải tính thế nào."
Chương Thiếu Thành mặc kệ còn có người khác ở đây, lập tức quát lên.
Đồng Đồng ngồi bên cạnh cũng bị gã dọa cho hết hồn. Sau khi hoàn hồn, cô ta không kìm được mà bật cười. Cô thích Chương Thiếu Thành nhiều năm như vậy, nhưng ít khi nào thấy gã bị bẽ mặt thế này. Cuối cùng cô ta cười tới mức chảy cả nước mắt.
"Bốp!"
Diệp Thế Tân chịu không nổi nữa, giơ tay tát Đồng Đồng một cái. Không khí vốn đang căng thẳng bỗng dưng trở nên đông cứng.