ẢNH ĐẾ VÀ CÁI BẪY DÀI HƠI

"Ủa, Tổng biên tập Trương. Khách quý hiếm gặp nha, sao lại nhớ tới thăm Hạ Thư vậy." Vương Khải xách hộp cơm bước vào, thấy trước mặt Trương Trì với Hạ Thư là một bát cháo trắng thì mặt mũi cau có, "Nhưng mà tôi cũng phải ngưỡng mộ trình độ nắm bắt tin tức của anh Trương. Nếu như tôi cũng có kỹ năng này, khéo đã theo đuổi được nữ thần rồi."

"Anh Vương cứ quá lời. Nghề của tôi mà." Trương Trì cũng không thấy xấu hổ, ngược lại còn rất tự nhiên chào hỏi, "Ồ, anh mang cơm tới sao? Cũng tới giờ cơm rồi nhỉ."

"Anh tới đúng lúc lắm Vương Khải. Tôi từ chối ăn món cháo trắng này, mau mau mang cơm cho tôi." Tuy rằng phải ăn thanh đạm, nhưng cháo trắng thì thanh đạm quá mức rồi. Y muốn ăn bánh bao hấp, muốn ăn thịt.

"Cậu đừng tưởng rằng mình bị thương thì có thể không cần để ý tới cân nặng. Nằm cả ngày trên giường mà cứ thịt với chả thịt!" Vương Khải vừa nói, vừa lấy ức gà, salad với một lồng bánh bao hấp ra. "Từ mai trở đi, không được ăn bánh bao nữa. Tôi đã bảo chuyên gia dinh dưỡng lập thực đơn cho cậu rồi."

"Có cả bánh bao hấp nữa, nhìn ngon nhỉ." Trương Trì hoàn toàn không coi mình là người ngoài, còn định vươn tay lấy bánh bao.

"Anh Trương không phải đi ăn cơm sao? Cũng đến bữa rồi." Vương Khải còn tưởng rằng Trương Trì sẽ biết điều mà rời đi, không ngờ người ta không thèm hiểu ám chỉ gì hết, "Hơn nữa anh Trương là người quản lý mục tin đầu đề, chắc chắn bận rộn nhiều việc lắm. Bọn tôi không làm lỡ thời giờ của anh nữa."

"Không sao. Dạo này tôi cũng rảnh rỗi, công việc giao cho cấp dưới hết rồi. Thế nên giờ tôi mới có thời gian tới thăm Ảnh đế Hạ thế này chứ." Việc chính của còn chưa xong, làm sao Trương Trì rời đi như vậy được, "Phải rồi, nghe nói Hạ Thư bị người khác đâm xe. Cậu đắc tội với ai vậy?"

"Đắc tội với ai, trong lòng anh Trương còn không rõ sao?" Vương Khải ngăn cái tay định thò tới lồng bánh bao của Trương Trì lại, nghiêm túc mở miệng, "Anh Trương rảnh rỗi, còn bọn tôi thì bận đấy. Phải ăn cơm nhanh còn đi làm kiểm tra nữa."

"Vương Khải, anh dịu dàng với Tổng biên tập Trương hơn đi. Tổng biên tập Trương mà không có tính tò mò nhiều vậy thì sao có thể trở thành phóng viên huyền thoại được." Hạ Thư giả vờ tỏ ra tức giận liếc nhìn Vương Khải, kiên nhẫn giải thích, "Sự cố lần này cũng do tôi xui xẻo. Không biết từ đâu nhảy ra một saseng fan của Trình Phi, chẳng nói chẳng rằng đã phi xe đến, sau đó tôi thành như vậy. Thanh niên bây giờ dễ xúc động quá, đâm xe rồi cũng không biết đường chạy, đã bị đưa thẳng tới đồn cảnh sát rồi."

"Hạ Thư, ăn đi! Nói nhiều quá đấy." Vương Khải thấy Hạ Thư càng nói càng lắm chuyện bèn vội vàng mở miệng ngắt lời y, tiện tay đưa đôi đũa tới, "Anh Trương đã hỏi xong rồi, có phải cũng nên rời đi luôn không?"

"Đừng thế chứ, tôi chỉ là quan tâm tới Ảnh đế Hạ thôi mà. Dạo này saseng fan còn lợi hại hơn cả bọn tôi, thật là bái phục." Trương Trì cau mày, bất bình hộ Hạ Thư, "Đợi lúc về, tôi sẽ giúp cậu tra thông tin về saseng fan này, tránh để cô ta tìm cậu gây phiền phức. Cô nàng kia tên là gì?"

"Sao anh Trương biết được saseng fan này là nữ thế?" Hạ Thư nhét một cái bánh bao vào miệng, hơi giật mình nhìn Trương Trì. Sắc mặt Trương Trì lập tức thay đổi, hắn ta lắp bắp định giải thích, có điều Hạ Thư đã tỏ vẻ sực tỉnh, "Ồ, xem ra kinh nghiệm làm việc cũng rất quan trọng nhỉ. Anh Trương có phải đã gặp qua nhiều saseng fan là nữ rồi đúng không?"

"Đúng đúng, hiện giờ con gái còn khủng bố hơn cả con trai, bọn tôi cũng có nhiều chỗ không đua theo kịp. Có vài tin bọn tôi còn phải tìm bọn họ để nghe ngóng nữa là." Trương Trì miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc, ứng phó qua loa vài câu, "Nếu mọi người phải ăn cơm, vậy tôi đi trước. Tôi mới nhớ ra buổi chiều còn có buổi họp nữa."

"Nếu anh Trương còn có việc bận thì cứ đi trước đi." Hạ Thư mỉm cười khoát tay với Trương Trì, "Lần tới có rảnh thì quay lại đây chơi. Dạo này tôi có nhiều thời gian lắm, lúc nào cũng hoan nghênh anh tới!"

"Được được, lần sau có thời gian tôi sẽ tới." Trương Trì cười lúng túng. "Lần tới đến thăm tôi sẽ không mang cháo trắng nữa."

"Anh Trương đi đường cẩn thận nhé, đừng gặp phải chuyện ngoài ý muốn như Hạ Thư." Trong lòng Vương Khải đã trợn trắng mắt, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ nghiêm túc dặn dò.

"Cảm ơn anh Vương đã quan tâm, tôi sẽ nhớ kỹ lời dặn của anh." Trương Trì cắn răng, đẩy cửa rời đi.

"Vì sao lúc nãy cậu lại đi kể chi tiết cho Trương Trì. Rõ ràng hắn ta tới để moi tin từ cậu, không nhìn ra à!" Vương Khải cướp lấy cái bánh bao mà Hạ Thư định cho vào miệng, bực tức nói.

"Nếu anh ta muốn biết thì cứ nói cho biết luôn, đỡ tốn công phải đi nghe ngóng." Hạ Thư không lo lắng. Hơn nữa, thật giả lẫn lộn, hắn ta cũng phải tự mình phán đoán, "Đừng lo, cứ để bọn họ làm, dù sao chuyện cũng đã như vậy rồi."

"Cậu bình tĩnh thật đấy." Vương Khải cảm thấy bản thân cũng phải thua với nghệ sĩ của mình. Không biết phải khen cậu ta vô tâm thoáng tính, hay phải mắng là không biết nhìn xa trông rộng nữa, "Phải rồi, Đại ma vương biết cậu phải nằm viện, nói muốn tới thăm cậu. Tôi giúp cậu từ chối rồi."

"Vương Khải, vẫn là anh tốt với tôi nhất." Từ lúc y thẳng thắn về thân thế của mình, Vương Khải cũng không phải kẻ ngốc, biết là Hạ Thư tạm thời không muốn dính dáng tới nhà họ Lý, mà Đại ma vương thì cứ hết lần này tới lần khác cố ý muốn hòa giải cho đôi bên. Anh cũng không muốn khiến Hạ Thư khó xử, "Gần đây tôi cứ thấy Đại ma vương là thấy cả người rét căm căm. Hơn hai mươi năm qua, tôi đã sớm quen với cuộc sống không có Lý Trạch Thiên, cũng không muốn lại có dính dáng gì tới nhà họ Lý nữa."

"Tuy rằng không thể thấu hiểu được cảnh ngộ của cậu, nhưng tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu. Tôi tin rằng cậu không phải là một đứa trẻ, cậu biết xử lý vấn đề như thế nào. Chỉ cần không thẹn với lương tâm, cậu cứ làm bất cứ điều gì mình muốn." Vương Khải cũng không lo Hạ Thư sẽ làm sai, mà anh chỉ sợ y sẽ không đối xử tốt với chính mình. Nếu đã là thứ y không muốn làm, chỉ cần không quá đáng, anh đều ủng hộ.

"Ôi, tôi muốn khóc quá đi. Ầy, sợ là tôi thích anh mất rồi, làm sao bây giờ!" Hạ Thư tới bánh bao cũng không thèm ăn, nhìn Vương Khải bằng đôi mắt long lanh, giống như chỉ ngay một giây sau sẽ lập tức nhào tới, "Vương Khải, tôi thật sự không ngờ người cuối cùng ở bên cạnh tôi lại là anh."

"Rồi rồi, đừng diễn trò nữa. Nếu Trình Chinh mà biết sẽ đập chết tôi mất." Ngoài mặt Vương Khải tỏ ra ghét bỏ, nhưng trong lòng lại khá là vui vẻ. Thứ duy nhất khiến anh nhức đầu là cái thói quen cứ động một tí lại tỏ tình của Hạ Thư. "Để tốt cho tôi, cũng để tốt cho cậu, chúng ta có thể đừng hơi một tí là đặt chữ yêu trên đầu môi được không?"

"Anh nói vậy làm tôi đau lòng quá." Hạ Thư dẩu môi, nhìn Vương Khải đáng thương đang sợ tới mức nổi da gà, "Tôi thật lòng mà, trong những lúc thế này, sao anh lại có thể nghĩ tới người đàn ông khác chứ. Làm tôi mất mặt quá đi!"

"Rồi rồi, đừng trêu chọc tôi nữa. Nếu cậu không muốn ăn bánh bao nữa thì cứ nói thẳng, chạy đi chạy lại để mua tốn thời gian lắm đó." Ngày ngày nhìn Hạ Thư đùa giỡn mình, Vương Khải chỉ có thể thầm cười khổ, nhưng rồi cũng chẳng có cách nào với y.

"Ấy đừng đừng." Hạ Thư vội vã đầu hàng, còn không quên nhét nốt cái bánh bao cuối cùng vào miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi