ẢNH ĐẾ VÀ PHÓ TIÊN SINH CỦA CẬU ẤY

“Tôi chụp đây.”

Sân vườn yên tĩnh sau buổi trưa, ánh nắng dời bước đến phiến đá xanh bên cạnh giếng, chơi trốn tìm với hơi nước đang tản lên. Dây leo lười biếng rũ rượi nơi hành lang, chuối tây và nguyệt quý giãn ra cành lá, thiếu niên mặc áo thun họa tiết da báo đứng cạnh đại minh tinh đang ngồi ở ghế mây, giơ tay chữ “V”, “Cà tím”

Từ này bên Trung đọc lên khẩu hình sẽ như đang cười. Giống như câu “Say cheese” của phương Tây vậy.

“Xong rồi.” A Yên mặt không biểu cảm lưu lại khung hình chung của hai người này, ngửa mặt nhìn trời, hoài nghi yêu sinh. Thương cảm chưa được bao lâu đã bị Phó Tây Đường bắt đi rửa rau.

A Yên khóc không ra nước mắt, khi An Bình nhìn thấy mặt Phó Tây Đường thực sự có hơi giật mình. Gương mặt này cho cậu cảm giác quá quen thuộc, tựa như đã từng gặp ở đâu.

“Chào ngài.” An Bình hồi thần, lễ phép chào hỏi.

Phó Tây Đường gật đầu hỏi thăm lại, thái độ không tính là quá mức lạnh nhạt, nhưng lộ ra một loại ý tứ xa cách. Chỉ là khi An Bình thấy anh cúi đầu nói chuyện với Hứa Bạch, trong mắt tràn đầy nhu hòa.

Ban đầu cậu nhóc vốn hơi sợ hãi, giờ đã không còn.

Hứa Bạch muốn đi hỗ trợ rửa rau xắt củ, Phó Tây Đường không cho, tới dép lê cũng không để cậu lấy được, Hứa Bạch bị cô lập trên ghế mây. Chẳng bao lâu cậu đã hóa giải được bế tắc, giờ đang là mùa hè mà, cậu hoàn toàn có thể đi chân trần!

Phó Tây Đường lạnh lùng liếc mắt tới, thành công bắt cậu thu lại cái chân đã chạm đất lên trên ghế, ôm đầu gối, ngoan ngoãn lanh lợi.

“Hôm nay là sinh nhật tôi, nghe tôi.” Phó Tây Đường nhẹ xoa rối tóc Hứa Bạch.

Trong lòng Hứa Bạch vui rạo rực, ngoài mặt còn giả bộ biểu cảm  “Nếu anh đã cần lao như thế thì em chỉ có thể cố ngồi ở đây vậy.

Chờ Phó Tây Đường đi rồi, Hứa Bạch hào sảng lấy một ghế mây khác mời An Bình ngồi, thuận tay rót một ly trà cho cậu nhóc.

An Bình đoán được đại khái quan hệ của Hứa Bạch và Phó Tây Đường, nội tâm lại không chút gợn sóng, cũng thuận tay chia sẻ ảnh chụp vừa rồi cho mẹ.

Hứa Bạch không xác định được A Yên đã nói gì với An Bình, vì thế chọn vài chủ đề vô thưởng vô phạt trò chuyện với cậu nhóc, không có lấy nửa chữ đụng chạm tới chuyện xưa tích cũ.

Hơn bốn giờ chiều, trong sân bắc chiếc bàn vuông nhỏ, phiến đá xanh trên mặt đất thấm nước giếng lạnh, sạch sẽ đến độ phản chiếu cả áng mây trên bầu trời. Lẩu đã chuẩn bị xong, thức ăn đủ màu sắc đặt trên mấy ghế đẩu cạnh bàn, đại đa số trong đó là các loại nấm và rau dại được A Yên và An Bình hái về, thậm chí còn có cả một con gà rừng hai con cá.

Phải khen ngợi A Yên mới được.

Phó tiên sinh đáng ghét, thế mà lại không cho cậu ăn cay.

“Em ăn thử xem, ngon lắm đấy.” Phó Tây Đường gấp cho Hứa Bạch một đũa nấm, Hứa Bạch thích ăn nhưng kén ăn, từng mạnh mẽ lên án nấm kim châm và nấm hương, cảm thấy chúng nó là bại hoại trong giới rau dưa, tuyên án tử hình kèm theo chu di cửu tộc.

Hứa Bạch cũng không ăn bất kỳ loại nấm nào.

Hôm nay là sinh nhật Phó Tây Đường, đối phương lại gắp đồ ăn cho cậu, dù trong lòng không tình nguyện ra sao Hứa Bạch vẫn rất nể mặt anh mà ăn hết một đũa.

Nấm xuống bụng, Hứa Bạch trịnh trọng quyết định lật lại bản án cho nó.

A Yên đối diện cắn đũa nhìn mà thèm, trên bàn ăn nhà bọn họ luôn luôn chú trọng lễ nghi. Ngoại trừ ăn không nói chuyện, ngủ không nói chuyện, còn có khi có người lớn hoặc có khách, A Yên đều không được phép động đũa trước tiên. Cậu nhóc luôn phải đợi tiên sinh ăn thì mới ăn, giờ người đầu tiên lại biến thành Hứa Bạch.

Nói gì tới đồ ăn nữa, đồ ăn cho chó cả.

“Ăn đi.” Phó Tây Đường thản nhiên quét mắt qua A Yên.

A Yên nhận được thánh chỉ, nào còn biết khách khí, lập tức ăn uống thỏa thích. Gà rừng mỹ vị hầm từ sáng sớm, A Yên bây giờ cũng không dám trông mong được đùi gà, bàn tay vung lên thả non nửa tô cá chép phi lê vào nồi.

Lát cá hơi mỏng thoạt nhìn trong suốt tươi ngon, chìm vào trong nước chốc lát đã chín. A Yên vừa ăn vừa mời gọi An Bình, “Mau ăn mau ăn, một lát là không ——”

Lời thúc giục bỗng im bặt, A Yên trừng lớn đôi mắt nhìn An Bình đang ăn đậu hũ bên cạnh như thấy được kỳ quan thiên nhiên thế giới thứ tám.

Lúc An Bình ăn đậu hũ, cơ hàm hoạt động cực nhanh. Một khối đậu hũ trắng nõn mềm mềm vừa ra khỏi nồi lẩu, chỉ thổi vài hơi đã vào miệng cậu nhóc, thông qua động tác nhai phân tán nhiệt độ, khẽ nhếch miệng, cứ như cá vàng há miệng thổi bong bóng.

A Yên nhìn mà chỉ có một suy nghĩ ——– Thân thủ của thiếu hiệp quá tuyệt!

Cứ thế nhìn một hồi, A Yên không tự chủ được mà ngừng lại, lại xem An Bình mặt không biểu cảm ăn thêm một khối đậu hủ.

Cậu nhóc cảm thấy chấn động, cảm thấy bản thân quá yếu kém.

Một lát sau khi đã hồi thần, muốn gắp một lát cá, gắp, không vớt lên được gì. Tập trung nhìn vào ———- nào có cá?! Cá phi lê đã tập trung hết ở chén của tiểu bảo bối rồi!

A Yên tức chết mất, ấm ức suýt khóc thành tiếng. Là cậu nhóc bắt cá, cũng là cậu giết cá, cuối cùng đều rơi vào bụng tiểu bảo bối cả, cậu còn chưa nếm được chút nào.

Hứa Bạch đại phát từ bi gắp cho cậu nhóc một cái đùi gà, “Ăn nhiều một chút.”

Lúc này trong lòng A Yên mới lấy lại cân bằng, thầm nghĩ hôm nay là sinh nhật tiên sinh, cậu sẽ không so đo với tiểu bảo bối. Không vấn đề gì, trong bụng A Yên không chỉ có Tể tướng chèo thuyền mà còn tràn đầy Liêu Ninh hào sảng trứ danh.

Người Liêu Ninh có tính cách hào sảng, nghĩa khí, hăng hái nhiệt tình làm việc nghĩa, đôi khi còn coi trọng nghĩa khí hơn pháp luật.

Vì là sinh nhật nên Hứa Bạch đặc biệt khui vài chai bia, mỹ danh là để chúc mừng. Vốn dĩ cậu muốn chuẩn bị rượu vang đỏ, loại rượu này tương đối xứng với khí chất của Phó tiên sinh. Nhưng ăn lẩu uống rượu vang đỏ lại quá kỳ quái, cậu đành lấy lui làm tiến đổi thành bia. Để mấy chai bia vào giếng nước ướp lạnh, lúc này mang lên, bia thấm lạnh uống sảng khoái, hiệu quả không kém gì ướp trong tủ lạnh.

Kể cả A Yên và An Bình, Hứa Bạch cũng đã suy xét A Yên sẽ tới, đã chuẩn bị trước nước mơ chua.

“Trẻ con không được uống rượu bia.” Hứa Bạch cầm chai bia ân cần dạy bảo A Yên.

“Tôi còn lớn hơn anh đấy!” A Yên cố gắng đấu tranh, cậu nhóc nhiều tuổi hơn Hứa Bạch thật, khi cậu tung hoành giang hồ, Hứa Bạch vẫn còn là một quả trứng ấy!

Hứa Bạch là đánh giá cậu nhóc từ trên xuống dưới, lại quay qua nhìn An Bình, duỗi tay so chiều cao giữa hai người, lắc đầu. Cậu chưa nói một chữ nhưng A Yên đã hiểu tất cả.

“Anh như vậy là kỳ thị! Kỳ thị trắng trợn! A Yên dậm chân, cậu thấp hơn An Bình, có thể trách cậu nhóc sao? Có trách thì trách An Bình lớn lên quá cao!

An Bình: “Uống nhiều sữa bò.”

A Yên: “Ai cần cậu lo! Lớn lên cao to thì ghê gớm lắm sao?”

An Bình: “……………..”

Tôi chiêu chọc gì ai?

Đêm xuống, đèn rực rỡ sáng lên, ngọn hải đăng ở thành thị dưới chân núi dần dần yên giấc. Trong khoảng sân nho nhỏ, một chiếc đèn dầu, ba bốn người quây quần vui vẻ cười đùa.

Nhóm tiểu yêu quái trong núi ngồi xổm bên ngoài áp vách tường nghe trộm, anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, lén la lén lút. Bọn Ảnh yêu men theo lá cây bò lên tường vây, tấm mắt xuyên thấu qua lớp lớp lông mao đen thui nhìn người và yêu trong sân, trong tò mò lộ ra vẻ hâm mộ.

Phó Tây Đường ẩn giấu hơi thở tự thân, người trong sân cũng không ai để ý bọn tiểu yêu xung quanh đang nhìn, tự đắc vui ca.

Bữa tối này kéo dài tới bảy giờ, Hứa Bạch uống hai chai bia, còn chưa tới giới hạn tửu lượng bình thường, rồi lại như đã say. A Yên và An Bình chơi với nhau trong sân, cậu và Phó Tây Đường cùng ngồi ở bậc tam cấp, thân thể nửa dựa vào Phó Tây Đường, híp mắt ngắm trăng.

Chốc lát sau lại như nhớ ra điều gì, lục tìm trong túi một hồi, lấy ra một chìa khóa quấn tơ hồng đặt vào tay Phó Tây Đường, “Đây, quà sinh nhật tặng anh.”

Phó Tây Đường nhìn chìa khóa trong tay, nhất thời đánh mất năng lực ngôn ngữ, một lúc sau mới hỏi: “Chìa khóa Đường viện à?”

Hứa Bạch gật gật đầu: “Đúng vậy, đàn anh nói làng du lịch là một bất động sản timeshare, nhưng không phải chỉ bán quyền sở hữu kỳ nghỉ đơn thuần, nên em đành mua đứt chỗ này. Đợi tới thời điểm này năm sau chúng ta lại tới đây.”

Có khá nhiều cách định nghĩa về Timeshare. Có thể hiểu nôm na đây là một loại hình mua chung tài sản (bất động sản) với số hạn mức ngày sử dụng nhất định, nghĩa là bạn sở hữu, toàn quyền sử dụng và khai thác bất động sản đó với số ngày nhất trong một năm, vào khoảng thời gian nhất định trong năm.

Nói xong, Hứa Bạch dừng một chút, ánh mắt bắt được khung cảnh mấy A Yên như hiến vật quý cho A Yên và An Bình, nhỏ giọng thì thầm với Phó Tây Đường: “Chỉ hai chúng ta, không cho A Yên theo.”

Phó Tây Đường bật cười, “Ừ em.”

Hứa Bạch thấy anh thoải mái cất chìa khóa, vừa lòng tiếp tục dựa vào người anh tỏa ra sự lười của mình. Chỉ là chẳng được bao lâu thì cậu lại nghĩ tới cái gì, vội vàng lấy di động ra mười ngón như bay gửi tin nhắn.

Phó Tây Đường hỏi: “Ai thế?”

“Đàn anh ạ.” Hứa Bạch trả lời như chuyện hiển nhiên.

“Vậy sao.” Phó Tây Đường thản nhiên đáp.

Hứa Bạch hồn nhiên vô tư, còn đưa di động cho Phó Tây Đường xem, “Anh chủ chi mời cả đoàn phim ngâm suối nước nóng, gần như bao trọn làng du lịch. Đàn anh kiếm được lời được nhiều tiền của anh như vậy, em đòi ảnh cho em thẻ giảm giá. Anh coi anh ấy đi, vừa rồi còn đăng lên vòng bạn bè nói hôm nay cá kiếm cực nhiều, đấy đều là tiền của em đó. Nếu anh ấy không chiết khấu cho em, em sẽ không trả rương đồ…………”

Phó Tây Đường: “……….”

Anh bỗng nhớ tới lần đầu chính thức dùng cơm chung với Hứa Bạch, cậu liền đòi anh thẻ giảm giá. Bạn trai nhỏ nhà anh, mua lại Đường viện tiêu không biết bao nhiêu tiền, có thể nói là vung tiền như rác. Quay đầu lại đi so đo tiền bạc vài bữa cơm, đáng yêu quá thể.

Chẳng qua là……..

“Rương gì?” Phó Tây Đường hỏi.

“Em giấu dưới giường ấy……….” Hứa Bạch đáp, bỗng ý thức được mình đang nói gì, vội vàng im bặt. Nhưng lời đã ra khỏi miệng, làm sao giấu được nữa, khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

Cậu cứng đờ quay đầu nhìn Phó Tây Đường, thấy đôi con ngươi trong suốt của anh, bỗng đoan chính trở lại, “Là đàn anh đặt ở đó, anh ấy thật là không đứng đắn, biết em đưa đối tượng tới đây, liền chuẩn bị cho em một đống lớn nhỏ linh tinh. Chúng ta là người đứng đắn, sao lại dùng mấy thứ đó được, phải không? Cho nên em trực tiếp cất cái rương xuống gầm giường. Chẳng qua…… đây cũng là ý tốt của đàn anh, tiên sinh ngàn vạn lần đừng trách anh ấy.”

Nghe kìa, gọi cả tiên sinh rồi, còn vu oan giá họa, có thể thấy được trong rương chắc chắn là mấy món đồ chơi không đứng đắn.

“Em yên tâm, tôi không trách cậu ta.” Phó Tây Đường ôn hòa vuốt tóc trên trán Hứa Bạch, thong thả ung dung đứng lên, “Có điều, nếu là đồ vật không đứng đắn, bây giờ chúng ta đem nó đi trả lại đi.”

“Đừng đừng đừng, ngày mai sau khi chúng ta về, anh ấy sẽ tự mình tới lấy!” Hứa Bạch vội vàng níu anh lại.

“Không phải em đã mua đứt chỗ này rồi sao? Làm sao bọn họ lại tới đây nữa?” Phó Tây Đường bình tĩnh đặt vấn đề.

Hứa Bạch cảm thấy Phó Tây Đường chắc chắn là hết yêu cậu rồi, người hãm sâu trong bể tình trong truyền thuyết đầu óc sẽ như bị ứ nước, nhưng chỉ số thông minh của Phó tiên sinh hiện tại rõ ràng vẫn trên giá trị bình quân.

Hứa Bạch không còn cách nào, chỉ đành không tình nguyện theo sau anh trở về phòng. Nhìn Phó Tây Đường lấy cái rương dưới giường lên, mở ra trước mặt cậu, lại bày mấy thứ đồ đó chỉnh tề trên giường.

Cậu quyết định đi tìm chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi