ẢNH ĐẾ VS ẢNH ĐẾ

Lần thứ ba…

Lần thứ tư…

Lần thứ năm…



Lần thứ n…

Lục Nhậm xem Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ diễn, đến lần thứ tám cậu rốt cục nhịn không được nổi giận, nhảy dựng lên hướng Trịnh Diệc Vi quát to. “Diệc Vi, cậu đang làm cái quái gì vậy, thế nào lại không thể nhập vai?”

“Xin lỗi…” Trịnh Diệc Vi lệ rơi đầy mặt, không phải hắn làm cái gì, mà Tiềm Vũ đang làm cái gì kìa?!!!

“Thoải mái không?”

“Ừm…”

“Có cần dùng sức một chút không?”

“Không cần, như vậy là được rồi… ưm…”

Vẫn là đoạn đối thoại kia, nhưng không khí hoàn toàn bất đồng, thanh âm của Tiềm Vũ trở nên khàn khàn gợi cảm, sắc mặt càng thêm ửng hồng mê người. Lục Nhậm chỉ yêu cầu cậu diễn sao cho nhập tâm, cho nên đối với chuyện cậu từ chỗ hai tay chuyển thành một tay gác lên thành bồn, một tay còn lại ở dưới nước làm cái gì cũng không ai biết…

Cậu ở dưới nước đang ‘tự giải quyết’!

Cùng cậu tiếp xúc thân cận, Trịnh Diệc Vi có thể cảm giác được rõ ràng mỗi một hành động và tiếng thở dốc kết hợp với tốc độ chậm rãi khi cậu giúp hắn chà lưng, mấy lần cậu đứng tựa sát vào lưng hắn, không cẩn thận đem hơi thở phả vào cổ hắn khiến thân thể mẫn cảm của hắn trở nên kích động.

Trịnh Diệc Vi cảm giác nước trong thùng lại bắt đầu nóng lên, thân thể và mặt của hắn cũng không tự chủ mà bốc nhiệt, hắn có một loại ảo giác như chính mình đang cùng Tiềm Vũ làm…

Ý nghĩ hoang đường này khiến cho thần kinh của hắn trở nên hoảng loạn, đầu óc phát đau, làm thế nào cũng không tập trung tinh thần được, mỗi lần Tiềm Vũ xoay người nói với hắn. “Ta giúp huynh lau người!” thì hắn lại bắt đầu hốt hoảng. Lục Nhậm tức giận lớn tiếng hô “cắt”.

Đối với sự quẫn bách của hắn, Tiềm Vũ bộ dáng như không hề hay biết, diễn tới diễn lui đều quay lưng lại với Trịnh Diệc Vi, nhắm mắt ghé vào thành bồn, vô tư làm chuyện dưới đáy nước.

Trịnh Diệc Vi căm giận nghĩ, tên nhóc này trong lòng khẳng định đang ước gì hắn diễn NG thật nhiều lần để cậu ta có thể tranh thủ thời gian!

Chờ đến lúc Tiềm Vũ phát tiết xong Trịnh Diệc Vi mới thở phào nhẹ nhõm, thống khổ dày vò rốt cục cũng kết thúc tại lần quay thứ mười hai.

Lục Nhậm bảo “OK”, Trịnh Diệc Vi từ trong thùng tắm bước ra, tiếp nhận khăn lông nhân viên đưa cho để lau khô nước trên người, uống một chén canh gừng đoàn phim đã chuẩn bị sẵn, cũng không dám nhìn Tiềm Vũ liền trực tiếp bỏ đi thay quần áo.

Tiềm Vũ vẫn nhắm mắt, mệt mỏi ngồi dựa vào thùng tắm, sau đó Eric mang vào một chiếc khăn thật lớn để cậu trùm kín người lại rồi mới bước ra khỏi bồn.

Mấy ngày sau đó Tiềm Vũ đối với Trịnh Diệc Vi làm như không thấy, ngoài mặt vẫn kiệm lời, mọi người trong đoàn phim đều nhìn ra được cậu khó chịu, chỉ cần có mặt cậu, những người khác thậm chí không dám nói lớn tiếng, toàn bộ trường quay trong một thời gian dài đều rơi vào trạng thái nặng nề.

Mãi cho đến khi Thư Trầm_ người vào vai Trấn Nam Vương thế tử của Ốc quốc_Ốc Lâm đến trình diện thì không khí mới có chuyển biến tốt một chút. Cậu không hổ danh được công chúng xem là gương mặt triển vọng có khả năng kế nghiệp Trịnh Diệc Vi, không chỉ ngoại hình thu hút, tính cách cũng cùng một dạng thân thiện hòa nhã như Trịnh Diệc Vi, lại rất thích nói đùa, mỗi ngày đều pha trò chọc cho các nhân viên hậu trường cười đến vui vẻ.

Mọi người đều rất thích cậu thanh niên này nhưng Trịnh Diệc Vi đối với cậu lại có một chút khoảng cách, không phải hắn khó chịu vì Thư Trầm muốn đe dọa vị trí của hắn như người ngoài đồn thổi mà là vì… quan hệ của cậu và Bạch Chí Lăng.

Lúc trước bởi vì Qua Duệ đối với hắn nói rõ tính hướng nên hắn cũng nhận biết không ít người như vậy trong làng giải trí, cùng người yêu của y trở thành bạn bè, hắn cũng dần dần thích ứng với sự tồn tại của những người có  tính hướng đặc biệt.

Sau này ngoài ý muốn biết được Bạch Chí Lăng cũng là Gay, hắn càng khiếp sợ, hắn chưa bao giờ nghĩ mình lại sơ suất đến như vậy, quen biết Qua Duệ và Bạch Chí Lăng đã nhiều năm nhưng hắn một chút cũng không nhìn ra bọn họ có gì khác thường.

Qua Duệ cong thì không nói, nhưng nhớ lại thái độ của Bạch Chí Lăng trước đây đối với hắn, Trịnh Diệc Vi quả thật lông tơ dựng đứng, hắn dám chắc 99% có một khoảng thời gian nào đó Bạch Chí Lăng với hắn từng nảy sinh tình cảm, bởi vì y hiểu rõ tính hướng của hắn không có khả năng thay đổi nên mới không nói ra khỏi miệng.

Trong lòng khó chịu hết mấy ngày, hắn mới thuyết phục bản thân dùng thái độ bình thường đối diện với Bạch Chí Lăng.

Bạch Chí Lăng là người cực kỳ thông minh nhạy cảm, Trịnh Diệc Vi tránh mặt y vài ngày thì y liền hiểu được nguyên nhân, thản nhiên nói với hắn. “Lúc ấy còn trẻ suy nghĩ chưa thấu đáo, hiện nay tôi chỉ coi cậu là cái cây hái ra tiền, không có bất kỳ ý nghĩ nào khác, đừng quá để tâm.”

Trịnh Diệc Vi không còn lời nào để nói, đồng thời cũng bình tĩnh trở lại, bởi vì đã sớm có tâm lý chuẩn bị nên sau này biết y và Thư Trầm có quan hệ mập mờ hắn cũng không cảm thấy bất ngờ. Quan hệ của hắn và Thư Trầm không thể coi là tốt nhưng cũng không đến nỗi tệ như bên ngoài đồn đại, bởi vì liên quan đến Bạch Chí Lăng nên không có cách nào trở nên hòa hợp.

Trịnh Diệc Vi kỳ thật cũng đánh giá rất cao Thư Trầm, bình thường khi nhìn thấy cậu cũng không có vẻ gì là mất tự nhiên, hôm nay trở nên kỳ lạ như vậy hoàn toàn là bị ảnh hưởng bởi Tiềm Vũ.

Hắn đột nhiên phát hiện bên người hắn thật nhiều Gay.!!

Qua Duệ và người yêu của y, Bạch Chí Lăng và Thư Trầm, còn có nhóm bạn bè của Qua Duệ… bây giờ lại có thêm Tiềm Vũ!

“Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?” Lục Nhậm bị ánh mắt nóng rực của Trịnh Diệc Vi nhìn chằm chằm sau ót gần nửa tiếng đồng hồ khiến cậu phát hỏa, chịu không nổi mà quay đầu lại hỏi.

Trịnh Diệc Vi nước mắt lưng tròng, im lặng nhìn cậu, trong lòng thầm nói: người bạn học Lục Nhậm, cậu ngàn vạn lần đừng có đột nhiên mà nói cho tôi biết cậu cũng là Gay nha, tôi sẽ phát điên đó!

Hắn vừa ngồi nghỉ mệt vừa lẩm bẩm tự nói chuyện, cùng lúc đó ở bên kia Thư Trầm bỗng nhiên nổi giận.

Trong kịch bản, Trấn Nam Vương thế tử cùng với Thái tử của Ốc quốc đến Minh quốc cầu thân công chúa Minh Nhã, Minh Nhã tâm vẫn đặt trên người Du Tu, trên đại điện cố tình làm ra vẻ điêu ngoa cáu kỉnh, không chỉ đối với Thái Tử nói năng lỗ mãng còn ở trước mặt mọi người tát Ốc Lâm một bạt tay.

Cái tát ở trong kịch bản gốc vốn không có, đây là chi tiết Lục Nhậm mới thêm vào.

Mặc kệ phó đạo diễn cùng người đại diện khuyên thế nào, cậu cũng không chịu diễn cảnh này.

Lục Nhậm tức đến khóe miệng co giật. “Loạn rồi, loạn rồi, một người đã như vậy, bây giờ lại thêm một người nữa, mấy người coi đoàn phim là nơi nào, đạo diễn như tôi rốt cục có quyền hạn gì hay không?”

Trịnh Diệc Vi vội vàng nói. “Cậu cũng đừng bắt tôi đi khuyên cậu ta nha, người ngoài đều nói tôi và cậu ta quan hệ không tốt, cậu ta chắc chắn sẽ không nghe lời tôi, với lại tôi cũng không phải tới đây làm công việc sai vặt, cậu đừng có sai biểu tôi!”

“Không có nghĩa khí! Mau đem đồ ăn tối hôm trước tôi đãi cậu ói hết ra đây!” Lục Nhậm xô hắn, hậm hực đi đến phòng hóa trang.

Trịnh Diệc Vi sờ sờ mũi, nhớ lại trước khi Thư Trầm tới phim trường Bạch Chí Lăng đã từng dặn dò qua hắn, cuối cùng quyết định đi theo nghe ngóng tình hình.

Kết quả vừa vào đến phòng hóa trang đã đụng ngay Tiềm Vũ ngoài cửa.

Từ sau sự kiện tắm diễn, đây là lần đầu tiên hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt một chút, Tiềm Vũ mặt mày vẫn lạnh băng, Trịnh Diệc Vi ánh mắt có hơi né tránh.

Nhanh chóng dời tầm mắt, Trịnh Diệc Vi cảm thấy buồn bực, hắn bị làm sao vậy? Người xấu hổ nên là cậu ta mới phải.

Đang lúc hắn suy nghĩ xem có nên tránh qua một bên nhường Tiềm Vũ bước ra trước để kết thúc tình trạng dằng co xấu hổ này hay không thì không biết bên trong phòng hóa trang đã xảy ra chuyện gì mà nghe thấy tiếng Thần Hiểu hét lên. “Cậu chỉ là một kẻ đồng tính luyến ái, có tư cách gì nói tôi…”

Khoảnh khắc đó ánh mắt Tiềm Vũ bỗng trở nên thập phần sắc bén, hai tròng mắt tràn ngập lửa giận cùng sát khí, nhưng rất nhanh lại trở nên ảm đạm.

————–

Trịnh Diệc Vi biết cậu bị câu nói “đồng tính luyến ái” của Thần Hiểu chạm vào chỗ đau, nhưng hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ nghe thấy trong phòng hóa trang truyền đến một tiếng “bốp” chói tai, sau vài giây yên lặng, Thần Hiểu ầm ầm quát lên. “A, cậu dám đánh tôi?”

Trịnh Diệc Vi biết gia thế của Thần Hiểu khá tốt, cha mẹ cô đều là người làm ăn, tuy không thể so với hai nhà Tiềm Vũ và Khang Tương Ngữ nhưng trong giới cũng coi như có tiếng tăm. Chú ruột của cô là một người có địa vị trong bộ máy chính phủ nhà nước, ông ta không có con cái nên xem Thần Hiểu như con ruột. Thần Hiểu nói về ngoại hình thì không phải bàn cãi, nhưng so với những diễn viên nữ cùng ra mắt năm đó thì không có sự phát triển đặc biệt, cô có thể giữ vững danh hiệu nữ hoàng của dòng phim thần tượng cho đến bây giờ cũng nhờ cha mẹ và chú của cô ở sau lưng thúc đẩy không ít mối quan hệ.

Cô cùng với nhân vật công chúa Minh Nhã giống nhau ở bề ngoài xinh đẹp nhưng tính tình lại rất ngang bướng, cho dù Thư Trầm có Bạch Chí Lăng làm chỗ dựa, đắc tội với cô cuối cùng vẫn mất nhiều hơn được.

Trịnh Diệc Vi vội vàng đẩy Tiềm Vũ ra, cùng Lục Nhậm xông vào khuyên can, Tiềm Vũ không thèm quay lại nhìn mà lạnh lùng bỏ đi.

Trịnh Diệc Vi và Lục Nhậm khuyên ngăn một hồi, Thần Hiểu cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút, trừng mắt với Thư Trầm sau đó hướng Trịnh Diệc Vi nói. “Chỉ cần cậu ta chịu xin lỗi, sau đó ngoan ngoãn diễn cảnh tát tai đó em sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

Trịnh Diệc Vi và Lục Nhậm đồng loạt nhìn về phía Thư Trầm.

Thư Trầm biểu tình không thay đổi. “Cho dù là hai người cũng không thể khuyên tôi.”

“Cậu…” Thần Hiểu tức giận từ trên ghế bật dậy.

“Nếu nhất định ép tôi quay cảnh này thì tôi sẽ rời khỏi đoàn phim, dù sao hiện tại đổi người vẫn còn kịp.” Thư Trầm nói xong liền bắt đầu đứng dậy cởi bỏ trang phục diễn.

Trịnh Diệc Vi buồn bực, cậu ta rốt cục bị làm sao? Bình thường cũng là một người hiểu chuyện, chỉ vì một cảnh quay mà không thèm kiêng nể ai là thế nào? Nhớ tới hai câu Thần Hiểu mắng cậu ta, hắn nhíu mày, chẳng lẽ bọn họ đã biết nhau từ trước, giữa hai người từng có ân oán gì đó? Thần Hiểu tính tình kiêu ngạo nhưng trong mắt công chúng vẫn luôn biết giữ hình tượng ngọc nữ của mình, khóc lóc om sòm mắng người như vậy là lần đầu, không phải tác phong của cô…

Trịnh Diệc Vi càng nghĩ càng thấy cô và Thư Trầm sớm đã có quen biết.

“Thư Trầm, cậu không cần kích động như vậy!” Người đại diện của Thư Trầm hết lời khuyên cậu nhưng Thư Trầm vẫn không để ý, nhanh chóng cởi bỏ y phục.

Lục Nhậm tức giận phất tay. “Thôi được rồi, biến đi, biến hết đi…”

Trịnh Diệc Vi vội vàng lên tiếng ngăn cản Thư Trầm. “Có phải cậu tính sẽ không làm nghề này nữa?”

Thư Trầm hơi khựng lại.

“Tôi mặc kệ cậu vì nguyên nhân gì không chấp nhận quay cảnh này, nhưng đừng quên cậu bây giờ là diễn viên, chỉ cần kịch bản yêu cầu, đạo diễn bắt cậu nhảy lầu cậu cũng phải nhảy! Nếu người nào cũng giống như cậu thì sẽ ra sao, thích thì đến không thích thì đi, đoàn phim làm thế nào hoạt động, diễn viên làm thế nào diễn xuất?!” Trịnh Diệc Vi bày ra vẻ mặt đàn anh, nghiêm nghị nói. “Nếu cậu không thích nghề này, tùy ý cậu, còn nếu vẫn muốn tiếp tục làm diễn viên, trước tiên phải có được tố chất cơ bản!”

Bốp bốp bốp__

Lục Nhậm vỗ tay nhiệt liệt, dựng thẳng ngón cái hô. “Diệc Vi nói rất hay!”

Trịnh Diệc Vi không rảnh hùa theo cậu, quay đầu nói với Thần Hiểu. “Thư Trầm đánh em là cậu ấy không đúng, nhưng em cũng đã nói những lời rất quá đáng, muốn cậu ấy xin lỗi có phải trước tiên em nên xin lỗi cậu ấy hay không?”

Thần Hiểu cắn chặt môi dưới, muốn cô xin lỗi Thư Trầm đương nhiên cô không thích, nhưng cô cũng không muốn làm mất hình tượng trước mặt mọi người, huống chi cô vẫn luôn để ý cái nhìn của Trịnh Diệc Vi đối với mình, do dự vài giây, cô biểu tình lãnh đạm nói lời xin lỗi Thư Trầm, tuy không đủ thành ý nhưng tốt xấu gì cũng đã chịu lên tiếng trước.

Mọi người đều nhìn về phía Thư Trầm.

Cậu im lặng một hồi lâu, lâu đến nỗi Trịnh Diệc Vi mồ hôi lạnh cũng túa ra, đang cho rằng cậu thực sự muốn bỏ đi thì cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lộ ra nụ cười sáng lạn như nắng mai, bình tĩnh đối với Thần Hiểu nói. “Chị Thần Hiểu, xin lỗi, là em quá lỗ mãng, chị là người lớn không chấp kẻ nhỏ tha lỗi cho em, chúng ta cùng nhau diễn cảnh đó là được rồi.”

Thần Hiểu chẳng những không hết tức giận ngược lại trút một hơi khí lạnh, rất muốn mắng cậu ta, gọi ai là chị? Nhưng mọi người đều đang nhìn, cô cũng chỉ có thể đem cơn giận nuốt xuống, làm bộ tươi cười nói. “Không sao, là tôi đã nói sai.”

Không khí vẫn gượng gạo.

Lục Nhậm lên tiếng. “Được rồi, chuyên viên trang điểm đâu, mau giúp bọn họ hóa trang, tranh thủ trước khi trời tối quay cho xong cảnh này!”

Đến khi chính thức quay thì mọi người đều vì Thư Trầm mà toát mồ hôi, cho rằng Thần Hiểu sẽ cố ý NG nhiều lần để trả thù cậu, vạn lần không nghĩ đến chỉ quay hai lần đã thông qua.

Nhìn cô gái một thân y phục cổ trang màu hồng nhạt, Trịnh Diệc Vi trong lòng cảm khái, phụ nữ bây giờ không mấy ai tâm tư đơn thuần, trong làng giải trí còn phức tạp hơn, vì tiền, vì địa vị, vì thể diện,vì đủ thứ lợi ích, mỗi người đều có thể biến hóa thành muôn hình dạng khác nhau.

Không riêng gì phụ nữ, đàn ông cũng thế.

Đối với bọn họ, cái gọi minh tinh mà nói là ở trước màn ảnh phải diễn cho thật tốt, sau khi rời khỏi màn ảnh vẫn phải tiếp tục diễn trước mặt công chúng và truyền thông, Trịnh Diệc Vi có thể đạt tới danh hiệu Thiên vương, ở lâu trong cái thế giới hỗn tạp này cũng không tránh khỏi rơi vào hoàn cảnh thân bất do kỷ, vì sự nghiệp diễn xuất phải buông xuống một số nguyên tắc, buông xuống một chút chính kiến, cố ý nói thêm vài lời tốt đẹp, cố ý làm thêm chút chuyện có thể xây dựng hình ảnh tốt cho bản thân.

Thật thật giả giả, một nơi mà người người đều phải diễn trò, có người giả tạo, có người sa ngã…

Trịnh Diệc Vi có nhiều lúc cũng không nhận ra chính mình.

Vẫn duy trì bản thân chân thật không đổi, dường như chỉ có Tiềm Vũ.

Không có quá nhiều thời gian để Trịnh Diệc Vi nghiền ngẫm, nhân lúc không có nhiều cảnh quay, hắn rời khỏi đòan phim bay đi khắp từ nam chí bắc qua tám thành phố lớn để tuyên truyền cho album thứ chín. Mỗi ngày bốn năm cuộc phỏng vấn, hai ba buổi ký tặng, thời gian ngủ không đến ba tiếng, cả người bận rộn đến mức quay vòng vòng.

Nhìn hắn mệt mỏi đến cùng cực, Bạch Chí Lăng mới đại xá cho phép hắn nghỉ lại thành phố C một ngày.

Ai ngờ Qua Duệ cùng bạn trai của y là Đào Từ cũng tới thành phố C, bọn họ ngày trước từng học chung đại học ở thành phố này, hai người lần thứ hai đến đây hưởng tuần trăng mật, kỷ niệm mười năm quen biết, ba năm yêu nhau.

Qua Duệ đã bao trọn một nhà hàng, hẹn Trịnh Diệc Vi đến cùng ăn cơm tối.

Nhìn bọn họ ngọt ngọt ngào ngào, chốc lát “Em yêu, ăn cái này này!”, chốc lát lại “Anh yêu, uống rượu giao bôi đi!”, Trịnh Diệc Vi không thể nhịn được nữa, “Tôi lạy hai người, muốn ân ân ái ái nói lời yêu đương thì tự nói với nhau được rồi, đến lúc đó ở trước TV, báo chí, tùy hai người muốn sao thì muốn, gọi tôi tới làm chi, chẳng lẽ cố tình đả kích người độc thân như tôi sao?”

Đào Từ da mặt mỏng, bị hắn nói vài câu đã lập tức đỏ mặt. “Xin lỗi Diệc Vi, chúng tôi không phải cố ý…”

Cáo già Qua Duệ lại bất đồng, chẳng những không cảm thấy ngượng ngùng còn muốn đem vết thương của Trịnh Diệc Vi ra xát muối. “Uầy, đã bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn độc thân sao?”

Trịnh Diệc Vi đem miếng thịt bò trong dĩa trở thành thịt trên người Qua Duệ, dùng sức băm vằm. “Ai cần cậu lo!”

“Diệc Vi, anh thích dạng phụ nữ nào?” Đào Từ chớp mắt hỏi.

Trịnh Diệc Vi nghĩ nghĩ. “Không có tiêu chuẩn gì đặc biệt, có cảm giác là được.”

“Cảm giác, cảm giác, cảm giác có thể ăn được không? Chỉ cần tính tình không quá khác biệt là được. Anh cứ tìm tới tìm lui, lãng phí bao nhiêu thời gian, thời gian đẹp nhất của người đàn ông cũng chỉ còn lại mấy năm nữa thôi.”

Qua Duệ liếc nhìn Đào Từ, lấy ngữ khí của người từng trải mà khuyên. “Cậu cũng đừng mò kim đáy bể, suy nghĩ tới những người bên cạnh mình xem.”

Trịnh Diệc Vi nhấp một hớp rượu vang, nghiêm túc nghĩ đến một số người bên cạnh, nhưng chẳng tìm được ai thích hợp…

“Bây giờ không có phụ nữ thích hợp, đi tìm đàn ông cũng được!” Đào Từ hồn nhiên nói.

“Phụt__”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi