Mọi người trong đoàn phim đều rất kinh ngạc khi nhận ra quan hệ giữa hai vị Thiên vương bỗng nhiên thay đổi chỉ sau một đêm.
Trước kia trong lúc nghỉ ngơi, cho dù ngồi gần nhau thì cũng là chuyện ai ấy làm, hoàn toàn xem người còn lại như không khí, không ai nói chuyện với ai một câu. Nhưng bây giờ lại thường xuyên cùng nhau thảo luận kịch bản, thỉnh thoảng còn nói chút chuyện ngoài lề, đa số thời điểm đều là Trịnh Diệc Vi nói, Tiềm Vũ rất ít mở miệng, chỉ ngồi im lặng lắng nghe.
Trịnh Diệc Vi bản tính hòa đồng mọi người đều đã quen, bọn họ chỉ ngạc nhiên trước sự thay đổi bất ngờ của Tiềm Vũ, cậu không chỉ thân thiện với Trịnh Diệc Vi mà với người khác cũng ôn hòa hơn rất nhiều, không còn vẻ ngoài lạnh lùng băng giá. Cậu không giống trước đây mỗi lần bước vào đoàn phim đều đi thẳng đến phòng hóa trang, vừa quay xong liền cởi bỏ y phục rời đi, đến vội vàng đi cũng vội vàng, không giao thiệp với bất kỳ ai. Đoàn phim sau khi kết thúc công việc chỉ cần Trịnh Diệc Vi hô to một tiếng, cậu sẽ đi ăn khuya cùng với mọi người. Khi các nhân viên tụ tập nói chuyện phiếm, cậu cũng không bày ra vẻ mặt bài xích muốn cách ly, cậu bắt đầu chân chính trở thành một phần tử của đoàn phim.
Dần dần mọi người phát hiện vị đại thiếu gia này ngoại trừ tính khiết phích hơi nghiêm trọng thì cũng không phải khó ở chung.
Vào giữa tháng mười, Trịnh Diệc Vi nhận quay một đoạn phim quảng cáo dao cạo râu, mỗi tối sau khi kết thúc công việc lái xe về nhà đều có thể nhìn thấy áp phích quảng cáo của mình treo trước tòa nhà A.
Thật trùng hợp, tòa nhà B đối diện cũng đang treo một tấm áp phích quảng cáo của Tiềm Vũ, kích thước cũng tương tự, hai người một đồ đen một đồ trắng đối nghịch nhau tựa như sắp tuyên chiến võ đài.
Tấm hình của Tiềm Vũ là chụp cho một hãng đồng hồ nổi tiếng trong nước, nhà tài trợ có tặng cậu vài mẫu, cậu không thích nên đem toàn bộ tặng lại cho người khác, Trịnh Diệc Vi cũng có một cái.
Để đáp lễ, hắn tặng cho Tiềm Vũ hai chiếc dao cạo râu, một cái cầm tay, một cái chạy bằng điện. Biểu tình của Tiềm Vũ khi mở gói quà ra đã được Tiểu Mật dùng điện thoại quay lại, Trịnh Diệc Vi mỗi lần nhìn đến đều cảm thấy buồn cười.
Trước giờ khi nhận được tặng phẩm của nhà tài trợ Tiềm Vũ đều ném cho công ty xử lý, sau này cậu hình thành thói quen đem chúng tặng lại cho người khác, trong đó tặng cho Trịnh Diệc Vi là nhiều nhất. Hai người cũng không cảm thấy có vấn đề gì, so với tiền thù lao bọn họ kiếm được thì những thứ kia cũng chẳng đáng giá bao nhiêu.
Có qua có lại, ngăn cách ban đầu cũng từ từ biến mất, ngoại trừ một số tạp chí thích tung tin thị phi thì không người nào còn nghĩ Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ bất hòa.
Không khí của đoàn phim ngày càng hòa hợp nhưng không phải mỗi ngày đều có thể vui vẻ như vậy. Quá trình quay phim tiến dần đến những giai đoạn sau Lục Nhậm lại cảm thấy có nhiều vấn đề bất ổn, tính tình lúc nào cũng nóng nảy, mỗi ngày đều muốn nổi giận mắng người khiến ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
Dịch Tĩnh và Lãnh Y Lăng hận cũ chưa tan, gần đây lại thêm thù mới.
Lãnh Y Lăng là nữ hoàng của mảng phim điện ảnh và truyền hình, Dịch Tĩnh lại nổi tiếng bởi những vai diễn phóng khoáng cuồng dã. Xét về hình tượng, địa vị, lượng khán giả hâm mộ thì Lãnh Y Lăng đều hơn Dịch Tĩnh, hai người vốn dĩ không thể so sánh, trước đây khi Dịch Tĩnh bị đánh bật mọi người còn chê cười cô không biết tự lượng sức. Không ngờ Dịch Tĩnh cũng rất cao tay, cư nhiên quen được với Phương Hà_em trai của Phương Giang, chủ tịch tập đoàn Phương Đỉnh, mà bạn trai mới của Lãnh Y Lăng lại trùng hợp là cháu của Phương Hà, người thừa kế của tập đoàn Phương Đỉnh_Phương Bách Lâm.
Phương Giang bị bệnh nặng phải nhập viện điều trị, Phương Hà cùng Phương Bách Lâm vì tranh giành quyền thừa kế tập đoàn mà đấu đá vô cùng ác liệt, quan hệ giữa Dịch Tĩnh và Lãnh Y Lăng cũng vì vậy mà trở nên gay gắt.
Chuyện này đánh động đến phóng viên, khoảng thời gian này trang đầu các tờ báo đều là tin tức về Phương gia, Lãnh Y Lăng và Dịch Tĩnh.
May mắn là trong kịch bản phim ‘Vương’, Dịch Tĩnh trong vai Lan quý phi đã bị nhân vật Minh hậu do Lãnh Y Lăng thủ diễn ám hại, cô không còn cảnh quay, bằng không hai người ở đoàn phim mỗi ngày lời qua tiếng lại sẽ khiến cho Lục Nhậm càng thêm điên tiết.
Vài ngày sau, Lục Gia Hãn đến đoàn phim, các cảnh quay gần đây đều là của cô và Trịnh Diệc Vi. Cô vào vai hoàng hậu của Du Tu, là một cô nương văn võ song toàn, tính tình phóng khoáng, hành vi nghĩa hiệp, là thanh mai trúc mã lớn lên cùng hắn, theo hắn phóng ngựa rong ruổi khắp non sông, cùng hắn kề vai sát cánh chiến đấu trên sa trường.
Hậu cung của Du Tu không có nạp phi, chỉ có duy nhất một vị vương hậu, trước mặt người ngoài họ là một đôi phu thê ân ái nhưng ban đêm lại đồng sàng dị mộng, bên gối của Du Tu là thanh ngọc tiêu Minh Triệt tặng hắn, còn trong vạt áo của Du hậu lại cất giữ lá bùa bình an mà Dạ Ương trước ngày nàng đại hôn đã trao tay. Mỗi người đều có một tâm sự riêng nhưng vì giang sơn xã tắc, vì gia tộc đành phải chôn kín nỗi niềm.
Mấy cảnh này đều là quay ở trên giường, Lục Gia Hãn ôm lá bùa bình an trong ngực, nằm xoay lưng lại với Trịnh Diệc Vi, Trịnh Diệc Vi tay cầm ngọc tiêu, hai người ban đêm thấp giọng trò chuyện, đàm luận quốc sự, ngẫu nhiên cũng sẽ nói vài câu chuyện phiếm. Tình cảm giữa bọn họ so với tình nhân thì thiếu đi một chút ngọt ngào nhưng so với huynh muội, bằng hữu lại nhiều hơn một phần thân mật.
Để diễn tả mối quan hệ mập mờ phức tạp này, Trịnh Diệc Vi và Lục Gia Hãn cũng có vài cảnh thân mật như âu yếm, hôn nhau. Bọn họ đã nhiều lần đóng vai tình nhân, vợ chồng, là cặp đôi màn ảnh lý tưởng trong mắt khán giả, theo lý bọn họ diễn những cảnh thân mật như thế này đã sớm vô cùng thuần thục, nhưng nhìn thấy Tiềm Vũ vẫn còn ở lại trường quay, Trịnh Diệc Vi bỗng có cảm giác không được tự nhiên.
“Cắt_Hai người làm sao vậy? Nhất là cậu đó Trịnh Diệc Vi,cũng không phải lần đầu đóng cảnh giường chiếu, sao hôm nay biểu hiện lại kỳ lạ như vậy?!” Lục Nhậm không chừa cho hắn chút thể diện trước mặt mọi người, mắng to. “Tôi cho hai người mười phút, hãy mau tìm lại cảm xúc cho tôi!”
Trịnh Diệc Vi ảo não từ trên giường ngồi dậy, mặc thêm y phục, kéo Lục Gia Hãn còn đang nằm nghiêng nói. “Xin lỗi, hại em bị mắng.”
Lục Gia Hãn vuốt lại tóc. “Em thấy anh không tập trung, có tâm sự gì sao?”
“Không có…”
“Vậy sao không thể nhập vai? Không giống với tác phong của anh chút nào.”
Trịnh Diệc Vi im lặng, không tự chủ mà nhìn theo hướng Tiềm Vũ đang đứng. Cậu bỗng có điện thoại, xoay lưng lại rời khỏi trường quay.
Nhìn cậu rời đi, hắn thở phào một hơi.
Sự việc phát sinh ở Mỹ đã qua lâu như vậy, hắn cũng đã quên, bình thường cũng sẽ không vì tính hướng của Tiềm Vũ mà cảm thấy ngại ngùng, trong mắt hắn, Tiềm Vũ, Qua Duệ và những người bạn khác đều không có gì khác biệt.
Nhưng đến giờ phút này Trịnh Diệc Vi mới phát hiện ra một điểm bất đồng.
Tiềm Vũ không phải Gay bình thường, mà là Gay từng đối với hắn sinh ra dục niệm…
Vì ý nghĩ này mà hắn ở trước mặt cậu không có cách nào tiếp tục cùng Lục Gia Hãn thân thiết, luôn cảm thấy có chỗ nào đó thiếu tự nhiên.
Mấy phút trôi qua vẫn không thấy Tiềm Vũ quay trở lại, lúc Tiểu Mật tới đưa nước, hắn giả vờ như vô tình hỏi thăm, Tiểu Mật nói cậu đã đi rồi.
Trịnh Diệc Vi nhíu mày. “Sao đi sớm vậy, lát nữa không phải có cảnh quay của cậu ta sao?”
“À, Lục đạo nói ngày mai quay cũng được.”
Khi Tiểu Mật lui ra sau, Lục Gia Hãn thúc khuỷu tay vào người hắn, cười hỏi. “Anh và Tiềm thiếu từ khi nào quan hệ tốt như vậy?”
Trịnh Diệc Vi cũng không biết trả lời vấn đề này thế nào, bởi vì chính hắn cũng hồ đồ, đành cười ha hả cho qua chuyện. “Hết cách rồi, trời sinh anh có nhân duyên tốt, mọi người đều thích làm bạn với anh.”
“Bớt tự mãn đi!” Lục Gia Hãn bật cười.
Cùng người mình thích ngồi trên giường, ở khoảng cách gần như vậy nhìn ngắm gương mặt điển trai đang tươi cười, cô có một loại cảm giác xúc động muốn được nắm tay hoặc vuốt ve gò má hắn. Từ sau khi bị Trịnh Diệc Vi phát hiện chuyện cô và Hồ Tông, cô cảm thấy xấu hổ không dám đối mặt với hắn, ngay cả buổi tiệc mừng album mới của hắn cô cũng không tham gia, bọn họ đã lâu rồi không có nói chuyện vui vẻ thoải mái như thế này.
Nhận thấy tâm trạng của cô bất thường, Trịnh Diệc Vi quan tâm hỏi. “Sao vậy?”
Lục Gia Hãn lắc đầu, “Không có gì, lâu rồi không cùng anh đi uống, tối nay đến Loạn Sắc được không?”
Nhắc đến Loạn Sắc, Trịnh Diệc Vi đột nhiên nhớ tới Khang Tương Ngữ. “Được, để anh rủ Tương Ngữ…”
Lục Gia Hãn kiên quyết phản đối. “Không cần, chỉ hai chúng ta thôi.”
Trịnh Diệc Vi chợt nhớ cô và Khang Tương Ngữ không hợp nhau cho lắm nên cũng không miễn cưỡng. “Vậy được, chỉ hai chúng ta.”
—————
Hơn chín giờ đêm, Trịnh Diệc Vi và Lục Gia Hãn cải trang, lái xe đến Loạn Sắc.
Vừa ngồi xuống quầy bar, Lục Gia Hãn đã uống liên tục ba ly rượu Whisky, Trịnh Diệc Vi vội vàng đoạt lại ly rượu trong tay cô. “Uống từ từ thôi.”
Lục Gia Hãn cười cười, lấy ra một hộp thuốc lá, đưa cho Trịnh Diệc Vi một điếu rồi châm lửa, cô nhắm mắt hít sâu một hơi sau đó chậm rãi nhả ra một vòng khói. Bộ dáng này cùng với gương mặt được trang điểm sắc sảo càng trở nên thập phần mê người.
Trịnh Diệc Vi cũng hít một hơi thuốc. “Có tâm sự sao?”
“Không có gì… chỉ là hơi mệt mỏi…” Lục Gia Hãn tay kẹp điếu thuốc, một tay còn lại xoa xoa huyệt thái dương.
Trịnh Diệc Vi từ lúc quen biết cô cho đến nay đã quen nhìn thấy cô luôn sôi nổi yêu đời, trên mặt hiếm khi xuất hiện biểu tình chán nản như vậy.
“Có phải do lịch làm việc quá dày? Sau khi quay xong bộ phim này thì về nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Lục Gia Hãn thở dài, “Công ty đã nhận giúp em hai bộ phim, sau khi quay ‘Vương’ xong phải lập tức đến đoàn phim khác báo danh, cuối năm lại có nhiều lễ trao giải, tiệc tùng, làm gì có thời gian nghỉ ngơi.”
“Nói cũng phải.” Trịnh Diệc Vi gật đầu, làm người nổi tiếng chính là bất tiện ở điểm này, cả năm không thể nghỉ ngơi, tùy thời đợi mệnh.
“Kỳ thật cũng không phải thân thể mệt mỏi mà là trong lòng cảm thấy phiền não… Thật nhớ khoảng thời gian vừa mới ra mắt, mỗi ngày đều vui vẻ như vậy, nhiệt huyết như vậy, hiện tại không cách nào tìm lại được cảm giác đó…”
“Cũng không hẳn vậy.” Trịnh Diệc Vi có chút thổn thức.
Nhớ lại năm đó, Lục Gia Hãn lại cười rộ lên. “Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta hợp tác hay không? Bộ phim thần tượng đó tên là gì nhỉ?”
“Hoàng tử phô mai và công chúa mật đào?”
“Không phải, là ‘Hoàng tử mật đào và công chúa phô mai’.”
Trịnh Diệc Vi phá ra cười. “Phải rồi!”
“Lúc ấy trong phim anh mặc áo đỏ, còn em mặc áo trắng…”
“Quả nhiên là hoàng tử mật đào và công chúa phô mai, haha…”
Hai người khi nhớ lại những năm tháng ngây ngô của mình đều cảm thấy buồn cười, nháy mắt bọn họ đã vào nghề được mười năm.
“Thời gian trôi qua thật nhanh… có phải em đã già đi rất nhiều?” Lục Gia Hãn phiền muộn sờ sờ khóe mắt, gần đây chuyên gia trang điểm thường hay nhắc nhở cô đừng cười sâu quá, sẽ dễ hình thành nếp nhăn.
Trịnh Diệc Vi dịu dàng nhìn cô. “Không có, em bây giờ so với năm mười tám tuổi vẫn xinh đẹp như vậy.”
“Anh thật biết dỗ ngọt.” Lục Gia Hãn ngoài miệng oán trách nhưng trên mặt lại tươi cười, phụ nữ trên đời đều giống nhau, thích nghe lời ngon ngọt.
Hai người vừa ăn uống vừa trò chuyện, khoảng mười một giờ sau khi Trịnh Diệc Vi từ nhà vệ sinh trở ra, Lục Gia Hãn chỉ chỉ vào điện thoại của hắn đặt trên bàn nói. “Vừa rồi có hai cuộc gọi nhỡ.”
Trịnh Diệc Vi cầm lên xem thử, cả hai cuộc đều là Khang Tương Ngữ gọi đến.
Trước ánh mắt tò mò của Lục Gia Hãn, hắn cầm điện thoại gọi lại, chuông vừa reo một tiếng thì Khang Tương Ngữ đã nhanh chóng bắt máy, giọng nói vô cùng kích động. “Diệc Vi, anh đoán thử xem em đang làm gì?”
Trịnh Diệc Vi nghe được tiếng gió ào ào bên tai cùng tiếng bánh xe ma sát với mặt đường nên thử đoán. “Đang đua xe trên núi Phượng HSo?”
“Ahh, anh thật thông minh, vậy anh đoán thử xem em đang ở cùng ai?”
Bạn bè của cô nhiều như vậy, Trịnh Diệc Vi thật nghĩ không ra.
Cô cười cười nói ra tên một người, sắc mặt Trịnh Diệc Vi nhất thời thay đổi.
Cúp điện thoại, hắn mặc áo khoác vào sau đó xoay qua nói với Lục Gia Hãn. “Xin lỗi Gia Hãn, anh có việc phải đi trước…”
Lục Gia Hãn nhìn hắn, nét mặt không vui. “Khang Tương Ngữ tìm anh?”
“Phải…”
“Có thể không đi được không?” Lục Gia Hãn nhẹ nhàng nắm lấy tay áo hắn.
Trịnh Diệc Vi hơi bối rối.
“Tâm trạng em được không tốt, có thể ở lại với em một lát không?” Lục Gia Hãn mang theo vẻ mặt khẩn cầu.
Trịnh Diệc Vi cảm thấy có chút khó xử. “Ngày mai được không, Tương Ngữ…”
Lục Gia Hãn cắt ngang. “Em và Hồ Tông đã chia tay.”
Im lặng trong chốc lát, Trịnh Diệc Vi áy náy nói. “Xin lỗi, anh phải đi, em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, về nhà ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh sẽ đi cùng em được không?”
Lục Gia Hãn trầm mặc không nói.
Trịnh Diệc Vi gãi gãi đầu. “Tương Ngữ thật sự rất phiền, anh…”
Lục Gia Hãn cũng không níu kéo. “Thôi được rồi, anh đi trước đi.”
“Em cũng nên về nhà sớm.” Trịnh Diệc Vi nói xong vội vàng chạy ra cửa.
Lục Gia Hãn nhìn theo bóng lưng hắn biến mất khỏi quán bar, quay đầu lại gọi thêm một chai rượu. Đúng lúc DJ vừa đổi bài hát, là ca khúc mới của nhóm ‘Bạc hà đen’, nội dung nói về hai cô gái tranh giành một người đàn ông.
Cô ngồi nghe một cách thất thần, nhịn không được hung hăng ném chiếc ly xuống đất.
Khang Tương Ngữ!
Ngoại trừ mối tình đầu của Trịnh Diệc Vi_Lê Manh Manh, Khang Tương Ngữ là người mà Lục Gia Hãn ghét nhất. Từ lúc cô ta và Trịnh Diệc Vi trở thành bạn, cô không còn là hồng nhan tri kỷ duy nhất của hắn nữa.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Trịnh Diệc Vi vì Khang Tương Ngữ mà bỏ mặc cô.
Nhưng thực tế, Trịnh Diệc Vi nóng lòng bỏ đi cũng không phải vì Khang Tương Ngữ mà là vì Tiềm Vũ.
Người ngồi trên xe cùng Khang Tương Ngữ chính là cậu.
Khang Tương Ngữ nói cô cảm thấy buồn chán, vốn chỉ định lái xe lên núi dạo mát mà thôi, không ngờ lại đụng phải Tiềm Vũ hẹn đua xe với người ta vừa đặt xong tiền cược, đang cần một người bạn gái ngồi cùng, cô liền xung phong lãnh nhiệm vụ.
Trịnh Diệc Vi đến được núi Phượng Hoàng thì cuộc đua đã kết thúc.
Xung quanh đều là những người trẻ tuổi, quần áo, lời nói, cử chỉ đều rất giang hồ, gã cầm đầu toàn thân xăm hình thù dữ tợn đang ôm một cô gái, giương giọng nói cái gì đó với Tiềm Vũ, Tiềm Vũ vẻ mặt hờ hững, cúi đầu từ trong ví lấy ra một cọc tiền giấy đưa cho hắn, sau đó cũng không thèm quay đầu lại, hướng chân núi đi xuống.
Khang Tương Ngữ bật lên mui trần của chiếc xe thể thao màu hồng nhạt, đuổi sát theo cậu, chốc chốc lại bấm còi khuyên cậu lên xe.
Tiềm Vũ làm ngơ, nét mặt không thay đổi tiếp tục bước đi.
Trịnh Diệc Vi chạy tới bóp còi, Tiềm Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy hắn trong xe thì dừng chân lại.
Trịnh Diệc Vi xuống xe, nhìn chằm chằm cậu, cau mày hỏi. “Xe của cậu đâu?”
Khang Tương Ngữ ghé vào cửa xe,chỉ chỉ chiếc xe màu đen bị thủng một lỗ lớn đậu cách đó không xa.
Trịnh Diệc Vi hít một hơi khí lạnh, quay đầu hỏi Tiềm Vũ. “Có bị thương không?”
Tiềm Vũ lắc đầu.
Trịnh Diệc Vi lại hỏi Khang Tương Ngữ. “Còn em?”
“Em vẫn khỏe a~” Khang Tương Ngữ cười hì hì. “Diệc Vi, lúc nãy anh không nhìn thấy một màn tông xe kia, thật vô cùng kích thích…”
Còn kích thích?! Trịnh Diệc Vi giận tái mặt, lấy di động ra nói. “Khang đại tiểu thư, kỳ hạn cho em mười lăm phút hãy mau chạy về nhà, nếu không anh lập tức gọi cho Khang lão gia.”
Khang Tương Ngữ tức giận đến trợn mắt. “Anh đã mấy tuổi rồi còn học người ta mách lẻo?”
Trịnh Diệc Vi không để ý đến cô, liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay mà Tiềm Vũ tặng hắn nói. “Hiện tại đã quá mười lăm giây…”
“Được, coi như anh lợi hại!” Bỏ lại một câu, Khang Tương Ngữ lái xe rời đi.
Những người khác cũng lục đục bỏ về, Trịnh Diệc Vi lạnh giọng hướng Tiềm Vũ nói. “Tôi đưa cậu về nhà.”
Tiềm Vũ lặng lẽ lên xe.
Dọc đường đi, Trịnh Diệc Vi đều nhăn mặt không nói một lời.
Tiềm Vũ cũng không nói gì, cậu nghiêng đầu tựa vào xe, hờ hững nhìn cảnh vật bên ngoài chợt vụt qua rồi lại mất hút vào màn đêm.
Khi xe dừng đèn đỏ, Trịnh Diệc Vi rốt cục không nhịn được nữa phát cáu. “Tại sao lại đi đua xe với người ta? Có biết nguy hiểm lắm hay không, không còn muốn sống nữa sao?”
Tiềm Vũ khẽ lên tiếng. “Sống trên đời thật mệt!”
Mấy ngày nay cậu cố gắng quên đi Tần Lực, cố gắng làm cho mình không lưu luyến, nhưng vì sao Tần Lực còn dẫn theo Ngụy Tiểu Mạn xuất hiện trước mặt cậu?
Người khác sau khi chia tay còn có thể làm bạn nhưng cậu thì không được, ít nhất bây giờ còn chưa được, gặp lại Tần Lực trong lòng cậu sẽ khổ sở, nhìn đến Ngụy Tiểu Mạn cậu sẽ có cảm giác muốn giết chết cô ta.
Lúc ăn cơm chiều, Tần Lực và Ngụy Tiểu Mạn còn nói, hy vọng ba người họ mãi mãi vẫn là bạn tốt.
Tiềm Vũ cười lạnh, nếu bọn họ thực sự coi cậu là bạn thì có thể cho cậu được yên tĩnh hay không, đừng đem vết thương của cậu ra xát muối có được hay không?
Thông minh như Trịnh Diệc Vi rất nhanh từ vẻ mặt của cậu có thể đoán ra mọi chuyện, hai cánh tay của hắn giao sau đầu, nhìn lên bầu trời đêm thâm trầm nói. “Bạn gái trước đây của tôi cũng kết hôn với một người bạn.”
Trên mặt Tiềm Vũ chợt lóe một tia kinh ngạc.
“Bọn họ không chỉ vào thời điểm kết hôn mời tôi làm phụ rể, khi sinh con còn để nó nhận tôi làm cha nuôi.” Trịnh Diệc Vi cười nói.
Nhưng Tiềm Vũ nhận ra được hắn không phải thực sự đang cười.
“Mọi người đều khen tôi có phong độ… Không ai biết mỗi lần nhìn thấy người bạn của mình tôi chỉ muốn giết chết anh ta, tôi hận không thể khiến bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, vĩnh viễn cũng không cần gặp lại.” Trịnh Diệc Vi tiếp tục. “Tôi luôn nghĩ rằng tôi sẽ hận bọn họ suốt cả đời này, nhưng cho đến đi bọn họ di dân sang Canada, tôi mới phát hiện tôi đã không còn trách bọn họ.”
Im lặng vài giây, Tiềm Vũ lên tiếng hỏi. “Hai người vì sao chia tay?”
“Cô ấy là người ngoài vòng giải trí, tôi không thể công khai thân phận của cô ấy, mỗi lần hẹn hò đều phải lén lút, khi cô ấy gặp khó khăn tôi cũng không thể có mặt bên cạnh, báo chí lại thường hay viết lung tung khiến cho cô ấy không có cảm giác an toàn, dần dần chịu đựng không nổi… Bây giờ nghĩ lại, cô ấy chia tay với tôi là phải, chúng tôi quả thật không thích hợp.”
“Vậy bây giờ anh còn liên lạc với bọn họ hay không?”
“Thỉnh thoảng vào dịp lễ tết hay có chuyện gì đặc biệt cũng có gọi điện thăm hỏi, tuy rằng quan hệ cũng tốt nhưng làm bạn thân thì không thể…” Trịnh Diệc Vi có chút buồn bã nói.
“Khoảng thời gian cô ấy rời đi, anh làm sao vượt qua được?” Tiềm Vũ lại hỏi.
Trịnh Diệc Vi có chút xấu hổ. “Nói ra cậu nhất định coi thường tôi.”
“Có ý gì?”
“Tục ngữ nói rất hay, muốn quên đi nỗi đau tình cũ, phương pháp tốt nhất là bắt đầu một đoạn tình cảm mới…”
Tiềm Vũ nhướn mày. “Cho nên anh lập tức kết giao một người bạn gái khác?”
Trịnh Diệc Vi ngượng ngùng gãi đầu. “Bây giờ nhắc lại tôi cũng rất hối hận, khi đó nhất thời kích động mất hết lý trí…”
Trịnh Diệc Vi nói ra chuyện mất mặt này cũng là để an ủi Tiềm Vũ, mong cậu đừng tiếp tục sa vào thất tình thống khổ chứ không có ý tứ gì khác, ai ngờ Tiềm Vũ lại tán thành gật đầu. “Tuy rằng không phải cách hay, nhưng cũng là một phương pháp.”
“Hả?” Trịnh Diệc Vi ngạc nhiên nhìn cậu, có phải trong lúc vô tình hắn đã nói gì gây hiểu lầm hay không?
Tiềm Vũ hỏi. “Nghe nói anh và Qua Duệ rất thân?”
“Phải…” Trịnh Diệc Vi khó hiểu, cậu hỏi chuyện này làm gì?
“Vậy anh và những người bạn kia của anh ta quan hệ chắc cũng tốt?” Tiềm Vũ cố tình nhấn mạnh “những người bạn kia”.
Trịnh Diệc Vi từ từ hiểu ra, trừng mắt. “Không phải chứ, chẳng lẽ cậu muốn…”
Tiềm Vũ gật đầu, biểu tình thản nhiên, “Phải, đúng như anh nghĩ, giới thiệu một người bạn trai cho tôi đi!”