ẢNH ĐẾ VS ẢNH ĐẾ

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc Qua Duệ tuyên bố về sau sẽ không tham dự bất kỳ lễ trao giải âm nhạc nào nữa, cũng sẽ không xuất hiện trong các chương trình giải trí, hàng năm chỉ tiếp nhận một hoặc hai hợp đồng quảng cáo, hai năm phát hành một album.

Về vấn đề mà người hâm mộ quan tâm nhất: sau này liệu y có còn tổ chức lưu diễn nữa hay không? Y nói trong vòng năm năm tới sẽ không nghĩ đến, mỗi lần tổ chức lưu diễn thực sự quá vất vả, Đào Từ phải rong ruổi theo y cũng rất cực khổ, lần nào cậu cũng mệt tới mức đổ bệnh, y thực sự rất đau lòng, cho nên y thà phụ lòng khán giả cũng không còn cách nào khác.

Trong những tiếng than thở tiếc nuối, Qua Duệ bình tĩnh nói lời tạm biệt rồi lui về phía sau hậu trường.

Vài ngày sau khi đưa ra lời thông báo, y và Đào Từ liền chuẩn bị di dân sang Canada, trước khi đi bạn bè đều tụ tập đến nhà y làm tiệc đưa tiễn.

Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ cũng đến.

Tiệc tùng tuy rằng náo nhiệt nhưng nghĩ tới cảnh chia tay sắp tới mọi người đều không tránh khỏi xúc động.

Qua Duệ cười nói. “Tôi và tiểu Từ chỉ là xuất ngoại định cư mà thôi, cũng đâu phải vĩnh viễn không trở lại, không cần khoa trương như vậy chứ?”

“Đúng vậy, không việc gì phải buồn, của nợ lớn như vậy rốt cục cũng chịu đi chúng ta nên vui mừng mới phải, cạn ly ~” Trình Kinh Nguyên nâng chén.

Trong phòng rất nhanh liền vang lên tiếng hò hét ầm ĩ, riêng Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ ngồi sóng vai ngoài ban công ngắm sao.

Trịnh Diệc Vi biết Qua Duệ không phải vì thích Canada mới quyết định sang đó định cư như lời y nói, mẹ y là vì tai nạn máy bay mà qua đời, mỗi lần ngồi máy bay y đều có cảm giác sợ hãi, trừ trường hợp bất khả kháng nếu không những lần đi xa y đều chọn phương tiện khác. Đi Canada nghĩa là mỗi lần về nước đều phải ngồi máy bay, chuyện này đối với y chẳng khác nào có một mối nguy hiểm luôn luôn rình rập.

Vì để cả hai có được một cuộc sống sinh hoạt bình yên không bị ai quấy rầy, Qua Duệ không chỉ từ bỏ sự nghiệp đang rực rỡ như ánh mặt trời buổi trưa mà còn vì Đào Từ hy sinh đến mức độ này, y quả thật rất yêu cậu.

“Sao không nói chuyện? Anh đang nghĩ gì?” Tiềm Vũ quay đầu nhìn hắn.

Trịnh Diệc Vi không trả lời mà hỏi ngược lại cậu. “Em thích quốc gia nào nhất?”

“Anh hỏi cái này làm gì?”

“Nhất thời tò mò thôi.”

Tiềm Vũ cười rộ lên. “Sao vậy, anh cũng muốn bắt chước Qua Duệ di dân?”

Trịnh Diệc Vi vươn tay ôm chặt lấy cậu, không nói gì.

Hắn đã hơn một lần yêu đương cho nên hiểu rất rõ chuyện quan hệ lén lút như thế này có bao nhiêu khổ sở.

Hắn không thể dõng dạc tuyên bố người hắn yêu là ai, mọi thời điểm xuất hiện đều phải có sự cảnh giác, cùng Tiềm Vũ duy trì khoảng cách đúng mực, không thể ở trước mặt mọi người lộ ra sơ hở. Bọn họ không thể giống như những cặp tình nhân bình thường khác, muốn gặp thì gặp, muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn… Đồng tính luyến ái đã là một điều cấm kỵ, bọn họ lại đều là những ngôi sao nổi tiếng, mọi hành động đều phải cân nhắc.

Rời khỏi đoàn phim còn phải tiếp tục diễn trò, hắn không phải sắt đá, hắn cũng có những lúc mệt mỏi.

Chi bằng chúng ta cũng rời bỏ làng giải trí, cùng nhau ra nước ngoài sinh sống?

Những lời này vài lần đến bên miệng nhưng Trịnh Diệc Vi vẫn không thể thốt ra.

Trường hợp của hắn và Tiềm Vũ không giống với Qua Duệ và Đào Từ, Qua Duệ và cha y đã sớm cắt đứt quan hệ, Đào Từ lại là cô nhi, còn cha mẹ hắn vốn đã chấp nhận chuyện của hai người, bọn họ không thể vô tình cái gì cũng không để vào mắt, nói xuất ngoại thì xuất ngoại, nói di dân thì di dân.

Trịnh Diệc Vi cũng không phải quyến luyến ánh hào quang của làng giải trí, hắn yêu Tiềm Vũ, hắn cũng có thể vì Tiềm Vũ mà buông bỏ tất cả, chỉ là hiện tại chưa phải lúc. Trong cuộc sống không chỉ có tình yêu, không như những tình tiết trong phim thần tượng, mỗi ngày anh yêu em, em yêu anh thì có thể ung dung tự tại sống hết một đời, mỗi người đều có ước mơ, có tâm nguyện muốn đạt thành.

Tiềm Vũ là người rất nhạy cảm, cậu làm sao không phát hiện trên người Trịnh Diệc Vi có biến hóa.

Cậu cũng hâm mộ Qua Duệ và Đào Từ, cậu cũng hy vọng có thể bỏ mặc hết tất cả cùng Trịnh Diệc Vi tìm đến một nơi yên tĩnh, không cần quan tâm đến ánh mắt của bất kỳ kẻ nào, không có những lời soi mói, vui vẻ tự tại mà sống.

Đáng tiếc, chuyện này không thực tế.

Trịnh Diệc Vi không buông bỏ được, cậu cũng không, trừ phi cậu không cần cha mẹ cùng ông ngoại.

“Hát lại ca khúc đó một lần đi!”

Tiềm Vũ không nói rõ là ca khúc nào nhưng Trịnh Diệc Vi nghe qua thì lập tức hiểu. “Được!”

Giọng hát của hắn so với hôm biểu diễn trên sân khấu càng thâm tình hơn, trầm ấm hơn, Tiềm Vũ nghe được vài câu liền không nhịn được kéo cổ hắn xuống hôn môi, Trịnh Diệc Vi cũng nhanh chóng đáp trả.

Tựa như lời bài hát, chuyện ngày mai cứ để ngày mai rồi tính.

Thế sự vô thường, hôm nay hãy cứ sống cho thật vui vẻ.

—————–

Cuối tháng sáu, bộ phim điện ảnh của Trịnh Diệc Vi cũng bước vào giai đoạn đóng máy, công ty cho hắn nghỉ dài hạn nửa tháng.

Chính là tiểu biệt thắng tân hôn, Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ suốt hai ngày liền cũng không rời khỏi nhà Tiềm Vũ, chính xác thì hai ngày liền cũng không rời khỏi phòng của Tiềm Vũ, ở trên giường, sàn nhà, phòng tắm, ban công, khắp các ngõ ngách, chỉ cần hứng lên là làm, hiện trường vô cùng nóng bỏng kịch liệt.

Sáng ngày thứ ba sau khi tỉnh dậy, Tiềm Vũ toàn thân đau nhức, Trịnh Diệc Vi cũng không khá hơn bao nhiêu.

Tiềm Vũ vẫn còn ghi hận chuyện hắn tối qua đã ép cậu cầu xin tha thứ, sau đó lại trở mặt tiếp tục chà đạp cậu, hừ giọng nói. “Người nào đó hôm qua không phải rất dũng mãnh sao? Hôm nay rốt cục đã không được?”

Không được…

Đây chính là sự đả kích lớn nhất đối với đàn ông.

Trịnh Diệc Vi lập tức nổi giận, xoay người nằm đè lên Tiềm Vũ, hai tay hướng xuống tách chân cậu ra hai bên, sau đó cắn một cái lên bờ vai trần của Tiềm Vũ, nhéo hông của cậu hung hăng nói. “Em nói ai không được? Huh?”

Tư thế thân mật như vậy, Tiềm Vũ rõ ràng cảm giác được hắn đang vận sức chờ phát động, cậu sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng lấy tay đẩy ra. “Đừng… em thực sự mệt chết đi được…”

Trịnh Diệc Vi ban đầu vốn chỉ định hù dọa cậu nhưng hiện tại hắn đã không nhịn được, cũng không thèm để ý đến sự phản kháng của Tiềm Vũ mà tiếp tục làm thêm một lần.

Kết thúc trận này cả hai đều mệt đến nỗi đầu ngón tay cũng không thể cử động, ôm nhau ngủ thẳng một giấc đến chiều, tỉnh dậy thì bụng đã đói cồn cào. Không có sức lực nấu cơm, cũng không muốn gọi người ta mang đến, hai người quyết định ra ngoài ăn. Từ sau khi bọn họ quen nhau thì mỗi lần ra ngoài đều cải trang, địa điểm đi đến cũng đều là những nơi hẻo lánh ít người lui tới. Lần này cũng không ngoại lệ.

Lâu rồi không ra ngoài hẹn hò, cách bày trí của nhà hàng cũng rất đẹp, hơn nữa nhịn suốt nửa tháng cuối cùng cũng có thể phát tiết, trong lòng cả hai đều cảm thấy sảng khoái.

Cơm nước xong xuôi, lúc chuẩn bị rời khỏi nhà hàng thì Tiềm Vũ bỗng nghe có người gọi tên mình. “Tiểu Vũ!”

Tiềm Vũ theo phản xạ có điều kiện quay đầu, Trịnh Diệc Vi cũng ngoái lại nhìn, hai người vừa trông thấy người đang đi đến thì sắc mặt lập tức thay đổi, Trịnh Diệc Vi tuy chưa từng gặp qua người thật, nhưng đã từng nhìn thấy trên báo và mấy bức ảnh ở nhà Tiềm Vũ, hắn liếc mắt đã nhận ra khuôn mặt gầy gầy, ánh mắt sắc lạnh kia chính là ông ngoại của Tiềm Vũ_Diệp Khải Lâm.

Tiềm Vũ cố gắng bình tĩnh lại, làm ra vẻ mặt tự nhiên bước lại gần. “Ông ngoại.”

Diệp Khải Lâm nhìn thoáng qua Trịnh Diệc Vi, hỏi. “Đi ăn cơm với bạn sao?”

“Dạ.” Tiềm Vũ hơi khẩn trương, không biết ông ngoại có nhận ra Trịnh Diệc Vi hay không.

May mắn Diệp Khải Lâm cũng không có hỏi thêm, ông nói. “Tối mai ông phải quay về thành phố S rồi, buổi trưa rảnh rỗi hai ông cháu cùng ăn bữa cơm đi!”

“Dạ được.”

Bước lên xe tim cậu vẫn đập thình thịch, khắp người đổ đầy mồ hôi.

Trịnh Diệc Vi rút khăn giấy muốn lau giúp cậu nhưng Tiềm Vũ vội đẩy hắn ra, cậu nhìn quanh bốn phía rồi trách cứ. “Đang ở bên ngoài, anh chú ý một chút!”

Trịnh Diệc Vi vỗ nhẹ cánh tay cậu. “Đừng lo lắng, ông ngoại chắc không phát hiện ra đâu.”

Tiềm Vũ thở dài, cậu cũng biết bản thân mình đã lo lắng quá mức.

—————-

Một tuần sau, khách sạn Khải Lâm tổ chức buổi tiệc thường niên.

Là người thừa kế duy nhất Tiềm Vũ dĩ nhiên phải tham gia. Điều khiến cho cậu bất ngờ là Trịnh Diệc Vi cũng nhận được thiệp mời, hắn chính là khách mời đặc biệt trong chương trình, phải lên sân khấu biểu diễn một bài.

“Công ty giúp anh tiếp nhận, anh cũng không biết.” Trịnh Diệc Vi bất đắc dĩ nói.

Tiềm Vũ cảnh giác hỏi. “Còn có những khách mời nào nữa?”

“Nghe nói còn có Lục Gia Hãn và nhóm Bạc hà đen.”

“Huh?” Tiềm Vũ đối với Lục Gia Hãn không có thiện cảm, lạnh lùng hỏi. “Hai người lại muốn song ca?”

Trịnh Diệc Vi cười rộ lên, sự chú ý của cậu cũng di chuyển nhanh qua đi. “Không có song ca, anh hát một mình.”

Tiềm Vũ bĩu môi, lại hỏi. “Anh sẽ đến chứ?”

“Nếu không đi khác nào có tật giật mình?” Trịnh Diệc Vi tỏ ra thoải mái. “Hơn nữa anh cũng muốn nhân dịp này được nhìn thấy cha mẹ vợ.”

“…” Tiềm Vũ lườm hắn một cái. “Anh phải cẩn thận một chút, không được lộ ra chân tướng!”

“Yên tâm, anh dù gì cũng là Ảnh đế nha, em phải tin tưởng vào khả năng đóng kịch của anh chứ.”

Buổi tiệc thường niên lần này được diễn ra vô cùng long trọng, Diệp Khải Lâm phát “Thiệp anh hùng”, mời toàn những nhân vật nổi tiếng. Mấy ông chú hầu như người nào cũng dẫn theo vợ và con gái đến. Cũng phải có hơn hai mươi vị thiên kim, quyến rũ gợi cảm có, cởi mở vui tính có, thục nữ ngoan hiền cũng có… Tiềm Vũ đi theo ông ngoại lần lượt chào hỏi, mấy cô gái kia người thì chủ động tiếp cận, người thì lặng lẽ quan sát đánh giá cậu, đặc biệt khi nhìn thấy sự xuất hiện của Từ Tiếu Vi cậu liền hiểu ra được dụng ý của Diệp Khải Lâm.

Khách khứa ở đây cũng không ngu ngốc, mọi người đều nhìn ra được Diệp Khải Lâm tổ chức tiệc tùng chỉ là ngụy trang.

“Quả nhiên là hoàng tử kén vợ nha.” Du Vụ vừa ăn thịt nguội vừa lạnh lùng nhận xét.

Tô Trạch Vũ cười tủm tỉm. “Tiểu Vụ, cậu cảm thấy Tiềm thiếu sẽ thích dạng phụ nữ nào?”

“Tôi cũng không quen thân với anh ta, làm sao biết được.” Du Vụ nhún vai.

“Mọi người nói thử xem!” Tô Trạch Vũ lại hỏi những thành viên khác.

Trạm Tuyền mờ mịt gãi đầu. “Em và Tiềm thiếu cũng không quen, em không biết…”

Lê Tử Tịnh sờ sờ cằm, hướng Từ Tiếu Vi lẩm bẩm. “Không chừng là mẫu người như cô ta.”

Khuất Hàn uống một ly sâm banh, chăm chú lắng nghe Thần Hiểu đang hát trên sân khấu, không nói một lời, vẻ mặt lạnh lùng như thể “Tiềm thiếu thích ai cũng không liên quan gì đến ta.”

Tô Trạch Vũ hỏi Trịnh Diệc Vi. “Diệc Vi, quan hệ giữa anh và Tiềm thiếu cũng khá tốt, lấy sự hiểu biết của anh về anh ta, anh nói thử xem anh ta sẽ thích ai?”

Trịnh Diệc Vi cười cười nói rằng hắn cũng không biết nhưng trong lòng lại đang đắc ý hò hét: trừ hắn ra, Tiềm Vũ còn có thể thích ai?

Nhưng nhìn thấy một đám oanh oanh yến yến vây quanh bên người Tiềm Vũ, tâm trạng của hắn cũng không khỏi bị ảnh hưởng, nhịn không được lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiềm Vũ. “Cho dù không thích phụ nữ cũng không được nhìn lâu, bằng không tối về em chết với anh!”

Mấy chữ cuối làm Tiềm Vũ trợn tròn mắt, cảm giác được Trịnh Diệc Vi đang ghen, ý cười lại không tự chủ mà nở rộ bên khóe môi.

Khang Tương Ngữ cùng với cha của cô là Khang Chính Niên cũng đã đến. Tiềm Vũ vì né tránh Từ Tiếu Vi đáng ghét đành phải lẽo đẽo theo sát Khang Tương Ngữ, ân cần giúp cô lấy thức ăn nước uống, tình nguyện làm bạn nhảy của cô.

Lúc khiêu vũ cùng với Khang Tương Ngữ thì Tiềm Vũ làm bộ lơ đãng nhìn về phía Trịnh Diệc Vi, phát hiện ánh mắt như có như không của hắn dừng tại cánh tay cậu đang khoác hờ lên eo Khang Tương Ngữ, còn phóng ra vô số mũi dao. Trong lòng cậu cảm thấy buồn cười, nhưng chỉ chớp mắt, nhìn thấy Lục Gia Hãn ghé vào tai Trịnh Diệc Vi nói gì đó, khóe miệng cậu lập tức chùng xuống.

Hai người đúng là tám lạng nửa cân, đều là hai thùng dấm.

Bản nhạc kết thúc, Khang Tương Ngữ ai oán nói. “Tiềm thiếu, anh xem ánh mắt mấy cô gái kia giống như muốn đem tôi ăn tươi nuốt sống vậy.”

Tiềm Vũ có chút bất đắc dĩ nói. “Xin lỗi, tôi cũng không muốn làm cô khó xử.”

Khang Tương Ngữ thu lại biểu tình đùa giỡn, cô là loại người nếu người đối với ta không tốt ta cũng sẽ đối lại như vậy, còn người tốt với ta, ta sẽ báo đáp gấp bội, lần trước ở Loạn Sắc khóc lóc một trận, ấn tượng của cô với Tiềm Vũ cũng tốt hơn nhiều, hơn nữa bởi vì bối cảnh gia đình giống nhau nên cô đối với Tiềm Vũ cũng có sự đồng cảm.

“Nếu anh chịu tham gia tiết mục của tôi thêm vài lần tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện làm bia đỡ đạn miễn phí cho anh, thấy thế nào?” Khang Tương Ngữ đề nghị.

Tiềm Vũ không lập tức nhận lời mà hỏi ngược lại. “Cô không sợ làm vậy sẽ ảnh hưởng đến việc cô tìm bạn trai sao?”

Khang Tương Ngữ cười nhạo. “Tìm bạn trai gì chứ? Đàn ông bên cạnh tôi nếu không phải coi trọng tiền bạc của tôi thì cũng là công tử phong lưu… lại còn có nhiều Gay như vậy…”

Tiềm Vũ nhất thời không biết nói gì thêm.

Khang Tương Ngữ kịp nhận ra bản thân lỡ lời, vội vàng nói xin lỗi. “Xin lỗi, tôi không phải cố ý nói anh…”

“Không sao.” Biết cô chỉ vô tình nhưng khi nghe được mấy lời kia trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Bạn bè còn cảm thấy Gay là bất thường thì người ngoài sẽ nghĩ thế nào?

Tiềm Vũ vốn đã phiền lòng, lúc này tâm trạng càng tuột dốc không phanh.

Không khí ngưng trệ vài giây, Khang Tương Ngữ lại lên tiếng. “Anh sẽ kết hôn với phụ nữ chứ?”

Tiềm Vũ kiên quyết lắc đầu. “Không bao giờ.”

“Vậy anh có nghĩ tới chuyện làm sao để đối phó với mấy người kia không?” Khang Tương Ngữ nhìn sang phía mấy vị thiên kim và cha của bọn họ đang đứng nói chuyện với Diệp Khải Lâm. “Ông ngoại anh có vẻ rất nghiêm túc.”

Tiềm Vũ đem ly sâm banh một hơi uống sạch. Nếu biết nên làm cái gì thì cậu cũng không phiền não như hiện tại.

Khang Tương Ngữ do dự nói. “Tôi nghe nói nhiều người đồng tính cũng vẫn tìm phụ nữ kết hôn…chỉ cần cho họ ít tiền để phối hợp diễn kịch.”

“Tôi sẽ không làm như vậy.” Tiềm Vũ không muốn cùng phụ nữ sinh sống cả đời, cho dù là vợ chồng trên danh nghĩa cũng không thể.

“Nhưng đây là giải pháp tốt nhất, gia đình của anh sẽ không phải thất vọng, anh và bạn trai của mình cũng không bị người đời dị nghị…”

“Tôi sẽ không làm như vậy!” Tiềm Vũ lặp lại lần nữa, ngữ khí càng thêm kiên định.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi