ẢNH ĐẾ VS ẢNH ĐẾ

Trịnh Diệc Vi tắm rửa xong mới phát hiện đã đánh rơi điện thoại, hắn nhớ lúc nãy ngồi trên xe còn lấy ra coi giờ, hắn đến gõ cửa phòng Sở Tiếu, cô mặc một bộ váy ngủ hở ngực màu hồng nhạt bước ra, lười biếng dựa tường hỏi hắn. “Có chuyện gì?”

Trịnh Diệc Vi có chút ngượng ngùng. “Em có nhìn thấy điện thoại của anh không?”

Sở Tiếu chỉ chỉ vào trong phòng. “Ở trên bàn.”

Trịnh Diệc Vi do dự một chút rồi bước vào, cầm điện thoại lên dự tính sẽ lập tức rời đi.

Không ngờ Sở Tiếu lại ngăn cản hắn, hai tay của cô mò xuống hông hắn vuốt ve, hơi nghiêng người kề sát mặt vào mặt hắn, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Hành động như vậy, đàn ông cho dù có ngốc nghếch đến đâu cũng nhận ra được đây là tín hiệu mời gọi.

Trịnh Diệc Vi bất động thanh sắc lui về phía sau một bước, bình tĩnh nói với cô. “Ngày mai còn phải quay phim, ngủ sớm một chút đi!”

Sở Tiếu hừ một tiếng, nhún vai, vẻ mặt như kiểu không sao cả. “Ngủ ngon.”

Trở lại phòng mình, Trịnh Diệc Vi ngồi ngây ngốc bên mép giường, tâm tình rất phức tạp. Hắn không biết Sở Tiếu đối với hắn là tình cũ chưa dứt hay bản tính cô bây giờ đã trở nên tùy tiện như vậy. Bất kể là nguyên nhân nào, hắn cũng không tiện cùng cô tiếp xúc quá gần gũi, thứ nhất sẽ khiến cho hắn có gánh nặng trong lòng, thứ hai là thùng dấm Tiềm Vũ kia nhất định sẽ tức giận. Trịnh Diệc Vi còn nhớ lúc hắn gạt cậu nói mình và Ngôn Tiêu Duyệt đã lên giường, cậu nổi giận đùng đùng tát hắn một cái, dùng hết toàn lực, thật sự rất đau.

Sờ sờ lên má phải, Trịnh Diệc Vi nghĩ đến Tiềm Vũ, tâm trạng rốt cục cũng khá hơn một chút, hắn gọi điện cho cậu, máy vừa được bắt, còn chưa kịp mở miệng Tiềm Vũ đã lên tiếng chất vấn. “Cô gái kia là ai?”

Trịnh Diệc Vi hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, có lẽ trong lúc hắn đang tắm thì Tiềm Vũ gọi đến, Sở Tiếu đã bắt máy.

Tình tiết này cũng thật là cẩu huyết!

Trịnh Diệc Vi thành thật đem toàn bộ sự việc nói lại một lần, sợ cậu nổi giận, hắn không đề cập tới một màn Sở Tiếu quyến rũ hắn.

Tiềm Vũ vẫn khó chịu. “Về sau bảo quản điện thoại của anh cho kỹ!”

“Được.” Trịnh Diệc Vi cưng chìu đáp ứng.

Giọng nói của Tiềm Vũ lại mang theo vị dấm chua nồng đậm. “Cùng bạn gái cũ quay MV, thật là có diễm phúc.”

Trịnh Diệc Vi cười cười. “Cũng không phải mới vào nghề, em yên tâm, giữa phim và đời thật anh có thể phân biệt rõ.”

Tiềm Vũ lại không nghĩ như vậy, cậu và hắn chẳng phải cũng vì diễn chung mà nảy sinh tình cảm hay sao. Huống chi hắn và Sở Tiếu lại là tình cũ, hiện tại đang ở xứ lạ quê người, Sở Tiếu nếu có dụng tâm, Trịnh Diệc Vi lại nhất thời không kiềm chế được, muốn xảy ra chuyện gì đều quá dễ dàng.

“Hai người có diễn cảnh giường chiếu không?” Tiềm Vũ không được tự nhiên hỏi.

Cậu đang nghĩ cái gì thế? Trịnh Diệc Vi mỉm cười. “Đương nhiên không có.”

“Vậy cảnh hôn thì sao?”

“Huh?” Cái này thì có. Trong MV, Trịnh Diệc Vi và Sở Tiếu đóng vai một cặp tình nhân quen nhau từ năm mười tám tuổi cho đến khi hai mươi tám tuổi kết hôn, cuối cùng là cảnh đám cưới, chú rể phải hôn cô dâu.

Tiềm Vũ im lặng.

Trịnh Diệc Vi có chút bất đắc dĩ, hắn có thể hiểu được tâm trạng của Tiềm Vũ, bản thân hắn cũng không muốn nhìn thấy cậu đóng cảnh thân mật cùng người khác, sự chiếm hữu của hắn so với Tiềm Vũ không hề thua kém. Nhưng bọn họ đều là diễn viên, nếu sợ người yêu không vui mà cái này không diễn cái kia không diễn thì công việc làm thế nào tiếp tục?

Đạo lý này Tiềm Vũ cũng hiểu cho nên mặc dù trong lòng vô cùng buồn bực cậu cũng không hỏi gì thêm, chỉ dặn dò. “Nếu để em biết anh cố ý NG nhiều lần, em sẽ bảo T2 chặt anh ra làm mấy khúc!”

Trịnh Diệc Vi bật cười, dặn dò ngược lại. “Em cũng cách xa mấy vị thiên kim đó một chút cho anh!”

—————

Sau chuyện tối hôm đó Trịnh Diệc Vi cho rằng hắn và Sở Tiếu sẽ trở nên xa cách như xưa nhưng không ngờ ngày hôm sau cô lại giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, thản nhiên tiếp tục quay phim, thậm chí còn khiêm tốn nhờ Trịnh Diệc Vi chỉ dẫn thêm.

Trịnh Diệc Vi đoán không ra tâm tư của cô, vì để tránh phiền toái, hắn chỉ có thể hạn chế cùng cô tiếp xúc riêng.

Ở một nơi khác, Tiềm Vũ thỉnh thoảng cũng có gặp mặt Khang Tương Ngữ, hai người liên tiếp bị báo chí đưa tin, hơn nữa gần đây Diệp Khải Lâm cũng đầu tư vào mảng điện ảnh, truyền hình, tin đồn càng được viết như thật, không ít người cho rằng bọn họ sẽ nhanh chóng kết hôn.

Phóng viên không tóm được tiềm Vũ thì bắt đầu bám theo Khang Tương Ngữ. Đối mặt với đủ câu hỏi phỏng vấn, Khang Tương Ngữ chỉ trả lời mập mờ, đối với tin đồn tình cảm này cô không thừa nhận cũng không phủ nhận, cứ để cho công chúng suy đoán.

Tiềm Vũ không cần phải đi coi mắt mấy vị thiên kim đó trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng mặt khác cậu cũng gặp không ít phiền toái, các phóng viên vẫn chưa từ bỏ ý định đóng đô trước cửa nhà cậu khiến cậu muốn ra khỏi nhà cũng khó khăn. Diệp Khải Lâm lại cứ hối thúc cậu đính hôn cùng Khang Tương Ngữ.

Cậu khổ không thể tả. Khang Tương Ngữ lại ra vẻ bình thản. “Dù sao cũng đâu phải lập tức kết hôn, mà cho dù kết hôn thì vẫn sẽ có cách, sợ gì, đính hôn thì đính hôn.”

Tiềm Vũ liếc mắt nhìn cô. “Cô muốn đính hôn thì tự mình làm đi!”

Khang Tương Ngữ cười hắc hắc. “Phải ha, sao tôi lại quên trường hợp của anh không giống tôi. Chúng ta bây giờ cũng đã quen thân, anh còn không chịu giới thiệu vị kia của nhà anh cho tôi được biết?”

“Cũng đâu phải không quen, còn giới thiệu làm gì?” Tiềm Vũ biểu tình lãnh đạm.

“Tôi cũng quen?” Khang Tương Ngữ giật mình, thuận miệng suy đoán. “Chẳng lẽ là Diệc Vi?”

Tiềm Vũ mỉm cười.

Khang Tương Ngữ mở to mắt, ngón tay run run chỉ thẳng vào mặt cậu. “Không phải chứ, anh nói đùa với tôi sao?”

Tiềm Vũ nghiêm túc trả lời. “Chính là anh ấy.”

“Dựa vào cái gì!” Khang Tương Ngữ nhịn không được mắng một cậu.

Không phải cô có ý kiến gì với Trịnh Diệc Vi, chỉ là từ sau chuyện Qua Duệ cô vốn bị đả kích rất lớn, hiện tại một người bạn khác giới là thẳng trong một đêm lại biến thành Gay, chuyện này cô làm sao có thể tiếp nhận.

Địa Cầu thật đáng sợ, có lẽ cô nên chuyển lên Sao Hỏa…

“Tôi nhất định là đang nằm mơ…” Khang Tương Ngữ vẫn không dám tin, vươn tay hung hăng nhéo một bên mặt Tiềm Vũ, còn xoay 90 độ.

Tiềm Vũ đau đến nhăn mặt.

“Đau thật sao? Vậy xem ra là sự thật rồi…” Khang Tương Ngữ thều thào.

Tiềm Vũ gọi nhân viên phục vụ đem khăn đến, cậu không ngừng lấy khăn lau mặt, chỗ bị Khang tương Ngữ nhéo lại càng đỏ lên, cậu vừa tức giận vừa trừng mắt nhìn cô. “Đừng làm bộ, tôi biết cô cố tình nhéo tôi.”

Khang Tương Ngữ hừ giọng. “Anh thế mà lại đem người đàn ông tốt hiếm hoi còn sót lại trên đời này bẻ cong, tôi nhéo anh một cái thì đã làm sao? Chưa đánh anh thành đầu heo là may mắn lắm rồi.”

Tiềm Vũ liếc cô một cái.

“Chẳng trách tôi luôn cảm thấy Diệc Vi gần đây có cái gì khác khác, thì ra là có niềm vui mới…” Khang Tương Ngữ uống một hớp nước lạnh, thở dài mà xót xa cho thân phận. “Nếu đàn ông trên đời đều trở thành Gay thì phụ nữ chúng tôi biết phải làm sao?”

“Rất đơn giản, tìm một người phụ nữ khác là được.” Tiềm Vũ nói.

Lấn này đến lượt Khang Tương Ngữ trợn tròn mắt.

“Này, hai người bọn anh, ai trên ai dưới?” Cô cười cười ẩn ý hỏi, sau chuyện Qua Duệ cô cũng có tìm đọc truyện đồng tính, thường xuyên lui tới các diễn đàn BL, đối với mấy chuyện này đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Tiềm Vũ bối rối. “Liên quan gì cô?”

Khang Tương Ngữ liền hiểu được, nét cười càng thêm ý nhị. “Hắc hắc, tôi biết rồi.”

Tiềm Vũ đỏ mặt, bưng tách cà phê lên uống một ngụm, ý đồ che giấu vẻ mặt không được tự nhiên của mình.

“Tiểu Vũ.” Bỗng nghe có người gọi, cậu theo phản xạ ngẩng đầu.

Nhìn thấy Tần Lực một thân quần bò màu vàng nhạt áo thun trắng đang đi tới, cậu có hơi sửng sốt. lâu lắm không gặp người này, cũng lâu lắm không có nghĩ đến người này, hắn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, thật có chút ngoài ý muốn.

Nếu cậu nhớ không lầm thì cái áo Tần Lực đang mặc trên người kia là ba năm trước bọn họ đi Mỹ đã mua, cậu cũng có một cái.

Hắn ngoại trừ ốm đi một chút thì cũng không có gì thay đổi.

Vẫn là người đó nhưng Tiềm Vũ lại cảm thấy vô cùng xa lạ. Thời điểm hắn gọi tên cậu, cậu thậm chí còn không nhận ra giọng.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt cùng thái độ lạnh lùng của Tiềm Vũ, Tần Lực cười khổ. “Em vẫn không chịu để ý tới anh sao?”

Tiềm Vũ nhìn hắn không nói.

Ánh mắt Khang Tương Ngữ không ngừng quan sát hai người, Tần Lực bị cô nhìn chằm chằm thì có chút mất tự nhiên, hắn nhẹ nhàng cầu xin Tiềm Vũ. “Tiểu Vũ, có thể cho anh chút thời gian không? Anh muốn nói chuyện với em một lát!”

Tiềm Vũ khôi phục lại tinh thần, khuấy đều tách cà phê, lãnh đạm hỏi. “Muốn nói cái gì?”

Tần Lực nhìn về phía Khang Tương Ngữ.

Khang Tương Ngữ không thèm để ý hắn, cố ý dùng âm thanh vô cùng ngọt ngào nói với Tiềm Vũ. “Vũ, tối nay cùng đi xem phim có được không?”

Tiềm Vũ cả người ớn lạnh, cứng nhắc trả lời. “Được.”

“Sáu giờ rưỡi nhớ tới nhà đón em, nếu đến muộn em sẽ không tha cho anh!” Khang Tương Ngữ tiếp tục làm nũng.

Tiềm Vũ có chút run rẩy. “Được.”

Khang Tương Ngữ lúc này mớ chịu đứng dậy nhưng vẫn chưa lập tức rời đi mà lại bước đến đối diện, cúi xuống, tại trên má Tiềm Vũ hôn một cái vang dội. “Anh yêu, buổi tối gặp ~”

Tiềm Vũ phải cố gắng đè nén lắm mới không hung hăng cầm lấy cái khăn mà chà mặt, dở khóc dở cười trả lời một câu. “Tối gặp.”

Cậu thầm nghĩ, nếu Khang Tương Ngữ chuyển sang đóng phim nhất định sẽ đạt được danh hiệu nũ diễn viên có khả năng diễn xuất tệ hại nhất.

Tần Lực ngồi xuống chỗ khi nãy của Khang Tương Ngữ, nhìn Tiềm Vũ thật lâu không nói.

“Muốn nói gì thì nói lẹ đi!” Tiềm Vũ không có kiên nhẫn, cậu không phải thực sự muốn đi xem phim cùng với Khang Tương Ngữ mà là chiều nay Trịnh Diệc Vi về nước, cậu chuẩn bị ra sân bay đón hắn.

Tần Lực thấp giọng nói. “Anh đã cùng Tiểu Mạn ly hôn.”

Tiềm Vũ trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt bình thản ừ một tiếng.

“Tiểu Vũ, anh biết em giận anh, anh… Từ lúc em không thèm để ý đến anh, anh vô cùng đau khổ, hầu như mỗi ngày đều nhớ đến em… Tiểu Vũ, anh không hỵ vọng em có thể tha thứ, một lần nữa tiếp nhận anh, chỉ cần có thể gặp mặt, trò chuyện vài câu như thế này anh đã mãn nguyện lắm rồi…” Tần Lực vẻ mặt thống khổ nhìn Tiềm Vũ.

Tiềm Vũ trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng hỏi. “Vì sao ly hôn?”

“Anh luôn nghĩ đến em, Tiểu Mạn chịu không nổi, ngày nào tụi anh cũng cãi nhau, dần dần anh cũng cảm thấy mệt mỏi…” Tần Lực vội vàng nói. “Tiểu Vũ, em phải tin anh, người anh yêu thực sự chỉ có mình em.”

Tiềm Vũ cười mỉa mai. “Vậy thì sao? Anh cảm thấy tôi nên cảm kích tấm lòng chung thủy của anh ư?”

Tần Lực nghẹn lời.

“Tôi đã nói rồi, về sau nhìn thấy anh thì sẽ coi như người qua đường, đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!” Tiềm Vũ hờ hững nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tần Lực giữ chặt tay cậu. “Tiểu Vũ, em đừng đối xử với anh như vậy…”

“Buông ra!” Tiềm Vũ không còn đủ kiên nhẫn.

“Tiểu Vũ…” Âm thanh của Tần Lực đột nhiên suy yếu.

Sauk hi Tiềm Vũ giật tay trở về thì hắn đột nhiên té ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Tiềm Vũ hoảng sợ, dùng chân đá đá hắn vài cái. “Anh đừng giả chết, chiêu này vô dụng thôi.”

Tần Lực vẫn nằm yên trên mặt đất không nhúc nhích, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc. Hắn thực sự ngất xỉu, Tiềm Vũ cũng không phải sắt đá, vội vàng kêu T1, T2 đến giúp đưa hắn vào bệnh viện.

Bác sĩ chuẩn đoán nguyên nhân ban đầu khiến hắn ngất xỉu là do kích động, còn nguyên nhân cụ thể thì phải ở lại bệnh viện làm kiểm tra mới biết chính xác được.

Tần Lực vẫn chưa tỉnh lại, hắn gắt gao giữ chặt tay Tiềm Vũ không chịu buông, lại còn lên cơn sốt, không chỉ ra mồ hôi lạnh mà còn không ngừng mê sảng. Tiềm Vũ tuy rằng không còn yêu Tần Lực nhưng hắn và cậu dù sao cũng từng cùng nhau lớn lên, nhìn hắn chật vật thế này, Tiềm Vũ thở dài, quyết định chờ hắn tỉnh lại.

Nửa tiếng sau, Trịnh Diệc Vi gọi điện nói hắn đã xuống sân bay.

“Xin lỗi, em không thể đến đón anh…”

Ngồi bên giường bệnh lâu như vậy, Tiềm Vũ vừa đau nhức lại vừa mỏi mệt, giọng nói cũng có chút khàn khàn, trùng hợp lúc này y tá lại đến. “Làm phiền anh tránh sang một bên, bệnh nhân cần đo nhiệt độ!”

Trịnh Diệc Vi nghe được thì sốt ruột hỏi. “Em đang ở bệnh viện sao? Bị bệnh ư? Có nghiêm trọng hay không?”

Tiềm Vũ suy nghĩ, cuối cùng quyết định nói thật với hắn. “Là Tần Lực bị bệnh, em định chờ anh ta tỉnh dậy sẽ đi ngay.”

Trịnh Diệc Vi trầm mặc vài giây rồi hỏi. “Ở bệnh viện nào?”

Tiềm Vũ lẳng lặng chờ Trịnh Diệc Vi đến, mười phút sau, Tần Lực tỉnh lại, nhìn phòng bệnh trắng toát hắn đầu tiên là lộ ra vẻ mặt mờ mịt, lắc lắc đầu mới nhớ khi nãy mình vừa ngất xỉu, sau đó thì ngẩng lên nhìn Tiềm Vũ, biểu tình vừa kinh ngạc vừa vui mừng. “Tiểu Vũ, em vẫn luôn túc trực bên cạnh anh sao?”

Tiềm Vũ không trả lời vấn đề của hắn, đứng dậy nói. “Tôi phải đi.”

“Đừng!” Tần Lực liền vươn người giữ chặt cậu, suýt chút nữa đã té xuống giường.

Tiềm Vũ bất đắc dĩ phải một lần nữa ngồi xuống, cau mày nghiêm túc nói với Tần Lực. “Tôi đã có người yêu mới, chúng ta không thể nào đâu, anh đừng mất thời gian!”

“Em vẫn còn hận anh, em không chịu tha thứ cho anh…”

Tiềm Vũ cắt lời hắn. “Có hận hay không, tha thứ hay không tha thứ đối với tôi đều không còn quan trọng, hiện tại người tôi quan tâm chỉ có duy nhất một mình anh ấy, chuyện trước kia chúng ta hãy quên hết đi!”

“Anh không tin, chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, thời điểm ở bên nhau vui vẻ như vậy… Em thực sự không yêu anh sao?” Tần Lực tựa như một đứa bé bị giành mất đồ chơi, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.

Tiềm Vũ không nói. Cậu quả thật từng yêu Tần Lực, hắn từng là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời cậu, hắn đã mang đến cho cậu rất nhiều niềm vui nhưng bên cạnh đó cũng có không ít đau đớn và tổn thương, tình yêu cùng những kỷ niệm vui vẻ đều bị hắn từng chút một xóa bỏ, rốt cục không cách nào tìm lại được.

Hiện tại cậu đối với hắn không yêu cũng chẳng hận, chỉ còn lại hờ hững.

Tiềm Vũ nhớ lại chuyện cũ, đầu óc có chút thất thần, Tần Lực nhân lúc cậu không đề phòng đột nhiên ôm lấy cậu hôn lên.

Tiềm Vũ ngây ngẩn cả người.

Tần Lực gắt gao hôn lên môi cậu. “Em gạt anh, em không phải hết yêu anh…”

Ngay tại thời khắc cẩu huyết, tình tiết cẩu huyết liền diễn ra, Trịnh Diệc Vi đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng bệnh.

Nhìn thấy một màn trước mặt hắn vô cùng tức giận, cảm giác như máu huyết trong người đều chảy ngược, hắn xông vào không chút nương tình mà cho Tần Lực một đấm sau đó lôi Tiềm Vũ ra ngoài.

Tiềm Vũ bị lôi đi bước chân lảo đảo, rốt cục cũng hồi phục lại tinh thần, cậu mạnh mẽ giật tay khỏi Trịnh Diệc Vi phóng như bay vào nhà vệ sinh, vặn vòi nước không ngừng súc miệng.

Trịnh Diệc Vi sắc mặt thâm trầm mím môi, hắn đưa Tiềm Vũ trở về căn hộ chung cư cậu mới mua, dọc đường không hề nói một lời.

Tiềm Vũ giải thích nhiều lần hắn đều không để ý, hắn vừa mệt lại không kiên nhẫn, càng không muốn nói chuyện.

Về đến nhà Tiềm Vũ cảm giác trên miệng còn lưu lại mùi của Tần Lực, cả người đều thấy khó chịu muốn đi đánh răng nhưng Trịnh Diệc Vi đã giữ cậu lại, cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng. “Đánh răng cũng vô dụng, để anh giúp em khử độc!”

“Huh?”

Tiềm Vũ còn chưa kịp phản ứng thì Trịnh Diệc Vi đã đè cậu xuống ghế sô pha cuồng loạn hôn lên môi cậu, một lần lại một lần, không buông tha bất kỳ ngóc ngách nào, mãi đến khi môi của cả hai đều sưng đỏ lên hắn mới chịu buông cậu ra.

Hắn ngưng mắt nhìn cậu, trầm giọng nói. “Từ hôm nay trở đi anh tuyệt đối sẽ không hôn người khác, em cũng không được!”

Tiềm Vũ giật mình. “Lúc quay phim thì sao?”

“Cũng không hôn.” Trịnh Diệc Vi bá đạo nói, không chuyên nghiệp thì không chuyên nghiệp, hắn bất chấp.

Tiềm Vũ cười ra tiếng, từ lúc vào nghề đến giờ cậu vốn đã ít khi chịu diễn cảnh thân mật với người khác, chỉ cùng với hai nữ diễn viên và Trịnh Diệc Vi đóng qua cảnh hôn, lời cam kết như vậy, cậu cầu còn không được.

Thời điểm hai người vừa mới đến với nhau, bởi vì Tiềm Vũ là người động tâm trước nên cậu luôn có cảm giác mình yêu Trịnh Diệc Vi nhiều hơn so với hắn yêu cậu. Nhưng không biết từ lúc nào mà trong đầu cậu đã không còn tồn tại suy nghĩ này nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi