ẢNH ĐẾ VS ẢNH ĐẾ

Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua khe hở bức màn, rọi vào gian phòng. Tiềm Vũ tỉnh dậy, đầu óc vừa đau vừa choáng váng, chuyện tối hôm qua đã quên sạch sẽ, cậu cứ nghĩ mình đang ở nhà nên một tay theo thói quen vươn tới đầu giường tìm bộ điều khiển từ xa.

Kết quả nửa đường lại đụng phải một thứ gì đó mềm mại, hình như là tóc. Tiềm Vũ bỗng trở nên thanh tỉnh, bật mạnh ngồi dậy.

Cậu hoảng sợ khi nằm kế bên là một thân thể ấm áp mà trên người cậu lại không mặc gì, vội vàng kéo tấm chăn che lại, trừng mắt nhìn người bên cạnh.

Hắn nằm im trên giường, bởi vì tấm chăn bị Tiềm Vũ cướp đi nên từ đầu tới chân đều là một mảnh da thịt trần trụi. Cơ thể hắn săn chắc lại trơn bóng, làn da màu đồng tại căn phòng u ám dường như có thể phản chiếu ra ánh sáng.

Tiềm Vũ nhất thời ngây ngẩn cả người, ngơ ngác ngồi ôm chăn tại đầu giường.

Cảm giác trên người mát mát, Trịnh Diệc Vi tỉnh dậy, hắn không cử động thân thể, chỉ hơi nghiêng đầu một chút xoay mặt nằm gối lên cánh tay mình, trong cơn ngáy ngủ mơ màng khẽ ư a một tiếng.

Thanh âm khàn khàn gợi cảm, hơn nữa trước mắt còn một màn hoạt sắc sinh hương…

TiềmVũ không khỏi nuốt nước bọt.

Dưới ánh mắt của cậu Trịnh Diệc Vi dần thanh tỉnh, trầm mặt hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”

Trịnh Diệc Vi dụi dụi mắt, từ trạng thái mờ mịt cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo. Hắn trở mình muốn ngồi dậy, Tiềm Vũ vội vàng ném qua nửa tấm chăn. “Nè, ý tứ một chút, tôi không muốn bị đau mắt đâu.”

Trịnh Diệc Vi cười ha hả, ranh mãnh nháy mắt vài cái. “Đều là đàn ông, có cái gì phải ngại.”

Tiềm Vũ lạnh lùng nhìn hắn không nói lời nào.

Trịnh Diệc Vi đột nhiên mở to mắt, nhìn xuống hạ thân của Tiềm Vũ đã được che đậy kín mít, thở dài nói. “Cậu không phải vẫn còn là xử nam chứ?”

Ánh mắt Tiềm Vũ càng lạnh hơn, không để ý đến mấy lời trêu chọc nhàm chán của Trịnh Diệc Vi, nhấc lên điện thọai ở đầu giường gọi đến văn phòng giám đốc, không chào hỏi cũng không dài dòng, chỉ vỏn vẹn một câu nói. “Mang một bộ quần áo lên đây!”

“Dạ được.”

“Nè nè, hai bộ hai bộ, tôi cũng muốn thay đồ…” Trịnh Diệc Vi ở bên cạnh la lên.

“Liên quan gì tới tôi?” Phụp một tiếng, Tiềm Vũ gác điện thọai.

Trịnh Diệc Vi có chút nổi nóng. “Cậu như vậy là ý gì, muốn ăn cháo đá bát? Tối qua tôi đã không ngại bị cảnh sát giao thông hỏi thăm, mạo hiểm lái xe đưa cậu về khách sạn, tự mình đỡ cậu vào phòng, còn bị cậu nôn hết lên người…”

Tiềm Vũ cố lắng nghe, cậu không phải loại người không có lương tâm, trong lòng đối với Trịnh Diệc Vi thật ra rất cảm kích, nhưng cậu thực sự không thích bị người khác đụng chạm, một chút cảm kích so với tính khiết phích quá nặng vì vậy mà trở nên yếu thế, hơn nữa bộ dáng hiện tại đang trần truồng tương đối xấu hổ, trong lòng cậu chỉ còn lại không kiên nhẫn.

Trịnh Diệc Vi không nhận ra, tiếp tục kể công. “Tôi còn giúp cậu tắm rửa…”

Tắm rửa?!!!

Sắc mặt Tiềm Vũ lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh đến độ có thể đông chết người, nghiến răng nghiến lợi ném một câu. “Là tự anh muốn lo chuyện bao đồng.” Sau đó bọc chăn lại, bước xuống giường, hướng phòng tắm đi tới.

Trịnh Diệc Vi ở đại học từng có một thời gian đi làm người mẫu, cơ thể người cũng ngắm qua vô số, hắn sớm đã hình thành thói quen thản nhiên nhìn người khác thay đồ ngay trước mặt. Sau này đóng phim có khi là do kịch bản yêu cầu, có khi là để thu hút người xem, thỉnh thỏang ở trước màn ảnh giả vờ gợi cảm khoe thân là điều không tránh khỏi.

Vốn chẳng sao cả, không ngờ Tiềm Vũ lại phản ứng mạnh như vậy. Trịnh Diệc Vi nhớ lại truyền thông từng phỏng đoán về tính hướng của hắn, cho rằng Tiềm Vũ đã hiểu lầm, không khỏi có chút mất tự nhiên. Hắn kéo một góc chăn che lại bộ phận trọng yếu. “Nè, cậu để chăn lại cho tôi chứ, chẳng lẽ đi tắm nhân tiên giặt chăn luôn sao?”

Tiềm Vũ không để ý tới hắn, hai người như hai đứa trẻ muốn tranh giành đồ chơi, ra sức nắm kéo.

Trịnh Diệc Vi vừa buồn cười vừa tức giận nói. “Lát nữa giám đốc khách sạn sẽ đem quần áo đến cho cậu, cậu lại đang tắm, chẳng lẽ để tôi trần truồng chạy ra mở cửa?”

Tiềm Vũ nghe vậy cảm thấy có lý, Trịnh Diệc Vi có bị mất mặt thì cũng kệ, nhưng nếu để giám đốc Vương hiểu lầm sẽ không tốt. Vì thế cậu lẳng lặng ngồi xuống mép giường, đem một góc chăn ném cho Trịnh Diệc Vi, chờ giám đốc Vương lên sau đó mới tắm rửa.

Trong nhất thời căn phòng rơi vào trầm mặc, chỉ còn nghe thấy thanh âm của máy điều hòa.

Tiềm Vũ ngồi quay lưng lại với Trịnh Diệc Vi, nhìn chằm chằm ra cửa, không muốn nói chuyện cùng hắn. Trịnh Diệc Vi trong lòng buồn bực, cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh, liền cầm lấy điều khiển mở TV.

Mới sáng sớm nên cũng không có tiết mục gì đáng xem, Trịnh Diệc Vi nhàm chán chuyển kênh cuối cùng dừng lại ở một kênh đang chiếu phim.

Là bộ phim “Người sao Hỏa” của Tiềm Vũ.

Trịnh Diệc Vi rất có ấn tượng với bộ phim này, chính là nhờ vào nó mà lần thứ hai Tiềm Vũ đánh bại hắn, vinh dự giành lấy giải thưởng Kim Kỳ Lân cho hạng mục nam diễn viên xuất sắc nhất. Trong phim Tiềm Vũ vào vai một người bị tâm thần phân liệt, luôn cho rằng mình là người đến từ sao Hỏa.

Bô phim lấy ba tông trắng, đen, xám làm màu sắc chủ đạo, không lồng nhạc cũng không có sự biến hóa kỳ ảo, ánh mắt đen mị hoặc, làn da trắng bất thường, thần sắc vô hồn cùng với âm thanh khàn khàn độc thoại… Sau khi lễ trao giải kết thúc, Trịnh Diệc Vi xem phim cũng không thể không thừa nhận, Tiềm Vũ diễn quả thật rất tốt.

Phim đã chiếu đến đoạn cuối…

Trời chỉ mới tờ mờ sáng, nơi quảng trường xa xa truyền tới tiếng nhạc xập xình, cô gái hàng xóm mà “người sao Hỏa” thầm mến sắp chuyển nhà đi… Cậu mặc áo một chiếc áo sơ mi màu trắng, chân mang dép xỏ ngón, đầu tóc rối bời, dáng vẻ nhếch nhác đứng trên ban công nhìn cô kéo va li đi về hướng xa xăm…

Lâm. Lâm. Lâm…

Trong lòng hắn lặng lẽ gọi tên cô, một lần rồi lại một lần.

Từ khi cô dọn đến đây, cậu mỗi ngày đều lén lút quan sát cô nhưng chưa bao giờ dám mở miệng nói với cô một câu. Cậu biết mình không phải là một người bình thường, cậu không có lòng tin, không có dũng khí đến gần cô, càng sợ khi mình phát điên lên sẽ làm tổn hại đến cô, chỉ có thể dùng phưong thức lặng lẽ như vậy để yêu cô.

Cô là niềm vui duy nhất trong cuộc đời không trọn vẹn của cậu.

Nhưng hôm nay cô sắp phải ra đi, cậu sau này sẽ không còn được nhìn thấy cô nữa.

Trong lòng tuyệt vọng, rồi lại chết lặng, cậu đã sớm quen khi từng người một lần lượt rời khỏi mình.

Cậu tự nhủ, bọn họ và mình không phải cùng một thế giới, bọn họ là người địa cầu mà, còn ta là người sao Hỏa, sớm muộn cũng có ngày ta trở về hành tinh xa xôi kia, chia tay sớm hay muộn một chút cũng đâu có gì khác nhau.

Gặp phải những biến cố lớn trong cuộc sống, chịu đựng nhiều đả kích khiến tinh thần của cậu trở nên hỗn lọan. Những lúc tỉnh táo cậu mới nhận ra bản thân chỉ là đang tự lừa mình dối người.

Mặt trời dần ló dạng, ở lầu dưới một người phụ nữ trung niên gõ cửa phòng gọi con mình dậy đi học, tại một gia đình khác ba người đang ngồi ăn sáng, ven đường bắt đầu có người chạy bộ buổi sáng, tiếng nhạc xa xa càng lúc càng vang dội…

Cả thế giới bừng bừng sức sống chỉ riêng ánh mắt cậu vẫn ảm đạm không tia sáng.

Bỗng nhiên Lâm dừng bước, bất ngờ quay đầu lại nhìn “người sao Hỏa” đang đứng trên ban công, hai tay bắt bên miệng làm thành cái loa, nói lớn. “A Văn, em tên Chung Lâm, em vẫn chưa nói với anh thật ra em cũng là người sao Hỏa, số điện thọai di động em viết trên tường nhà anh, anh ngày nào đó trở về sao Hỏa nhớ đừng quên kêu em nha!”

Cùng với nụ cười rạng rỡ, bầu trời phía sau cô dần chuyển sang màu xanh biếc, những tia nắng vàng lấp lánh đọng lại trên mặt cô, cặp mắt trong veo tràn đầy thiện ý cùng sự dịu dàng.

Màn hình từ từ khép lại, hình ảnh cô gái đứng dưới đường vẫy tay và chàng trai đang ôm mặt khóc nấc dần thu nhỏ, hình ảnh khu phố chậm rãi hiện lên, từng ngôi nhà cao thấp lớn nhỏ hợp thành một trái tim xinh đẹp.

Bộ phim đến đây là kết thúc.

Nhạc nền vang lên cùng phụ đề, ca khúc là do nữ diễn viên chính Thần Hiểu trình bày.

Thần Hiểu và Tiềm Vũ xuất thân cùng một công ty, “Người sao hỏa” là bộ phim đầu tay của cô, lối diễn tuy còn ngây ngô nhưng lần đầu tiên mà diễn được như vậy đã là rất đáng khen, năm đó tại lễ trao giải Kim Kỳ Lân cô đã giành được giải “Diễn viên mới triển vọng”.

Sau này cô cũng đóng thêm mấy bộ phim điện ảnh, phản ứng của khán giả cũng không tệ. Đáng tiếc diện mạo của cô quá mức ngây thơ trong sáng, hai mươi bốn tuổi đầu nhưng nhìn chỉ như mười bảy mười tám, diễn tới diễn lui cũng chỉ là những nhân vật ngoan hiền vui vẻ, không có gì đột phá. Ngọai trừ giải thưởng “Diễn viên mới triển vọng” thì không còn thành tích nào khác.

Sau này công ty chỉ toàn để cô đóng phim thần tượng và hát nhạc thị trường, mỗi năm hai bộ phim một đĩa nhạc… Lần này trong bộ phim “Vương” cô chỉ diễn một nhân vật nhỏ, là vai công chúa Minh Nhã, muội muội của Tiềm Vũ.

Trịnh Diệc Vi và Thần Hiểu không quen biết, chỉ vài lần tình cờ gặp mặt chào hỏi qua loa. Đối với diễn xuất của cô Trịnh Diệc Vi không đưa ra bình luận, nhưng album của cô hắn luôn mua đầy đủ, ở nhà cũng thường xuyên dùng dàn âm thanh hiện đại của hắn mà bật lên thưởng thức.

Em họ kiêm trợ lý Tiểu Mật của hắn đối với chuyện này rất lấy làm khó tin.

Phải biết fan của Thần Hiểu đa số đều là học sinh trung học a…

Cô không khỏi hiểu lầm, cho rằng người anh trai Thiên vương thích mẫu con gái có ngoại hình trẻ con nên rất nhiệt tình đưa những cô bạn LOLI đến nhà giới thiệu cho Trịnh Diệc Vi làm quen.

(Loli: là từ dùng để chỉ những người có ngoại hình hoặc tính cách giống như bé gái tuổi từ 12, 13 trở xuống.)

“A, anh Diệc Vi, anh thật đẹp trai nha, giống y đúc trên TV…”

“Anh Diệc Vi cho em xin chữ ký đi…”

“Anh Diệc Vi, có thể cho em ôm anh một cái không, là người thật ngoài đời nha, em thật quá kích động…”

“Anh Diệc Vi…”



Trịnh Diệc Vi bị bọn họ làm cho đau đầu chóng mặt, hắn phải lấy sự nghiệp diễn xuất của mình ra thề thốt thì Tiểu Mật mới chịu tin hắn đối với mấy em bé gái không có hứng thú. Sau khi cô và đám bạn đem anh trai mình ra hành hạ thể xác lẫn tinh thần một phen, bọn họ mới nâng cằm chất vấn. “Anh Diệc Vi, anh thực sự là fan của chị Thần Hiểu sao?”

Tất nhiên không có khả năng.

Bản thân Trịnh Diệc Vi cũng có đi hát, làm sao để phát hành một album trong lòng hắn rõ ràng nhất. Trong giới âm nhạc người duy nhất hắn thật lòng ngưỡng mộ cũng chỉ có một mình Qua Duệ.

(Qua Duệ ở chương 1 đã từng nói qua, là 1 trong Tứ đại thiên vương cùng với Trịnh Diệc Vi, Tiềm Vũ, ngoài ra còn 1 người khác là Khúc Phóng.)

Hắn thường nghe nhạc của Thần Hiểu không phải bởi vì thích mà là vì thanh âm của cô rất giống với bạn gái trước đây của hắn.

Tít___

Thời điểm Trịnh Diệc Vi còn đang thất thần, điều khiển từ xa đã bị Tiềm Vũ giật lấy chuyển qua kênh khác.

Nhạc phim còn chưa nghe hết đã bị cắt ngang khiến Trịnh Diêc Vi không vui muốn đoạt lại bộ điều khiển, nhưng hắn chợt nhớ báo chí có đưa tin nói Tiềm Vũ trước nay không thích xem lại phim của mình đóng nên thôi.

Hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiểu Mật. “Mang một bộ quần áo đến khách sạn Khải Lâm ở đường Thiên Hoa, nhớ đem cả quần lót.”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi sau đó truyền tới tiếng thét hưng phấn chói tai. “Aaaa… anh à, anh đã có bạn gái mới rồi sao?”

Giọng nói trong điện thoại vang vọng khắp phòng, Tiềm Vũ một biểu tình tựa tiếu phi tiếu, Trịnh Diệc Vi đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, đem di động để cách xa ra nửa mét rồi lại một lần nữa áp vào tai. “Bớt nói linh tinh, đem quần áo tới đây trước đi, phòng số 819.”

Tiểu Mật cười hì hì nói. “Người khác là 419 riêng anh tới 819… một đêm tám hiệp sao? Không phải lợi hại tới như vậy chứ, hahaha…”

“…” Trịnh Diệc Vi ngữ khí lạnh lẽo, lên giọng anh trai quát. “Tiểu Mật!”

“Được rồi em biết rồi, lập tức tới ngay đây…”

Tiểu Mật là em họ của Trịnh Diệc Vi, ở công ty chỉ vài người biết, mẹ và dì hắn, bao gồm cả hắn đều không muốn Tiểu Mật vì thân phận của hắn mà bị người ta chú ý, cô chỉ mới 22 tuổi chưa thể đối mặt với quá nhiều sự phức tạp trong giới. Ngày thường Tiểu Mật chỉ thay hắn xử lý một ít vấn đề sinh hoạt cá nhân, những chuyện khác đều do nam trợ lý Carla phụ trách.

Gần đây trong nhà Carla xảy ra một số chuyện nên đã xin nghỉ phép nửa tháng, Trịnh Diệc Vi những lúc này mới không thể không nhờ đến Tiểu Mật.

Cúp điện thoại, hắn ngẩng đầu đối diện với gương mặt tươi cười châm chọc của Tiềm Vũ. “Tiểu Mật?”

“Trợ lý của tôi.”

“Ừm.” Nụ cười trên gương mặt Tiềm Vũ càng rõ ràng, muốn bao nhiêu mập mờ có bấy nhiêu mập mờ.

(từ “tiểu mật” thường được dùng để gọi tình nhân hoặc bồ nhí nên ở đây Tiềm Vũ đã hiểu nhầm.)

Trịnh Diệc Vi biết cậu hiểu lầm nhưng cũng không thể làm gì, hắn và Tiềm Vũ trước mắt còn không tính là bạn bè, hắn không thể tùy tiện tiết lộ mối quan hệ thân thích giữa mình và Tiểu Mật.

Giám đốc khách sạn rốt cục cũng khúm núm đưa quần áo tới, Tiềm Vũ tâm trạng cũng khá hơn chạy đi tắm rửa. Trịnh Diệc Vi nghe tiếng xả nước, trong lòng cáu giận. Tiểu Mật thì làm sao? Ngươi lúc đó gọi Tiểu Lệ còn không phải nhân tình?!

Chỉ một lát sau, Tiểu Mật rốt cục đã tới. Cô gái nhỏ ở ngòai cửa nhón tới nhón lui muốn được nhìn thấy hiện trường bên trong.

Trịnh Diệc Vi không cho cô vào phòng, đuổi cô ra bãi đậu xe chờ, bản thân hắn thay quần áo, đội nón và đeo kính râm, trước khi đi còn liếc mắt nhìn về phía phòng tắm, trong lòng thầm nghĩ kẻ khiết phích như vậy thật là đáng thương…

Hắn còn quyết định về sau sẽ không làm người tốt, dù gì cũng chẳng được hồi báo!

Trịnh Diệc Vi còn tưởng rằng vận xui đã kết thúc, nào ngờ…

Ở trong thang máy hắn đụng phải Lục Gia Hãn!

Cô mặc đồ đen, khóac một chiếc khăn choàng lớn cùng màu che đi nửa gương mặt chưa trang điểm của mình, nhìn qua giống như một vị khách nữ bình thường, nhưng Trịnh Diệc Vi và cô quen biết đã nhiều năm, trong phim nhiều lần hợp tác, giao tình ở ngoài đời cũng không tệ, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra cô, cũng nhìn thấy phần cổ không được khăn lụa che chắn lộ ra mấy dấu hôn.

Hai người kinh ngạc nhìn nhau, khi định thần lại thì thang máy đã xuống tới tầng trệt.

‘Ding’ một tiếng, cửa thang máy mở ra, một loát ánh đèn flash chớp nháy liên tục khiến Trịnh Diệc Vi bị hoa cả mắt.

Mười mấy phóng viên chen chúc xông lên, biết xảy ra chuyện, Trịnh Diệc Vi rất nhanh trấn tĩnh lại, khéo léo mỉm cười đứng bảo vệ bên cạnh Lục Gia Hãn, cố hướng cổng chính mà đi ra, trong lòng điên cuồng hét lớn, Tiềm Vũ chết tiệt, ngươi đúng là sao chổi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi