ẢNH ĐẾ VS ẢNH ĐẾ

Sau khi Tiềm Vũ đã dần thích nghi được với công việc thì Diệp Khải Lâm cũng bắt đầu lui về nghỉ ngơi, mọi chuyện lớn nhỏ trong Diệp thị đều giao cho cậu toàn quyền xử lý, Trịnh Diệc Vi thì mải mê phát triển sự nghiệp diễn xuất ở nước ngoài, hai người cách xa nửa vòng trái đất, một tháng cũng không gặp nhau được mấy lần.

Hành tung của bọn họ không cố định khiến cho đám chó săn cũng khó lòng theo dõi, hơn nữa sau khi Tiềm Vũ kế nhiệm chiếc ghế chủ tịch của Diệp thị thì thế lực cũng ngày càng lớn mạnh, truyền thông đều không dám đắc tội cậu. Gần hai năm, tin tức về bọn họ cũng trở nên thưa thớt, mọi người vào những lúc trà dư tửu hậu cũng không còn đề cập tới, chỉ còn lại một số ít fan vẫn cố chấp không chịu tiếp nhận sự thật.

Mùa xuân, Trịnh Diệc Vi theo đoàn phim về nước lấy cảnh, ở phim trường ngoài ý muốn xảy ra sự cố cháy nổ, Trịnh Diệc Vi vì cứu một diễn viên quần chúng suýt chút nữa nguy hiểm đến tính mạng. May mắn là đội cứu hộ không giống như ở trong phim phút cuối cùng mới chịu có mặt, bọn họ đến cũng rất kịp lúc, Trịnh Diệc Vi hôn mê bất tỉnh nhưng ngoại trừ trên người có vài vết bỏng thì tình trạng cũng không đáng lo ngại.

Chuyện này quá mức kinh động, hầu như toàn bộ các đài truyền hình trong nước đều đưa tin, Tiềm Vũ hôm đó cũng vừa mới về nước, xuống sân bay đang định đến thăm Trịnh Diệc Vi thì đã nhận được điện thoại của Tiểu Mật, trong lòng cậu nóng như lửa đốt vội vã chạy đến phim trường, đúng lúc nhìn thấy Trịnh Diệc Vi khắp người cháy xém nằm trên cán được nhân viên cứu hộ khiêng ra.

Cậu cố gắng kiềm nén cảm xúc, không muốn trở nên mất bình tĩnh ở trước mặt nhiều người như vậy nhưng khi đến gần, nhìn thấy khuôn mặt Trịnh Diệc Vi bị bỏng đến sưng đỏ, hai tay vừa chạm vào thân thể ấm áp của hắn thì nước mắt lại không cách nào ngăn được.

Cậu cúi thấp đầu không để gương mặt của mình xuất hiện trước ống kính nhưng bờ vai run rẩy cùng với nước mắt chảy ướt đẫm vạt áo của Trịnh Diệc Vi lại không cách nào che giấu.

Nếu ai từng xem qua tin tức đều không khỏi xúc động, những người ban đầu kịch liệt phản đối bọn họ bây giờ đều trầm mặc.

Bọn họ có lỗi gì đâu? Chỉ là thân bất do kỷ yêu người cùng tính hướng mà thôi. Không ai có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác, chỉ cần bản thân họ cảm thấy vui vẻ hạnh phúc là được, người ngoài ý kiến nhiều quá để làm gì?

Vài ngày sau sự kiện hỏa hoạn, diễn đàn “Trả lại cho chúng tôi một thế giới BG!” cũng đóng cửa, những fan hâm mộ phản đối bọn họ tuy vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu được chuyện tình cảm này nhưng những lời chỉ trích nhục mạ đã không còn nữa.

Ở trong bệnh viện, Trịnh Diệc Vi nhìn Tiềm Vũ đang gọt táo, cười nói. “Xem ra vết thương lần này của anh cũng thật đáng giá.”

Tiềm Vũ đang cầm dao gọt trái cây thì đột nhiên cắt phạm vào ngón giữa, máu lập tức chảy ra.

Trịnh Diệc Vi sốt ruột trách móc. “Sao lại không cẩn thận như vậy?”

Tiềm Vũ vẻ mặt không đổi nhìn hắn. “Ai mới là người không cẩn thận?”

Trịnh Diệc Vi ngẩn ra một lúc mới kịp phản ứng, cậu vẫn còn giận chuyện hắn không màng nguy hiểm xả thân cứu người, rốt cục lại làm cho chính mình bị thương.

“Xin lỗi, làm em phải lo lắng…” Hắn áy náy kéo tay Tiềm Vũ qua, ngậm lấy ngón tay bị thương của cậu, nhẹ nhàng mút vào.

Tiềm Vũ rút ngón tay ra nhìn hắn chằm chằm nói. “Về sau không được nổi máu anh hùng!”

“Được!” Trịnh Diệc Vi mạnh mẽ gật đầu.

“Cũng không được nói mấy câu như ‘bị thương cũng rất đáng giá’ này nọ. Em không quan tâm toàn bộ người trên thế giới này ra sao, chỉ cần anh được bình an…” Tiềm Vũ nhớ lại tình hình của Trịnh Diệc Vi lúc đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Trịnh Diệc Vi ôm lấy cậu. “Xin lỗi…”

Trịnh Diệc Vi ở nhà nghỉ ngơi một tháng, Tiềm Vũ cũng tạm gác lại công việc để chăm sóc hắn, hai người từ sau khi đi “Tuần trăng mật” ở tiểu đảo về thì rất ít khi có được những ngày tháng sinh hoạt ấm áp bình thản cùng nhau như vậy, không có công việc, không phải xã giao, cũng không có bất kỳ ai đến quấy rầy.

“Hiện tại chỉ muốn về hưu thôi.” Nghĩ đến hai ngày nữa phải quay về đoàn phim, tâm trạng của Trịnh Diệc Vi có chút buồn bực.

Tiềm Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính nói. “Được, về hưu đi, dù sao tiền anh kiếm được cũng đủ xài hết nửa đời còn lại rồi.”

Nói xong thì dừng lại hai giây rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, mỉm cười bồi thêm một câu. “Nếu không đủ em có thể nuôi anh.”

“…” Trịnh Diệc Vi khóe miệng cong cong. “Cảm ơn, nhưng thôi đi, anh cũng không muốn bị mẹ mắng là trai bao.”

“Vậy hay là anh nuôi em?” Tiềm Vũ tựa lưng vào ghế, xoay xoay cây bút trong tay, như cười như không nhìn hắn.

Trịnh Diệc Vi gật đầu. “Được thôi!”

Tiềm Vũ cười cười, không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục nhìn vào máy vi tính.

Trịnh Diệc Vi có chút bất mãn, lại sắp phải xa nhau, cậu thế nào chỉ biết quan tâm đến công việc?

“Mệt không? Có cần anh mát xa không?”

“Ừm.” Tiềm Vũ thuận miệng đáp, trước giờ mỗi lần cậu cảm thấy mệt mỏi Trịnh Diệc Vi đều mát xa cho cậu, hơn nữa tâm tư của cậu đều đang đặt hết vào đống số liệu trên máy, không nhận ra được ngữ khí của Trịnh Diệc Vi lúc nói mấy lời này có chút khác thường.

Nhìn thấy cậu dễ mắc mưu như vậy, Trịnh Diệc Vi trong lòng đắc ý, hắn nhếch môi đi vòng ra phía sau Tiềm Vũ, đem hai tay đặt lên vai cậu chậm rãi bắt đầu động tác.

Một lúc sau, Tiềm Vũ rốt cục phản ứng kịp, hắn mát xa là giả, trêu chọc mới là mục đích thật sự.

“Đừng có quậy, em còn phải làm việc…” Hai tay Trịnh Diệc Vi dạo chơi khắp người cậu, từng nụ hôn ướt át dán vào cổ cùng lỗ tai, đó là hai vị trí mẫn cảm nhất của Tiềm Vũ, chỉ chốc lát cậu đã có phản ứng, lời nói kháng nghị cũng trở nên yếu ớt vô lực.

Trịnh Diệc Vi cười rộ lên, đi vòng ra trước mặt ôm lấy hông Tiềm Vũ đặt cậu ngồi lên bàn, hai tay chống hai bên đùi cậu, nghiêng người tới phía trước khẽ hôn lên môi cậu một chút rồi thấp giọng nói. “Công việc cứ để mai làm, hôm nay chúng ta làm chuyện khác!”

Tiềm Vũ đẩy hắn ra, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp. “Không được, ngày mai còn có việc khác.”

Trịnh Diệc Vi ai oán nhìn Tiềm Vũ, thấy cậu vẫn không có chút nào dao động bèn ôm chặt lấy cậu lầm bầm. “Ngày hôm qua em cũng nói bận, hôm kia cũng vậy… Chúng ta đã ba ngày không làm, ngày mai lại bận, lẽ nào trước khi anh sang Mỹ còn bắt anh ăn chay, anh sẽ chết mất…”

Tiềm Vũ bất đắc dĩ thở dài, không phải cậu không muốn, chỉ là công việc thật sự quá nhiều, cậu cũng hết cách, nếu không làm cho tốt ông ngoại sẽ nổi giận.

Trịnh Diệc Vi cũng chỉ là than thở ngoài miệng mà thôi, hắn hiểu chuyện như vậy lẽ nào lại không nhìn ra Tiềm Vũ đang khó xử, sau khi ôm một hồi hắn buông Tiềm Vũ ra rồi nói. “Được rồi, anh sẽ không miễn cưỡng em…”

Nói xong hắn xoay người định trở ra phòng khách xem TV thì Tiềm Vũ lại từ phía sau gọi hắn trở lại.

“Sao vậy?” Hắn hỏi.

“Làm đi!” Tiềm vũ lời ít mà ý nhiều.

“Hả?” Trịnh Diệc Vi không phản ứng kịp, làm cái gì?

“Không phải anh muốn sao?” Tiềm Vũ vừa cởi áo vừa nhìn Trịnh Diệc Vi.

Trịnh Diệc Vi chớp mắt vài cái. “Vậy công việc thì tính sao?”

“Ngày mai đành phải làm thêm giờ vậy.”

Tiềm Vũ cởi bỏ áo ngoài, Trịnh Diệc Vi vẫn đứng do dự trước cửa, tâm trạng vô cùng rối rắm.

Tiềm Vũ khó hiểu nhìn hắn.

Dưới áo khoác Tiềm Vũ mặc một chiếc áo thun trắng cổ chữ V ôm gọn lấy dáng người hoàn hảo, hơn nữa cậu vẫn đang ngồi trên bàn, bộ dáng kia quả thật mê người. Trịnh Diệc Vi ngắm nhìn từ xương quai xanh xuống bụng rồi vội vàng đình chỉ ánh mắt, nuốt nước bọt, khó khăn nói. “Thôi, em cứ tập trung làm việc đi… anh không muốn ngày mai em phải vất vả, dù sao cũng còn nhiều thời gian, anh nhịn một chút là được…”

Hắn lo nghĩ cho cậu như vậy, Tiềm Vũ trong lòng cảm động nhưng cũng có chút giận, tên lưu manh này, thời điểm không thích hợp thì hắn quấy rối, hiện tại đang cần thì hắn lại trở mặt…

“Anh có thể nhịn nhưng em thì không. Rốt cục có muốn làm hay không? Nếu không về sau có nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Tiềm Vũ đã nói như vậy Trịnh Diệc Vi cũng không còn do dự nữa, hắn bước nhanh vào phòng, một tay giữ lấy hông cậu, một tay đè sau ót hung hăng hôn lên môi.

Trịnh Diệc Vi luôn muốn sự kích thích mới mẻ, Tiềm Vũ ngược lại tương đối bảo thủ, cậu chỉ thích làm tình ở trên giường cho nên mặc dù Trịnh Diệc Vi luôn cố gắng thuyết phục cậu làm ở khắp các ngõ ngách trong nhà thì phần lớn thời gian vẫn là làm trong phòng ngủ, phòng làm việc chỉ có hai ba lần.

Ở trên bàn lại là lần đầu tiên, Trịnh Diệc Vi vô cùng phấn khích, Tiềm Vũ lại có chút khẩn trương, cả hai đều có cảm giác mới lạ tuyệt vời. Trịnh Diệc Vi đứng chen vào giữa hai chân của Tiềm Vũ, hơi ngả người về phía trước, há miệng ngậm lấy hai cánh môi mềm mại, đầu lưỡi dịu dàng thăm dò liếm láp bên trong vòm họng, cuốn lấy đầu lưỡi của cậu nhẹ nhàng mút vào, một tay nhanh chóng cởi áo của cậu, tay còn lại phủ lên vòm ngực săn chắc, nắm lấy điểm đỏ bên trái mân mê xoa nắn.

Tiềm Vũ khó chịu nhăn mặt rên rỉ một tiếng. “Ưm…”

Trịnh Diệc Vi đắc ý cười cười, đổi tay tiếp tục chơi đùa với điểm đỏ còn lại, nhìn Tiềm Vũ vì động tình mà nhắm nghiền hai mắt hắn đột nhiên lại cúi xuống ngậm lấy đầu nhũ của cậu liếm cắn, lực hơi mạnh khiến Tiềm Vũ không nhịn được kêu đau một tiếng, bụng dưới cứ quặn lên từng cơn, trán rịn mồ hôi, lồng ngực như có lửa thiêu đốt, thiêu đến nóng rực khó chịu, hai tay cậu vô thức nắm chặt lấy tóc Trịnh Diệc Vi.

Bàn tay của Trịnh Diệc Vi một đường dọc theo sống lưng đi xuống, nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, mò vào trong quần lót của cậu mà nắm chính xác dục vọng đang ngẩng đầu. Hắn bao gọn nó trong lòng bàn tay, mân mê thưởng thức rồi ngẩng đầu lên cùng Tiềm Vũ đối diện.

Tiềm Vũ ánh mắt phủ đầy sương mù, ánh mắt Trịnh Diệc Vi lại nóng rực như lửa, hắn một lần nữa đoạt lấy đôi môi cậu, đầu lưỡi sục sạo trong khoang miệng không buông tha cho bất kỳ ngõ ngách nào. Bàn tay phía bên dưới của hắn thành thục cởi bỏ quần dài cùng quần lót của cậu, bắt lấy dục vọng của cậu, có lúc nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve, có lúc lại thô lỗ xoa nắn.

Thân thể của Tiềm Vũ căng cứng, mọi sự chú ý đều dồn về một điểm, theo từng động tác của Trịnh Diệc Vi mà máu huyết trong người như muốn chảy ngược, toàn thân nóng bừng.

Miệng lưỡi hai người dây dưa một chỗ, Tiềm Vũ bị hắn chặn kín miệng, chỉ có thể từ xoang mũi phát ra tiếng rên đứt quãng, động tác của Trịnh Diệc Vi ngày càng nhanh, hai bàn tay cậu ở trên bả vai hắn ngày càng bấu chặt, mười ngón như muốn cắm sâu vào trong da thịt.

Trịnh Diệc Vi lưu luyến rời khỏi môi cậu, một sợi chỉ bạc trong suốt vẫn còn liên kết giữa hai khóe môi, hắn ngậm lấy vành tai Tiềm Vũ, hô hấp nóng rực phả vào da thịt cậu, âm thanh có hơi dồn nén hỏi. “Thoải mái không?”

Tiềm Vũ không trả lời, cậu chôn mặt vào hõm cổ Trịnh Diệc Vi, tiếng rên rỉ nơi cổ họng và tiếng thở dốc ngày càng không thể khống chế.

Trịnh Diệc Vi cười ra tiếng, tốc độ dần nhanh hơn, ngay lúc toàn thân Tiềm Vũ căng cứng chờ phát tiết thì hắn đột nhiên ngừng lại, nắm chặt lấy đầu dục vọng của cậu mỉm cười ranh mãnh. “Không được đến trước, chờ anh!”

Tiềm Vũ nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt không dám tin.

Tên lưu manh này!

Trịnh Diệc Vi mau chóng cởi bỏ quần áo trên người, hắn nâng đùi Tiềm Vũ lên để hai chân cậu vòng qua hông mình, một tay đỡ lấy cặp mông căng tròn đem cả người cậu áp sát vào cơ thể, một tay đưa dục vọng nóng rực đang chờ phát động đặt ngay lối vào.

Tiềm Vũ hai tay ôm chặt lấy cổ Trịnh Diệc Vi, cảm giác được đầu lưỡi ấm nóng của hắn đang liếm lộng trên vành tai mình, cậu nhịn không được ngửa mặt rên rỉ. “Ưm…”

Thanh âm của cậu tựa như một chất xúc tác khơi mào ngọn lửa dục vọng trong cơ thể đang phát đau của Trịnh Diệc Vi.

Hắn chuẩn bị một ít thuốc bôi trơn, ngón tay hướng xuống phía sau chậm rãi tìm kiếm.

Tuy rằng đã làm qua vô số lần nhưng bất ngờ bị xâm nhập, thân thể Tiềm Vũ vẫn không tự chủ mà run lên.

Hậu huyệt gắt gao hút lấy ngón tay Trịnh Diệc Vi, cảm giác thít chặt lại ấm nóng làm cho hắn suýt chút nữa thì đã buông vũ khí đầu hàng. Hắn cố gắng bình tĩnh, tay phải tiếp tục động tác, dần dần cho thêm một ngón tay nữa vào, miệng lưỡi vẫn không ngừng ở trên cổ và xương quai xanh của Tiềm Vũ liếm hôn, gặm cắn, tay trái vẫn gắt gao siết chặt lấy vật đó của cậu, không cho cậu phát tiết.

Hơi thở của Tiềm Vũ dần trở nên hỗn loạn, gương mặt vốn trắng nõn hiện tại trở nên đỏ ửng say lòng người, hai tay cậu gắt gao vịn chặt bả vai Trịnh Diệc Vi, mắt nhắm nghiền, cắn chặt môi cố kiềm chế cơn xúc động muốn hét to.

Trịnh Diệc Vi rất thích ngắm nhìn bộ dáng này của cậu, bỏ xuống vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, chỉ ở trước mặt hắn mới lộ ra biểu tình mị hoặc như vậy. Điều này làm hắn càng thêm hưng phấn, muốn đối với cậu kịch liệt hơn, muốn nghe được tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ của cậu.

Cảm giác được cậu đã hoàn toàn chuẩn bị tốt, Trịnh Diệc Vi không nhịn được nữa mà lập tức tiến quân thần tốc vô lối vào chật hẹp, không chút nương tình mà dùng lực mạnh bạo.

“A!A…”Tiếng la hét thất thanh của Tiềm Vũ hòa cùng với tiếng thở dốc nặng nề của Trịnh Diệc Vi không ngừng lẩn quẩn trong căn phòng rộng lớn.

Sau khi kết thúc lượt đầu tiên, Tiềm Vũ mồ hôi đầm đìa, đầu óc trống rỗng vẫn còn chưa hồi phục tinh thần thì Trịnh Diệc Vi đã lật người cậu lại, để cho cậu nằm sấp lên bàn, tay hắn không ngừng vuốt ve cặp mông mềm mại.

Đây là tư thế Tiềm Vũ không thích nhất, cậu không thể nhìn thấy Trịnh Diệc Vi, chỉ có thể vô lực mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

“Không làm nữa, em mệt quá…” Cậu bình tĩnh lại, giãy giụa muốn xoay người nhưng lập tức bị Trịnh Diệc Vi ngăn lại.

“Lần này anh sẽ nhẹ nhàng…” Trịnh Diệc Vi mút cắn lên bờ vai bóng loáng dụ dỗ.

“Em sẽ không tin anh đâu!”

Tiềm Vũ nhíu mày đang muốn xoay người thì hông đã bị Trịnh Diệc Vi giữ chặt, hắn bất ngờ xâm nhập khiến thân thể cậu nhất thời lại trở nên cứng đờ.

“Vũ, thả lỏng…” Trịnh Diệc Vi bị kẹp chặt có chút đau đớn, giọng nói khàn khàn.

“Lưu… manh…” Tiềm Vũ cũng rất đau, mắng một tiếng, mặc dù trong lòng tức giận nhưng để cho bản thân cảm thấy dễ chịu cũng chỉ có thể cố gắng hít sâu thả lỏng.

Trịnh Diệc Vi giữ chặt hông cậu, đem nửa thân trên của mình nằm lên lưng cậu, dục vọng cứng rắn nóng như lửa tích cực xâm nhập ngày càng sâu, cảm giác được thân thể Tiềm Vũ bắt đầu thả lỏng, động tác của hắn từ chậm rãi trở nên điên cuồng, tiết tấu cũng dần mất đi kiểm soát, mỗi một lần đâm vào đều phảng phất như muốn đem Tiềm Vũ đánh bật vào không trung, cậu mềm nhũn nằm trên bàn, tiếng rên rỉ đứt quãng, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Phía dưới vẫn còn liên kết chặt chẽ, cậu lại bị Trịnh Diệc Vi lật người lại, sự ma sát khiến Tiềm Vũ như bị điện giật, toàn thân tê dại.

Sự va chạm thể xác ngày càng mãnh liệt, hai người một lần nữa sắp đạt tới khoái cảm. Thân thể Tiềm Vũ ngày càng nóng, ý thức dần trở nên mơ hồ, hai tay cậu gắt gao vòng qua cổ Trịnh Diệc Vi, ý loạn tình mê hôn hắn, đầu lưỡi không ngừng dây dưa lẫn nhau.

Trịnh Diệc Vi đem hai chân cậu gác trên vai mình, chỗ liên kết giữa hai người hoàn toàn lộ ra trước mặt, hai mắt hắn đỏ ngầu, lực công kích càng thêm mãnh liệt, tốc độ càng lúc càng điên cuồng mất kiểm soát.

“Aaaaa…” Tiềm Vũ kêu la, cảm giác cơ thể mình sắp sửa bị Trịnh Diệc Vi xé rách thành những mảnh nhỏ. “Diệc Vi… chậm, chậm một chút… Aaaa…”

Trịnh Diệc Vi hoàn toàn bỏ ngoài tai lời van xin của cậu, hai tay hắn giữ chặt đầu gối, tách hai chân cậu ra đến cực hạn, hắn cúi người tiếp tục dùng sức, khoái cảm dâng trào mãnh liệt, hắn nhìn Tiềm Vũ, nghĩ tới những ngày sắp tới lại phải xa nhau thì bỗng nhiên có một loại cảm giác như muốn nhấn chìm cậu vào ngọn lửa tình dục.

Dưới sự ra vào điên cuồng của Trịnh Diệc Vi, Tiềm Vũ toàn thân co rút, một dòng chất lỏng màu trắng bắn hết lên người hắn.

Trịnh Diệc Vi dùng sức đâm thật mạnh vào chỗ sâu nhất trong huyệt động, sau khi làm cho Tiềm Vũ lớn tiếng kêu la, hắn gầm nhẹ một tiếng rốt cục cũng phát tiết, chất lỏng ấm nóng phun trào trong cơ thể của Tiềm Vũ, thân thể hai người run lên, chỗ sâu nhất từ trong yết hầu phát ra tiếng thở dốc dồn dập.

Thân thể trắng nõn của Tiềm Vũ bị lấp đầy những dấu hôn đỏ ứng, da thịt lấm tấm mồ hôi, một chút sức lực cũng không có, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài thấm ướt mồ hôi không ngừng lay động, toát lên một hương vị phong tình vạn chủng.

Trịnh Diệc Vi nhịn không được cúi xuống hôn lên mắt cậu. “Vũ, anh yêu em…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi