ẢNH ĐẾ YÊU THẦM

Thẩm Tùng An come out làm người ta không kịp trở tay, như thể đang nói thời tiết hôm nay thật tốt.

"Con trai? Em đang đùa cái gì thế?" Ngôn Thu sau khi kinh ngạc thì hỏi liên tiếp "Em có lầm hay không?! Đừng nhìn bạn nhỏ người ta lớn lên đẹp liền xằng bậy!"

Ngôn Thu không có tế bào âm nhạc gì, không thích nghe nhạc cổ điển nên sao có thể chú ý đến. Cô biết Chiêm Ngọc là bởi vì trước đó có đọc hot search của Thẩm Tùng An và Chiêm Ngọc lại nhìn ảnh chụp hai người thế nên cô mới biết người ta còn nhỏ lại lớn lên rất đẹp.

Nghe cô nói Chiêm Ngọc đẹp, Thẩm Tùng An thấy lời này thập phần dễ nghe, so với khen mình còn vui vẻ hơn, giọng điệu rụt rè nói: "Không có xằng bậy, mục tiêu gặp gia trưởng."

Ngôn Thu mở loa thế nên lời anh nói, anh cả Thẩm Hoài Ninh ở bên cạnh cũng nghe thấy.

Thẩm Hoài Ninh và Thẩm Tùng An có diện mạo giống nhau vài phần nhưng ngũ quan của người đầu càng lập thể, khí chất cũng lãnh đạm hơn. Anh nghe Thẩm Tùng An nói liền nhíu mi hỏi: "Em nghiêm túc?"

"Tất nhiên." Giọng Thẩm Tùng An không nặng lại mang theo kiên định, anh cũng không lấy loại chuyện này nói giỡn.

"Khi nào mang về nhà?" Thẩm Hoài Ninh trực tiếp hỏi.

"......" Thẩm Tùng An thật sự cũng muốn thế lắm mà tình huống hiện giờ không cho phép, trầm mặc một chút nói, "Em sẽ nhanh chóng."

Đối với lời em trai nói, Thẩm Hoài Ninh ghét bỏ đánh giá hai chữ: "Vô dụng."

"Anh cả." Giọng Thẩm Tùng An ôn hòa kêu một tiếng, phi thường hữu hảo nhắc nhở anh, "Người một nhà cũng thế cũng thế."

"Đô ——"

Điện thoại bỗng dưng bị Thẩm Hoài Ninh bên kia cắt đứt, Thẩm Tùng An cũng không thèm để ý cất di động đi qua rạp hát.

Ngôn Thu còn nhiều lời muốn hỏi Thẩm Tùng An, đột nhiên Thẩm Hoài Ninh gác máy, cạn lời đấm anh: "Em còn chưa hỏi anh đã tắt máy rồi."

Thẩm Hoài Ninh lạnh mặt: "Không có lời để nói."

Ngôn Thu thấy anh bị Thẩm Tùng An chọc chỗ đau, thẹn quá thành có chút buồn cười, nhào lên hôn một cái nói: "Sao còn tức? Đã bao năm rồi."

Thẩm Hoài Ninh hừ lạnh một tiếng, muốn ôm eo cô hôn trong chốc lát, tay còn không vươn ra, Ngôn Thu đã xoay người cầm di động ngồi trên giường lướt Weibo.

Thẩm Hoài Ninh: "......" Mẹ nó.

Ngôn Thu lướt một hồi trên Weibo cuối cùng cũng tìm thấy tin liên quan đến Chiêm Ngọc, cô biết Chiêm Ngọc trẻ tuổi có tài hoa, hiện là đàn violon gia, cô lướt Baidu tra tư liệu liên quan đến Chiêm Ngọc.

Nhìn bách khoa Baidu Chiêm Ngọc giành được một đống giải thưởng dù người ta không hiểu nhưng cũng phải kinh ngạc cảm thán, Ngôn Thu lúc này mới hiểu em trai chồng độc thân nhiều năm bây giờ đang theo đuổi một bạn nhỏ tuổi không lớn lại phi thường lợi hại.

Cô tuy không thích âm nhạc cổ điển nhưng có liên quan tới Thẩm Tùng An, thế nên cô đóng bách khoa rồi lướt tìm video Chiêm Ngọc diễn tấu đàn violon.

Trên mạng có rất nhiều video Chiêm Ngọc diễn tấu, cô tùy tiện chọn một cái độc tấu.

Trong video Chiêm Ngọc mặc áo sơmi màu trắng, bên ngoài là một áo len cổ chữ V, thoạt nhìn so với ảnh Ngôn Thu thấy ở Weibo nhỏ hơn.

Video là cao thanh, đầu tiên đặc tả Chiêm Ngọc.

Ngôn Thu không thể không cảm thán ánh mắt Thẩm Tùng An thật mẹ nó quá tốt, bạn nhỏ này lớn lên cũng quá đẹp mà.

Tiếng đàn uyển chuyển du dương tràn ra khi Chiêm Ngọc thao tác trên đàn violon, cậu nhắm hai mắt, dùng đàn giữ trong tay mang đến cho người ở đây một loại hưởng thụ qua thính giác.

Ngôn Thu không hiểu đàn, nghe không ra kỹ xảo Chiêm Ngọc diễn tấu, tình cảm cộng minh với khúc nhạc không lớn nhưng cũng biết cậu kéo rất êm tai, làm người không kiên nhẫn có thể nói là tính nôn nóng như cô nguyện ý an an tĩnh tĩnh nghe xong.

Cô không phải người tư tưởng bảo thủ, về phương diện xu hướng giới tính cô cũng không có thành kiến gì, ngược lại cảm thấy Thẩm Tùng An gặp được người mình thích là một chuyện tốt.

Trước đó lúc nhìn hot search, cô thấy Thẩm Tùng An uống trà sữa phiên bản cháo bát bảo cũng cảm thấy kỳ quái, bởi vì Thẩm Tùng An lúc ở nhà rất ít khi ăn đồ ngọt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phá án được vụ kỳ lạ này.

Lúc tra tư liệu về Chiêm Ngọc, cô vô cùng tò mò về Chiêm Ngọc, rất muốn gặp cái người làm Thẩm Tùng An động tâm.

Cô nghĩ thế liền cầm điện thoại bắt đầu đặt vé.

Thẩm Hoài Ninh thấy thế, đè tay lên điện thoại của cô: "Em làm gì?"

"Đặt vé máy bay đó anh." Ngôn Thu đẩy tay anh ra, một bên thì tra vé máy bay, một bên nói, "Em phải nhanh đến đó gặp em dâu chứ...... Không đúng, không nên gọi em dâu hẳn nên gọi chồng em chồng? Hình như cũng không đúng......"

Cô có chút rối rắm, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Hoài Ninh trưng cầu ý kiến: "Nếu không gọi em trai? Anh thấy sao?"

Thẩm Hoài Ninh đen mặt nhìn người phụ nữ bỏ mình đi Ai Cập rong chơi hơn nửa tháng, giờ lại muốn đi tiếp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh thấy ý tưởng của em rất nguy hiểm, rất muốn chết."

Ngôn Thu ý thức được mình có chút quá mức, lấy lòng sờ sờ mặt anh, cười hắc hắc: "Này không phải muốn để em trai tương lai sớm thấy gia trưởng sao."

"Mẹ còn không lên tiếng, em tính gia trưởng gì?" Thẩm Hoài Ninh hỏi lại.

"Sao không tính?" Ngôn Thu đúng lý hợp tình dựng eo, "Chị dâu như mẹ!!"

Thẩm Hoài Ninh: "......"

Bệnh tâm thần!

............

Thẩm Tùng An không biết anh cả và chị dâu nhà mình vì chuyện "thấy gia trưởng" xảy ra "tranh cãi gia đình", anh vào rạp hát đi qua chỗ Chiêm Ngọc.

Người phụ trách đang bố trí hiện trường, Chiêm Ngọc ngồi ở băng ghế nhỏ cùng Thi Minh nói chuyện phiếm.

Thi Minh cũng không quanh co lòng vòng, ngồi xuống liền hỏi Chiêm Ngọc về chuyện của Lật Thanh cũng không che dấu mình có hảo cảm với Lật Thanh.

Chiêm Ngọc có chút khó xử, cậu lại không thể nói Lật Thanh kỳ thật là trai, đây là bí mật của Lật Thanh, trừ một ít người cùng bọn họ có quan hệ thân mật, người ngoài căn bản không biết.

Đối với Thi Minh tích cực chủ động, Chiêm Ngọc tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời một ít, nhìn Thẩm Tùng An lại đây giống như gặp cứu tinh, vội vàng vẫy tay chào hỏi đối phương một tiếng: "Thẩm ca."

Thi Minh quay đầu lại nhìn Thẩm Tùng An nói: "Lại đây đi."

"Ừ."

Thẩm Tùng An tự nhiên lướt qua Thi Minh, đứng bên Chiêm Ngọc hỏi cậu: "Đang nói chuyện gì thế?"

Chiêm Ngọc còn không trả lời, bên sân khấu có người gọi tên Thi Minh, bảo anh qua nhìn giúp thiết bị.

Thi Minh đi rồi, Thẩm Tùng An trực tiếp ngồi xuống ghế của anh ta.

Thi Minh vừa đi, Chiêm Ngọc nhẹ nhàng thở ra, sợ anh ta lại tiếp tục hỏi.

Thẩm Tùng An chú ý biểu tình cậu lơi lỏng xuống, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

Cùng đoàn phim khoảng thời gian này, Chiêm Ngọc cơ hồ mỗi ngày đều cùng Thẩm Tùng An bên nhau, ngẫu nhiên cũng cùng ra ngoài ăn một bữa cơm, trừ lần đó ra, Thẩm Tùng An cũng thường xuyên ở WeChat hỏi một ít vấn đề về đàn violon, hai bên giao lưu rất nhiều.

Thời gian ngắn ngủi không đến một tháng, trong quá trình ở chung, quan hệ hai người so với bằng hữu còn tốt hơn.

Thẩm Tùng An từng gặp Lật Thanh, anh và Thi Minh có quan hệ không tồi, Chiêm Ngọc suy xét một chút, nói chuyện hôm nay Lật Thanh lại đây.

Nói xong cậu nhìn thoáng qua phía Thi Minh, tới gần bên tai Thẩm Tùng An nhỏ giọng nói: "Thi đạo nhất kiến chung tình với Thanh Thanh, làm sao bây giờ nha?"

Cậu dùng tay che bên môi, thanh âm nho nhỏ, một bộ lén lút, lúc nói chuyện hơi thở phun vào tai Thẩm Tùng An, mang đến một trận ngứa ngáy ran rát.

Thẩm Tùng An cảm thấy lỗ chân lông đều thư giãn mở ra khi cậu có hành động vô tâm này, phần lưng theo phản xạ cứng ngắc.

...... Thật gần mà, muốn mệnh, không thể hôn không thể ôm.

Lòng Thẩm Tùng An xao động nghĩ thực không dễ dàng.

"Thẩm ca." Chiêm Ngọc thấy anh không nói lại gọi một tiếng.

Đầu Thẩm Tùng An có hai người tí hon: một điên cuồng bồn chồn, một điên cuồng thổi kèn xô na, thật sự náo nhiệt, nhưng trên mặt anh lại bảo trì bộ dáng vân đạm phong khinh: "Lật Thanh?"

"Ừ ừ." Chiêm Ngọc dùng sức gật đầu, "Anh ta vừa rồi còn hỏi thăm Thanh Thanh thích gì."

Thẩm Tùng An cùng Thi Minh có giao tình mười mấy năm, tương đối quen thuộc, Lật Thanh xác thật là loại hình Thi Minh sẽ động tâm.

Lật Thanh cũng không phải ranh con mà là người phụ nữ phi thường thành thục độc lập, có người theo đuổi hẳn là thực bình thường, Thẩm Tùng An không rõ Chiêm Ngọc mang bộ vẻ mặt buồn rầu bộ dáng lo lắng vì cái gì liền nói: "Thi Minh tuy nhìn không đáng tin cậy nhưng người cũng không tệ lắm, em không cần lo lắng hắn làm chuyện không tốt với Lật Thanh."

Chiêm Ngọc thở dài, cậu lo lắng không phải cái này.

Ở đoàn phim mấy ngày nay, cậu xác thật có thể cảm nhận được Thi Minh làm người không tồi nhưng không tồi thì không tồi, chuyện Lật Thanh vẫn có chút khó làm.

Cậu vừa rồi nhìn dáng vẻ Thi Minh không giống đùa giỡn.

Thẩm Tùng An nhìn cậu vẫn cau mày, một bộ mặt ủ mày ê, duỗi tay đè đè ấn đường của cậu: "Đừng nghĩ bọn họ, nghĩ anh đi."

Chiêm Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía anh không rõ lắm: "Cái gì?"

Thẩm Tùng An thu tay, tiếp tục nói: "Trong chốc lát lên đài diễn tấu, trong lòng có chút khẩn trương."

Kế tiếp quay cảnh Thẩm Tùng An độc tấu đàn violon nhưng cũng không cần anh diễn tấu thật, khúc sẽ được hậu kỳ chế tác.

Chiêm Ngọc thấy anh học bộ dáng buồn rầu của mình, không khỏi mỉm cười: "Tư thế anh tốt mà, em tin anh."

Thẩm Tùng An ngày đầu tiên đi học tư thế đã rất tố, Chiêm Ngọc đối anh rất có tin tưởng.

Thẩm Tùng An nói khẩn trương là giả, chẳng qua muốn dời lực chú ý của Chiêm Ngọc mà thôi, thấy cậu thả lỏng, cũng lộ ra ý cười: "Ít nhiều nhờ Tiểu Ngọc lão sư chỉ đạo có cách."

Chiêm Ngọc: "Không dám, không dám."

Hai người đang trò chuyện, bên cạnh đột nhiên có người gọi Chiêm Ngọc: "Chiêm Ngọc lão sư, có người tìm cậu."

Chiêm Ngọc ngẩng đầu nhìn lại, kinh ngạc thấy mẹ mình đứng bên kia vẫy tay "Tiểu Ngọc".

Thẩm Tùng An cũng thấy Nhan Lạp, anh chưa từng mẹ Chiêm Ngọc nhưng từ dung mạo hai người tương tự cũng đoán được đại khái.

Quả nhiên, giây tiếp theo nghe Chiêm Ngọc nói: "A, mẹ em tới tham ban."

Thẩm Tùng An: "......"

...... Cái này thật sự khẩn trương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi