ANH ĐẾN CÙNG ÁNH SAO TRỜI

Chương 19

GIỐNG NHƯ ÁNH NẮNG MẶT TRỜI XUYÊN QUA MÀN ĐÊM U TỐI, CHIẾU VÀO NƠI SÂU THẲM NHẤT TRONG LÒNG ANH

Ba ngày sau, Giản Thù lại một lần nữa xuất hiện ở đoàn phim. Cô vẫn ngồi trong góc theo thói quen, yên tĩnh ngồi một mình đọc kịch bản.

Cô trợ lý mà Cố Chiêu tìm cho cô cũng đã nhận công tác. Cô ấy ở trong giới giải trí được hai năm rồi, có khá nhiều kinh nghiệm. Vì trước khi tới đây, Cố Chiêu đã dặn dò trước rồi nên cô ấy cũng không tới làm phiền Giản Thù, chỉ làm những việc mình cần làm thôi.

Tần Khả Khả ở cách đó không xa, không biết đã bị đụng phải tường cứng ở chỗ Phó Thời Lẫm bao nhiêu lần rồi, cuối cùng lại về bên đạo diễn, thỏ thẻ: “Đạo diễn ơi, anh nhìn cái dáng vẻ thần thái sáng láng kia của Giản Thù mà xem, hoàn toàn chẳng giống bị ốm chút nào. Chắc không phải là cô ta cố tình muốn trốn việc để bày tỏ sự bất mãn của mình đấy chứ?”

Đạo diễn vứt quyển kịch bản đánh xoạch một cái, ngước mắt lườm Tần Khả Khả. Ngay ngày thứ hai không đến đoàn phim, Giản Thù đã nhắn tin cho ông ta để xin nghỉ, mà ông ta cũng đã dặn cô chú ý nghỉ ngơi dưỡng bệnh rồi. Thế nhưng, vì sao chuyện đó sang đến miệng Tần Khả Khả lại biến chất thế nhỉ?

“Vậy theo cô thì cô ấy đang bày tỏ sự bất mãn về chuyện gì?”

“Tôi không…”

“Tần Khả Khả, bất luận ngày đó cô có cố ý hay không, thì cô đều nên cảm thấy may mắn vì Giản Thù đã không truy cứu. Nếu không, một khi chuyện này bị làm ầm lên cho giới truyền thông biết được, cô cho rằng cô vẫn còn có thể yên tâm ngồi đây mà quay phim được nữa sao?”

Sắc mặt Tần Khả Khả hơi biến đổi, câu nói nghẹn lại trong cổ họng, lên không được, xuống chẳng xong.

Đạo diễn cảm thấy hơi phiền phức. Cái cô Tần Khả Khả này, trong bụng chứa đủ thứ trò gian xảo, đến thời điểm như thế này rồi vẫn còn chưa rút được kinh nghiệm, không chịu ngừng cái thói bới móc đi.

“Vậy… tôi về đọc kịch bản trước nhé đạo diễn.”

“Ừ.”

Lúc bỏ đi, Tần Khả Khả vẫn còn có chút không cam lòng. Cô ta cắn môi, mặt đầy vẻ bất mãn.

Chuyện này mà làm ầm lên, chẳng lẽ chỉ có mình cô ta chịu ảnh hưởng thôi sao? Là cả đoàn phim mới đúng! Hừ, ông ta nói mấy lời này thì đường hoàng chính trực lắm, thế nhưng họ không cứu người kịp thời, cũng có sơ sảy, sao lại đổ vấy hết lên đầu cô ta được?!

Đó vốn chỉ là một chuyện ngoài ý muốn… thôi mà.

Giản Thù ngồi chưa được bao lâu, Mạnh Viễn đã chạy tới, đưa cho cô một bình nước.

Cô đón lấy, nói cảm ơn cậu ta, vừa mở nắp định uống đã thấy Mạnh Viễn nhấm nhấm nháy nháy hỏi: “Sao rồi sao rồi, kế hoạch dài hơi của cô đã thiết kế xong chưa?”

Giản Thù á khẩu.

Cô liếm môi, chậm rãi uống nước, đáp: “Vẫn chưa.”

Mạnh Viễn nhíu mày: “Sao lại như thế nhỉ. Lần trước vừa nghe thấy cô bị ốm, Đội trưởng Phó đã lập tức chạy sang bên đó rồi. Tôi còn tưởng hai người có thể có cái gì gì nữa chứ.”

Giản Thù im lặng mất một thoáng. Đúng là cũng đáng tiếc thật. Ngày hôm đó cô bị sốt, đầu óc không minh mẫn lắm nên mới để lỡ một cơ hội tốt như vậy.

Mạnh Viễn lại nói: “Hai hôm nay, cái cô Tần Khả Khả kia cứ hở một chút là lại luẩn quẩn bên cạnh Đội trưởng Phó. Chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được là cô ta muốn làm gì rồi. Cô phải sát sao vào tí đi, đừng có để cô ta vượt lên giành mất chứ.”

Đúng lúc này, trợ lý chạy tới nhắc cô đã đến cảnh quay.

Giản Thù gập kịch bản lại, mỉm cười với Mạnh Viễn: “Tôi biết rồi.”

Khi Mạnh Viễn quay trở lại bên cạnh Phó Thời Lẫm, anh ấy đang dạy nam diễn viên trong đoàn lắp súng. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Ban đầu nhóm nam diễn viên còn càu nhàu sao súng đạo cụ mà làm nặng thế. Thế nhưng khi nhìn thấy thứ đó múa như nước chảy mây trôi tựa hồ chẳng hề có trọng lượng ở trong tay Phó Thời Lẫm, thì ai ai cũng đều khâm phục từ tận đáy lòng.

Quả nhiên, cảnh sát là một nghề mà không phải người bình thường có thể làm được.

Mạnh Viễn bước tới nói: “Đội trưởng, để tôi tới dạy họ cho. Anh đi uống nước nghỉ ngơi chút đi.”

Phó Thời Lẫm gật đầu, đặt súng xuống bàn.

Vừa quay người, anh đã nhìn thấy Giản Thù đang quay phim. Cô mặc bộ cảnh phục, vóc dáng thẳng tắp, nụ cười vừa rực rỡ lại vừa ấm áp.

Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Giản Thù quay đầu sang, nở một nụ cười càng rạng rỡ hơn với anh.

Nụ cười đó, giống như ánh nắng mặt trời xuyên qua màn đêm u tối, chiếu vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh vậy.

Chương 19

GIỐNG NHƯ ÁNH NẮNG MẶT TRỜI XUYÊN QUA MÀN ĐÊM U TỐI, CHIẾU VÀO NƠI SÂU THẲM NHẤT TRONG LÒNG ANH

Ba ngày sau, Giản Thù lại một lần nữa xuất hiện ở đoàn phim. Cô vẫn ngồi trong góc theo thói quen, yên tĩnh ngồi một mình đọc kịch bản.

Cô trợ lý mà Cố Chiêu tìm cho cô cũng đã nhận công tác. Cô ấy ở trong giới giải trí được hai năm rồi, có khá nhiều kinh nghiệm. Vì trước khi tới đây, Cố Chiêu đã dặn dò trước rồi nên cô ấy cũng không tới làm phiền Giản Thù, chỉ làm những việc mình cần làm thôi.

Tần Khả Khả ở cách đó không xa, không biết đã bị đụng phải tường cứng ở chỗ Phó Thời Lẫm bao nhiêu lần rồi, cuối cùng lại về bên đạo diễn, thỏ thẻ: “Đạo diễn ơi, anh nhìn cái dáng vẻ thần thái sáng láng kia của Giản Thù mà xem, hoàn toàn chẳng giống bị ốm chút nào. Chắc không phải là cô ta cố tình muốn trốn việc để bày tỏ sự bất mãn của mình đấy chứ?”

Đạo diễn vứt quyển kịch bản đánh xoạch một cái, ngước mắt lườm Tần Khả Khả. Ngay ngày thứ hai không đến đoàn phim, Giản Thù đã nhắn tin cho ông ta để xin nghỉ, mà ông ta cũng đã dặn cô chú ý nghỉ ngơi dưỡng bệnh rồi. Thế nhưng, vì sao chuyện đó sang đến miệng Tần Khả Khả lại biến chất thế nhỉ?

“Vậy theo cô thì cô ấy đang bày tỏ sự bất mãn về chuyện gì?”

“Tôi không…”

“Tần Khả Khả, bất luận ngày đó cô có cố ý hay không, thì cô đều nên cảm thấy may mắn vì Giản Thù đã không truy cứu. Nếu không, một khi chuyện này bị làm ầm lên cho giới truyền thông biết được, cô cho rằng cô vẫn còn có thể yên tâm ngồi đây mà quay phim được nữa sao?”

Sắc mặt Tần Khả Khả hơi biến đổi, câu nói nghẹn lại trong cổ họng, lên không được, xuống chẳng xong.

Đạo diễn cảm thấy hơi phiền phức. Cái cô Tần Khả Khả này, trong bụng chứa đủ thứ trò gian xảo, đến thời điểm như thế này rồi vẫn còn chưa rút được kinh nghiệm, không chịu ngừng cái thói bới móc đi.

“Vậy… tôi về đọc kịch bản trước nhé đạo diễn.”

“Ừ.”

Lúc bỏ đi, Tần Khả Khả vẫn còn có chút không cam lòng. Cô ta cắn môi, mặt đầy vẻ bất mãn.

Chuyện này mà làm ầm lên, chẳng lẽ chỉ có mình cô ta chịu ảnh hưởng thôi sao? Là cả đoàn phim mới đúng! Hừ, ông ta nói mấy lời này thì đường hoàng chính trực lắm, thế nhưng họ không cứu người kịp thời, cũng có sơ sảy, sao lại đổ vấy hết lên đầu cô ta được?!

Đó vốn chỉ là một chuyện ngoài ý muốn… thôi mà.

Giản Thù ngồi chưa được bao lâu, Mạnh Viễn đã chạy tới, đưa cho cô một bình nước.

Cô đón lấy, nói cảm ơn cậu ta, vừa mở nắp định uống đã thấy Mạnh Viễn nhấm nhấm nháy nháy hỏi: “Sao rồi sao rồi, kế hoạch dài hơi của cô đã thiết kế xong chưa?”

Giản Thù á khẩu.

Cô liếm môi, chậm rãi uống nước, đáp: “Vẫn chưa.”

Mạnh Viễn nhíu mày: “Sao lại như thế nhỉ. Lần trước vừa nghe thấy cô bị ốm, Đội trưởng Phó đã lập tức chạy sang bên đó rồi. Tôi còn tưởng hai người có thể có cái gì gì nữa chứ.”

Giản Thù im lặng mất một thoáng. Đúng là cũng đáng tiếc thật. Ngày hôm đó cô bị sốt, đầu óc không minh mẫn lắm nên mới để lỡ một cơ hội tốt như vậy.

Mạnh Viễn lại nói: “Hai hôm nay, cái cô Tần Khả Khả kia cứ hở một chút là lại luẩn quẩn bên cạnh Đội trưởng Phó. Chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được là cô ta muốn làm gì rồi. Cô phải sát sao vào tí đi, đừng có để cô ta vượt lên giành mất chứ.”

Đúng lúc này, trợ lý chạy tới nhắc cô đã đến cảnh quay.

Giản Thù gập kịch bản lại, mỉm cười với Mạnh Viễn: “Tôi biết rồi.”

Khi Mạnh Viễn quay trở lại bên cạnh Phó Thời Lẫm, anh ấy đang dạy nam diễn viên trong đoàn lắp súng. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Ban đầu nhóm nam diễn viên còn càu nhàu sao súng đạo cụ mà làm nặng thế. Thế nhưng khi nhìn thấy thứ đó múa như nước chảy mây trôi tựa hồ chẳng hề có trọng lượng ở trong tay Phó Thời Lẫm, thì ai ai cũng đều khâm phục từ tận đáy lòng.

Quả nhiên, cảnh sát là một nghề mà không phải người bình thường có thể làm được.

Mạnh Viễn bước tới nói: “Đội trưởng, để tôi tới dạy họ cho. Anh đi uống nước nghỉ ngơi chút đi.”

Phó Thời Lẫm gật đầu, đặt súng xuống bàn.

Vừa quay người, anh đã nhìn thấy Giản Thù đang quay phim. Cô mặc bộ cảnh phục, vóc dáng thẳng tắp, nụ cười vừa rực rỡ lại vừa ấm áp.

Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Giản Thù quay đầu sang, nở một nụ cười càng rạng rỡ hơn với anh.

Nụ cười đó, giống như ánh nắng mặt trời xuyên qua màn đêm u tối, chiếu vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh vậy.

Chương 19

GIỐNG NHƯ ÁNH NẮNG MẶT TRỜI XUYÊN QUA MÀN ĐÊM U TỐI, CHIẾU VÀO NƠI SÂU THẲM NHẤT TRONG LÒNG ANH

Ba ngày sau, Giản Thù lại một lần nữa xuất hiện ở đoàn phim. Cô vẫn ngồi trong góc theo thói quen, yên tĩnh ngồi một mình đọc kịch bản.

Cô trợ lý mà Cố Chiêu tìm cho cô cũng đã nhận công tác. Cô ấy ở trong giới giải trí được hai năm rồi, có khá nhiều kinh nghiệm. Vì trước khi tới đây, Cố Chiêu đã dặn dò trước rồi nên cô ấy cũng không tới làm phiền Giản Thù, chỉ làm những việc mình cần làm thôi.

Tần Khả Khả ở cách đó không xa, không biết đã bị đụng phải tường cứng ở chỗ Phó Thời Lẫm bao nhiêu lần rồi, cuối cùng lại về bên đạo diễn, thỏ thẻ: “Đạo diễn ơi, anh nhìn cái dáng vẻ thần thái sáng láng kia của Giản Thù mà xem, hoàn toàn chẳng giống bị ốm chút nào. Chắc không phải là cô ta cố tình muốn trốn việc để bày tỏ sự bất mãn của mình đấy chứ?”

Đạo diễn vứt quyển kịch bản đánh xoạch một cái, ngước mắt lườm Tần Khả Khả. Ngay ngày thứ hai không đến đoàn phim, Giản Thù đã nhắn tin cho ông ta để xin nghỉ, mà ông ta cũng đã dặn cô chú ý nghỉ ngơi dưỡng bệnh rồi. Thế nhưng, vì sao chuyện đó sang đến miệng Tần Khả Khả lại biến chất thế nhỉ?

“Vậy theo cô thì cô ấy đang bày tỏ sự bất mãn về chuyện gì?”

“Tôi không…”

“Tần Khả Khả, bất luận ngày đó cô có cố ý hay không, thì cô đều nên cảm thấy may mắn vì Giản Thù đã không truy cứu. Nếu không, một khi chuyện này bị làm ầm lên cho giới truyền thông biết được, cô cho rằng cô vẫn còn có thể yên tâm ngồi đây mà quay phim được nữa sao?”

Sắc mặt Tần Khả Khả hơi biến đổi, câu nói nghẹn lại trong cổ họng, lên không được, xuống chẳng xong.

Đạo diễn cảm thấy hơi phiền phức. Cái cô Tần Khả Khả này, trong bụng chứa đủ thứ trò gian xảo, đến thời điểm như thế này rồi vẫn còn chưa rút được kinh nghiệm, không chịu ngừng cái thói bới móc đi.

“Vậy… tôi về đọc kịch bản trước nhé đạo diễn.”

“Ừ.”

Lúc bỏ đi, Tần Khả Khả vẫn còn có chút không cam lòng. Cô ta cắn môi, mặt đầy vẻ bất mãn.

Chuyện này mà làm ầm lên, chẳng lẽ chỉ có mình cô ta chịu ảnh hưởng thôi sao? Là cả đoàn phim mới đúng! Hừ, ông ta nói mấy lời này thì đường hoàng chính trực lắm, thế nhưng họ không cứu người kịp thời, cũng có sơ sảy, sao lại đổ vấy hết lên đầu cô ta được?!

Đó vốn chỉ là một chuyện ngoài ý muốn… thôi mà.

Giản Thù ngồi chưa được bao lâu, Mạnh Viễn đã chạy tới, đưa cho cô một bình nước.

Cô đón lấy, nói cảm ơn cậu ta, vừa mở nắp định uống đã thấy Mạnh Viễn nhấm nhấm nháy nháy hỏi: “Sao rồi sao rồi, kế hoạch dài hơi của cô đã thiết kế xong chưa?”

Giản Thù á khẩu.

Cô liếm môi, chậm rãi uống nước, đáp: “Vẫn chưa.”

Mạnh Viễn nhíu mày: “Sao lại như thế nhỉ. Lần trước vừa nghe thấy cô bị ốm, Đội trưởng Phó đã lập tức chạy sang bên đó rồi. Tôi còn tưởng hai người có thể có cái gì gì nữa chứ.”

Giản Thù im lặng mất một thoáng. Đúng là cũng đáng tiếc thật. Ngày hôm đó cô bị sốt, đầu óc không minh mẫn lắm nên mới để lỡ một cơ hội tốt như vậy.

Mạnh Viễn lại nói: “Hai hôm nay, cái cô Tần Khả Khả kia cứ hở một chút là lại luẩn quẩn bên cạnh Đội trưởng Phó. Chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được là cô ta muốn làm gì rồi. Cô phải sát sao vào tí đi, đừng có để cô ta vượt lên giành mất chứ.”

Đúng lúc này, trợ lý chạy tới nhắc cô đã đến cảnh quay.

Giản Thù gập kịch bản lại, mỉm cười với Mạnh Viễn: “Tôi biết rồi.”

Khi Mạnh Viễn quay trở lại bên cạnh Phó Thời Lẫm, anh ấy đang dạy nam diễn viên trong đoàn lắp súng. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Ban đầu nhóm nam diễn viên còn càu nhàu sao súng đạo cụ mà làm nặng thế. Thế nhưng khi nhìn thấy thứ đó múa như nước chảy mây trôi tựa hồ chẳng hề có trọng lượng ở trong tay Phó Thời Lẫm, thì ai ai cũng đều khâm phục từ tận đáy lòng.

Quả nhiên, cảnh sát là một nghề mà không phải người bình thường có thể làm được.

Mạnh Viễn bước tới nói: “Đội trưởng, để tôi tới dạy họ cho. Anh đi uống nước nghỉ ngơi chút đi.”

Phó Thời Lẫm gật đầu, đặt súng xuống bàn.

Vừa quay người, anh đã nhìn thấy Giản Thù đang quay phim. Cô mặc bộ cảnh phục, vóc dáng thẳng tắp, nụ cười vừa rực rỡ lại vừa ấm áp.

Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Giản Thù quay đầu sang, nở một nụ cười càng rạng rỡ hơn với anh.

Nụ cười đó, giống như ánh nắng mặt trời xuyên qua màn đêm u tối, chiếu vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh vậy.

Chương 19

GIỐNG NHƯ ÁNH NẮNG MẶT TRỜI XUYÊN QUA MÀN ĐÊM U TỐI, CHIẾU VÀO NƠI SÂU THẲM NHẤT TRONG LÒNG ANH

Ba ngày sau, Giản Thù lại một lần nữa xuất hiện ở đoàn phim. Cô vẫn ngồi trong góc theo thói quen, yên tĩnh ngồi một mình đọc kịch bản.

Cô trợ lý mà Cố Chiêu tìm cho cô cũng đã nhận công tác. Cô ấy ở trong giới giải trí được hai năm rồi, có khá nhiều kinh nghiệm. Vì trước khi tới đây, Cố Chiêu đã dặn dò trước rồi nên cô ấy cũng không tới làm phiền Giản Thù, chỉ làm những việc mình cần làm thôi.

Tần Khả Khả ở cách đó không xa, không biết đã bị đụng phải tường cứng ở chỗ Phó Thời Lẫm bao nhiêu lần rồi, cuối cùng lại về bên đạo diễn, thỏ thẻ: “Đạo diễn ơi, anh nhìn cái dáng vẻ thần thái sáng láng kia của Giản Thù mà xem, hoàn toàn chẳng giống bị ốm chút nào. Chắc không phải là cô ta cố tình muốn trốn việc để bày tỏ sự bất mãn của mình đấy chứ?”

Đạo diễn vứt quyển kịch bản đánh xoạch một cái, ngước mắt lườm Tần Khả Khả. Ngay ngày thứ hai không đến đoàn phim, Giản Thù đã nhắn tin cho ông ta để xin nghỉ, mà ông ta cũng đã dặn cô chú ý nghỉ ngơi dưỡng bệnh rồi. Thế nhưng, vì sao chuyện đó sang đến miệng Tần Khả Khả lại biến chất thế nhỉ?

“Vậy theo cô thì cô ấy đang bày tỏ sự bất mãn về chuyện gì?”

“Tôi không…”

“Tần Khả Khả, bất luận ngày đó cô có cố ý hay không, thì cô đều nên cảm thấy may mắn vì Giản Thù đã không truy cứu. Nếu không, một khi chuyện này bị làm ầm lên cho giới truyền thông biết được, cô cho rằng cô vẫn còn có thể yên tâm ngồi đây mà quay phim được nữa sao?”

Sắc mặt Tần Khả Khả hơi biến đổi, câu nói nghẹn lại trong cổ họng, lên không được, xuống chẳng xong.

Đạo diễn cảm thấy hơi phiền phức. Cái cô Tần Khả Khả này, trong bụng chứa đủ thứ trò gian xảo, đến thời điểm như thế này rồi vẫn còn chưa rút được kinh nghiệm, không chịu ngừng cái thói bới móc đi.

“Vậy… tôi về đọc kịch bản trước nhé đạo diễn.”

“Ừ.”

Lúc bỏ đi, Tần Khả Khả vẫn còn có chút không cam lòng. Cô ta cắn môi, mặt đầy vẻ bất mãn.

Chuyện này mà làm ầm lên, chẳng lẽ chỉ có mình cô ta chịu ảnh hưởng thôi sao? Là cả đoàn phim mới đúng! Hừ, ông ta nói mấy lời này thì đường hoàng chính trực lắm, thế nhưng họ không cứu người kịp thời, cũng có sơ sảy, sao lại đổ vấy hết lên đầu cô ta được?!

Đó vốn chỉ là một chuyện ngoài ý muốn… thôi mà.

Giản Thù ngồi chưa được bao lâu, Mạnh Viễn đã chạy tới, đưa cho cô một bình nước.

Cô đón lấy, nói cảm ơn cậu ta, vừa mở nắp định uống đã thấy Mạnh Viễn nhấm nhấm nháy nháy hỏi: “Sao rồi sao rồi, kế hoạch dài hơi của cô đã thiết kế xong chưa?”

Giản Thù á khẩu.

Cô liếm môi, chậm rãi uống nước, đáp: “Vẫn chưa.”

Mạnh Viễn nhíu mày: “Sao lại như thế nhỉ. Lần trước vừa nghe thấy cô bị ốm, Đội trưởng Phó đã lập tức chạy sang bên đó rồi. Tôi còn tưởng hai người có thể có cái gì gì nữa chứ.”

Giản Thù im lặng mất một thoáng. Đúng là cũng đáng tiếc thật. Ngày hôm đó cô bị sốt, đầu óc không minh mẫn lắm nên mới để lỡ một cơ hội tốt như vậy.

Mạnh Viễn lại nói: “Hai hôm nay, cái cô Tần Khả Khả kia cứ hở một chút là lại luẩn quẩn bên cạnh Đội trưởng Phó. Chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được là cô ta muốn làm gì rồi. Cô phải sát sao vào tí đi, đừng có để cô ta vượt lên giành mất chứ.”

Đúng lúc này, trợ lý chạy tới nhắc cô đã đến cảnh quay.

Giản Thù gập kịch bản lại, mỉm cười với Mạnh Viễn: “Tôi biết rồi.”

Khi Mạnh Viễn quay trở lại bên cạnh Phó Thời Lẫm, anh ấy đang dạy nam diễn viên trong đoàn lắp súng. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Ban đầu nhóm nam diễn viên còn càu nhàu sao súng đạo cụ mà làm nặng thế. Thế nhưng khi nhìn thấy thứ đó múa như nước chảy mây trôi tựa hồ chẳng hề có trọng lượng ở trong tay Phó Thời Lẫm, thì ai ai cũng đều khâm phục từ tận đáy lòng.

Quả nhiên, cảnh sát là một nghề mà không phải người bình thường có thể làm được.

Mạnh Viễn bước tới nói: “Đội trưởng, để tôi tới dạy họ cho. Anh đi uống nước nghỉ ngơi chút đi.”

Phó Thời Lẫm gật đầu, đặt súng xuống bàn.

Vừa quay người, anh đã nhìn thấy Giản Thù đang quay phim. Cô mặc bộ cảnh phục, vóc dáng thẳng tắp, nụ cười vừa rực rỡ lại vừa ấm áp.

Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Giản Thù quay đầu sang, nở một nụ cười càng rạng rỡ hơn với anh.

Nụ cười đó, giống như ánh nắng mặt trời xuyên qua màn đêm u tối, chiếu vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi