Chương 24
NGÔI SAO RỰC RỠ, TƯƠI ĐẸP VÀ SÁNG CHÓI
Tần Khả Khả không nghĩ nhiều về câu này, cứ tưởng Giản Thù đang khoe khoang rằng cô ấy đẹp hơn mình, chỉ cười lạnh rồi vào phòng thay đồ bên cạnh đóng sầm cửa lại.
Nụ cười của Giản Thù càng sâu hơn, xịt thêm một chút nước hoa rồi mới cầm túi rời đi.
Bên ngoài đoàn phim, nhân viên công tác vội vàng về đón Giáng sinh nên đã đi gần hết, chỉ còn một chiếc xe việt dã đen đỗ ven đường.
Cửa sổ chỗ ghế lái không đóng, tay trái Phó Thời Lẫm gác lên đó, các ngón tay với khớp xương rõ ràng đang kẹp một điếu thuốc, làn khói mỏng manh bị ánh đèn đường vắng lặng bao phủ rồi nhanh chóng tan biến trong gió.
Giản Thù đi đến, mở cửa chỗ cạnh ghế lái ra, dụi mũi hỏi: “Anh chờ lâu lắm rồi à?”
“Tàm tạm.” Phó Thời Lẫm dời mắt về, dụi tắt thuốc, rồi liếc thoáng cô một cái: “Cô không lạnh sao?”
Giản Thù cạn lời.
Cô ăn diện thế này mà anh chỉ nói mấy chữ như vậy thôi ư.
Giản Thù cài dây an toàn, điều chỉnh tư thế ngồi rồi nhìn anh, nháy mắt hỏi: “Đội trưởng Phó, ngoài lạnh ra thì anh còn thấy gì khác trên người em nữa không?”
Dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, đôi mắt cô gái lúng liếng, long lanh động lòng người, xinh đẹp không sao tả xiết.
Yết hầu Phó Thời Lẫm khe khẽ chuyển động, nhìn sang chỗ khác, lấy chai nước cạnh ghế uống một ngụm.
“Đội trưởng Phó?”
“Cô muốn ăn gì?” Anh đặt chai nước xuống, cất giọng trầm thấp, lạnh nhạt hỏi.
Giản Thù cảm thấy cách chuyển đề tài của anh thật quá gượng gạo. Khóe môi cô kín đáo cong lên: “Em biết một nhà hàng Nhật rất ngon, anh ăn được không?”
Phó Thời Lẫm đáp được.
Sau khi Giản Thù chỉ đường xong, trong xe lại rơi vào yên tĩnh.
Cô cũng không vội tìm chủ đề, mà cúi đầu hý hoáy nghịch điện thoại của mình. Chốc lát sau, điện thoại đặt trên hộp xe của Phó Thời Lẫm rung lên.
Giản Thù cất điện thoại vào, khẽ hắng giọng một tiếng: “Đội trưởng Phó này, hình như anh có tin nhắn kìa. Anh lái xe không tiện xem, để em xem giúp anh nhé.”
Phó Thời Lẫm nhìn thẳng về phía trước, không trả lời.
“Lỡ như có chuyện gì gấp thì sao, để người ta chờ cũng không hay đâu, đúng không?”
Phó Thời Lẫm thờ ơ đáp: “Tùy cô.”
Giản Thù hớn hở cầm điện thoại anh lên, vừa định hỏi mật khẩu thì màn hình đã mở khóa.
Cô mở tin nhắn ra, nhìn thoáng qua: “Là Mục Viễn, anh ấy nói sáng mai anh ấy phải ra ga tàu hỏa một chuyến, mẹ anh ấy đến.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Biết rồi.”
Vừa định trả lại điện thoại cho anh, Giản Thù lại tỏ vẻ như chợt nhớ ra chuyện gì: “Lần trước em nhớ đã kết bạn với anh trên wechat rồi, nhưng chắc anh bận quá nên quên mất. Hay là bây giờ kết bạn lại nhé.”
Giọng điệu của cô rất lơ đãng và thoải mái, cứ như chỉ thuận miệng nhắc tới thôi vậy.
Dứt lời, cô cũng chẳng thèm quan tâm xem anh có đồng ý hay không, lập tức lấy điện thoại của mình ra gửi lời mời, rồi lại cầm điện thoại của Phó Thời Lẫm chọn đồng ý, còn tự nhập tên mình vào phần ghi chú.
Một loạt động tác rất liền mạch lưu loát.
“Đội trưởng Phó, xong rồi đấy.” Giản Thù trả điện thoại cho anh, giọng nói bình thản, thái độ cứ như giải quyết việc công vậy.
Mặc dù cô đã hết sức kiềm nén, nhưng Phó Thời Lẫm vẫn thấy được khoé môi cô cong lên rất nhẹ, như một con mèo hoang nhỏ vừa ăn vụng cá mà còn để lại bằng chứng, chỉ nhìn lướt một cái đã nhận ra rồi.
Một nụ cười nhẹ thoáng qua trong con ngươi đen láy của anh.
Giản Thù ngồi ngay ngắn lại, nhắn một tin cho Mục Viễn: “Thành công rồi.”
Gửi tin nhắn xong, cô thoát khỏi ô trò chuyện đó, mở phần thông tin của Phó Thời Lẫm ra. Khi nhập tên ghi chú, ngón tay cô bỗng khựng lại.
Nếu nhập cả họ tên thì có hơi xa cách, vô hình trung lại kéo giãn khoảng cách ra mất rồi.
Cô ngẫm nghĩ một chút, ngón tay thoăn thoắt gõ ra ba chữ ‘đội trưởng Phó’.
Cuối cùng, cô còn thêm một ngôi sao vào đằng sau tên trên ghi chú. Một ngôi sao rực rỡ, tươi đẹp và sáng chói.
Cô vừa bấm lưu thì nghe thấy giọng nói trầm thấp gợi cảm của Phó Thời Lẫm vang lên: “Đến rồi.”
Chương 24
NGÔI SAO RỰC RỠ, TƯƠI ĐẸP VÀ SÁNG CHÓI
Tần Khả Khả không nghĩ nhiều về câu này, cứ tưởng Giản Thù đang khoe khoang rằng cô ấy đẹp hơn mình, chỉ cười lạnh rồi vào phòng thay đồ bên cạnh đóng sầm cửa lại.
Nụ cười của Giản Thù càng sâu hơn, xịt thêm một chút nước hoa rồi mới cầm túi rời đi.
Bên ngoài đoàn phim, nhân viên công tác vội vàng về đón Giáng sinh nên đã đi gần hết, chỉ còn một chiếc xe việt dã đen đỗ ven đường.
Cửa sổ chỗ ghế lái không đóng, tay trái Phó Thời Lẫm gác lên đó, các ngón tay với khớp xương rõ ràng đang kẹp một điếu thuốc, làn khói mỏng manh bị ánh đèn đường vắng lặng bao phủ rồi nhanh chóng tan biến trong gió.
Giản Thù đi đến, mở cửa chỗ cạnh ghế lái ra, dụi mũi hỏi: “Anh chờ lâu lắm rồi à?”
“Tàm tạm.” Phó Thời Lẫm dời mắt về, dụi tắt thuốc, rồi liếc thoáng cô một cái: “Cô không lạnh sao?”
Giản Thù cạn lời.
Cô ăn diện thế này mà anh chỉ nói mấy chữ như vậy thôi ư.
Giản Thù cài dây an toàn, điều chỉnh tư thế ngồi rồi nhìn anh, nháy mắt hỏi: “Đội trưởng Phó, ngoài lạnh ra thì anh còn thấy gì khác trên người em nữa không?”
Dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, đôi mắt cô gái lúng liếng, long lanh động lòng người, xinh đẹp không sao tả xiết.
Yết hầu Phó Thời Lẫm khe khẽ chuyển động, nhìn sang chỗ khác, lấy chai nước cạnh ghế uống một ngụm.
“Đội trưởng Phó?”
“Cô muốn ăn gì?” Anh đặt chai nước xuống, cất giọng trầm thấp, lạnh nhạt hỏi.
Giản Thù cảm thấy cách chuyển đề tài của anh thật quá gượng gạo. Khóe môi cô kín đáo cong lên: “Em biết một nhà hàng Nhật rất ngon, anh ăn được không?”
Phó Thời Lẫm đáp được.
Sau khi Giản Thù chỉ đường xong, trong xe lại rơi vào yên tĩnh.
Cô cũng không vội tìm chủ đề, mà cúi đầu hý hoáy nghịch điện thoại của mình. Chốc lát sau, điện thoại đặt trên hộp xe của Phó Thời Lẫm rung lên.
Giản Thù cất điện thoại vào, khẽ hắng giọng một tiếng: “Đội trưởng Phó này, hình như anh có tin nhắn kìa. Anh lái xe không tiện xem, để em xem giúp anh nhé.”
Phó Thời Lẫm nhìn thẳng về phía trước, không trả lời.
“Lỡ như có chuyện gì gấp thì sao, để người ta chờ cũng không hay đâu, đúng không?”
Phó Thời Lẫm thờ ơ đáp: “Tùy cô.”
Giản Thù hớn hở cầm điện thoại anh lên, vừa định hỏi mật khẩu thì màn hình đã mở khóa.
Cô mở tin nhắn ra, nhìn thoáng qua: “Là Mục Viễn, anh ấy nói sáng mai anh ấy phải ra ga tàu hỏa một chuyến, mẹ anh ấy đến.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Biết rồi.”
Vừa định trả lại điện thoại cho anh, Giản Thù lại tỏ vẻ như chợt nhớ ra chuyện gì: “Lần trước em nhớ đã kết bạn với anh trên wechat rồi, nhưng chắc anh bận quá nên quên mất. Hay là bây giờ kết bạn lại nhé.”
Giọng điệu của cô rất lơ đãng và thoải mái, cứ như chỉ thuận miệng nhắc tới thôi vậy.
Dứt lời, cô cũng chẳng thèm quan tâm xem anh có đồng ý hay không, lập tức lấy điện thoại của mình ra gửi lời mời, rồi lại cầm điện thoại của Phó Thời Lẫm chọn đồng ý, còn tự nhập tên mình vào phần ghi chú.
Một loạt động tác rất liền mạch lưu loát.
“Đội trưởng Phó, xong rồi đấy.” Giản Thù trả điện thoại cho anh, giọng nói bình thản, thái độ cứ như giải quyết việc công vậy.
Mặc dù cô đã hết sức kiềm nén, nhưng Phó Thời Lẫm vẫn thấy được khoé môi cô cong lên rất nhẹ, như một con mèo hoang nhỏ vừa ăn vụng cá mà còn để lại bằng chứng, chỉ nhìn lướt một cái đã nhận ra rồi.
Một nụ cười nhẹ thoáng qua trong con ngươi đen láy của anh.
Giản Thù ngồi ngay ngắn lại, nhắn một tin cho Mục Viễn: “Thành công rồi.”
Gửi tin nhắn xong, cô thoát khỏi ô trò chuyện đó, mở phần thông tin của Phó Thời Lẫm ra. Khi nhập tên ghi chú, ngón tay cô bỗng khựng lại.
Nếu nhập cả họ tên thì có hơi xa cách, vô hình trung lại kéo giãn khoảng cách ra mất rồi.
Cô ngẫm nghĩ một chút, ngón tay thoăn thoắt gõ ra ba chữ ‘đội trưởng Phó’.
Cuối cùng, cô còn thêm một ngôi sao vào đằng sau tên trên ghi chú. Một ngôi sao rực rỡ, tươi đẹp và sáng chói.
Cô vừa bấm lưu thì nghe thấy giọng nói trầm thấp gợi cảm của Phó Thời Lẫm vang lên: “Đến rồi.”
Chương 24
NGÔI SAO RỰC RỠ, TƯƠI ĐẸP VÀ SÁNG CHÓI
Tần Khả Khả không nghĩ nhiều về câu này, cứ tưởng Giản Thù đang khoe khoang rằng cô ấy đẹp hơn mình, chỉ cười lạnh rồi vào phòng thay đồ bên cạnh đóng sầm cửa lại.
Nụ cười của Giản Thù càng sâu hơn, xịt thêm một chút nước hoa rồi mới cầm túi rời đi.
Bên ngoài đoàn phim, nhân viên công tác vội vàng về đón Giáng sinh nên đã đi gần hết, chỉ còn một chiếc xe việt dã đen đỗ ven đường.
Cửa sổ chỗ ghế lái không đóng, tay trái Phó Thời Lẫm gác lên đó, các ngón tay với khớp xương rõ ràng đang kẹp một điếu thuốc, làn khói mỏng manh bị ánh đèn đường vắng lặng bao phủ rồi nhanh chóng tan biến trong gió.
Giản Thù đi đến, mở cửa chỗ cạnh ghế lái ra, dụi mũi hỏi: “Anh chờ lâu lắm rồi à?”
“Tàm tạm.” Phó Thời Lẫm dời mắt về, dụi tắt thuốc, rồi liếc thoáng cô một cái: “Cô không lạnh sao?”
Giản Thù cạn lời.
Cô ăn diện thế này mà anh chỉ nói mấy chữ như vậy thôi ư.
Giản Thù cài dây an toàn, điều chỉnh tư thế ngồi rồi nhìn anh, nháy mắt hỏi: “Đội trưởng Phó, ngoài lạnh ra thì anh còn thấy gì khác trên người em nữa không?”
Dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, đôi mắt cô gái lúng liếng, long lanh động lòng người, xinh đẹp không sao tả xiết.
Yết hầu Phó Thời Lẫm khe khẽ chuyển động, nhìn sang chỗ khác, lấy chai nước cạnh ghế uống một ngụm.
“Đội trưởng Phó?”
“Cô muốn ăn gì?” Anh đặt chai nước xuống, cất giọng trầm thấp, lạnh nhạt hỏi.
Giản Thù cảm thấy cách chuyển đề tài của anh thật quá gượng gạo. Khóe môi cô kín đáo cong lên: “Em biết một nhà hàng Nhật rất ngon, anh ăn được không?”
Phó Thời Lẫm đáp được.
Sau khi Giản Thù chỉ đường xong, trong xe lại rơi vào yên tĩnh.
Cô cũng không vội tìm chủ đề, mà cúi đầu hý hoáy nghịch điện thoại của mình. Chốc lát sau, điện thoại đặt trên hộp xe của Phó Thời Lẫm rung lên.
Giản Thù cất điện thoại vào, khẽ hắng giọng một tiếng: “Đội trưởng Phó này, hình như anh có tin nhắn kìa. Anh lái xe không tiện xem, để em xem giúp anh nhé.”
Phó Thời Lẫm nhìn thẳng về phía trước, không trả lời.
“Lỡ như có chuyện gì gấp thì sao, để người ta chờ cũng không hay đâu, đúng không?”
Phó Thời Lẫm thờ ơ đáp: “Tùy cô.”
Giản Thù hớn hở cầm điện thoại anh lên, vừa định hỏi mật khẩu thì màn hình đã mở khóa.
Cô mở tin nhắn ra, nhìn thoáng qua: “Là Mục Viễn, anh ấy nói sáng mai anh ấy phải ra ga tàu hỏa một chuyến, mẹ anh ấy đến.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Biết rồi.”
Vừa định trả lại điện thoại cho anh, Giản Thù lại tỏ vẻ như chợt nhớ ra chuyện gì: “Lần trước em nhớ đã kết bạn với anh trên wechat rồi, nhưng chắc anh bận quá nên quên mất. Hay là bây giờ kết bạn lại nhé.”
Giọng điệu của cô rất lơ đãng và thoải mái, cứ như chỉ thuận miệng nhắc tới thôi vậy.
Dứt lời, cô cũng chẳng thèm quan tâm xem anh có đồng ý hay không, lập tức lấy điện thoại của mình ra gửi lời mời, rồi lại cầm điện thoại của Phó Thời Lẫm chọn đồng ý, còn tự nhập tên mình vào phần ghi chú.
Một loạt động tác rất liền mạch lưu loát.
“Đội trưởng Phó, xong rồi đấy.” Giản Thù trả điện thoại cho anh, giọng nói bình thản, thái độ cứ như giải quyết việc công vậy.
Mặc dù cô đã hết sức kiềm nén, nhưng Phó Thời Lẫm vẫn thấy được khoé môi cô cong lên rất nhẹ, như một con mèo hoang nhỏ vừa ăn vụng cá mà còn để lại bằng chứng, chỉ nhìn lướt một cái đã nhận ra rồi.
Một nụ cười nhẹ thoáng qua trong con ngươi đen láy của anh.
Giản Thù ngồi ngay ngắn lại, nhắn một tin cho Mục Viễn: “Thành công rồi.”
Gửi tin nhắn xong, cô thoát khỏi ô trò chuyện đó, mở phần thông tin của Phó Thời Lẫm ra. Khi nhập tên ghi chú, ngón tay cô bỗng khựng lại.
Nếu nhập cả họ tên thì có hơi xa cách, vô hình trung lại kéo giãn khoảng cách ra mất rồi.
Cô ngẫm nghĩ một chút, ngón tay thoăn thoắt gõ ra ba chữ ‘đội trưởng Phó’.
Cuối cùng, cô còn thêm một ngôi sao vào đằng sau tên trên ghi chú. Một ngôi sao rực rỡ, tươi đẹp và sáng chói.
Cô vừa bấm lưu thì nghe thấy giọng nói trầm thấp gợi cảm của Phó Thời Lẫm vang lên: “Đến rồi.”
Chương 24
NGÔI SAO RỰC RỠ, TƯƠI ĐẸP VÀ SÁNG CHÓI
Tần Khả Khả không nghĩ nhiều về câu này, cứ tưởng Giản Thù đang khoe khoang rằng cô ấy đẹp hơn mình, chỉ cười lạnh rồi vào phòng thay đồ bên cạnh đóng sầm cửa lại.
Nụ cười của Giản Thù càng sâu hơn, xịt thêm một chút nước hoa rồi mới cầm túi rời đi.
Bên ngoài đoàn phim, nhân viên công tác vội vàng về đón Giáng sinh nên đã đi gần hết, chỉ còn một chiếc xe việt dã đen đỗ ven đường.
Cửa sổ chỗ ghế lái không đóng, tay trái Phó Thời Lẫm gác lên đó, các ngón tay với khớp xương rõ ràng đang kẹp một điếu thuốc, làn khói mỏng manh bị ánh đèn đường vắng lặng bao phủ rồi nhanh chóng tan biến trong gió.
Giản Thù đi đến, mở cửa chỗ cạnh ghế lái ra, dụi mũi hỏi: “Anh chờ lâu lắm rồi à?”
“Tàm tạm.” Phó Thời Lẫm dời mắt về, dụi tắt thuốc, rồi liếc thoáng cô một cái: “Cô không lạnh sao?”
Giản Thù cạn lời.
Cô ăn diện thế này mà anh chỉ nói mấy chữ như vậy thôi ư.
Giản Thù cài dây an toàn, điều chỉnh tư thế ngồi rồi nhìn anh, nháy mắt hỏi: “Đội trưởng Phó, ngoài lạnh ra thì anh còn thấy gì khác trên người em nữa không?”
Dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, đôi mắt cô gái lúng liếng, long lanh động lòng người, xinh đẹp không sao tả xiết.
Yết hầu Phó Thời Lẫm khe khẽ chuyển động, nhìn sang chỗ khác, lấy chai nước cạnh ghế uống một ngụm.
“Đội trưởng Phó?”
“Cô muốn ăn gì?” Anh đặt chai nước xuống, cất giọng trầm thấp, lạnh nhạt hỏi.
Giản Thù cảm thấy cách chuyển đề tài của anh thật quá gượng gạo. Khóe môi cô kín đáo cong lên: “Em biết một nhà hàng Nhật rất ngon, anh ăn được không?”
Phó Thời Lẫm đáp được.
Sau khi Giản Thù chỉ đường xong, trong xe lại rơi vào yên tĩnh.
Cô cũng không vội tìm chủ đề, mà cúi đầu hý hoáy nghịch điện thoại của mình. Chốc lát sau, điện thoại đặt trên hộp xe của Phó Thời Lẫm rung lên.
Giản Thù cất điện thoại vào, khẽ hắng giọng một tiếng: “Đội trưởng Phó này, hình như anh có tin nhắn kìa. Anh lái xe không tiện xem, để em xem giúp anh nhé.”
Phó Thời Lẫm nhìn thẳng về phía trước, không trả lời.
“Lỡ như có chuyện gì gấp thì sao, để người ta chờ cũng không hay đâu, đúng không?”
Phó Thời Lẫm thờ ơ đáp: “Tùy cô.”
Giản Thù hớn hở cầm điện thoại anh lên, vừa định hỏi mật khẩu thì màn hình đã mở khóa.
Cô mở tin nhắn ra, nhìn thoáng qua: “Là Mục Viễn, anh ấy nói sáng mai anh ấy phải ra ga tàu hỏa một chuyến, mẹ anh ấy đến.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Biết rồi.”
Vừa định trả lại điện thoại cho anh, Giản Thù lại tỏ vẻ như chợt nhớ ra chuyện gì: “Lần trước em nhớ đã kết bạn với anh trên wechat rồi, nhưng chắc anh bận quá nên quên mất. Hay là bây giờ kết bạn lại nhé.”
Giọng điệu của cô rất lơ đãng và thoải mái, cứ như chỉ thuận miệng nhắc tới thôi vậy.
Dứt lời, cô cũng chẳng thèm quan tâm xem anh có đồng ý hay không, lập tức lấy điện thoại của mình ra gửi lời mời, rồi lại cầm điện thoại của Phó Thời Lẫm chọn đồng ý, còn tự nhập tên mình vào phần ghi chú.
Một loạt động tác rất liền mạch lưu loát.
“Đội trưởng Phó, xong rồi đấy.” Giản Thù trả điện thoại cho anh, giọng nói bình thản, thái độ cứ như giải quyết việc công vậy.
Mặc dù cô đã hết sức kiềm nén, nhưng Phó Thời Lẫm vẫn thấy được khoé môi cô cong lên rất nhẹ, như một con mèo hoang nhỏ vừa ăn vụng cá mà còn để lại bằng chứng, chỉ nhìn lướt một cái đã nhận ra rồi.
Một nụ cười nhẹ thoáng qua trong con ngươi đen láy của anh.
Giản Thù ngồi ngay ngắn lại, nhắn một tin cho Mục Viễn: “Thành công rồi.”
Gửi tin nhắn xong, cô thoát khỏi ô trò chuyện đó, mở phần thông tin của Phó Thời Lẫm ra. Khi nhập tên ghi chú, ngón tay cô bỗng khựng lại.
Nếu nhập cả họ tên thì có hơi xa cách, vô hình trung lại kéo giãn khoảng cách ra mất rồi.
Cô ngẫm nghĩ một chút, ngón tay thoăn thoắt gõ ra ba chữ ‘đội trưởng Phó’.
Cuối cùng, cô còn thêm một ngôi sao vào đằng sau tên trên ghi chú. Một ngôi sao rực rỡ, tươi đẹp và sáng chói.
Cô vừa bấm lưu thì nghe thấy giọng nói trầm thấp gợi cảm của Phó Thời Lẫm vang lên: “Đến rồi.”