ANH ĐẾN CÙNG ÁNH SAO TRỜI

Chương 29

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ, ANH CỨ NHƯ VẬY SẼ RẤT DỄ SỐNG CÔ ĐỘC CẢ ĐỜI ĐẤY

Nghe cô nói vậy, Mạnh Viễn còn chưa kịp trả lời gì thì đã thấy một bóng người ở cách đó không xa đang bước về phía này.

Dĩ nhiên là Giản Thù cũng nhìn thấy. Cô đứng dậy nói: “Tôi về trước đây.”

Cô vốn định chờ Mạnh Viễn viết xong bản kiểm điểm rồi mới về, nhưng nếu Phó Thời Lẫm đã đến, thì cô cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.

Trong khoảnh khắc lướt qua nhau, bước chân của cô không hề dừng lại dù chỉ một chút, càng không nở nụ cười giả tạo để ngụy trang như ban ngày.

Phó Thời Lẫm bước thêm hai bước mới chậm rãi đứng lại, quay đầu nhìn theo hướng mà cô rời đi. Dưới bóng đêm lạnh lùng bao phủ, không nhìn rõ được trong lòng anh đang có cảm xúc gì.

Mạnh Viễn chép miệng, thử lên tiếng thăm dò: “Đội trưởng Phó, anh không muốn giải thích với Giản Thù một chút sao?”

Phó Thời Lẫm không nhìn theo cô nữa, giọng điệu vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước: “Giải thích cái gì?”

“Hình như cô ấy hiểu lầm thành anh phạt em vì cô ấy rồi...”

Phó Thời Lẫm nói: “Kết quả như nhau cả.”

Mạnh Viễn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng. Đội trưởng Phó, anh cứ như vậy sẽ rất dễ sống cô độc cả đời đấy.

“Mai tôi tới thành phố B một chuyến, cậu tiếp tục nán lại đoàn phim mấy ngày, nhớ đưa Giản Thù về nhà.”

“Vụ án ở thành phố B không phải có tổ chuyên án điều tra rồi sao?”

Phó Thời Lẫm ừ một tiếng: “Tôi đi xem thế nào, có rất nhiều chi tiết cần phải thẩm tra đối chiếu.”

Nói đến việc này, Mạnh Viễn cũng phấn chấn hơn hẳn, tò mò hỏi: “Đội trưởng Phó, anh là người phụ trách vụ án năm xưa, về thông tin của người duy nhất sống sót đó, chắc anh biết rất nhiều đúng không?”

Phó Thời Lẫm vừa lật bản kiểm điểm mà cậu ta viết, giọng nói rất bình thản không có chút dao động nào: “Chuyện không nên biết thì đừng hỏi.”

“Em nghe nói ở thành phố B đã có mấy bên truyền thông nắm được tin tức, nhưng không biết vì sao mà bị ém lại, không tung ra. Xem ra ngoại trừ phía cảnh sát chúng ta thì vẫn còn có người khác muốn bảo vệ người còn sống kia. Hơn nữa, lai lịch của kẻ đó cũng khá lớn...”

Phó Thời Lẫm ném trả bản kiểm điểm lại cho cậu ta: “Phần còn lại, lúc nào có thời gian thì viết cho xong đi.”

Mạnh Viễn nhận lấy, vỗ trán một cái, sau đó mới chậm chạp nhớ ra, hỏi: “Đội trưởng ơi, không phải anh đang cố tình làm cho Giản Thù xem đấy chứ?”

Phó Thời Lẫm không trả lời, xoay người rời đi.

Mạnh Viễn cào cào tóc, rốt cuộc là hai người này đang làm trò gì vậy?

...

Sau khi về đến nhà, Giản Thù càng nghĩ càng tức giận. Cô lấy điện thoại mở khung chat với anh ra, bực bội gõ tin nhắn cành cạch. Nhưng suy nghĩ một lúc, cô lại xóa đi, gõ một dòng khác.

Cứ như vậy vài lần, cuối cùng cô đành bỏ cuộc. Làm như vậy chẳng khác nào tự chuốc nhục vào người.

Cô liếm răng, đổi tên anh thành “Tên xấu xa” xong thì trong lòng mới thoải mái hơn một chút. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Đến đây thôi thì đến đây thôi! Cô mà còn chủ động tìm anh, cô sẽ là con cún!

Vài ngày sau, Giản Thù chỉ tập trung vào việc đóng phim của mình, mỗi lúc Mạnh Viễn tìm cô, cô đều cố gắng né tránh cậu ta.

Cho đến ngày thứ ba, Mạnh Viễn mới chợt nhận thức được, kinh ngạc nhìn cô: “Đội trưởng Phó đi công tác ở thành phố B rồi, cô không biết sao?”

Giản Thù mặt thản nhiên: “Anh ấy đâu có nghĩa vụ phải báo cáo với tôi, làm sao mà tôi biết được.”

“Ồ, thế à, tôi còn tưởng là bề ngoài cô tỏ vẻ giận dỗi với anh ấy, thật ra sau lưng lại lén chú ý đến anh ấy cơ.”

Giản Thù... á khẩu

Cô hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì với tôi?”

Suýt chút nữa Mạnh Viễn quên mất, vội vàng nói: “Đêm nay là giao thừa, rất đông người, đồn cảnh sát không đủ nhân lực nên điều tôi sang hỗ trợ tuần tra, tối nay không thể đưa cô về nhà được, cô nhớ cẩn thận nhé...”

Giản Thù nghi hoặc: “Anh đưa tôi về nhà bao giờ?”

Lúc này Mạnh Viễn mới nhận ra là mình nói hớ rồi, cũng không tiện giấu diếm nữa, gãi đầu gãi tai ngượng ngùng nói: “Là do đội trưởng Phó dặn đấy. Anh ấy bảo tôi mỗi ngày phải nhìn thấy cô về đến nhà an toàn rồi mới được đi. Mấy hôm trước không phải cô luôn tránh tôi sao, nên tôi chỉ có thể lén đi theo sau xe của cô thôi.”

Giản Thù hơi sửng sốt, Phó Thời Lẫm ư?

Chương 29

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ, ANH CỨ NHƯ VẬY SẼ RẤT DỄ SỐNG CÔ ĐỘC CẢ ĐỜI ĐẤY

Nghe cô nói vậy, Mạnh Viễn còn chưa kịp trả lời gì thì đã thấy một bóng người ở cách đó không xa đang bước về phía này.

Dĩ nhiên là Giản Thù cũng nhìn thấy. Cô đứng dậy nói: “Tôi về trước đây.”

Cô vốn định chờ Mạnh Viễn viết xong bản kiểm điểm rồi mới về, nhưng nếu Phó Thời Lẫm đã đến, thì cô cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.

Trong khoảnh khắc lướt qua nhau, bước chân của cô không hề dừng lại dù chỉ một chút, càng không nở nụ cười giả tạo để ngụy trang như ban ngày.

Phó Thời Lẫm bước thêm hai bước mới chậm rãi đứng lại, quay đầu nhìn theo hướng mà cô rời đi. Dưới bóng đêm lạnh lùng bao phủ, không nhìn rõ được trong lòng anh đang có cảm xúc gì.

Mạnh Viễn chép miệng, thử lên tiếng thăm dò: “Đội trưởng Phó, anh không muốn giải thích với Giản Thù một chút sao?”

Phó Thời Lẫm không nhìn theo cô nữa, giọng điệu vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước: “Giải thích cái gì?”

“Hình như cô ấy hiểu lầm thành anh phạt em vì cô ấy rồi...”

Phó Thời Lẫm nói: “Kết quả như nhau cả.”

Mạnh Viễn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng. Đội trưởng Phó, anh cứ như vậy sẽ rất dễ sống cô độc cả đời đấy.

“Mai tôi tới thành phố B một chuyến, cậu tiếp tục nán lại đoàn phim mấy ngày, nhớ đưa Giản Thù về nhà.”

“Vụ án ở thành phố B không phải có tổ chuyên án điều tra rồi sao?”

Phó Thời Lẫm ừ một tiếng: “Tôi đi xem thế nào, có rất nhiều chi tiết cần phải thẩm tra đối chiếu.”

Nói đến việc này, Mạnh Viễn cũng phấn chấn hơn hẳn, tò mò hỏi: “Đội trưởng Phó, anh là người phụ trách vụ án năm xưa, về thông tin của người duy nhất sống sót đó, chắc anh biết rất nhiều đúng không?”

Phó Thời Lẫm vừa lật bản kiểm điểm mà cậu ta viết, giọng nói rất bình thản không có chút dao động nào: “Chuyện không nên biết thì đừng hỏi.”

“Em nghe nói ở thành phố B đã có mấy bên truyền thông nắm được tin tức, nhưng không biết vì sao mà bị ém lại, không tung ra. Xem ra ngoại trừ phía cảnh sát chúng ta thì vẫn còn có người khác muốn bảo vệ người còn sống kia. Hơn nữa, lai lịch của kẻ đó cũng khá lớn...”

Phó Thời Lẫm ném trả bản kiểm điểm lại cho cậu ta: “Phần còn lại, lúc nào có thời gian thì viết cho xong đi.”

Mạnh Viễn nhận lấy, vỗ trán một cái, sau đó mới chậm chạp nhớ ra, hỏi: “Đội trưởng ơi, không phải anh đang cố tình làm cho Giản Thù xem đấy chứ?”

Phó Thời Lẫm không trả lời, xoay người rời đi.

Mạnh Viễn cào cào tóc, rốt cuộc là hai người này đang làm trò gì vậy?

...

Sau khi về đến nhà, Giản Thù càng nghĩ càng tức giận. Cô lấy điện thoại mở khung chat với anh ra, bực bội gõ tin nhắn cành cạch. Nhưng suy nghĩ một lúc, cô lại xóa đi, gõ một dòng khác.

Cứ như vậy vài lần, cuối cùng cô đành bỏ cuộc. Làm như vậy chẳng khác nào tự chuốc nhục vào người.

Cô liếm răng, đổi tên anh thành “Tên xấu xa” xong thì trong lòng mới thoải mái hơn một chút. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Đến đây thôi thì đến đây thôi! Cô mà còn chủ động tìm anh, cô sẽ là con cún!

Vài ngày sau, Giản Thù chỉ tập trung vào việc đóng phim của mình, mỗi lúc Mạnh Viễn tìm cô, cô đều cố gắng né tránh cậu ta.

Cho đến ngày thứ ba, Mạnh Viễn mới chợt nhận thức được, kinh ngạc nhìn cô: “Đội trưởng Phó đi công tác ở thành phố B rồi, cô không biết sao?”

Giản Thù mặt thản nhiên: “Anh ấy đâu có nghĩa vụ phải báo cáo với tôi, làm sao mà tôi biết được.”

“Ồ, thế à, tôi còn tưởng là bề ngoài cô tỏ vẻ giận dỗi với anh ấy, thật ra sau lưng lại lén chú ý đến anh ấy cơ.”

Giản Thù... á khẩu

Cô hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì với tôi?”

Suýt chút nữa Mạnh Viễn quên mất, vội vàng nói: “Đêm nay là giao thừa, rất đông người, đồn cảnh sát không đủ nhân lực nên điều tôi sang hỗ trợ tuần tra, tối nay không thể đưa cô về nhà được, cô nhớ cẩn thận nhé...”

Giản Thù nghi hoặc: “Anh đưa tôi về nhà bao giờ?”

Lúc này Mạnh Viễn mới nhận ra là mình nói hớ rồi, cũng không tiện giấu diếm nữa, gãi đầu gãi tai ngượng ngùng nói: “Là do đội trưởng Phó dặn đấy. Anh ấy bảo tôi mỗi ngày phải nhìn thấy cô về đến nhà an toàn rồi mới được đi. Mấy hôm trước không phải cô luôn tránh tôi sao, nên tôi chỉ có thể lén đi theo sau xe của cô thôi.”

Giản Thù hơi sửng sốt, Phó Thời Lẫm ư?

Chương 29

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ, ANH CỨ NHƯ VẬY SẼ RẤT DỄ SỐNG CÔ ĐỘC CẢ ĐỜI ĐẤY

Nghe cô nói vậy, Mạnh Viễn còn chưa kịp trả lời gì thì đã thấy một bóng người ở cách đó không xa đang bước về phía này.

Dĩ nhiên là Giản Thù cũng nhìn thấy. Cô đứng dậy nói: “Tôi về trước đây.”

Cô vốn định chờ Mạnh Viễn viết xong bản kiểm điểm rồi mới về, nhưng nếu Phó Thời Lẫm đã đến, thì cô cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.

Trong khoảnh khắc lướt qua nhau, bước chân của cô không hề dừng lại dù chỉ một chút, càng không nở nụ cười giả tạo để ngụy trang như ban ngày.

Phó Thời Lẫm bước thêm hai bước mới chậm rãi đứng lại, quay đầu nhìn theo hướng mà cô rời đi. Dưới bóng đêm lạnh lùng bao phủ, không nhìn rõ được trong lòng anh đang có cảm xúc gì.

Mạnh Viễn chép miệng, thử lên tiếng thăm dò: “Đội trưởng Phó, anh không muốn giải thích với Giản Thù một chút sao?”

Phó Thời Lẫm không nhìn theo cô nữa, giọng điệu vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước: “Giải thích cái gì?”

“Hình như cô ấy hiểu lầm thành anh phạt em vì cô ấy rồi...”

Phó Thời Lẫm nói: “Kết quả như nhau cả.”

Mạnh Viễn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng. Đội trưởng Phó, anh cứ như vậy sẽ rất dễ sống cô độc cả đời đấy.

“Mai tôi tới thành phố B một chuyến, cậu tiếp tục nán lại đoàn phim mấy ngày, nhớ đưa Giản Thù về nhà.”

“Vụ án ở thành phố B không phải có tổ chuyên án điều tra rồi sao?”

Phó Thời Lẫm ừ một tiếng: “Tôi đi xem thế nào, có rất nhiều chi tiết cần phải thẩm tra đối chiếu.”

Nói đến việc này, Mạnh Viễn cũng phấn chấn hơn hẳn, tò mò hỏi: “Đội trưởng Phó, anh là người phụ trách vụ án năm xưa, về thông tin của người duy nhất sống sót đó, chắc anh biết rất nhiều đúng không?”

Phó Thời Lẫm vừa lật bản kiểm điểm mà cậu ta viết, giọng nói rất bình thản không có chút dao động nào: “Chuyện không nên biết thì đừng hỏi.”

“Em nghe nói ở thành phố B đã có mấy bên truyền thông nắm được tin tức, nhưng không biết vì sao mà bị ém lại, không tung ra. Xem ra ngoại trừ phía cảnh sát chúng ta thì vẫn còn có người khác muốn bảo vệ người còn sống kia. Hơn nữa, lai lịch của kẻ đó cũng khá lớn...”

Phó Thời Lẫm ném trả bản kiểm điểm lại cho cậu ta: “Phần còn lại, lúc nào có thời gian thì viết cho xong đi.”

Mạnh Viễn nhận lấy, vỗ trán một cái, sau đó mới chậm chạp nhớ ra, hỏi: “Đội trưởng ơi, không phải anh đang cố tình làm cho Giản Thù xem đấy chứ?”

Phó Thời Lẫm không trả lời, xoay người rời đi.

Mạnh Viễn cào cào tóc, rốt cuộc là hai người này đang làm trò gì vậy?

...

Sau khi về đến nhà, Giản Thù càng nghĩ càng tức giận. Cô lấy điện thoại mở khung chat với anh ra, bực bội gõ tin nhắn cành cạch. Nhưng suy nghĩ một lúc, cô lại xóa đi, gõ một dòng khác.

Cứ như vậy vài lần, cuối cùng cô đành bỏ cuộc. Làm như vậy chẳng khác nào tự chuốc nhục vào người.

Cô liếm răng, đổi tên anh thành “Tên xấu xa” xong thì trong lòng mới thoải mái hơn một chút. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Đến đây thôi thì đến đây thôi! Cô mà còn chủ động tìm anh, cô sẽ là con cún!

Vài ngày sau, Giản Thù chỉ tập trung vào việc đóng phim của mình, mỗi lúc Mạnh Viễn tìm cô, cô đều cố gắng né tránh cậu ta.

Cho đến ngày thứ ba, Mạnh Viễn mới chợt nhận thức được, kinh ngạc nhìn cô: “Đội trưởng Phó đi công tác ở thành phố B rồi, cô không biết sao?”

Giản Thù mặt thản nhiên: “Anh ấy đâu có nghĩa vụ phải báo cáo với tôi, làm sao mà tôi biết được.”

“Ồ, thế à, tôi còn tưởng là bề ngoài cô tỏ vẻ giận dỗi với anh ấy, thật ra sau lưng lại lén chú ý đến anh ấy cơ.”

Giản Thù... á khẩu

Cô hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì với tôi?”

Suýt chút nữa Mạnh Viễn quên mất, vội vàng nói: “Đêm nay là giao thừa, rất đông người, đồn cảnh sát không đủ nhân lực nên điều tôi sang hỗ trợ tuần tra, tối nay không thể đưa cô về nhà được, cô nhớ cẩn thận nhé...”

Giản Thù nghi hoặc: “Anh đưa tôi về nhà bao giờ?”

Lúc này Mạnh Viễn mới nhận ra là mình nói hớ rồi, cũng không tiện giấu diếm nữa, gãi đầu gãi tai ngượng ngùng nói: “Là do đội trưởng Phó dặn đấy. Anh ấy bảo tôi mỗi ngày phải nhìn thấy cô về đến nhà an toàn rồi mới được đi. Mấy hôm trước không phải cô luôn tránh tôi sao, nên tôi chỉ có thể lén đi theo sau xe của cô thôi.”

Giản Thù hơi sửng sốt, Phó Thời Lẫm ư?

Chương 29

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ, ANH CỨ NHƯ VẬY SẼ RẤT DỄ SỐNG CÔ ĐỘC CẢ ĐỜI ĐẤY

Nghe cô nói vậy, Mạnh Viễn còn chưa kịp trả lời gì thì đã thấy một bóng người ở cách đó không xa đang bước về phía này.

Dĩ nhiên là Giản Thù cũng nhìn thấy. Cô đứng dậy nói: “Tôi về trước đây.”

Cô vốn định chờ Mạnh Viễn viết xong bản kiểm điểm rồi mới về, nhưng nếu Phó Thời Lẫm đã đến, thì cô cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.

Trong khoảnh khắc lướt qua nhau, bước chân của cô không hề dừng lại dù chỉ một chút, càng không nở nụ cười giả tạo để ngụy trang như ban ngày.

Phó Thời Lẫm bước thêm hai bước mới chậm rãi đứng lại, quay đầu nhìn theo hướng mà cô rời đi. Dưới bóng đêm lạnh lùng bao phủ, không nhìn rõ được trong lòng anh đang có cảm xúc gì.

Mạnh Viễn chép miệng, thử lên tiếng thăm dò: “Đội trưởng Phó, anh không muốn giải thích với Giản Thù một chút sao?”

Phó Thời Lẫm không nhìn theo cô nữa, giọng điệu vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước: “Giải thích cái gì?”

“Hình như cô ấy hiểu lầm thành anh phạt em vì cô ấy rồi...”

Phó Thời Lẫm nói: “Kết quả như nhau cả.”

Mạnh Viễn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng. Đội trưởng Phó, anh cứ như vậy sẽ rất dễ sống cô độc cả đời đấy.

“Mai tôi tới thành phố B một chuyến, cậu tiếp tục nán lại đoàn phim mấy ngày, nhớ đưa Giản Thù về nhà.”

“Vụ án ở thành phố B không phải có tổ chuyên án điều tra rồi sao?”

Phó Thời Lẫm ừ một tiếng: “Tôi đi xem thế nào, có rất nhiều chi tiết cần phải thẩm tra đối chiếu.”

Nói đến việc này, Mạnh Viễn cũng phấn chấn hơn hẳn, tò mò hỏi: “Đội trưởng Phó, anh là người phụ trách vụ án năm xưa, về thông tin của người duy nhất sống sót đó, chắc anh biết rất nhiều đúng không?”

Phó Thời Lẫm vừa lật bản kiểm điểm mà cậu ta viết, giọng nói rất bình thản không có chút dao động nào: “Chuyện không nên biết thì đừng hỏi.”

“Em nghe nói ở thành phố B đã có mấy bên truyền thông nắm được tin tức, nhưng không biết vì sao mà bị ém lại, không tung ra. Xem ra ngoại trừ phía cảnh sát chúng ta thì vẫn còn có người khác muốn bảo vệ người còn sống kia. Hơn nữa, lai lịch của kẻ đó cũng khá lớn...”

Phó Thời Lẫm ném trả bản kiểm điểm lại cho cậu ta: “Phần còn lại, lúc nào có thời gian thì viết cho xong đi.”

Mạnh Viễn nhận lấy, vỗ trán một cái, sau đó mới chậm chạp nhớ ra, hỏi: “Đội trưởng ơi, không phải anh đang cố tình làm cho Giản Thù xem đấy chứ?”

Phó Thời Lẫm không trả lời, xoay người rời đi.

Mạnh Viễn cào cào tóc, rốt cuộc là hai người này đang làm trò gì vậy?

...

Sau khi về đến nhà, Giản Thù càng nghĩ càng tức giận. Cô lấy điện thoại mở khung chat với anh ra, bực bội gõ tin nhắn cành cạch. Nhưng suy nghĩ một lúc, cô lại xóa đi, gõ một dòng khác.

Cứ như vậy vài lần, cuối cùng cô đành bỏ cuộc. Làm như vậy chẳng khác nào tự chuốc nhục vào người.

Cô liếm răng, đổi tên anh thành “Tên xấu xa” xong thì trong lòng mới thoải mái hơn một chút. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Đến đây thôi thì đến đây thôi! Cô mà còn chủ động tìm anh, cô sẽ là con cún!

Vài ngày sau, Giản Thù chỉ tập trung vào việc đóng phim của mình, mỗi lúc Mạnh Viễn tìm cô, cô đều cố gắng né tránh cậu ta.

Cho đến ngày thứ ba, Mạnh Viễn mới chợt nhận thức được, kinh ngạc nhìn cô: “Đội trưởng Phó đi công tác ở thành phố B rồi, cô không biết sao?”

Giản Thù mặt thản nhiên: “Anh ấy đâu có nghĩa vụ phải báo cáo với tôi, làm sao mà tôi biết được.”

“Ồ, thế à, tôi còn tưởng là bề ngoài cô tỏ vẻ giận dỗi với anh ấy, thật ra sau lưng lại lén chú ý đến anh ấy cơ.”

Giản Thù... á khẩu

Cô hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì với tôi?”

Suýt chút nữa Mạnh Viễn quên mất, vội vàng nói: “Đêm nay là giao thừa, rất đông người, đồn cảnh sát không đủ nhân lực nên điều tôi sang hỗ trợ tuần tra, tối nay không thể đưa cô về nhà được, cô nhớ cẩn thận nhé...”

Giản Thù nghi hoặc: “Anh đưa tôi về nhà bao giờ?”

Lúc này Mạnh Viễn mới nhận ra là mình nói hớ rồi, cũng không tiện giấu diếm nữa, gãi đầu gãi tai ngượng ngùng nói: “Là do đội trưởng Phó dặn đấy. Anh ấy bảo tôi mỗi ngày phải nhìn thấy cô về đến nhà an toàn rồi mới được đi. Mấy hôm trước không phải cô luôn tránh tôi sao, nên tôi chỉ có thể lén đi theo sau xe của cô thôi.”

Giản Thù hơi sửng sốt, Phó Thời Lẫm ư?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi