Chương 33
XEM RA CÔ NHÓC NÀY VẪN CÒN DỖI ANH VÌ LỜI NÓI LẦN TRƯỚC
Nửa đêm còn lại, Giản Thù nằm trên giường Phó Thời Lẫm, mùi hương đặc thù chỉ thuộc về riêng anh cứ quanh quẩn ở chóp mũi.
Không có tiếng nhạc ồn ào, cũng không còn những cơn ác mộng mười năm như một kia nữa.
Giấc ngủ hôm nay của cô, say đến lạ kỳ.
Trên ban công, Phó Thời Lẫm hút hết nửa bao thuốc còn lại mới đẩy cửa bước vào phòng khách.
Trên tờ lịch dán trên vách tường, ngày hôm qua được khoanh một vòng tròn màu đỏ.
Phó Thời Lẫm đút một tay vào túi quần, nhìn về phía phòng ngủ, đôi mắt đen láy hơi trầm xuống.
May mà anh trở về kịp.
…
Dù chỉ ngủ chưa đến bốn tiếng nhưng Giản Thù vẫn cảm thấy rất dễ chịu sảng khoái. Cô vừa vén chăn ra bước xuống giường đã ngửi thấy mùi hương truyền tới từ phòng bếp.
Nhóc con đang đứng ở cửa bếp nhìn Phó Thời Lẫm chằm chằm, thấy Giản Thù bước ra, nó liền sủa “gâu gâu” rồi chạy tới trước mặt cô.
Giản Thù khom người ôm nó vào lòng, khẽ cong môi nhìn bóng lưng cao lớn lạnh lùng đứng trong phòng bếp, cảm thấy buổi sáng ngày hôm nay quá tuyệt vời.
Cô đứng nhìn một lúc mới nói: “Đội trưởng Phó, cũng không còn sớm nữa, em về trước đây…”
Phó Thời Lẫm bê khay quay người lại, nói: “Ăn cơm xong tôi đưa em đi.”
“Nhưng em phải qua nhà trước để thay quần áo, còn đưa nhóc con này về nữa.”
“Không phải trong đoàn phim của em cũng có quần áo sao?” Phó Thời Lẫm đặt khay đồ ăn sáng lên bàn ăn, nhìn tên nhóc con trong lòng cô, hững hờ nói: “Em có thể để tạm nó ở đây.”
Nụ cười trên môi Giản Thù còn chưa kịp nở rộ đã nghe anh nói tiếp: “Tối đến đón sau.”
Cô im lặng trong phút chốc, nhìn anh cười nói: “Thế vẫn không được, tối hôm qua đã làm phiền anh nhiều rồi. Bọn em đi trước nhé, cảm ơn anh.”
Nói rồi cô xoay người đi ra cửa, ngay cả một lời hẹn gặp lại cũng không có.
Mãi tới khi tiếng đóng cửa truyền tới, Phó Thời Lẫm mới chống tay xuống bàn, đôi mắt đen hơi nheo lại, liếm nhẹ cánh môi mỏng của mình.
Xem ra cô nhóc này vẫn còn dỗi anh vì lời nói lần trước.
Phó Thời Lẫm cầm áo khoác, nhanh chóng bước theo cô ra ngoài.
Sáng sớm xe cộ rất ít, di động của Giản Thù lại không biết đêm qua vứt đâu mất rồi. Cô đứng ở ven đường một lúc lâu vẫn không thấy chiếc taxi nào đi qua.
Cô còn chưa kịp hối hận vì sự kích động ban nãy của mình, thì một chiếc xe việt dã màu đen đã chậm rãi dừng lại trước mặt.
Giản Thù chớp mắt nhìn, lúc này mà nói không vui thì rõ là nói dối rồi.
WebTru yenOn linez . com
Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Phó Thời Lẫm như bị sương sớm phủ quanh, không một chút nhiệt độ. Khóe môi khẽ mấp máy, chỉ nói hai từ: “Lên xe.”
Giản Thù vui vẻ mở cửa ngồi vào. Làm người phải biết tiến biết lùi đúng lúc đúng chỗ.
Ban nãy cô đã tỏ vẻ không muốn làm phiền anh nhưng Phó Thời Lẫm vẫn đuổi theo. Điều này chứng tỏ anh đã ngầm thừa nhận, câu nói “Chỉ đến đây thôi” của anh lần trước không tính nữa.
Về đến dưới khu nhà, Giản Thù ôm nhóc con ra khỏi xe: “Anh chờ em một chút nhé, em sẽ xuống nhanh thôi.”
Nói rồi cô chạy như bay vào trong chung cư.
Phó Thời Lẫm hạ thấp cửa kính, châm một điếu thuốc ngậm trên môi, bỗng nhiên nhớ tới sắc mặt của Giản Thù lúc che gió cho anh tối qua. Anh bất chợt phì cười, rốt cuộc mình đang làm cái gì vậy?
Giản Thù chẳng qua cũng chỉ là một cô bé con mà thôi, nào đã phân biệt được rõ ràng giữa thích và dựa dẫm. Thế nên cô mới có thể bất chấp tất cả, cắm đầu xông tới như thế.
Phó Thời Lẫm khẽ gẩy tàn thuốc, ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt.
Giản Thù dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo, còn chẳng thèm trang điểm, chỉ thoa ít kem dưỡng đã chạy vội ra ngoài.
Cả quá trình từ lúc lên tầng cho đến khi đi xuống chẳng vượt quá năm phút đồng hồ.
Lúc mở cửa xe cô vẫn còn hơi thở dốc: “Em xong rồi, đi thôi.”
Phó Thời Lẫm tắt thuốc, lấy hai miếng bánh mì từ trong hộp đựng đồ của xe đưa cho cô: “Cạnh chỗ em ngồi có nước.”
Giản Thù thắt dây an toàn, tò mò hỏi: “Bình thường anh cũng mang mấy thứ này sao?”
“Thi thoảng đi làm nhiệm vụ không có thời gian dùng bữa thì ăn cái này.”
Chương 33
XEM RA CÔ NHÓC NÀY VẪN CÒN DỖI ANH VÌ LỜI NÓI LẦN TRƯỚC
Nửa đêm còn lại, Giản Thù nằm trên giường Phó Thời Lẫm, mùi hương đặc thù chỉ thuộc về riêng anh cứ quanh quẩn ở chóp mũi.
Không có tiếng nhạc ồn ào, cũng không còn những cơn ác mộng mười năm như một kia nữa.
Giấc ngủ hôm nay của cô, say đến lạ kỳ.
Trên ban công, Phó Thời Lẫm hút hết nửa bao thuốc còn lại mới đẩy cửa bước vào phòng khách.
Trên tờ lịch dán trên vách tường, ngày hôm qua được khoanh một vòng tròn màu đỏ.
Phó Thời Lẫm đút một tay vào túi quần, nhìn về phía phòng ngủ, đôi mắt đen láy hơi trầm xuống.
May mà anh trở về kịp.
…
Dù chỉ ngủ chưa đến bốn tiếng nhưng Giản Thù vẫn cảm thấy rất dễ chịu sảng khoái. Cô vừa vén chăn ra bước xuống giường đã ngửi thấy mùi hương truyền tới từ phòng bếp.
Nhóc con đang đứng ở cửa bếp nhìn Phó Thời Lẫm chằm chằm, thấy Giản Thù bước ra, nó liền sủa “gâu gâu” rồi chạy tới trước mặt cô.
Giản Thù khom người ôm nó vào lòng, khẽ cong môi nhìn bóng lưng cao lớn lạnh lùng đứng trong phòng bếp, cảm thấy buổi sáng ngày hôm nay quá tuyệt vời.
Cô đứng nhìn một lúc mới nói: “Đội trưởng Phó, cũng không còn sớm nữa, em về trước đây…”
Phó Thời Lẫm bê khay quay người lại, nói: “Ăn cơm xong tôi đưa em đi.”
“Nhưng em phải qua nhà trước để thay quần áo, còn đưa nhóc con này về nữa.”
“Không phải trong đoàn phim của em cũng có quần áo sao?” Phó Thời Lẫm đặt khay đồ ăn sáng lên bàn ăn, nhìn tên nhóc con trong lòng cô, hững hờ nói: “Em có thể để tạm nó ở đây.”
Nụ cười trên môi Giản Thù còn chưa kịp nở rộ đã nghe anh nói tiếp: “Tối đến đón sau.”
Cô im lặng trong phút chốc, nhìn anh cười nói: “Thế vẫn không được, tối hôm qua đã làm phiền anh nhiều rồi. Bọn em đi trước nhé, cảm ơn anh.”
Nói rồi cô xoay người đi ra cửa, ngay cả một lời hẹn gặp lại cũng không có.
Mãi tới khi tiếng đóng cửa truyền tới, Phó Thời Lẫm mới chống tay xuống bàn, đôi mắt đen hơi nheo lại, liếm nhẹ cánh môi mỏng của mình.
Xem ra cô nhóc này vẫn còn dỗi anh vì lời nói lần trước.
Phó Thời Lẫm cầm áo khoác, nhanh chóng bước theo cô ra ngoài.
Sáng sớm xe cộ rất ít, di động của Giản Thù lại không biết đêm qua vứt đâu mất rồi. Cô đứng ở ven đường một lúc lâu vẫn không thấy chiếc taxi nào đi qua.
Cô còn chưa kịp hối hận vì sự kích động ban nãy của mình, thì một chiếc xe việt dã màu đen đã chậm rãi dừng lại trước mặt.
Giản Thù chớp mắt nhìn, lúc này mà nói không vui thì rõ là nói dối rồi.
WebTru yenOn linez . com
Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Phó Thời Lẫm như bị sương sớm phủ quanh, không một chút nhiệt độ. Khóe môi khẽ mấp máy, chỉ nói hai từ: “Lên xe.”
Giản Thù vui vẻ mở cửa ngồi vào. Làm người phải biết tiến biết lùi đúng lúc đúng chỗ.
Ban nãy cô đã tỏ vẻ không muốn làm phiền anh nhưng Phó Thời Lẫm vẫn đuổi theo. Điều này chứng tỏ anh đã ngầm thừa nhận, câu nói “Chỉ đến đây thôi” của anh lần trước không tính nữa.
Về đến dưới khu nhà, Giản Thù ôm nhóc con ra khỏi xe: “Anh chờ em một chút nhé, em sẽ xuống nhanh thôi.”
Nói rồi cô chạy như bay vào trong chung cư.
Phó Thời Lẫm hạ thấp cửa kính, châm một điếu thuốc ngậm trên môi, bỗng nhiên nhớ tới sắc mặt của Giản Thù lúc che gió cho anh tối qua. Anh bất chợt phì cười, rốt cuộc mình đang làm cái gì vậy?
Giản Thù chẳng qua cũng chỉ là một cô bé con mà thôi, nào đã phân biệt được rõ ràng giữa thích và dựa dẫm. Thế nên cô mới có thể bất chấp tất cả, cắm đầu xông tới như thế.
Phó Thời Lẫm khẽ gẩy tàn thuốc, ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt.
Giản Thù dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo, còn chẳng thèm trang điểm, chỉ thoa ít kem dưỡng đã chạy vội ra ngoài.
Cả quá trình từ lúc lên tầng cho đến khi đi xuống chẳng vượt quá năm phút đồng hồ.
Lúc mở cửa xe cô vẫn còn hơi thở dốc: “Em xong rồi, đi thôi.”
Phó Thời Lẫm tắt thuốc, lấy hai miếng bánh mì từ trong hộp đựng đồ của xe đưa cho cô: “Cạnh chỗ em ngồi có nước.”
Giản Thù thắt dây an toàn, tò mò hỏi: “Bình thường anh cũng mang mấy thứ này sao?”
“Thi thoảng đi làm nhiệm vụ không có thời gian dùng bữa thì ăn cái này.”
Chương 33
XEM RA CÔ NHÓC NÀY VẪN CÒN DỖI ANH VÌ LỜI NÓI LẦN TRƯỚC
Nửa đêm còn lại, Giản Thù nằm trên giường Phó Thời Lẫm, mùi hương đặc thù chỉ thuộc về riêng anh cứ quanh quẩn ở chóp mũi.
Không có tiếng nhạc ồn ào, cũng không còn những cơn ác mộng mười năm như một kia nữa.
Giấc ngủ hôm nay của cô, say đến lạ kỳ.
Trên ban công, Phó Thời Lẫm hút hết nửa bao thuốc còn lại mới đẩy cửa bước vào phòng khách.
Trên tờ lịch dán trên vách tường, ngày hôm qua được khoanh một vòng tròn màu đỏ.
Phó Thời Lẫm đút một tay vào túi quần, nhìn về phía phòng ngủ, đôi mắt đen láy hơi trầm xuống.
May mà anh trở về kịp.
…
Dù chỉ ngủ chưa đến bốn tiếng nhưng Giản Thù vẫn cảm thấy rất dễ chịu sảng khoái. Cô vừa vén chăn ra bước xuống giường đã ngửi thấy mùi hương truyền tới từ phòng bếp.
Nhóc con đang đứng ở cửa bếp nhìn Phó Thời Lẫm chằm chằm, thấy Giản Thù bước ra, nó liền sủa “gâu gâu” rồi chạy tới trước mặt cô.
Giản Thù khom người ôm nó vào lòng, khẽ cong môi nhìn bóng lưng cao lớn lạnh lùng đứng trong phòng bếp, cảm thấy buổi sáng ngày hôm nay quá tuyệt vời.
Cô đứng nhìn một lúc mới nói: “Đội trưởng Phó, cũng không còn sớm nữa, em về trước đây…”
Phó Thời Lẫm bê khay quay người lại, nói: “Ăn cơm xong tôi đưa em đi.”
“Nhưng em phải qua nhà trước để thay quần áo, còn đưa nhóc con này về nữa.”
“Không phải trong đoàn phim của em cũng có quần áo sao?” Phó Thời Lẫm đặt khay đồ ăn sáng lên bàn ăn, nhìn tên nhóc con trong lòng cô, hững hờ nói: “Em có thể để tạm nó ở đây.”
Nụ cười trên môi Giản Thù còn chưa kịp nở rộ đã nghe anh nói tiếp: “Tối đến đón sau.”
Cô im lặng trong phút chốc, nhìn anh cười nói: “Thế vẫn không được, tối hôm qua đã làm phiền anh nhiều rồi. Bọn em đi trước nhé, cảm ơn anh.”
Nói rồi cô xoay người đi ra cửa, ngay cả một lời hẹn gặp lại cũng không có.
Mãi tới khi tiếng đóng cửa truyền tới, Phó Thời Lẫm mới chống tay xuống bàn, đôi mắt đen hơi nheo lại, liếm nhẹ cánh môi mỏng của mình.
Xem ra cô nhóc này vẫn còn dỗi anh vì lời nói lần trước.
Phó Thời Lẫm cầm áo khoác, nhanh chóng bước theo cô ra ngoài.
Sáng sớm xe cộ rất ít, di động của Giản Thù lại không biết đêm qua vứt đâu mất rồi. Cô đứng ở ven đường một lúc lâu vẫn không thấy chiếc taxi nào đi qua.
Cô còn chưa kịp hối hận vì sự kích động ban nãy của mình, thì một chiếc xe việt dã màu đen đã chậm rãi dừng lại trước mặt.
Giản Thù chớp mắt nhìn, lúc này mà nói không vui thì rõ là nói dối rồi.
WebTru yenOn linez . com
Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Phó Thời Lẫm như bị sương sớm phủ quanh, không một chút nhiệt độ. Khóe môi khẽ mấp máy, chỉ nói hai từ: “Lên xe.”
Giản Thù vui vẻ mở cửa ngồi vào. Làm người phải biết tiến biết lùi đúng lúc đúng chỗ.
Ban nãy cô đã tỏ vẻ không muốn làm phiền anh nhưng Phó Thời Lẫm vẫn đuổi theo. Điều này chứng tỏ anh đã ngầm thừa nhận, câu nói “Chỉ đến đây thôi” của anh lần trước không tính nữa.
Về đến dưới khu nhà, Giản Thù ôm nhóc con ra khỏi xe: “Anh chờ em một chút nhé, em sẽ xuống nhanh thôi.”
Nói rồi cô chạy như bay vào trong chung cư.
Phó Thời Lẫm hạ thấp cửa kính, châm một điếu thuốc ngậm trên môi, bỗng nhiên nhớ tới sắc mặt của Giản Thù lúc che gió cho anh tối qua. Anh bất chợt phì cười, rốt cuộc mình đang làm cái gì vậy?
Giản Thù chẳng qua cũng chỉ là một cô bé con mà thôi, nào đã phân biệt được rõ ràng giữa thích và dựa dẫm. Thế nên cô mới có thể bất chấp tất cả, cắm đầu xông tới như thế.
Phó Thời Lẫm khẽ gẩy tàn thuốc, ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt.
Giản Thù dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo, còn chẳng thèm trang điểm, chỉ thoa ít kem dưỡng đã chạy vội ra ngoài.
Cả quá trình từ lúc lên tầng cho đến khi đi xuống chẳng vượt quá năm phút đồng hồ.
Lúc mở cửa xe cô vẫn còn hơi thở dốc: “Em xong rồi, đi thôi.”
Phó Thời Lẫm tắt thuốc, lấy hai miếng bánh mì từ trong hộp đựng đồ của xe đưa cho cô: “Cạnh chỗ em ngồi có nước.”
Giản Thù thắt dây an toàn, tò mò hỏi: “Bình thường anh cũng mang mấy thứ này sao?”
“Thi thoảng đi làm nhiệm vụ không có thời gian dùng bữa thì ăn cái này.”
Chương 33
XEM RA CÔ NHÓC NÀY VẪN CÒN DỖI ANH VÌ LỜI NÓI LẦN TRƯỚC
Nửa đêm còn lại, Giản Thù nằm trên giường Phó Thời Lẫm, mùi hương đặc thù chỉ thuộc về riêng anh cứ quanh quẩn ở chóp mũi.
Không có tiếng nhạc ồn ào, cũng không còn những cơn ác mộng mười năm như một kia nữa.
Giấc ngủ hôm nay của cô, say đến lạ kỳ.
Trên ban công, Phó Thời Lẫm hút hết nửa bao thuốc còn lại mới đẩy cửa bước vào phòng khách.
Trên tờ lịch dán trên vách tường, ngày hôm qua được khoanh một vòng tròn màu đỏ.
Phó Thời Lẫm đút một tay vào túi quần, nhìn về phía phòng ngủ, đôi mắt đen láy hơi trầm xuống.
May mà anh trở về kịp.
…
Dù chỉ ngủ chưa đến bốn tiếng nhưng Giản Thù vẫn cảm thấy rất dễ chịu sảng khoái. Cô vừa vén chăn ra bước xuống giường đã ngửi thấy mùi hương truyền tới từ phòng bếp.
Nhóc con đang đứng ở cửa bếp nhìn Phó Thời Lẫm chằm chằm, thấy Giản Thù bước ra, nó liền sủa “gâu gâu” rồi chạy tới trước mặt cô.
Giản Thù khom người ôm nó vào lòng, khẽ cong môi nhìn bóng lưng cao lớn lạnh lùng đứng trong phòng bếp, cảm thấy buổi sáng ngày hôm nay quá tuyệt vời.
Cô đứng nhìn một lúc mới nói: “Đội trưởng Phó, cũng không còn sớm nữa, em về trước đây…”
Phó Thời Lẫm bê khay quay người lại, nói: “Ăn cơm xong tôi đưa em đi.”
“Nhưng em phải qua nhà trước để thay quần áo, còn đưa nhóc con này về nữa.”
“Không phải trong đoàn phim của em cũng có quần áo sao?” Phó Thời Lẫm đặt khay đồ ăn sáng lên bàn ăn, nhìn tên nhóc con trong lòng cô, hững hờ nói: “Em có thể để tạm nó ở đây.”
Nụ cười trên môi Giản Thù còn chưa kịp nở rộ đã nghe anh nói tiếp: “Tối đến đón sau.”
Cô im lặng trong phút chốc, nhìn anh cười nói: “Thế vẫn không được, tối hôm qua đã làm phiền anh nhiều rồi. Bọn em đi trước nhé, cảm ơn anh.”
Nói rồi cô xoay người đi ra cửa, ngay cả một lời hẹn gặp lại cũng không có.
Mãi tới khi tiếng đóng cửa truyền tới, Phó Thời Lẫm mới chống tay xuống bàn, đôi mắt đen hơi nheo lại, liếm nhẹ cánh môi mỏng của mình.
Xem ra cô nhóc này vẫn còn dỗi anh vì lời nói lần trước.
Phó Thời Lẫm cầm áo khoác, nhanh chóng bước theo cô ra ngoài.
Sáng sớm xe cộ rất ít, di động của Giản Thù lại không biết đêm qua vứt đâu mất rồi. Cô đứng ở ven đường một lúc lâu vẫn không thấy chiếc taxi nào đi qua.
Cô còn chưa kịp hối hận vì sự kích động ban nãy của mình, thì một chiếc xe việt dã màu đen đã chậm rãi dừng lại trước mặt.
Giản Thù chớp mắt nhìn, lúc này mà nói không vui thì rõ là nói dối rồi.
WebTru yenOn linez . com
Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Phó Thời Lẫm như bị sương sớm phủ quanh, không một chút nhiệt độ. Khóe môi khẽ mấp máy, chỉ nói hai từ: “Lên xe.”
Giản Thù vui vẻ mở cửa ngồi vào. Làm người phải biết tiến biết lùi đúng lúc đúng chỗ.
Ban nãy cô đã tỏ vẻ không muốn làm phiền anh nhưng Phó Thời Lẫm vẫn đuổi theo. Điều này chứng tỏ anh đã ngầm thừa nhận, câu nói “Chỉ đến đây thôi” của anh lần trước không tính nữa.
Về đến dưới khu nhà, Giản Thù ôm nhóc con ra khỏi xe: “Anh chờ em một chút nhé, em sẽ xuống nhanh thôi.”
Nói rồi cô chạy như bay vào trong chung cư.
Phó Thời Lẫm hạ thấp cửa kính, châm một điếu thuốc ngậm trên môi, bỗng nhiên nhớ tới sắc mặt của Giản Thù lúc che gió cho anh tối qua. Anh bất chợt phì cười, rốt cuộc mình đang làm cái gì vậy?
Giản Thù chẳng qua cũng chỉ là một cô bé con mà thôi, nào đã phân biệt được rõ ràng giữa thích và dựa dẫm. Thế nên cô mới có thể bất chấp tất cả, cắm đầu xông tới như thế.
Phó Thời Lẫm khẽ gẩy tàn thuốc, ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt.
Giản Thù dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo, còn chẳng thèm trang điểm, chỉ thoa ít kem dưỡng đã chạy vội ra ngoài.
Cả quá trình từ lúc lên tầng cho đến khi đi xuống chẳng vượt quá năm phút đồng hồ.
Lúc mở cửa xe cô vẫn còn hơi thở dốc: “Em xong rồi, đi thôi.”
Phó Thời Lẫm tắt thuốc, lấy hai miếng bánh mì từ trong hộp đựng đồ của xe đưa cho cô: “Cạnh chỗ em ngồi có nước.”
Giản Thù thắt dây an toàn, tò mò hỏi: “Bình thường anh cũng mang mấy thứ này sao?”
“Thi thoảng đi làm nhiệm vụ không có thời gian dùng bữa thì ăn cái này.”