ANH ĐẾN CÙNG ÁNH SAO TRỜI

Chương 47

‘THÍCH’ ANH LÀ BẦU NHIỆT HUYẾT ĐỦ ĐỂ GIÚP EM VƯỢT SUỐI BĂNG ĐÈO, CHỈ VÌ MUỐN CHẠY VỀ PHÍA ANH

Chín giờ tối, Phó Thời Lẫm từ trong đội quay về nhà. Vừa ra khỏi thang máy, anh đã nhìn thấy một bóng người đang ngồi xổm trước cửa nhà, bên cạnh còn đặt một chiếc vali hành lý màu đen.



Phó Thời Lẫm day day thái dương, chậm rãi bước tới.



Bóng râm phủ xuống, Giản Thù ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ đáng thương nhìn anh: “Ở đây có hai con chó nhỏ lang thang không nhà, anh có thể nhận nuôi bọn em không?”



Phó Thời Lẫm cạn lời.



Nhóc con trong lòng Giản Thù thò cái đầu nhỏ ra, vui vẻ sủa hai tiếng với anh cứ như phụ họa lời của cô vậy.



Phó Thời Lẫm cầm chìa khóa mở cửa, đang định lấy dép cho cô thì Giản Thù lại nhỏ giọng nói: “Em có mang theo rồi…”



Lần trước sau khi phát hiện ra ở đây của anh không có dép cho phụ nữ, lúc đi tới đây cô đã cố tình nhét một đôi dép vào trong vali hành lý của mình.



Phó Thời Lẫm rụt tay lại, không nói gì, thản nhiên đi vào trong phòng ngủ.



Giản Thù đặt nhóc con xuống đất, lẳng lặng mở vali ra.





Nhóc con kia chẳng xa lạ gì với nơi này, nhảy nhót khắp nơi rất vui vẻ.



Chưa đến năm phút sau, Phó Thời Lẫm đã đi từ trong phòng ngủ ra, tay lại xách một túi hành lý.



Giản Thù không ngớ ngẩn đến mức cho rằng vừa khéo anh lại phải đi công tác. Cũng vào lúc này, cô mới chậm chạp nhận ra rằng, trong khoảng thời gian vừa rồi, hình như Phó Thời Lẫm luôn dung túng cho cô như vậy.



Rõ ràng anh đã nói rõ là không thích cô, nhưng lại vẫn thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của cô.



Thậm chí, anh còn chẳng cần hỏi nguyên nhân.



Những lời Cố Chiêu nói lúc sáng lại một lần nữa vang lên trong đầu cô.



“Đội trưởng Phó.” Cô gọi anh lại.



Phó Thời Lẫm dừng bước, nói: “Trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ sẽ không tốt cho danh tiếng của em. Trong đội của tôi có ký túc xá.”



Giản Thù nhìn anh chằm chằm, ánh mắt rất thẳng thắn không chút né tránh: “Vì sao anh lại đối xử với em tốt như thế?”



Môi Phó Thời Lẫm hơi mím lại, không nói không rằng.



“Anh cũng cho rằng… em có bệnh sao?” Giản Thù cúi đầu xuống, cơ thể mỏng manh như thể chỉ cần một làn gió cũng có thể thổi bay đi vậy, “Anh cũng cho rằng… em đến với anh là vì sự ỷ lại, vì tìm kiếm cảm giác an toàn, vì lo được lo mất của tương lai ư?”



“Giản Thù à…”



“Thế nên anh đối xử với em tốt như thế, là vì muốn làm tròn chức trách nhiệm vụ của một người cảnh sát phải làm ư?”



Giản Thù ngẩng đầu lên, lại một lần nữa nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt rất cố chấp: “Thế nên, bao nhiêu nhân tố đó gộp lại, mới khiến anh phớt lờ lời tỏ tình của em hết lần này đến lần khác ư? Bởi vì anh không tin em thật lòng thích anh đúng không.”



Đôi mắt đen của Phó Thời Lẫm trầm hẳn xuống. Lần này, anh không né tránh câu hỏi của cô nữa.



Anh nhẹ nhàng hỏi cô: “Giản Thù, em thực sự phân biệt được rõ giữa thích và ỷ lại có gì khác nhau sao?”



“‘Thích’ anh là bầu nhiệt huyết đủ để giúp em vượt suối băng đèo, chỉ vì muốn chạy về phía anh. Ỷ lại là trên cả Thế giới này, trừ anh ra, thì ai khác cũng không thể được. Em không hiểu vì sao các anh cứ muốn tách bạch hai thứ này ra như thế, nhưng đối với em mà nói, người em thích là anh, người em ỷ lại cũng là anh.”



“Nếu năm đó người cứu em là một người khác, em cũng vẫn sẽ thích tôi ư?”



Câu nói này, đã đánh thẳng Giản Thù quay trở về nguyên hình.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Cô hơi sững sờ, nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối đều mang vẻ bình thản không gợn sóng trước mặt mình, thậm chí cô còn không biết phải trả lời như thế nào.



Nếu như người cứu cô, là người khác… thì bọn họ làm sao còn gặp nhau được chứ?!



Phó Thời Lẫm nói: “Giản Thù này, tôi chỉ hy vọng em có thể cân nhắc thật rõ ràng, đừng lãng phí thời gian ở bên tôi.”



Cách một lúc lâu, Giản Thù mới lên tiếng: “Em biết rồi. Anh không cần vào ký túc xá ở đâu, đây vốn là nhà của anh mà. Em mới là khách không mời mà tới.”



Nói xong, cô bế thằng nhóc đang chạy vòng quanh chân mình lên, kéo vali hành lý, quay người đi ra ngoài.



Đối mặt với vấn đề tình cảm, Phó Thời Lẫm lý trí đến đáng sợ, phân tích từng vấn đề vô cùng sâu sắc, rõ ràng.



Có lẽ số kiếp của anh ấy đã định sẵn là sẽ làm FA cả đời rồi!



Giản Thù vừa đi được hai bước, cổ tay lại bị giữ lại.



Giọng nói của anh, nhẹ hơn trước vài phần: “Câu hỏi của em sáng nay, giờ tôi có thể trả lời em rồi.”

Chương 47

‘THÍCH’ ANH LÀ BẦU NHIỆT HUYẾT ĐỦ ĐỂ GIÚP EM VƯỢT SUỐI BĂNG ĐÈO, CHỈ VÌ MUỐN CHẠY VỀ PHÍA ANH

Chín giờ tối, Phó Thời Lẫm từ trong đội quay về nhà. Vừa ra khỏi thang máy, anh đã nhìn thấy một bóng người đang ngồi xổm trước cửa nhà, bên cạnh còn đặt một chiếc vali hành lý màu đen.



Phó Thời Lẫm day day thái dương, chậm rãi bước tới.



Bóng râm phủ xuống, Giản Thù ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ đáng thương nhìn anh: “Ở đây có hai con chó nhỏ lang thang không nhà, anh có thể nhận nuôi bọn em không?”



Phó Thời Lẫm cạn lời.



Nhóc con trong lòng Giản Thù thò cái đầu nhỏ ra, vui vẻ sủa hai tiếng với anh cứ như phụ họa lời của cô vậy.



Phó Thời Lẫm cầm chìa khóa mở cửa, đang định lấy dép cho cô thì Giản Thù lại nhỏ giọng nói: “Em có mang theo rồi…”



Lần trước sau khi phát hiện ra ở đây của anh không có dép cho phụ nữ, lúc đi tới đây cô đã cố tình nhét một đôi dép vào trong vali hành lý của mình.



Phó Thời Lẫm rụt tay lại, không nói gì, thản nhiên đi vào trong phòng ngủ.



Giản Thù đặt nhóc con xuống đất, lẳng lặng mở vali ra.





Nhóc con kia chẳng xa lạ gì với nơi này, nhảy nhót khắp nơi rất vui vẻ.



Chưa đến năm phút sau, Phó Thời Lẫm đã đi từ trong phòng ngủ ra, tay lại xách một túi hành lý.



Giản Thù không ngớ ngẩn đến mức cho rằng vừa khéo anh lại phải đi công tác. Cũng vào lúc này, cô mới chậm chạp nhận ra rằng, trong khoảng thời gian vừa rồi, hình như Phó Thời Lẫm luôn dung túng cho cô như vậy.



Rõ ràng anh đã nói rõ là không thích cô, nhưng lại vẫn thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của cô.



Thậm chí, anh còn chẳng cần hỏi nguyên nhân.



Những lời Cố Chiêu nói lúc sáng lại một lần nữa vang lên trong đầu cô.



“Đội trưởng Phó.” Cô gọi anh lại.



Phó Thời Lẫm dừng bước, nói: “Trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ sẽ không tốt cho danh tiếng của em. Trong đội của tôi có ký túc xá.”



Giản Thù nhìn anh chằm chằm, ánh mắt rất thẳng thắn không chút né tránh: “Vì sao anh lại đối xử với em tốt như thế?”



Môi Phó Thời Lẫm hơi mím lại, không nói không rằng.



“Anh cũng cho rằng… em có bệnh sao?” Giản Thù cúi đầu xuống, cơ thể mỏng manh như thể chỉ cần một làn gió cũng có thể thổi bay đi vậy, “Anh cũng cho rằng… em đến với anh là vì sự ỷ lại, vì tìm kiếm cảm giác an toàn, vì lo được lo mất của tương lai ư?”



“Giản Thù à…”



“Thế nên anh đối xử với em tốt như thế, là vì muốn làm tròn chức trách nhiệm vụ của một người cảnh sát phải làm ư?”



Giản Thù ngẩng đầu lên, lại một lần nữa nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt rất cố chấp: “Thế nên, bao nhiêu nhân tố đó gộp lại, mới khiến anh phớt lờ lời tỏ tình của em hết lần này đến lần khác ư? Bởi vì anh không tin em thật lòng thích anh đúng không.”



Đôi mắt đen của Phó Thời Lẫm trầm hẳn xuống. Lần này, anh không né tránh câu hỏi của cô nữa.



Anh nhẹ nhàng hỏi cô: “Giản Thù, em thực sự phân biệt được rõ giữa thích và ỷ lại có gì khác nhau sao?”



“‘Thích’ anh là bầu nhiệt huyết đủ để giúp em vượt suối băng đèo, chỉ vì muốn chạy về phía anh. Ỷ lại là trên cả Thế giới này, trừ anh ra, thì ai khác cũng không thể được. Em không hiểu vì sao các anh cứ muốn tách bạch hai thứ này ra như thế, nhưng đối với em mà nói, người em thích là anh, người em ỷ lại cũng là anh.”



“Nếu năm đó người cứu em là một người khác, em cũng vẫn sẽ thích tôi ư?”



Câu nói này, đã đánh thẳng Giản Thù quay trở về nguyên hình.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Cô hơi sững sờ, nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối đều mang vẻ bình thản không gợn sóng trước mặt mình, thậm chí cô còn không biết phải trả lời như thế nào.



Nếu như người cứu cô, là người khác… thì bọn họ làm sao còn gặp nhau được chứ?!



Phó Thời Lẫm nói: “Giản Thù này, tôi chỉ hy vọng em có thể cân nhắc thật rõ ràng, đừng lãng phí thời gian ở bên tôi.”



Cách một lúc lâu, Giản Thù mới lên tiếng: “Em biết rồi. Anh không cần vào ký túc xá ở đâu, đây vốn là nhà của anh mà. Em mới là khách không mời mà tới.”



Nói xong, cô bế thằng nhóc đang chạy vòng quanh chân mình lên, kéo vali hành lý, quay người đi ra ngoài.



Đối mặt với vấn đề tình cảm, Phó Thời Lẫm lý trí đến đáng sợ, phân tích từng vấn đề vô cùng sâu sắc, rõ ràng.



Có lẽ số kiếp của anh ấy đã định sẵn là sẽ làm FA cả đời rồi!



Giản Thù vừa đi được hai bước, cổ tay lại bị giữ lại.



Giọng nói của anh, nhẹ hơn trước vài phần: “Câu hỏi của em sáng nay, giờ tôi có thể trả lời em rồi.”

Chương 47

‘THÍCH’ ANH LÀ BẦU NHIỆT HUYẾT ĐỦ ĐỂ GIÚP EM VƯỢT SUỐI BĂNG ĐÈO, CHỈ VÌ MUỐN CHẠY VỀ PHÍA ANH

Chín giờ tối, Phó Thời Lẫm từ trong đội quay về nhà. Vừa ra khỏi thang máy, anh đã nhìn thấy một bóng người đang ngồi xổm trước cửa nhà, bên cạnh còn đặt một chiếc vali hành lý màu đen.



Phó Thời Lẫm day day thái dương, chậm rãi bước tới.



Bóng râm phủ xuống, Giản Thù ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ đáng thương nhìn anh: “Ở đây có hai con chó nhỏ lang thang không nhà, anh có thể nhận nuôi bọn em không?”



Phó Thời Lẫm cạn lời.



Nhóc con trong lòng Giản Thù thò cái đầu nhỏ ra, vui vẻ sủa hai tiếng với anh cứ như phụ họa lời của cô vậy.



Phó Thời Lẫm cầm chìa khóa mở cửa, đang định lấy dép cho cô thì Giản Thù lại nhỏ giọng nói: “Em có mang theo rồi…”



Lần trước sau khi phát hiện ra ở đây của anh không có dép cho phụ nữ, lúc đi tới đây cô đã cố tình nhét một đôi dép vào trong vali hành lý của mình.



Phó Thời Lẫm rụt tay lại, không nói gì, thản nhiên đi vào trong phòng ngủ.



Giản Thù đặt nhóc con xuống đất, lẳng lặng mở vali ra.





Nhóc con kia chẳng xa lạ gì với nơi này, nhảy nhót khắp nơi rất vui vẻ.



Chưa đến năm phút sau, Phó Thời Lẫm đã đi từ trong phòng ngủ ra, tay lại xách một túi hành lý.



Giản Thù không ngớ ngẩn đến mức cho rằng vừa khéo anh lại phải đi công tác. Cũng vào lúc này, cô mới chậm chạp nhận ra rằng, trong khoảng thời gian vừa rồi, hình như Phó Thời Lẫm luôn dung túng cho cô như vậy.



Rõ ràng anh đã nói rõ là không thích cô, nhưng lại vẫn thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của cô.



Thậm chí, anh còn chẳng cần hỏi nguyên nhân.



Những lời Cố Chiêu nói lúc sáng lại một lần nữa vang lên trong đầu cô.



“Đội trưởng Phó.” Cô gọi anh lại.



Phó Thời Lẫm dừng bước, nói: “Trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ sẽ không tốt cho danh tiếng của em. Trong đội của tôi có ký túc xá.”



Giản Thù nhìn anh chằm chằm, ánh mắt rất thẳng thắn không chút né tránh: “Vì sao anh lại đối xử với em tốt như thế?”



Môi Phó Thời Lẫm hơi mím lại, không nói không rằng.



“Anh cũng cho rằng… em có bệnh sao?” Giản Thù cúi đầu xuống, cơ thể mỏng manh như thể chỉ cần một làn gió cũng có thể thổi bay đi vậy, “Anh cũng cho rằng… em đến với anh là vì sự ỷ lại, vì tìm kiếm cảm giác an toàn, vì lo được lo mất của tương lai ư?”



“Giản Thù à…”



“Thế nên anh đối xử với em tốt như thế, là vì muốn làm tròn chức trách nhiệm vụ của một người cảnh sát phải làm ư?”



Giản Thù ngẩng đầu lên, lại một lần nữa nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt rất cố chấp: “Thế nên, bao nhiêu nhân tố đó gộp lại, mới khiến anh phớt lờ lời tỏ tình của em hết lần này đến lần khác ư? Bởi vì anh không tin em thật lòng thích anh đúng không.”



Đôi mắt đen của Phó Thời Lẫm trầm hẳn xuống. Lần này, anh không né tránh câu hỏi của cô nữa.



Anh nhẹ nhàng hỏi cô: “Giản Thù, em thực sự phân biệt được rõ giữa thích và ỷ lại có gì khác nhau sao?”



“‘Thích’ anh là bầu nhiệt huyết đủ để giúp em vượt suối băng đèo, chỉ vì muốn chạy về phía anh. Ỷ lại là trên cả Thế giới này, trừ anh ra, thì ai khác cũng không thể được. Em không hiểu vì sao các anh cứ muốn tách bạch hai thứ này ra như thế, nhưng đối với em mà nói, người em thích là anh, người em ỷ lại cũng là anh.”



“Nếu năm đó người cứu em là một người khác, em cũng vẫn sẽ thích tôi ư?”



Câu nói này, đã đánh thẳng Giản Thù quay trở về nguyên hình.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Cô hơi sững sờ, nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối đều mang vẻ bình thản không gợn sóng trước mặt mình, thậm chí cô còn không biết phải trả lời như thế nào.



Nếu như người cứu cô, là người khác… thì bọn họ làm sao còn gặp nhau được chứ?!



Phó Thời Lẫm nói: “Giản Thù này, tôi chỉ hy vọng em có thể cân nhắc thật rõ ràng, đừng lãng phí thời gian ở bên tôi.”



Cách một lúc lâu, Giản Thù mới lên tiếng: “Em biết rồi. Anh không cần vào ký túc xá ở đâu, đây vốn là nhà của anh mà. Em mới là khách không mời mà tới.”



Nói xong, cô bế thằng nhóc đang chạy vòng quanh chân mình lên, kéo vali hành lý, quay người đi ra ngoài.



Đối mặt với vấn đề tình cảm, Phó Thời Lẫm lý trí đến đáng sợ, phân tích từng vấn đề vô cùng sâu sắc, rõ ràng.



Có lẽ số kiếp của anh ấy đã định sẵn là sẽ làm FA cả đời rồi!



Giản Thù vừa đi được hai bước, cổ tay lại bị giữ lại.



Giọng nói của anh, nhẹ hơn trước vài phần: “Câu hỏi của em sáng nay, giờ tôi có thể trả lời em rồi.”

Chương 47

‘THÍCH’ ANH LÀ BẦU NHIỆT HUYẾT ĐỦ ĐỂ GIÚP EM VƯỢT SUỐI BĂNG ĐÈO, CHỈ VÌ MUỐN CHẠY VỀ PHÍA ANH

Chín giờ tối, Phó Thời Lẫm từ trong đội quay về nhà. Vừa ra khỏi thang máy, anh đã nhìn thấy một bóng người đang ngồi xổm trước cửa nhà, bên cạnh còn đặt một chiếc vali hành lý màu đen.



Phó Thời Lẫm day day thái dương, chậm rãi bước tới.



Bóng râm phủ xuống, Giản Thù ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ đáng thương nhìn anh: “Ở đây có hai con chó nhỏ lang thang không nhà, anh có thể nhận nuôi bọn em không?”



Phó Thời Lẫm cạn lời.



Nhóc con trong lòng Giản Thù thò cái đầu nhỏ ra, vui vẻ sủa hai tiếng với anh cứ như phụ họa lời của cô vậy.



Phó Thời Lẫm cầm chìa khóa mở cửa, đang định lấy dép cho cô thì Giản Thù lại nhỏ giọng nói: “Em có mang theo rồi…”



Lần trước sau khi phát hiện ra ở đây của anh không có dép cho phụ nữ, lúc đi tới đây cô đã cố tình nhét một đôi dép vào trong vali hành lý của mình.



Phó Thời Lẫm rụt tay lại, không nói gì, thản nhiên đi vào trong phòng ngủ.



Giản Thù đặt nhóc con xuống đất, lẳng lặng mở vali ra.





Nhóc con kia chẳng xa lạ gì với nơi này, nhảy nhót khắp nơi rất vui vẻ.



Chưa đến năm phút sau, Phó Thời Lẫm đã đi từ trong phòng ngủ ra, tay lại xách một túi hành lý.



Giản Thù không ngớ ngẩn đến mức cho rằng vừa khéo anh lại phải đi công tác. Cũng vào lúc này, cô mới chậm chạp nhận ra rằng, trong khoảng thời gian vừa rồi, hình như Phó Thời Lẫm luôn dung túng cho cô như vậy.



Rõ ràng anh đã nói rõ là không thích cô, nhưng lại vẫn thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của cô.



Thậm chí, anh còn chẳng cần hỏi nguyên nhân.



Những lời Cố Chiêu nói lúc sáng lại một lần nữa vang lên trong đầu cô.



“Đội trưởng Phó.” Cô gọi anh lại.



Phó Thời Lẫm dừng bước, nói: “Trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ sẽ không tốt cho danh tiếng của em. Trong đội của tôi có ký túc xá.”



Giản Thù nhìn anh chằm chằm, ánh mắt rất thẳng thắn không chút né tránh: “Vì sao anh lại đối xử với em tốt như thế?”



Môi Phó Thời Lẫm hơi mím lại, không nói không rằng.



“Anh cũng cho rằng… em có bệnh sao?” Giản Thù cúi đầu xuống, cơ thể mỏng manh như thể chỉ cần một làn gió cũng có thể thổi bay đi vậy, “Anh cũng cho rằng… em đến với anh là vì sự ỷ lại, vì tìm kiếm cảm giác an toàn, vì lo được lo mất của tương lai ư?”



“Giản Thù à…”



“Thế nên anh đối xử với em tốt như thế, là vì muốn làm tròn chức trách nhiệm vụ của một người cảnh sát phải làm ư?”



Giản Thù ngẩng đầu lên, lại một lần nữa nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt rất cố chấp: “Thế nên, bao nhiêu nhân tố đó gộp lại, mới khiến anh phớt lờ lời tỏ tình của em hết lần này đến lần khác ư? Bởi vì anh không tin em thật lòng thích anh đúng không.”



Đôi mắt đen của Phó Thời Lẫm trầm hẳn xuống. Lần này, anh không né tránh câu hỏi của cô nữa.



Anh nhẹ nhàng hỏi cô: “Giản Thù, em thực sự phân biệt được rõ giữa thích và ỷ lại có gì khác nhau sao?”



“‘Thích’ anh là bầu nhiệt huyết đủ để giúp em vượt suối băng đèo, chỉ vì muốn chạy về phía anh. Ỷ lại là trên cả Thế giới này, trừ anh ra, thì ai khác cũng không thể được. Em không hiểu vì sao các anh cứ muốn tách bạch hai thứ này ra như thế, nhưng đối với em mà nói, người em thích là anh, người em ỷ lại cũng là anh.”



“Nếu năm đó người cứu em là một người khác, em cũng vẫn sẽ thích tôi ư?”



Câu nói này, đã đánh thẳng Giản Thù quay trở về nguyên hình.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Cô hơi sững sờ, nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối đều mang vẻ bình thản không gợn sóng trước mặt mình, thậm chí cô còn không biết phải trả lời như thế nào.



Nếu như người cứu cô, là người khác… thì bọn họ làm sao còn gặp nhau được chứ?!



Phó Thời Lẫm nói: “Giản Thù này, tôi chỉ hy vọng em có thể cân nhắc thật rõ ràng, đừng lãng phí thời gian ở bên tôi.”



Cách một lúc lâu, Giản Thù mới lên tiếng: “Em biết rồi. Anh không cần vào ký túc xá ở đâu, đây vốn là nhà của anh mà. Em mới là khách không mời mà tới.”



Nói xong, cô bế thằng nhóc đang chạy vòng quanh chân mình lên, kéo vali hành lý, quay người đi ra ngoài.



Đối mặt với vấn đề tình cảm, Phó Thời Lẫm lý trí đến đáng sợ, phân tích từng vấn đề vô cùng sâu sắc, rõ ràng.



Có lẽ số kiếp của anh ấy đã định sẵn là sẽ làm FA cả đời rồi!



Giản Thù vừa đi được hai bước, cổ tay lại bị giữ lại.



Giọng nói của anh, nhẹ hơn trước vài phần: “Câu hỏi của em sáng nay, giờ tôi có thể trả lời em rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi