ANH ĐẾN CÙNG ÁNH SAO TRỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 7: Cô hơi ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đen trầm tĩnh của một người đàn ông

1591011760375png

1591011762988png




98628png


98628_2png

Mạnh Viễn bảo nhóm đồng nghiệp đi trước, còn cậu ta thì ở lại tìm cùng Giản Thù.



Trong phòng làm việc đang không có án gì, chỉ có một người cảnh sát trực ban, yên tĩnh đến lạ thường.



Mạnh Viễn đi theo sau Giản Thù, hơi ngại ngùng nói: “Cô Giản này, đúng là ngại quá đi mất. Chuyện hôm qua do tôi sai làm ảnh hưởng đến cô, hôm nay đội trưởng Phó cũng đã nghiêm khắc phê bình tôi rồi. À quên nữa, cô đã đi kiểm tra vết thương trên đầu chưa đấy? Để tôi trả tiền thuốc thang cho cô nhé…”



“Không cần đâu, chỉ bị rách da một chút thôi mà.” Giản Thù đứng ở vị trí mà cô ngồi ngày hôm qua, ánh mắt lại nhìn về phía văn phòng cách đó không xa. Trong phòng tối om, không một bóng người. Cô khe khẽ mím môi lại.



“Cô Giản, cô đã tìm thấy đồ chưa?”



Nghe vậy, Giản Thù mới không nhìn về bên đó nữa, giả vờ liếc mắt xuống bên bàn, nói: “Vẫn chưa, chắc là lúc dọn dẹp vệ sinh bị thu đi mất rồi chăng. Thôi vậy, cũng không phải thứ gì quan trọng lắm.”



Cô càng nói như vậy, Mạnh Viễn lại càng cảm thấy ngại hơn: “Hay là thế này đi, lúc nào cô Giản có thời gian, tôi mời cô ăn bữa cơm nhé…”



Giản Thù vô thức muốn từ chối, nhưng lời nói đến bên miệng lại đột ngột xoay chuyển: “Tối nay luôn được không?”



Mạnh Viễn hơi khó xử: “Tối nay chúng tôi có buổi liên hoan, đội trưởng Phó mời. Có điều, nếu hôm nay cô Giản có thời gian, thì tôi từ chối buổi liên hoan kia cũng không sao, xong chuyện tôi nói với đội trưởng Phó một câu là được.”



Giản Thù chợt cong môi lên, đôi mắt xinh đẹp ánh lên nụ cười, xen lẫn cả chút chờ mong: “Các anh ăn gì vậy?”



“Bọn tôi ăn lẩu, mấy hôm nay nhiệt độ hạ xuống thấp quá, ăn lẩu cho ấm người.”



“Tôi thích ăn lẩu lắm! Tôi có thể đi cùng các anh không?”



Mạnh Viễn thoáng do dự một chút rồi thoải mái đồng ý. Đội trưởng Phó trả tiền, cậu ta xin lỗi, tuyệt thế còn gì.



Lúc đi trên đường, Giản Thù thuận miệng hỏi một câu sao vừa rồi không nhìn thấy đội trưởng Phó, Mạnh Viễn giải thích rằng hôm nay đội trưởng Phó nghỉ phép, anh ấy sẽ tới thẳng địa điểm tụ tập luôn.



Ở quán lẩu.



Mấy người đồng nghiệp đều không ngờ Mạnh Viễn lại đưa một người đẹp tới đây, ai nấy đều bắt đầu hô hào ầm ĩ. Mạnh Viễn nạt không cho bọn họ quấy nhiễu nữa, sau đó mới ngại ngùng nói với Giản Thù: “Cô Giản đừng để ý nhé, họ toàn thích trêu thích đùa vậy đấy.”



Giản Thù thoải mái mỉm cười: “Không sao.”



Mạnh Viễn hỏi: “Đội trưởng Phó vẫn chưa tới à?!”



Có người đáp: “Anh ấy đang trên đường rồi. Giờ đang tắc đường, chắc cũng sắp tới rồi đấy.”



Phó Thời Lẫm còn chưa tới, bọn họ cộng thêm Giản Thù nữa, tổng cộng là bảy người. Tất cả đều thi nhau dịch ra nhường chỗ cho Giản Thù, bảo cô ấy ngồi xuống cạnh mình, nhưng đều bị Mạnh Viễn dùng lý do ‘có ý đồ xấu’ để từ chối.



Bản thân Mạnh Viễn cũng ngại để cho một cô gái xinh đẹp nhường này ngồi cạnh mình, nhưng cũng không thể khiến Giản Thù bị hoảng sợ vì mấy tên khốn cứ hau háu như tám trăm năm chưa nhìn thấy người đẹp kia được, bèn thuận thế xếp cho cô ở vị trí đang trống.



Giản Thù mỉm cười đồng ý. Vừa ngồi xuống, cô đã nghe thấy có người nói: “Đội trưởng Phó đến rồi.”



Sau đó, người đàn ông kia khe khẽ ừ một tiếng, hơi khựng lại ở bên cạnh cô mất một thoáng rồi mới ngồi xuống.



Giản Thù chỉ cảm thấy hơi thở đàn ông cực kỳ mạnh mẽ như bao phủ lấy toàn thân cô, mùi hương bạc hà thanh thanh pha lẫn với mùi khói thuốc, len lỏi vào trong mũi.



Cô hơi ngước mắt lên, đối diện thẳng với đôi mắt đen láy trầm tĩnh của người đàn ông kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi