ANH ĐẾN CÙNG SAO ĐÊM

93: Em Như Nào Tôi Cũng Ưng:


Trước mắt cô là hai chiếc giường bệnh.

Một là giường của Thanh Thanh đang ngất lịm với cái chân bó bột.

Giường còn lại là của một nữ sinh bị bao bọc toàn thân đang thở qua ống dưỡng khí.

Song cô biết đó chính là Hà Đồng - tiền bối từng thân của cô.
" Chị Hà Đồng…em xin lỗi… " Tần Nhiệm run rẩy trước từng hơi thở của Hà Đồng.

Cô cho rằng chính mình là người đã gián tiếp đẩy tiền bối vào con đường tội lỗi này.
Hóa ra từ khi Tần Nhiệm vào trường thì Hà Đồng mới trở thành đối tượng bắt nạt của Đổng Uyên.

Đổng Uyên thông đồng với lũ du côn ở trường mà hùa vào đánh đập hành hạ chị.

Đối phương phải chịu những trận no đòn vì làm bạn với cô hồi cấp hai.
Điện thoại của Tần Nhiệm bỗng dưng lại có thông báo trở lại.

Mạch tâm trạng đã bị phá nên cô đành bỏ ra bên ngoài xem.

Tin nhắn của Hàn Linh Nhật.

Nội dung của nó thật quá đỗi bất ngờ:
" Tôi cho rằng mình nên nói cái này với cậu.

Thật ra những bài đăng ẩn danh đó đều do tôi đăng cả.

Hà Đồng hoàn toàn không có lỗi gì.

Tất cả là do tôi đã mượn tay hai người làm loạn.

Thế nên đừng cảm thấy tội lỗi.


Hãy coi như tôi cầu xin cậu lần cuối cùng.

Hãy chuyển trường đi.

Nơi này không xứng với người tốt như cậu đâu.

"
Lòng cô giờ đang hỗn loạn với cả mớ cảm xúc.

Tức giận cũng có, phẫn uất cũng có mà buồn thương cũng có.

Song cô vừa nhận ra được cái gì đó nên lập tức bấm máy gọi điện cho Linh Nhật.

Thứ cô nhận được chỉ là tiếng tổng đài.
" Haiz…làm sao bây giờ… "
" Sao thế? Em bị đau ở đâu à? "
Vương Chí Thần xuất hiện từ cầu thang rồi đi lại chỗ cô.

Những vết băng bó trên người anh làm cô thấy lo lắng tột độ.
" Anh sao thế…cả người xây xát hết rồi… "
Đáp lại sự lo lắng chỉ là một cái mỉm cười.

Anh xoa xoa đầu cô:
" Đừng lo.

Tôi chỉ bị xe tông trên đường đến đây thôi.

Công nhận em giảm cân rồi nhỉ? Lúc đó tôi thấy không nặng mấy… "
Tần Nhiệm cười bối rối: " Xe tông á… Em vẫn ăn uống điều độ lắm mà.

Anh nói thế làm em sợ nha…"
" Em không muốn xuống cân hả? Nhiều người muốn xuống mà không được đó.

"
" Em không muốn xuống cân chút nào! Chị Băng Băng nói em phải được 48 cân mới đẹp… "
" Không sao.

Em như nào tôi cũng ưng.

Đặc biệt là khi nãy.

Nhìn em đánh thằng kia được lắm.

Tôi rất thích.

"
Vương Chí Thần khẽ vuốt nhẹ một lọn tóc nhỏ của cô.

Tần Nhiệm thoáng nở nụ cười đáp lại anh.

Mặt cô bỗng hiện ra vẻ lo lắng.
" Suýt nữa tôi quên.

Vấn đề của em là gì? "
" Em không biết có nên nói ở đây không…"
" Được rồi.

Chúng ta ra bên ngoài hít thở xíu đi.

Có hơi gió đó.

Em chịu được không? "
" Dạ.

"
Tần Nhiệm gật đầu rồi dìu Chí Thần vào tromg thang máy.

Hai người họ nhanh chóng xuống đến khu tập luyện ngoài trời lộng gió của bệnh viện trong đêm tối mù.
" Thật ra…em có một người bạn.

Anh biết đó…bạn đó cũng bị bắt nạt giống em.

Rồi cậu ấy và chị Hà Đồng đã lên kế hoạch đốt trường… Song rốt cuộc từ đầu chí cuối chỉ có mỗi Hà Đồng.

Thế còn Hàn Linh Nhật đâu…? Em thấy rất lo lắng cho cậu ấy.

Nhỡ đâu cậu ấy lại bị… "
Giọng cô có hơi run khi nói đến gần cuối.

Quả thực Linh Nhật chẳng hề đến trường vào ngày hôm đó.

Ở nhà chắc chắn cũng không.

Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu và đang làm gì? Mọi chuyện diễn ra có đúng như cậu ấy muốn?
Điều cô sợ nhất chính là Hàn Linh Nhật bí bố mình bắt được rồi hành hạ.

Chết người cũng là trường hợp hoàn toàn khả thi.
Vương Chí Thần trầm ngâm một lúc.

Có lẽ anh còn vài chuyện cần xác minh với bản thân nên chưa đáp lại.

Tần Nhiệm biết điều đó song cô vẫn bày tỏ.

Cô biết ý kiến của mình sẽ luôn được lắng nghe khi người bên cạnh là anh.
" Để tôi thử bảo người ta tìm giúp em.

"
" Dạ…? " Tần Nhiệm ngỡ ngàng nhìn sang.
" Tôi có quan hệ rộng mà.


Sẽ sớm tìm ra cô bạn đó của em thôi.

Đừng lo.

Song em có thể kể lại cái vụ đốt trường không? Rốt cuộc khi tôi bỏ học thì chúng đã làm gì với em? Chúng là những ai? "
Ánh mắt của Chí Thần trở nên sắc bén, biểu cảm giọng nói cũng cứng cáp hơn rất nhiều.

Quả thực anh ta vẫn còn rất quan tâm đến cô.
Nói thực Tần Nhiệm cũng hơi bất ngờ.

Cuối cùng cô thuật lại mọi chuyện cho anh một cách ngắn gọn nhất.

Đây cũng coi như trút bỏ mọi nỗi lòng cuối năm của cô.

Một năm đầy sự mệt mỏi và kiệt quệ.
Đối phương nghe xong hẳn phải cảm thấy khoái chí lắm nên mới cười khúc khích một mình.
" Anh cười cái gì? Bộ anh muốn đốt trường chung với họ đúng không? Em đi guốc trong bụng anh rồi! "
" Haha.

Em nói cũng đúng ý tôi phết.

Mấy cô bạn của em còn ghê gớm hơn tôi tưởng nhiều đấy.

"
" Bớt đùa đi anh…giờ em cần phải về nhà báo cáo với chị Băng Băng… "
" Khỏi cần.

Chị đến nơi rồi đây.

".

Chương 94: Chia Chân Đi Rồi Ta Sẽ An Nhàn Hơn


Lý Băng Băng bất ngờ thò đầu ra từ bụi cây trước mặt khiến Tần Nhiệm giật nảy mình. Đối phương phủi nhẹ cành cây khô trên người rồi chỉnh lại trang phục, ngồi xuống chiếc ghế đối diện hai người họ.


Với con mắt tinh tường của mình thì Băng Băng đã hiểu ra hầu hết mọi chuyện. Suy luận của chị không thể nào sai được. Người mà phóng xe bạt ngàn bán sống bán chết khỏi nhà xe ở tòa chính là anh ta. Có vẻ Tần Nhiệm được cứu bởi hắn. Vì hắn mà Tần Nhiệm mới khác hẳn lúc trước nhiều như nào.


" Chị làm em giật mình đó…sao chị nấp ở trong đó vậy? " Cô thở phào hỏi chị, nhân tiện chìa ra chiếc khăn tay mới toanh.


" Chỉ là muốn làm trò đó như phim 1 lần. Nào ngờ ngồi tê chân kinh khủng. "




Chí Thần im lặng không nói gì. Song ánh mắt anh lại có sự dò xét nơi Lý Băng Băng.


" Chị biết chúng em ở đây từ khi nào thế ạ? Em còn chưa gọi về nhà… "


" Vụ này đầy trên báo và các trang mạng đó. Nhìn phát cũng biết người trong ảnh chính là em. Cả thằng nhóc bên cạnh nữa. Vừa mới xong vụ kiện lớn như thế mà để đám báo đó bắt được cũng không hay đâu. "


" Haha…cảm ơn chị đã nhắc nhở em." Chí Thần vừa đáp vừa nghiến răng ken két. Hẳn anh ta thấy khó chịu khi có ai đó gọi mình là thằng nhóc.


Băng Băng nhìn hai đứa đang ngồi trước mặt bỗng chốc thở dài ngao ngán. Chị ấy vuốt tóc ra sau tâm sự:


" Hai đứa không sao rồi…thật may quá. Nếu hai đứa có mệnh hệ gì thì chị đây sẽ ăn năn hối hận đến cuối đời mất… "


" Em…em xin lỗi vì khiến chị lo lắng như thế. Nhưng chị đừng lo. Em đã dũng cảm và mạnh dạn hơn trước rất nhiều rồi ạ! "


Tần Nhiệm cứng rắn đáp lại chị luật sư. Bạn trai cô đặt tay mình lên đầu cô cười tươi: " Ban nãy em ấy đã rất anh dũng đó chị. Tần Nhiệm đã tát một thằng chảy cả máu mũi luôn. "


Cô hét toáng lên: " Chí Thần! "





" Em nổi nóng gì chứ? Tôi chỉ đang cố giúp em có lí do chứng minh mình mạnh khỏe gan dạ hơn thôi. Nó quá ư là đã mắt luôn. Hahaha. "


Cô xấu hổ đấm nhẹ vào tay đối phương ra vẻ giận dỗi. Chí Thần liền xoa đầu cô cho rối xù nên rồi cười nắc nẻ với nhau.


" Hai đứa. Hai đứa có thể tôn trọng người đối diện là tôi được chứ? " Chị Lý lạnh lùng lên tiếng. Cả hai lập tức nghiêm túc trở lại.


Bấy giờ Băng Băng mới lôi ra một tập hồ sơ mới tinh đưa cho Tần Nhiệm. Cô cầm lấy rồi mở ra đọc thử.


" Hồ sơ học sinh của em… chị định… "


" Chúng ta sẽ chuyển trường vào năm sau. Ngay sau Tết dương em sẽ chuyển đi trường khác. "


" Sao ạ…? " Cô thốt lên đầy ngỡ ngàng. Chí Thần trầm ngâm nhìn vào chúng rồi quay sang chị Lý: " Chị định đưa Tần Nhiệm đi đâu? "


" Cậu đọc trong đó cũng hiểu rồi. Trường cấp tỉnh ở Đông Hoản. Nó vừa thành lập cách đây hai ba năm gì đấy thôi nên đang khuyến khích học sinh nơi khác vào nhập học. Quê mẹ tôi chính là ở đó. "


Bóng đèn trong đầu Băng Băng như vừa được phát sáng. Chị nhanh chóng đứng lên đưa ra lời đề nghị:


" Chí Thần này…tôi thấy bệnh tình của cậu chưa ổn lắm nên nếu ngồi ngoài đây nhiều sẽ bị cảm. Nên vào trong trước thì hơn. Tôi có chuyện muốn nói với Tần Nhiệm. "


Anh ngồi suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu: " Được. "


Sau đó anh quay sang nhìn cô. Cô mỉm cười như thể bảo anh hãy an tâm. Thế là bên ngoài chỉ còn Tần Nhiệm và Lý Băng Băng.


" Sao chị lại muốn cho em chuyển trường ạ…? " Cô hỏi nhưng lòng đã biết câu trả lời.





" Nghe này Tần Nhiệm. Tôi được phân làm người giám hộ pháp lý của em nên tôi có trách nhiệm gần như bố mẹ em vậy. Mỗi ngày đi học của em đều như địa ngục mà giờ tôi mới biết… Thử hỏi xem có áy náy không? Em chịu đựng chúng mà chẳng thèm nói với chị một câu. Đã thế hôm nay chúng còn quá đáng hơn. Ta nên thay đổi môi trường sống khác thôi. Chốn này chẳng muốn em ở lại nữa đâu. "


" Nhưng…có nhất quyết phải làm thế không ạ…? "


" Nhất thiết phải làm thế. " Băng Băng đáp lại chắc nịch.


Tần Nhiệm hết nhìn sang chị lại nhìn xuống tập hồ sơ trong tay mình. Quả thật chuyển trường giờ cũng là điều tốt. Cô cũng chẳng có bạn bè hay người thân nào cần chia ly cả. Hẳn chị Băng Băng sẽ đi với cô rồi.


" Nếu qua đó cũng không khác gì thì sao… "


" Em trai chị bên nước ngoài sắp về rồi. "


Cô ngạc nhiên: " Thật sao…? "


" Đúng thế. Thằng bé cũng sẽ học trường đó nên em chẳng lo bị bắt nạt đâu. Chính em cũng bảo em mạnh mẽ hơn mà? Tất cả những gì em nói ban nãy chỉ là nói dối? "


" Dạ không! Em đúng là đã dứt điểm với lũ đó nhưng… "


Nét mặt cô có chút buồn phiền. Băng Băng khẽ xoa nhẹ đầu Tần Nhiệm rồi cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đó:


" Em còn níu kéo cậu ta đúng không? Vương Chí Thần đó. "


" Ừm…vâng… "


" Thế chia tay cậu ta đi. "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi