ANH ĐẾN TỪ VỰC SÂU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

Máy tính bọc da nặng nề rơi xuống đất, nháy mắt cứu vớt Trần Tiệp khỏi bàn tay ma ngủ, cô giật mình suýt nhảy bắn lên trên ghế.

“Haaa…” Trần Tiệp buồn ngủ ngáp dài, cô gãi đầu nhìn đồng hồ, 5:24.

“Dậy rồi à?”

Trần Tiệp vội quay đầu, sau bàn làm việc là Lý Toản đang đọc hồ sơ ghi chép về vụ án phân xác, gương mặt hắn không nhìn ra vẻ mệt mỏi dù đã thức suốt cả đêm, ngay cả đổ dầu cũng không có, sạch sẽ thoải mái khiến người ta đố kỵ.

“Đội trưởng Lý, anh không ngủ suốt cả đêm luôn đó hả?”

Lý Toản không trả lời, bưng tách trà đậm uống hai hớp, trong đầu toàn là nội dung vụ án.

Thời gian quay lại 3:30 chiều qua.

“Tiếp theo.” Lý Toản lên tiếng: “Phòng điều tra dấu vết hiện trường nói trước đi.”

Đại diện phòng điều tra hiện trường là một kiểm định viên cao cấp, đã có tuổi, ngoại hình bình thường, đeo kính khá dày giống một người nghiên cứu học thuật: “Hiện trường phát hiện án mạng trong một làng đô thị, xung quanh là nhà dân được cải tạo thành chung cư nhỏ, nhà trọ cho thuê, bình thường rất đông người, dấu vết ở hiện trường cơ bản đã bị phá hỏng, không tìm được manh mối hữu dụng.”

“Toàn bộ vật dụng dưới giếng đã được vớt ra, trải qua phân tích xét nghiệm, không phát hiện đồ vật thuộc về người chết. Nói cách khác, có khả năng hung thủ còn giữ quần áo của người chết, cũng có thể đã ném ở nơi xa hiện trường phát hiện vụ án.”

Trần Tiệp lên tiếng: “Nếu tôi là hung thủ thì chắc chắn sẽ ném thật xa, phòng ngừa cảnh sát tra được thân phận nạn nhân.”

Đại diện phòng điều tra hiện trường gật đầu: “Trong các vụ án mạng, hung thủ chia ra xử lý thi thể và quần áo người chết để xóa dấu vết phạm tội, giảm bớt manh mối phá án, phòng ngừa cảnh sát tra được thân phận người chết. Mục đích đúng là cản trở cảnh sát phá án.”

Lão Tăng lên tiếng: “Nhưng cách làm trong tiềm thức của hung thủ lại chứng tỏ hắn quen biết nạn nhân, nhất định có liên hệ.”

Trong các vụ án mạng, đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên chính là người có quan hệ mật thiết với người chết.

Lý Toản: “Không tìm được hoa tai đã mất của nạn nhân?”

Đại diện phòng điều tra hiện trường đáp: “Không có.”

Lý Toản nói tiếp: “Tôi đã đưa cho lão Tăng ví tiền kiểu nữ và mẫu máu, có kết quả xét nghiệm chưa?”

Lần này Chung Học Nho lên tiếng: “Sau khi xét nghiệm, kết quả DNA của mẫu máu và nạn nhân giống nhau. Trên ví tiền có hai dấu vân tay, một cái của nạn nhân, cái còn lại không phải. Chúng tôi đã đối chiếu với kho vân tay, không tìm được vân tay trùng khớp.”

“Chưa có tiền án.” Quý Thành Lĩnh nói.

Hiện trường phát hiện vụ án rất đông người, dấu vết cơ bản đã bị phá hỏng, không có manh mối hữu dụng. Hiện tại không tra được thân phận người chết, không biết hiện trường đầu tiên, ngoại trừ một đống mảnh thi thể thì không tìm được manh mối gì.

“Tìm các vụ báo mất tích trong vòng bốn ngày gần nhất.” Lý Toản nói: “Vương Đang Đang, camera an ninh có manh mối gì không?”

Vương Đang Đang ngồi phía sau Trần Tiệp, không hề có cảm giác tồn tại, cho đến khi bị gọi tên mới thu hút sự chú ý của mọi người. Cậu lên tiếng: “Đội điều tra hiện trường đã lấy băng ghi hình trong vòng 4 ngày của các camera an ninh gắn ở đầu các hẻm 7, 8, 9, 10, 11. Chúng ta tìm được tổng cộng 57 người khả nghi xách túi du lịch đi ngang qua năm con hẻm này.”

“Loại trừ các hoạt động thường xuyên trong thời gian ban ngày đến 12 giờ khuya thì còn lại 13 người khả nghi. Tiếp tục loại trừ người ra vào hẻm số 7, còn tổng cộng 5 người.”

Trần Tiệp hỏi: “Tại sao phải loại trừ hẻm số 7?”

“Vì hẻm số 7 bị chận.” Vương Đang Đang gõ máy tính, trên màn hình lớn xuất hiện một tấm hình con hẻm số 7 bị đồ đạc lung tung chận ngang.

Lý Toản lên tiếng: “Đường cái có thể đi thông các con hẻm, đầu hẻm có gắn camera an ninh. Nhưng giữa mấy căn nhà lầu có ngõ tắt chật hẹp, không có gắn camera. Hung thủ vứt xác xuống giếng cũ chứng tỏ hắn quen thuộc địa hình, đương nhiên sẽ không đi vào con hẻm có camera.”

Vương Đang Đang gật đầu nói tiếp: “Sau khi loại trừ tất cả thì còn 5 người khả nghi. Ngoài ra, camera trong khu nhà trọ cũng không có manh mối hữu dụng.”

Tin tức rất ít, nhưng trong vòng nửa ngày, lại còn không phải là hiện trường án mạng mà phát hiện được những manh mối này cũng coi như nhiều rồi.

Quý Thành Lĩnh phải thừa nhận vụ án này gay go, phương hướng điều tra duy nhất chính là theo dõi 5 người khả nghi kia.

Phòng họp rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím và tiếng bút ghi chép, ai cũng muốn tìm ra hung thủ từ những dấu vết có được.

“Tổng kết một chút.” Lý Toản bỗng lên tiếng.

Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh phát hiện những người khác đều dừng công việc trong tay, tập trung lắng nghe, dường như Lý Toản mở miệng là có thể chỉ cho họ phương hướng tìm kiếm trong sương mù.

“Người chết trú tại làng đô thị Lục Liên, quen biết hung thủ, hung thủ quen thuộc địa hình, có khả năng lớn là cư dân địa phương hoặc khách trọ. Đầu tiên tìm hồ sơ báo án có người mất tích trong vòng bốn ngày gần đây, sau đó thẩm tra hồ sơ mất tích là cư dân Lục Liên. Tiếp theo lưu ý giao dịch thị trường di động secondhand khu Đông Thành trong vòng bốn ngày gần nhất, trọng điểm thẩm tra di động secondhand không rõ lai lịch.”

Những người khác gật đầu, chỉ có Quý Thành Lĩnh hỏi: “Sao lại lưu ý thị trường di động secondhand?”

“Vì trước khi chết, nạn nhân bị cướp.” Lý Toản khép hồ sơ đẩy qua lão Tăng, hắn quay qua nói: “Lão Chung, ném cái ví qua đây.”

Chung Học Nho cầm cái ví đựng trong túi vật chứng ném qua, Lý Toản dễ dàng bắt được đặt xuống bàn, ngón trỏ điểm điểm lên nhãn hiệu trên ví: “Trần Tiệp, nếu là cô, cô có vất cái ví này không?”

Trần Tiệp nhoài người đến gần nhìn nhãn hiệu vàng lóng lánh trên cái ví, lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối sẽ không! Prada, hoàn toàn mới, giá xấp xỉ 1300. Em đựng di động còn sợ nó căng hỏng.”

Lý Toản: “Trong ví tiền có vết hằn di động.”

Trần Tiệp nhún vai: “Rõ ràng hào phóng hơn em.”

Quý Thành Lĩnh không phục hỏi: “Sao anh xác định nạn nhân gặp cướp? Cũng có thể chính hung thủ ném ví tiền.”

Lý Toản: “Nếu là hung thủ, hắn sẽ không sơ suất vất ví tiền dưới thùng rác sau khi đã cẩn thận lấy hết đồ vật có thể chứng minh thân phận của nạn nhân. Cộng thêm vết trầy ở huyệt thái dương nạn nhân, trong ngõ tắt phát hiện vết máu ở độ cao cách mặt đất khoảng 1m5, loại trừ khả năng là vết máu khi vứt xác nhỏ xuống, kiểm tra camera an ninh hẻm 9 và 10, từ 8 giờ tối đến 2 giờ sáng năm ngày trước, hẳn là có thể tìm được chủ nhân cái ví này.”

Vương Đang Đang: “Vâng.”

Trần Tiệp lặng lẽ quay qua lão Tăng phía sau: “Nếu xác định người chết và hung thủ đều ở trong làng đô thị Lục Liên, camera cũng ghi lại 5 người hiềm nghi, vậy tại sao còn tốn công tìm tên ăn cướp?”

“Vì không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào.” Lão Tăng vừa chỉnh sửa lại tài liệu vừa nói: “Có lẽ tên cướp vừa lúc nhìn thấy nạn nhân. Có lẽ 5 người hiềm nghi đều không phải là hung thủ. Có lẽ chúng ta suy đoán sai hướng, nạn nhân và hung thủ không sống ở làng Lục Liên. Có lẽ tên cướp cướp tiền rồi giết người. Trong án hình sự, nhất là án mạng, cô phải đi theo hướng suy đoán có tỉ lệ cao nhất, nhưng cũng không được bỏ qua bất kỳ manh mối không quan trọng nào.”

“Ô!” Trần Tiệp từ từ hiểu ra: “Manh mối ít như vậy, trong thời gian ngắn như vậy mà đội trưởng Lý tổng kết được thông tin hoàn chỉnh… Cũng quá trâu bò.”

Hình như cô đã hơi hiểu đàn chị nói câu kia là có ý gì.

Lão Tăng cười cười: “Làm việc đi.”



Trần Tiệp lên tiếng: “Đội trưởng Lý, hôm qua anh tặng quà cho đội cảnh sát kinh tế bên kia à?”

Chiều hôm qua, sau khi họp xong, Lý Toản xách túi quà quẹo vào cửa đội cảnh sát kinh tế, khi đi ra thì không còn túi quà trên tay.

Lý Toản ngẩng đầu nhìn cô: “Cô đoán xem tôi muốn làm gì?”

“Không tốt lắm đâu…” Trần Tiệp giả vờ từ chối, hai giây sau lập tức bật mode nhiều chuyện: “Có phải lấy lòng người ta trước để người ta hỗ trợ phá án?”

Hắn rút quyển lập trình JAVA bên cạnh, cuốn lại rồi nói: “Nhìn rõ chân tơ kẽ tóc, hoả nhãn kim tinh, không khen cô thì tôi quá keo kiệt rồi.”

Trần Tiệp thẳng lưng, hiên ngang lẫm liệt nói: “Cho em thêm một cơ hội, em có thể đoán được!”

“Nói.”

“Túi quà hôm qua màu đỏ chót, góc trên bên phải có in hoa văn Cố Cung màu vàng. Vừa khéo ba em nghiện thuốc lá, thế nên em biết hoa văn kia là ký hiệu thuốc lá Trung Hoa. Ngoài ra, đáy túi quà lồi ra, trọng lượng thuốc lá sẽ không nặng như vậy, trừ phi bên trong túi còn có rượu. Rượu thuốc lá thành đôi, con cháu song toàn, song hỷ lâm môn, lão đại, anh thấy em nịnh bợ thế nào?”

“Dưới gầm cầu vượt phải chừa một vị trí cho cô mới đúng.”

“Trình độ bình thường, làm người khiêm tốn.” Trần Tiệp khiêm tốn nói: “Anh kiếm việc làm cho đội kinh tế à? Làm giả rượu và thuốc lá?”

Đội hình sự và kinh tế đều thuộc ngành cảnh sát hình sự, đội hình sự xử lý công việc điều tra hình sự, đội kinh tế xử lý các vụ án kinh tế lớn, ví dụ như các vụ làm giả rượu và thuốc lá quy mô đặc biệt lớn.

Lý Toản vỗ tay: “Thông minh.”

Không đợi Trần Tiệp vui sướng, Lý Toản đẩy toàn bộ tài liệu trên bàn qua cho cô: “Đừng phụ lòng kỳ vọng thiết tha của papa với con, trong ngày hôm nay phải xem xong, buổi tối báo cáo. Cố lên, papa coi trọng con.”

Trần Tiệp: “…”

Đây còn là người không hả?

Rầm.

Cửa phòng đội hình sự bị đá văng, Quý Thành Lĩnh vội vã chạy vào, phía sau là Vương Đang Đang và lão Tăng chậm rì rì, ba người đồng loạt đứng trước mặt Lý Toản, dưới mắt là quầng thâm to đùng, huân chương của việc thức suốt đêm.

Quý Thành Lĩnh lên tiếng: “Chúng tôi đã thẩm tra so sánh 5 người khả nghi xuất hiện trong camera, kết quả không ai liên quan đến án mạng.”

Lão Tăng nói tiếp: “Đã điều tra được thân phận của người chết.”

Mọi người nghe vậy lập tức dời sự chú ý đến lão Tăng.

“Hai ngày trước có người đến cục cảnh sát báo án, nói là em gái của cô ta đã mất tích hai ngày. Người mất tích là nữ, tên Tiêu Hoa, 24 tuổi, cao 1m62, cô ta là nhân viên một hộp đêm ở quảng trường Kim Nguyên. Quảng trường Kim Nguyên cách làng đô thị Lục Liên một con đường lớn nên rất nhiều khách trọ ở Lục Liên đều làm việc ở quảng trường.”

Lão Tăng đưa một bản ghi tường trình cho Lý Toản: “Tiêu Hoa ngụ ở một căn nhà lầu trong hẻm 11 làng Lục Liên, là nhà do công ty thuê cho nhân viên.”

Lý Toản hỏi: “Đã đối chiếu DNA chưa?”

“Rồi, kết quả đúng là cùng một người.”

Trên bản tường trình có một tấm hình thẻ 1 tấc Anh (25mm×35mm), cô gái có ngoại hình thanh tú, hai mắt trong veo, bên cạnh là hình chụp cái đầu thối rữa khi giải phẫu tử thi, đối lập quá lớn khiến người ta thổn thức.

Vương Đang Đang yếu ớt nói: “Xem xong băng ghi hình camera từ 8 giờ tối đến 2 giờ sáng của năm ngày trước rồi, tìm thấy một người hiềm nghi cướp bóc. Tầm 11 giờ, một người đàn ông vóc người trung bình đi ngang qua hẻm 10, gã rút đồ đáng giá trong cái ví cướp được của người chết ra, sau đó ném cái ví vào thùng rác nhưng ném hụt, cái ví rơi xuống đất.”

“Đúng rồi, Tiêu Hoa chưa từng xuất hiện trong camera an ninh, có lẽ cô ta đi theo con hẻm không có camera về nhà trọ ở hẻm 11.”

Lý Toản cầm áo khoác mặc vào: “Lập tức xuất phát đi điều tra các mối quan hệ của Tiêu Hoa, trọng điểm là quan hệ nam nữ. Tôi sẽ đến hiện trường phát hiện vụ án và nhà trọ của nạn nhân. Trần Tiệp và “cọng cỏ non bảo bối của tổng cục” điều tra nơi làm việc của nạn nhân. Lão Tăng tiếp tục tìm tên cướp. Vương Đang Đang…”

“Hở?”

“Cậu tiếp tục.”

Vương Đang Đang nghẹo đầu, gục xuống ngủ tiếp.

Lý Toản sấm rền gió cuốn, tốc độ quá nhanh, phân phó xong đã không thấy bóng dáng, lòng bàn chân nhanh như giẫm lên ròng rọc vậy.

Quý Thành Lĩnh – cọng cỏ non bảo bối của tổng cục – tức giận không thôi, Lý Toản chỉ cần vài ba câu là có thể chọc cậu giận sôi lên, nhưng lần nào hắn cũng lao đi quá nhanh, khiến cậu tức mà không có chỗ xả, còn phải nuốt khói thuốc súng xuống bụng.

Càng tức thêm!



Nhà số 7 hẻm 11, nhà trọ của nạn nhân Tiêu Hoa.

Nhà số 7 chật hẹp, không gắn camera an ninh và cửa sắt chống trộm, ai cũng có thể đi vào, độ an toàn rất thấp. Nhưng đa số cho thuê trọn căn ba phòng ngủ hai phòng khách, phổ biến nhất là công ty thuê cho nhân viên hoặc nhiều người cùng thuê, vậy nên khó mà giết người phân xác ở đây, có thể loại trừ.

Lý Toản bước vào một tiệm hoành thánh, hắn ngồi xuống nói: “Cho một tô hoành thánh nhân thịt và ngô, không thêm rau thơm và hành.”



Bà chủ đáp một tiếng: “Cậu chờ một chút.” Sau đó bà vào bếp bận rộn làm việc.

Tiệm hoành thánh đối diện căn nhà số 7, lúc này có hai người đi xuống. Đi trước là một người phụ nữ chừng bốn mươi mấy, mặc áo len đỏ quần ống rộng màu đen, cao chừng 1m5. Người đàn ông từ hành lang bước ra đi theo sau, y đứng cạnh người phụ nữ, do ánh nắng ngược sáng trên đầu nên không thấy rõ dung mạo y, nhưng dáng người rất cao, mặc áo khoác không bâu màu đen, khóa kéo cao, quần cùng màu và giày thể thao.

Chân dài, dáng người tiêu chuẩn.

Xét ngoại hình thì không giống là người ở làng Lục Liên.

Hai người nói chuyện vài câu, sau đó đi về phía tiệm hoành thánh.

Hoành thánh nấu xong được bưng lên, Lý Toản rút khăn lau đũa, hắn chú ý thấy dáng đi của người phụ nữ khá kỳ lạ, giống như bắp chân có cột dụng cụ hỗ trợ đi lại.

Hai người đi vào tiệm, chọn một bàn gần cửa ra vào, ngay đối diện Lý Toản. Từ góc độ của hắn có thể thấy nửa mặt người phụ nữ trung niên và bóng lưng người đàn ông kia.

Giang Hành lên tiếng: “Bà chủ, một tô hoành thánh nhân thịt và ngô, thêm nhiều rau thơm và hành.”

Ngoại tộc.

Lý Toản nuốt viên hoành thánh, khóe mắt liếc qua, chú ý thấy người đàn ông đối diện đặt tay ở mép bàn, tay áo vén lên đến khuỷu tay, làn da trắng nhợt, khác với đa số người da vàng. Ngón tay hơi cong, thon dài rõ ràng, xương cổ tay nhô lên, đường cong mượt mà, trên cổ tay có đeo một sợi dây đỏ bùa hộ mệnh đã cũ, không có bùa mà chỉ có sợi dây đỏ.

Đeo trên cổ tay trắng nhợt trông rất chói mắt.

Bà chủ đứng ở quầy thu tiền đã thấy y vào cửa, vừa nghe y nói lập tức đáp lời: “Được, chúng tôi còn có măng chua nhà làm miễn phí, soái ca có muốn không?”

“Vâng.”

“Ngài chờ một chút.”

Bà chủ lại đi vào bếp, lúc này người phụ nữ trung niên dùng tiếng phổ thông giọng Hồ Nam (nói chung là phát âm không chuẩn) lên tiếng: “Giang tiên sinh có khẩu vị thật nặng, không giống người tỉnh Quảng.”

“Tôi ở phía bắc mấy năm.” Giang Hành giải thích đơn giản, sau đó nói thẳng: “Thím Lâm, tôi không có nhiều thời gian, hôm sau phải lên máy bay rồi. Nếu không có vấn đề thì chúng ta quyết định chuyện này cho xong đi.”

Thím Lâm đáp: “Đương nhiên tôi không có vấn đề gì nhưng tôi phải liên hệ với người bán, người bán không nỡ, muốn suy nghĩ lại. Tôi đã cố gắng nói vào cho ngài, à, giúp ngài ép giá.”

Giang Hành vừa pha tương giấm vừa nói: “Cho tôi thời gian cụ thể.”

Thím Lâm do dự.

Giang Hành không vội, y dùng đũa chậm rãi quấy tương: “Kéo dài không có thành ý thì thôi vậy.”

“Đừng…” Thím Lâm sợ con cá lớn này chạy mất thì sẽ không tìm được tên nào coi tiền như rác nữa, bà vội nói: “Ngày mai! Tôi bảo đảm ngày mai, ngài có thể gặp mặt người bán.”

Giang Hành ngước lên, y cười nói: “Tôi cũng không phải bọn buôn người. Người không đến không sao cả, đồ vật đến là được, dù sao thời buổi này chuyển khoản trả tiền rất tiện lợi.”

Y đảo mắt nhìn quanh bàn, không tìm thấy gia vị vừa miệng, thế là y quay đầu lại, vừa khéo trên bàn của Lý Toản có đầy đủ gia vị.

Giang Hành đứng dậy, thấy người này ăn hoành thánh mà không chấm tương, ngay cả chút giấm chua cũng không thêm vào, y nghĩ người này có khẩu vị thật nhạt.

“Anh bạn, cậu còn dùng gia vị không?”

Lý Toản nghe vậy ngẩng đầu lên, rốt cuộc thấy rõ gương mặt đối phương, quả nhiên là một gương mặt rất xứng với khí chất của y, thậm chí là xuất chúng ngoài tưởng tượng, là kiểu đứng trong đám đông sẽ thành tiêu điểm nổi bần bật.

“Tôi không cần, anh cứ tự nhiên.”

Sau đó hắn nhìn người này lấy hết các loại nước tương, chỉ chừa lại tương và giấm chua, ngay cả một lọ muối hoa tuyết nhỏ cũng không tha, bưng toàn bộ về bàn y, sau đó bắt đầu thêm tương ớt, muối hoa tuyết và một chút tương đậu rang.

* Muối hoa tuyết có nhiều khoáng chất hơn muối thông thường, trải qua 36 bước, nhiệt độ cao bốc hơi lên, kết tinh lại, sản lượng rất ít. Hạt muối giống như hoa tuyết, ăn lâu dài có lợi cho cơ thể.

Đây là biến hoành thánh thành một nồi lẩu.

Lý Toản nghĩ chắc chắn vị giác người này mất cân bằng.

Lúc bà chủ bưng hoành thánh lên cho bàn đối diện thì Lý Toản vừa lúc ăn xong miếng cuối cùng, ngay cả nước canh cũng uống sạch.

Hắn vừa trả tiền xong thì Trần Tiệp gọi đến.

Hắn nghe máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Quý Thành Lĩnh: “Chúng tôi tra được một người có liên quan lớn, chắc chắn gã có liên quan đến cái chết của Tiêu Hoa, tên là Lư Hâm Đạt, quản lý hộp đêm. Vừa nãy gã vừa nhìn thấy thẻ cảnh sát của chúng tôi là lập tức bỏ chạy từ sau bếp, nhìn theo tuyến đường thì có khả năng gã quay về nhà trọ. Gã ngụ ở tầng 12 nhà số 7 hẻm 9.”

“Tôi biết rồi.”

Lý Toản cúp điện thoại, đứng dậy đi đến hẻm 9.

Thím Lâm nhìn toàn bộ quá trình Giang Hành nêm gia vị, gương mặt có phần ngọt ngào kiềm chế không được hơi nhăn lại theo bản năng, nhưng vẫn không biểu hiện quá rõ ràng khiến khách sộp mất mặt, bà cố giữ nguyên khóe miệng, vì thế cơ mặt cứ giật giật.

Giang Hành còn tưởng bà muốn nếm thử, y tự tin nói: “Để tôi giúp thím pha một phần.”

Thím Lâm vội lắc đầu lia lịa: “Không cần không cần, Giang tiên sinh cứ ăn đi, tôi không đói, không đói bụng.”

Giang Hành không để ý, gắp viên hoành thánh chấm đủ loại tương màu sắc, sau đó bỏ vào miệng nếm nếm, mùi vị cũng được.



“Lư Hâm Đạt, tầm 27 tuổi, chiều cao trung bình, gương mặt tuấn tú…” Quý Thành Lĩnh không tin nổi: “Anh ta cúp điện thoại?!”

Trần Tiệp nhận lại di động: “Ờ, tôi thấy mà.”

Quý Thành Lĩnh: “Anh ta làm gì vậy? Lý Toản đang làm cái gì?! Anh ta căn bản chưa từng gặp Lư Hâm Đạt, không thể nghe người ta miêu tả nhận dạng kẻ tình nghi sao hả? Cuồng vọng tự đại, qua loa, nếu người tình nghi chạy mất thì anh ta ăn nói thế nào?”

Trần Tiệp an ủi cậu: “Đội trưởng Lý hơn chúng ta sáu năm kinh nghiệm, chúng ta tin tưởng ảnh là được.”

Trong lý lịch, Lý Toản thực tập chính là đội hình sự cục thành phố, chuyển chính thức đặc biệt sớm nửa năm, không lâu sau bị điều đến phân cục tôi luyện, mài mài dũa dũa thế nào thành phế luôn.

Tiền đồ vốn tốt như vậy.

Có điều dù thanh danh phân cục khó nghe thế nào đi nữa, tốt xấu gì Lý Toản vẫn hơn hai tên gà mờ bọn họ sáu năm kinh nghiệm.

“Phân cục mấy người căn bản không nghĩ phá án! Lười nhác buông thả, qua loa cho xong việc!”

Quý Thành Lĩnh tức giận chỉ trích, thấy vẻ mặt mờ mịt không biết hối cải của Trần Tiệp, cậu tức giận như muốn nổ tung lồng ngực mà không có chỗ xả.

Quý Thành Lĩnh lười nói nhiều, xoay người chạy về phía làng Lục Liên.

Trần Tiệp nhún vai, người mới, thanh niên sức trâu, vẫn là cọng cỏ non mới nhú, kích thích một chút thôi mà, cô hiểu được.



Lý Toản đi đường tắt, đi qua hẻm 11, bị kẹt ở đầu hẻm 10, bình thường ở đây có cửa sắt nhỏ không khóa, hiện tại lại khóa. Cửa sắt nguyên khối không có khe cửa, ngay cả khe nhỏ bằng ngón tay cũng không có, kín mít cao lên tận đà cửa bằng xi măng cao 2m5. Phía trên đà cửa là sân thượng xi măng, hình vuông, cao chừng 3m5, bên dưới không có điểm nào có thể đạp chân.

Tường nhà bên cạnh dán gạch màu gan heo, các khe hở giữa viên gạch vừa cạn vừa nhỏ, không nhét ngón tay vào được.

Nhưng bước chân của Lý Toản không dừng lại, hắn nương theo quán tính vọt tới trước, tay chân bám lên mặt tường, nương theo khe hở giữa các viên gạch tạo ma sát, cả người thoăn thoắt như con báo, nhẹ nhàng, nhanh chóng, chớp mắt đã nhảy tót lên sân tượng.

Lý Toản ba bốn bước đi qua sân thượng, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, chân hơi cong, thân trên vọt phía trước, không hề dừng lại mà như trượt đến đầu kia con hẻm nhỏ, vịn tường nhảy ra đường trước lớn hẻm 9.

Lý Toản kéo nhẹ áo khoác, chỉnh lại đầu tóc, hai tay đút túi, bước chân dài đẹp trai sáng sủa chậm chạp đi về phía nhà số 10.

Khoảng cách giữa nhà số 10 và cái giếng cũ vứt xác chỉ khỏang 50m, rất gần, phù hợp đặc điểm quen thuộc địa hình.

Nhưng lại không phù hợp là đặc tính thông thường “xa ném gần chôn” trong vụ án hình sự.

Lúc Lý Toản còn cách nhà số 10 tầm 10m thì có một người đàn ông ăn diện đỏm dáng áo sơ mi trắng, quần đen giày da đen cúi đầu vội vã đi xuống nhà số 10, mở cửa xe đã gọi trước dừng dưới lầu, một chân vừa bước vào đã muốn đóng cửa.

Lý Toản cao giọng: “Lư Hâm Đạt!”

Người đàn ông kia quay đầu lại, thấy một người hoàn toàn xa lạ, gã sợ hãi nhấc chân chạy, đến đầu hẻm 8 gần đường cái, gã trông thấy Quý Thành Lĩnh và Trần Tiệp từ xa, trong lòng run lên bèn chạy vào ngách giữa căn nhà cao tầng nắm tay đối diện.

Cái gì gọi là “nhà nắm tay”?

Làng đô thị khá đặc sắc, nhà lầu cao tầng san sát dày đặc, có vô số đường ngang ngõ tắt như mạng nhện, khoảng cách giữa các căn nhà chỉ chừng 1m. Trong ngõ tắt có thể thường xuyên trông thấy người đi đường bị cửa nhà đột ngột mở ra ngoài đụng trúng, có thể thấy được chật hẹp cỡ nào.

Lư Hâm Đạt như cá chạy vào ngõ tắt chật hẹp, trong ngõ còn có người đi đường nối đuôi không dứt, cả người không trơn trợt như lau dầu mỡ thì căn bản không chen qua được.

Quý Thành Lĩnh dùng hết sức bình sinh chen vào, mất một lúc lâu chen chúc, quay đầu nhìn lại thì chỉ cách đầu ngõ tròn 3m!

Cậu thở hổn hển, đang định lấy thẻ cảnh sát ra bộc lộ thân phận để đuổi theo kẻ tình nghi thì bỗng Lý Toản lướt qua bên cạnh, nhanh nhẹn thong dong, miễn bàn dễ dàng đến cỡ nào, vừa nhìn là biết thân thủ lợi hại được tôi luyện những lúc trốn việc chuồn đi!

Phía trước đông người nhốn nháo, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng Lý Toản.

Quý Thành Lĩnh thầm nghĩ, quả nhiên dưới chân Lý Toản có ròng rọc.

Trần Tiệp muốn quỳ lại: “Thân thủ của lão đại… Sau này mỗi lần trung tâm thương mại đại hạ giá phải thỉnh lão đại xuất sơn mới được.”

Lý Toản khó khăn lắm mới “phanh” lại được, hắn nhìn chằm chằm Lư Hâm Đạt lẩn trong đám đông, sau đó hắn lách người chạy vào ngõ nhỏ bên tay trái, linh hoạt né tránh cánh cửa sổ thủy tinh đột nhiên bật mở từ bên trong, gần như dán sát vào tường.

Ra khỏi ngõ nhỏ, Lý Toản trông thấy bóng lưng của Lư Hâm Đạt, hắn không dừng chân mà chạy vào hẻm nhỏ phía trước, lướt qua ngã rẽ, hai chân chạy liên tục. Gần đến đầu ngõ, Lư Hâm Đạt vừa lúc xuất hiện, đầu ngõ rộng 1m, chạy đến đó mất 2 giây.

Lý Toản quyết định thật nhanh, giơ tay nắm lấy ống sắt rỉ sét màu đỏ làm cái giá, cơ thể bay lên không, chân phải giơ thẳng vung tới trúng ngay giữa lưng Lư Hâm Đạt. Động tác nhanh nhẹn, không ai kịp phản ứng, Lư Hâm Đạt đang chạy băng băng bị đá văng 2m, đám đông bị đẩy ra một khoảng không.

Mọi người lùi ra sau, chợt hoàn hồn la lên: “Có người đánh nhau!”

“Trả thù cá nhân?”

“Để xem đã.”

“Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”

Con người thì có tính hóng chuyện, chỉ cần không phải là bệnh tâm thần lên cơn chém người là họ có thể rướn người rướn cổ như một bầy ngỗng vây quanh hóng chuyện.

Lý Toản lắc lắc tay, xác định Lư Hâm Đạt không ngồi dậy ngay được, thế là hắn sờ túi áo trên, trong túi trống không khiến hắn nhớ ra gần đây bị cấm hút thuốc.

Xong việc không thuốc lá, tịch mịch.

“Nhường đường một chút, tránh ra.” Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh chen ra khỏi đám đông, cô lên tiếng giải tán đám đông: “Cảnh sát phá án, tất cả giải tán, tản ra đi. Đừng có chuyện gì cũng hót hớt, đừng cản đường. Cẩn thận hóng chuyện, an toàn là số một. Hóng chuyện đúng cách, người thân yên tâm.”

Quý Thành Lĩnh lấy còng số 8 ra còng tay Lư Hâm Đạt rồi kéo dậy, cậu nhìn Lý Toản bên cạnh, không xuống nước được nhưng vẫn không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Sao anh biết hắn là Lư Hâm Đạt?”

“Đồng phục.” Lý Toản đáp: “Hắn vừa thấy hai người lập tức bỏ chạy, vội vàng không có thời gian thay đồng phục. Lừa hắn một chút là hắn lộ tẩy ngay.”

Lý Toản thức cả đêm, vừa ăn no lại vận động mạnh, mất nhiều sức lực, hiện tại cả người mệt rã rời, tinh thần không tốt lắm.

“Đưa về cục thẩm vấn.” Lý Toản nói với Trần Tiệp: “Cô theo tôi quay lại hẻm 11.”

“Em đi làm gì?”

“Ghi chép.”

Hết chương 3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi