ANH ĐẾN TỪ VỰC SÂU

Edit: OnlyU

“Vương Tân Vũ?” Quý Thành Lĩnh ngẩng đầu lên: “Tên này nghe quen quen.”

Lão Tăng hỏi: “Cậu nghe ở đâu rồi?”

Quý Thành Lĩnh: “Hình như đã thấy ở đâu.” Nhưng nhất thời cậu không nhớ ra.

Giang Hành đang ngồi cạnh chậu trầu bà, chán đến chết chơi bật lửa, một tay y chống lên mặt, tay kia nhẹ nhàng như có như không bật lửa, ánh lửa màu xanh pha lẫn cam lúc bật lúc tắt, “tách”, “tách”, rất nhàn nhã đến thiếu đòn.

Cảnh sát hình sự thỉnh thoảng liếc mắt nhìn qua, anh ta có trực giác nếu không phải Giang Hành đang ở trong cục cảnh sát, có lẽ y đã buồn chán đến nỗi chơi trò phóng hỏa rồi.

Khuỷu tay Giang Hành gác lên góc bàn, cổ tay thả lỏng, giữa ngón tay kẹp cái bật lửa muốn rớt cũng không xong, y lên tiếng nhắc nhở Quý Thành Lĩnh: “Có phải trong hồ sơ cậu đọc lướt qua vừa nãy không? Khả năng cao là vừa lướt qua trong vòng một tiếng đồng hồ, nội dung quan trọng nhưng không phải đặc biệt lắm, có thể là hồ sơ bên tay phải của cậu.”

Quý Thành Lĩnh nghe vậy hình về phía chồng hồ sơ bên tay phải, bên cạnh là một tập hồ sơ khác, nội dung trong tập hồ sơ là kết quả điều tra lý lịch cá nhân của Chu Bác Học.

Mới 10 phút trước, cậu vừa mới đọc hết.

Quý Thành Lĩnh mở kẹp hồ sơ ra, tìm thấy ba chữ “Vương Tân Vũ” giữa những cái tên tình nhân của Chu Bác Học, cậu lập tức nói: “Vương Tân Vũ, tình nhân của Chu Bác Học.”

Lão Tăng nói: “Chu Bác Học có rất nhiều người tình, Vương Tân Vũ là người bình thường nhất trong số đó, nhưng đã ở bên cạnh Chu Bác Học lâu nhất.”

“Vương Tân Vũ, Chu Bác Học…” Ánh mắt Quý Thành Lĩnh nhìn chồng hồ sơ bên tay phải, bỗng nói: “Đội trưởng Lý nói cái chết của Liêu Học Minh và Hàn Kinh Văn là do tổ chức giết người liên hoàn gồm nhiều người âm mưu đã lâu, nếu kẻ chủ mưu chính là ‘Phương Minh Húc’ đã hóa ma, vậy ai là đồng lõa của hắn?”

Lão Tăng cảm thấy hoang đường nhưng vẫn thốt ra: “Bệnh nhân phòng khám tâm lý Minh Hi?!”

“Có lẽ nhiều hơn.”

Câu nói đột nhiên xen ngang khiến mọi người chú ý, ai cũng nhìn sang Giang Hành, không phải cảnh sát hình sự, không biết tiền căn hậu quả, từ những câu nói của cảnh sát, Giang Hành phân tích tìm tòi, gom góp lại, cuối cùng tổng kết ra một vụ án.

“Nữ giới từng là bệnh nhân của phòng khám tâm lý Minh Hi, còn bị tấn công tình dục nghiêm trọng, có khả năng còn là nạn nhân trong vụ “buôn người”, giống như Chương Hi vậy.” Giang Hành thảy thảy bật lửa trên bàn, rõ ràng mạch lạc nói: “Chương Hi, Lương Tiểu Chỉ và Lương Hoa Quân, cộng thêm những cô gái từng bị tấn công tình dục, họ thông qua vài con đường liên lạc với phòng khám tâm lý Minh Hi… Hoặc có lẽ là các cô gái bị đưa đến phòng khám tâm lý Minh Hi, khi họ đang đau khổ, yếu đuối, vô cùng thù hận và tuyệt vọng, bác sĩ tâm lý sẽ thâm nhập vào nội tâm và hiểu rõ họ. Một bên khát vọng được cứu rỗi, một bên dễ dàng khống chế, đến lúc thời cơ chín muồi, chỉ cần một câu ám chỉ, các cô gái sẽ nghe theo dặn dò của bác sĩ, tự tay đưa cầm thú làm tổn thương họ vào địa ngục, chào đón giấc ngủ bình yên chân chính trong cái chết.”

Mọi người im lặng không nói gì.

Giang Hành ngồi trên ghế nhựa sứt mẻ mà cứ như đang ngồi trên ngai vàng chỉ điểm giang sơn, mang theo nụ cười ấm áp, chỉ hai ba câu đã chỉ ra động cơ gây án, hình thức sát nhân và mục tiêu bị hại trong vụ giết người liên hoàn, mà thái độ của y vô cùng nhã nhặn, ôn hòa và bình tĩnh, chỉ biểu hiện cảm thông hời hợt, càng nhấn mạnh nhiều vào vụ án, hoặc có lẽ là, so với đồng cảm với nạn nhân, y càng có hứng thú với tâm lý của hung thủ.

Nhiều cảnh sát hình sự đã làm trong Đội hình sự vài chục năm, dù không tiếp xúc với sát thủ liên hoàn có tâm lý biến thái nhưng từng nghiên cứu, phân tích tâm lý của bọn tội phạm giết người biến thái. Chúng tự cho mình là kẻ đi săn, miệt thị người bình thường, có hứng thú ganh đua và nghiên cứu đồng loại.

Giang Hành quá bình tĩnh khiến mấy cảnh sát kỳ cựu sinh lòng cảnh giác, một là y thường xuyên giao tiếp với bọn tội phạm cực kỳ hung ác, hai là tiềm ẩn bên trong y chính là một tên tội phạm biến thái.

Lão Tăng nghiêm mặt nói: “Sao cậu hiểu rõ vụ án của chúng tôi như vậy? Là Lý Toản nói cho cậu biết?”

“Vừa rồi mọi người luôn lật xem hồ sơ, phàn nàn án mạng phức tạp, trong lúc đó không dưới ba lần nhắc đến “Phương Minh Húc”, “phòng khám tâm lý Minh Hi”, “câu lạc bộ Kinh Cửu Mục Mã” và tổ chức giết người liên hoàn.”

Giang Hành đã quen làm theo ý bản thân, y không thèm để ý cảnh sát nghi kỵ, ăn ngay nói thật: “Tôi từng đến phòng khám tâm lý Minh Hi, từng trò chuyện với Phương Minh Húc, hắn chủ động nhắc tới Chu Bác Tư và Lương Tiểu Chỉ. Ngày 23, lúc Chương Hi nói chuyện với Lý Toản rồi đâm thành cầu tự sát, tôi cũng có mặt ở đó.”

“Còn về “buôn người”, truyền thông đã đưa tin, tin tức sôi sục, tôi biết cũng không có gì lạ. Nội dung vụ án là mọi người nói ra, tôi dựa theo đó tổng kết suy đoán đại khái.” Giang Hành nói tiếp: “Mà phản ứng của mọi người đã nói cho tôi biết, phương hướng suy đoán của tôi không sai.”

Đúng là không sai.

Hơn nữa y còn đi trước một bước, tin tức toàn diện hơn họ, dự đoán cũng chuẩn xác hơn. Y và Lý Toản là bạn thân, có thể vì cùng chung chí hướng mới thân thiết. Mắt nhìn người của Lý Toản đúng là nhạy bén, hắn không đề phòng Giang Hành, chứng tỏ hắn tín nhiệm đối phương, Giang Hành không có vấn đề.

Lão Tăng nghĩ thông suốt điểm này, anh thoáng thả lỏng, không cảnh giác như vừa nãy nữa.

Giang Hành hỏi: “Cần tôi nói tiếp không? Còn chuyện gì không?”

Không ai lên tiếng, nhưng thật ra Quý Thành Lĩnh đang suy nghĩ, ngay giây sau cậu chủ động hỏi: “Các cô gái bị đưa đến phòng khám tâm lý Minh Hi, câu này có ý gì?”

Giang Hành cho Quý Thành Lĩnh ánh mắt tán thưởng, y nói một hơi các suy đoán, nhưng đối với cảnh sát hình sự thì những suy đoán này cũng không có tác dụng gì lớn, vì họ cũng sẽ nhanh chóng đúc kết được thôi. Tin tức hữu dụng chân chính là câu Quý Thành Lĩnh vừa nói – “Các cô gái”, tức nạn nhân bị đưa đến phòng khám tâm lý Minh Hi, mà không phải là họ chủ động tiếp xúc.

Như vậy người đưa các cô gái đến phòng khám tâm lý Minh Hi cũng rất thú vị.

Giang Hành lên tiếng: “Mọi người có biết một đợt điều trị của phòng khám tâm lý Minh Hi là bao nhiêu lần không? Một lần thu phí bao nhiêu?”

Đội hình sự có bác sĩ tâm lý ghép đôi, thế nên họ biết đại khái một đợt điều trị gồm bao nhiêu lần, nhưng không biết lệ phí tiêu chuẩn.

“Một đợt điều trị cần ít nhất 8 lần, một giờ thu phí 600 đến 1000, không giống nhau, một đợt điều trị cần ít nhất 5000. Mà một đợt điều trị không có khả năng chữa khỏi tâm lý bị tổn thương nghiêm trọng, đặc biệt khi kẻ ác vẫn còn tồn tại, hành vi phạm tội chưa ngừng lại, cái gọi là trị liệu tâm lý chẳng khác nào uống rượu độc giải khát.”

Một cảnh sát hình sự nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc có ý gì?”

Giang Hành: “Nói đơn giản là các cô gái không trả nổi chi phí điều trị tâm lý cao ngất, mà người đưa họ đến phòng khám tâm lý không phải đột phát ý tốt muốn điều trị tâm lý hỏng bét của họ, chúng có mục đích khác.” Y cầm bật lửa gõ xuống bàn, phối hợp với giọng nói chợt nhanh chợt chậm, tiết tấu nhịp nhàng như bắt lấy tâm hồn người ta.

“Theo tôi biết được, nạn nhân đến giờ gồm Chương Hi, Lương Tiểu Chỉ… À, Lương Tiểu Chỉ được loại trừ, cô ta chủ động đến phòng khám, là cha cô ta đưa đến. Vậy Chương Hi và Phương Vũ Tình…”

Giang Hành hơi cúi người, từ đống đồ lộn xộn trên bàn của Vương Đang Đang, y chuẩn xác rút ra một tờ giấy A4, góc trên bên phải của tờ giấy là một hình chân dung một tấc, ảnh chụp một cô gái xinh đẹp tóc đen dài.

“Cô ta tên Phương Vũ Tình, là một người mẫu nho nhỏ, trong hồ sơ viết cô ta bị bạn trai phú nhị đại pua, sau khi tinh thần thất thường đã giết bạn rồi tự sát trong khách sạn, cô ta hẳn là nạn nhân trong vụ giết người liên hoàn. Phương Vũ Tình và Chương Hi là những người phụ nữ xinh đẹp nhưng khác phong cách, không chỉ ngoại hình, còn có tính cách, dáng người và học thức giáo dưỡng. Nếu chia đẳng cấp, hai người này thuộc loại hàng cao cấp.”

Một nữ cảnh sát không nhịn được nói: “Phụ nữ là hàng hóa sao? Còn phân chia chất lượng?”

“Trong thế giới của bọn buôn người, họ chính là hàng hóa.” Giang Hành lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Hàng hóa đương nhiên sẽ phân chia đẳng cấp, hạng cao cấp, hạng chất lượng tốt, hạng bình thường và hạng kém. Hạng cao cấp và chất lượng tốt bị dùng luân phiên, tạo ra giá trị càng cao, đó là lý do được hao tâm tổn trí bảo vệ.”

Giang Hành không nói ra hạng kém sẽ phải chịu đối đãi tàn khốc thế nào, họ sẽ bị bắt tiếp khách hoặc lao động không phân biệt ngày đêm, cho đến chết. Sau khi chết bị đưa đến chợ đen bán nội tạng, lấy tất cả bộ phận có ích trên người, cho đến khi ép không ra bất kỳ lợi ích gì mới được buông tha.

“Điều trị tâm lý là sửa chữa hàng hóa, cũng là một cách để khống chế. Mục đích chủ yếu chính là khống chế, không có gì khiến người ta yên tâm hơn không chế tâm lý và tư tưởng.”

Đa cấp, tà giáo, phần tử khủng bố và đội ngũ hiếu chiến không ngừng lớn mạnh chính là do bị khống chế tâm lý và tư tưởng, tẩy não đến trình độ nhất định, người sống sờ sờ sẽ biến thành một cỗ máy mang lại lợi ích.

“Ngẫm lại xem, phụ nữ chất lượng cao toàn tâm toàn ý vì câu lạc bộ, tự hiến dâng trả giá hết tất cả, có phải rất dễ điều giáo không? Có phải rất dễ khống chế không? Các cô gái đó nghe lời, không phản kháng, lấy lòng đàn ông, giành lấy lợi ích vô cùng vô tận cho kẻ đứng đầu. Lợi ích này là tiền tài, là lôi kéo mối quan hệ, là lấy được chỗ tốt các phương diện khác, chẳng qua một nước cờ sai, không ngờ sẽ bị phản tác dụng.”

Quý Thành Lĩnh hỏi: “Ý của anh là, người đưa Phương Vũ Tình đến phòng khám tâm lý Minh Hi rất có thể chính là kẻ buôn người phía sau? Hắn buôn người ở câu lạc bộ Kinh Cửu Mục Mã?”

Quý Thành Lĩnh suy nghĩ thật nhanh, nhanh chóng liên kết những người liên quan trong vụ án: “Điều giáo? Tâm lý do bác sĩ tâm lý khống chế, cơ thể do thầy điều giáo khống chế. Hàn Kinh Văn là một trong những người điều giáo họ? Vừa rồi mới đọc một vụ án say rượu trượt chân rơi xuống sông chết đuối, nạn nhân nam là quản lý của câu lạc bộ đúng không? Hắn cũng tham gia hãm hại phụ nữ? Phương Vũ Tình giết chết bạn trai… gọi là Tào Giai, hắn là khách quen của câu lạc bộ, còn là bạn của Chu Bác Tư. Còn có Hà Gia Thực, Hồ Cao Phi, họ là cổ đông của câu lạc bộ!”

Lão Tăng giật mình một cái, chợt hiểu rõ: “Vương Đang Đang, điều tra danh sách cổ đông câu lạc bộ!”

Vương Đang Đang đáp: “Chờ một chút.”

“Vậy có thể xác định Phương Minh Húc là hung thủ sau màn bày ra tất cả, nhưng không có bằng chứng chính xác hắn cố ý xúi giục giết người, hắn không thừa nhận thì rất khó định tội.” Cảnh sát hình sự nói theo suy đoán nãy giờ: “Trừ phi tìm được bệnh nhân còn sống, chưa bị tẩy não hoàn toàn, thông qua chuyên gia tâm lý trắc nghiệm phán đoán Phương Minh Húc có xúi giục phạm tội hay không.”

“Này rất khó.”

“Không có việc gì khó, không chừng có thật.”

“Tìm xem, tiếp tục lật xem hồ sơ đi.”

“A… Còn một người! Một người rất quan trọng!”

“Ai?”

“Vương Tân Vũ!! Cô ta là tình nhân của Chu Bác Học, mà Chu Bác Học là một trong ba người “bắt nạt” Phương Minh Hi năm xưa. Hai người kia chết rồi, sao hung thủ lại buông tha một mình Chu Bác Học? Đội trưởng Lý cố tình bảo chúng ta điều tra Vương Tân Vũ, rõ ràng có vấn đề, đúng không?”

“Ai đi điều tra cô ta đi!”

“Để tôi đi!”

“Đừng đánh rắn động cỏ, Chu Bác Học không phải người tốt. Tôi sợ hắn sẽ xuống tay hại Vương Tân Vũ trước. Lại nói, bác sĩ Phương ở phòng khám Minh Hi có phải chính là ‘Phương Minh Húc’ năm xưa không? Hắn không tìm được Phương Minh Hi?”

“Muốn biết đáp án?”

“Muốn!!!”

“Đi điều tra!”

Mọi người ồn ào xôn xao thảo luận ra kết quả, cuối cùng phái một nhóm người lặng lẽ đi tìm Vương Tân Vũ, cố hết sức không đánh rắn động cỏ. Cùng lúc đó, các phân khu ở thành phố Việt Giang phối hợp với nhau, mang ra tất cả hồ sơ có khả năng tồn tại vấn đề trong ba năm gần đây, sau đó gửi mail đến phân cục khu Đông Thành.

Đội hình sự phân cục nhận được hồ sơ, gia tăng công việc.

Trong phòng thẩm vấn Đội hình sự, Trần Tiệp đang thẩm vấn nửa chừng thì bị gọi đi, sau khi hiểu rõ tiến triển vụ án, cô thầm có tính toán trong lòng bước vào phòng thẩm vấn lần nữa. Cô ngồi xuống, lạnh lùng nhìn thẳng Phương Minh Húc đang cúi đầu, thình lình hỏi: “Quen Vương Tân Vũ không?”

Cả người Phương Minh Húc chấn động, lớp phòng vệ chặt chẽ nứt ra một lỗ nhỏ, chút bất an tràn ra. Nhưng bất an này nhanh chóng bị xóa đi, Phương Minh Húc lập tức bình tĩnh lại, nét mặt như không có việc gì, phảng phất như viên đá ném xuống mặt hồ, sau khi chấn động vô ích tản đi hết vẫn là sự bình tĩnh như cũ.

“Vương Tân Vũ là khách hàng của tôi.”

Trần Tiệp nói tiếp: “Cô ấy đưa thức ăn cho tôi, hôm nay cũng đưa cơm. Cô ấy là tình nhân của Chu Bác Học, không thiếu tiền, sao lại chạy đi làm shipper?”

“Không biết. Có lẽ là sở thích, giải tỏa phiền muộn trong lòng.” Phương Minh Húc nói: “Cô ấy là khách hàng của tôi nhưng rất ít khi đến phòng khám xem bệnh. Vương Tân Vũ không phối hợp lắm, tôi không hiểu rõ cô ấy. Cụ thể xảy ra chuyện gì, cô tự hỏi Vương Tân Vũ đi.”

Trần Tiệp đang định hỏi tiếp thì cửa phòng thẩm vấn mở ra, chẳng biết Lý Toản đã về đến Đội hình sự từ lúc nào, hắn đóng cửa lại bước vào phòng.

Trần Tiệp: “Đội trưởng Lý…”

Hắn giơ tay ra hiệu cô đừng lên tiếng mà hỏi Phương Minh Húc: “Vương tiên sinh là ai?”

Phương Minh Húc: “… Không biết.”

Lý Toản: “Anh do dự.”

Phương Minh Húc: “Tôi chỉ đang nhớ lại trong các bạn bè của tôi có ai họ Vương hay không?”

Lý Toản: “Vương Tân Vũ không phải họ Vương sao?”

Phương Minh Húc bình tĩnh đáp: “Ngài nói đùa, Vương Tân Vũ là phụ nữ.”

“Vậy sao.” Lý Toản từ chối cho ý kiến, đột nhiên đổi đề tài: “Hôm nay tôi đến đoàn nhạc giao hưởng Tích Lưu Việt Giang, nghe trình diễn cả buổi ở đó. Âm nhạc của họ… tao nhã.” Lúc nghe không hiểu thì dùng “tao nhã” để hình dung là được rồi. “Anh từng đi nghe chưa?”

Phương Minh Húc không hiểu rõ lắm, nhưng hắn cố hết sức giữ tỉnh táo ứng phó với câu hỏi của Lý Toản, cẩn thận cân nhắc và đắn đo nhiều lần, tránh sơ ý rớt xuống hố sâu do cảnh sát đào sẵn.

“Chưa đi. Nhưng tôi từng nghe rồi, trợ lý của tôi thích âm nhạc.”

“Vậy tiếc quá. Đoàn nhạc giao hưởng Tích Lưu có nhiều nội tình, trưởng đoàn đầu tiên họ Lư, là một nghệ sĩ rất nổi tiếng. Cả nhà đều theo âm nhạc, ngay cả con dâu cũng là nghệ sĩ chơi cello, chân chính là âm nhạc thế gia.”

Phương Minh Húc hơi mất kiên nhẫn: “Tôi không có hứng thú với nhạc cổ điển.” Hắn biết mục đích của viên cảnh sát hình sự trước mắt, muốn thông qua những tin tức vụn vặt không quan trọng quấy nhiễu suy nghĩ của hắn, dùng cách nói gần nói xa khiến hắn đoán không ra mà hoảng hốt, cuối cùng tự rối loạn.

Hắn rất quen thuộc trình tự tâm lý này, sẽ không dễ dàng bị lừa.

Lý Toản làm lơ, tiếp tục nói như đang kể chuyện nhà: “Nghệ sĩ chơi cello của đoàn nhạc rèn luyện hàng ngày, lúc kéo đàn ưu nhã như một con thiên nga vậy. Tôi có may mắn được kết bạn với cô ấy ở hậu trường, chúng tôi vui vẻ trò chuyện một lúc.”

Phương Minh Húc cong môi nở nụ cười: “Ngài động lòng? Muốn theo đuổi cô ấy? Hồi đại học tôi có nghiên cứu về đề tài tình yêu và theo đuổi, nếu đội trưởng Lý có hứng thú, ngày mai đến phòng khám của tôi đăng ký. Tôi giảm giá cho ngài, thế nào?”

Lý Toản tùy tiện hỏi: “Anh biết tôi à?”

Phương Minh Húc dừng một chút, sau đó vô cùng tự nhiên đáp: “Hơn một tháng trước, tôi từng gặp anh ở quán K.”

“Vậy trí nhớ của anh rất tốt.” Lý Toản như cười như không nói.

Phương Minh Húc khiêm tốn đáp: “Coi như cũng được.”

“Đừng khiêm tốn, chắc chắn là trí nhớ của anh cực kỳ tốt, bằng không sao có thể gặp một lần trong hoàn cảnh tối như bưng mà nhớ rõ đến giờ? Không chỉ nhớ rõ mà còn biết tên tôi, vừa nhìn là nhận ra, rất lợi hại.” Lý Toản nở nụ cười công kích: “Hay là Trần Tiệp nhắc tới tôi trước mặt anh.”

Trần Tiệp xua tay lia lịa: “Không, ngài là papa tôn kính của con, sao con dám ngông cuồng nghị luận về ngài bên ngoài.”

Lý Toản: “Mất thể diện.”

Phương Minh Húc nhìn hai người một xướng một họa trào phúng hắn, ánh mắt lộ vẻ lo lắng nhưng nhanh chóng bị hắn đè xuống.

Lý Toản bỗng hỏi: “Anh biết nghệ sĩ cello tôi làm quen tên là gì không?”

Đối phương cố gượng cười: “Không biết.”

“Cô ấy tên Lư Tử Tuệ, là con dâu trong gia đình âm nhạc mà tôi vừa nhắc đến.” Hắn nhìn chằm chằm Phương Minh Húc, bổ sung một câu: “Cũng là con gái nuôi.”

Phương Minh Húc không kiềm được nuốt nước bọt một cái, nụ cười gượng gạo dần dần không chống đỡ nổi nữa, hắn đáp: “Là con nuôi biến thành con dâu, không phải con dâu nuôi từ bé đó chứ? Quan hệ loạn quá, lẽ nào cô ta bị ép? Đội trưởng Lý muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?”

“À…” Lý Toản lười biếng nói: “Bữa tối Lư Tử Tuệ nhận được thức ăn giao đến, nghe nói là fan tặng, mùi vị rất ngon, giá cả cũng rất đắt, tôi từng ăn rồi.”

Phương Minh Húc hơi bực bội: “Nội dung ngài thẩm vấn hơi nhàm chán, lãng phí thời gian người đóng thuế.”

Đừng nói Phương Minh Húc, ngay cả viên cảnh sát hình sự cùng thẩm vấn với Trần Tiệp cũng ngơ ra, không hiểu nổi nước cờ của Lý Toản.

Trần Tiệp nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, anh thật sự đến để tâm sự chuyện nhà?”

Lý Toản dùng ánh mắt “yêu thương kẻ ngốc nghếch” nhìn cô, hỏi ngược lại: “Cô nói thử xem?”

“…” Trần Tiệp tổn thương tâm hồn: “Anh tiếp tục, em không quấy rầy.”

Hắn nói tiếp: “Bốn ngày trước, Đội hình sự nhận được thức ăn giao đến cùng một nhà hàng, người nhận là Trần Tiệp, ký tên đơn đặt hàng là “Vương tiên sinh”, tự giao hàng đến nơi còn yêu cầu chụp ảnh, duy nhất một người này, shipper này tên là ‘Vương Tân Vũ’!”

Lý Toản cố gắng nhấn mạnh, theo dõi gắt gao từng biến đổi cảm xúc của Phương Minh Húc: “Hôm nay người giao thức ăn cho Lư Tử Tuệ cũng tên là ‘Vương Tân Vũ’, thật trùng hợp, tôi thấy được gói hàng, cũng tình chờ gặp ‘Vương Tân Vũ’ đang rời đi.”

“Tôi phát hiện gương mặt của ‘Vương Tân Vũ’ rất giống với Lư Tử Tuệ, cực kỳ giống, như là chị em ruột thịt cùng mẹ sinh ra.”

“Anh nói có trùng hợp không?”

Hết chương 78

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi