ANH ĐIÊN THẬT ĐÚNG KIỂU EM THÍCH

Sau giờ cơm, y tá dọn dẹp chén đũa, dịu dàng hỏi, “Ăn no chưa? Có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Diệu Linh nhào đến cạnh Phó Hằng, nói với y tá, “Tôi cũng muốn ra ngoài, anh ta là cây, tôi là hoa, sau này tôi muốn mọc cạnh anh ta.”

Vì thế, vốn chỉ có một người ngồi xổm cạnh bồn hoa, giờ biến thành hai người ngồi xổm cạnh bồn hoa.

Y tá: “……”

Dậy thì thành công dường như có không ít lợi thế, ví như cô ngồi xổm ở đây trông rất đáng khinh còn đối phương dù cũng ngồi xổm y như thế song vẫn đẹp trai như cũ, chỉ là chân dài như vậy ngồi xổm có lẽ không thoải mái.

Vì y tá đang ở gần đó nên Diêu Linh điều chỉnh giọng sao cho y tá nghe được, nhưng lại khiến người ta nghĩ là cô đang cố thầm thì, nói với người đàn ông đang ngồi xổm, “Chỗ này đất rất tốt đúng không? Tôi giành mãi mới cướp được chỗ tốt như vậy đấy, về sau chúng ta có thể cùng nhau sinh trưởng ở đây.”

Phó Hằng nhìn cô, ngày xưa khi anh đi, cô còn hung dữ nói với anh, nếu anh dám bước nửa bước, về sau gặp lại chính là kẻ thù, đời này cô sẽ không nói nửa câu với anh.

“Ừ.” Anh khẽ ừ một tiếng.

Y tá nhìn hai người điên cứ ngồi xổm ở đó, khe khẽ trò chuyện.

Sau đó mất hết kiên nhẫn liền bỏ đi.

Bởi vì mỗi lần Diêu Linh ngồi xổm ở bồn hoa đều có thể nói lảm nhảm một mình cả nửa ngày chẳng cần ai bắt chuyện.

Diêu Linh lúc đầu thấy xấu hổ vì gặp lại mối tình đầu ở bệnh viện tâm thần, sau thấy mọi người ở đây ai mà chả có bệnh, những chuyện trước kia cần gì phải so đo nhiều.

Đặc biệt là Phó Hằng yên lặng ngồi đó vẫn đẹp đến nao lòng người.

Diêu Linh diễn sâu hỏi anh, “Trước kia anh ở rừng rậm nào vậy? Chỗ đó mưa nhiều không?”

Phó Hằng nhìn cô, mắt cô long lanh cũng đang nhìn anh, dường như phải nhận được một đáp án mới chịu thôi.

“Không nhiều lắm.” Phó Hằng nói.

Biết đáp lời là chuyện tốt.

“Về sau chúng ta sẽ ở đây, tuy con người hơi dữ dằn nhưng nơi này nước mưa dồi dào, ánh nắng cũng nhiều.” Đôi mắt Diêu Linh sáng lên, như thể đang vẽ ra một viễn cảnh tươi sáng.

Lúc này, một anh trai cơ bắp đang nhảy vào vườn hoa nhổ cỏ, vừa nhổ cỏ vừa hát, “Cô bé hái nấm ~ Lưng đeo túi sách ~”

Dù cho điệu bộ của anh ta rất giống một bé gái thì cũng không thay đổi được việc anh ta cao hơn mét tám.

Chẳng mấy chốc, y tá liền đưa bọn cô về phòng bệnh, sắp tới giờ uống thuốc.

Thuốc của bọn họ không phải do trung tâm này cấp, bởi vì nơi này không phải bệnh viên tâm thần chính quy nên không có quyền kê đơn thuốc.

Thuốc do người nhà bệnh nhân giao cho viện trưởng khi mới vào, hễ hết thì sẽ đến bệnh viện tâm thần kê đơn tiếp.

Lúc Diêu Linh mới vào, thuốc đem theo tuy nói là thuốc bệnh nhưng thật ra đều là vitamin C. Vậy nên mới đầu cô rất ngoan ngoãn uống thuốc, mỗi lần bị kiểm tra đều há hốc miệng, lúc ấy đều uống thật nên lần nào kiểm tra cũng qua cửa.

Về sau, khi thuốc cô mang tới uống hết thì bắt đầu dùng thuốc ở đây mua cho, lần nào cô cũng làm bộ uống hết nhưng thật ra chưa bao giờ nuốt xuống. Vì cô không bị cho vào sổ đen không chịu uống thuốc nên mấy y tá không hề biết lần nào cô cũng nhả thuốc ra.

Khi y tá cho uống thuốc, Diêu Linh lại lần nữa phát huy khả năng diễn xuất của mình, uống thuốc xong đến lúc kiểm tra, y tá cũng chẳng để ý mấy.

Phó Hằng bên kia cũng rất nghiêm túc uống thuốc, dù thoạt nhìn anh không hề giống người bệnh chút nào.

Thế này thì cũng đâu khác hồi xưa là mấy?

Năm ấy, cô trúng tiếng sét ái tình với Phó Hằng. Phó Hằng hồi đó ngày nào cũng xụ mặt y như vậy, thiếu điều muốn dán chữ “người sống chớ gần” lên trán.

Thật ra, lúc Phó Hằng ra đi, cô không quá đau lòng, vì cô biết rõ họ không phải là người cùng một thế giới.

Cô chưa bao giờ nói cho ai biết rằng khi hai người ở bên nhau, ngày nào cô cũng nghĩ ngày mai sẽ là ngày chia tay.

Có cơ hội để yêu nhau, có thể giữ lại những ký ức tốt đẹp, hơn nữa Phó Hằng đến giờ cũng không ở bên ai khác, tối thiểu là cô chưa thấy ai đã khiến cô rất thỏa mãn rồi.

Chỉ là cô không ngờ khi mình ốm đi trông cũng rất được.

Phó Hằng uống thuốc xong thì lên giường nằm, Diêu Linh cũng lại nằm trên chiếc giường sát vách.

Cô ngủ rất nhanh.

Phó Hằng nghe được tiếng hít thở đều đặn của cô mới đứng dậy.

Yên lặng ngồi trước giường cô, nhìn người gần ngay trước mắt.

Lúc Diêu Linh ngủ đều trùm chăn kín đầu, cô luôn như vậy.

Phó Hằng dịu dàng kéo chăn ra, để lộ khuôn mặt cứ quấy nhiễu giấc mơ của anh mãi.

Trên mặt còn vương mấy sợi tóc rối.

Phó Hằng yên lặng nhìn một chốc, sau đó lấy tay vén mấy sợi tóc lên.

Người kia vốn đang say ngủ, vì bị động, tuy không mở mắt nhưng lại thoáng trở mình.

Lúc trở mình, cánh tay mảnh khảnh vốn để trong chăn lộ ra ngoài, cổ tay trắng nõn hiện  lên dấu bầm tím dưới ánh trăng, trông rất rõ ràng.

Phó Hằng nhìn thấy thì như phát điên, nắm chặt tay thành nắm đấm, rụt tay về, sợ mình mất khống chế sẽ làm hại cô.

Sau đó không kiềm được nữa liền đấm một phát xuống nền nhà.

Diêu Linh tỉnh lại liền thấy Phó Hằng đang ngồi xổm dưới đất trông như con vật nhỏ đáng thương.

Diêu Linh nhanh chóng tỉnh hẳn, dè dặt xuống giường, sau đó nhích người đến gần, khẽ hỏi: “Có phải anh muốn quang hợp không?”

Phó Hằng thấy dáng vẻ dè dặt của cô thì cảm xúc cực đoan trong lòng bình ổn lại, ừ một tiếng.

Vì thế, hơn nửa đêm, Diêu Linh dẫn mối tình đầu nhà cô đến chỗ có ánh trăng rọi ngồi xuống, nghiêm trang nói, “Đại thụ à, thật ra chúng ta quang hợp dưới ánh trăng cũng được.”

“Bởi vì ánh trăng là ánh sáng mặt trời phản chiếu trên bề mặt mặt trăng nên chúng ta có thể dựa vào ánh trăng để quang hợp.” Cô là một kẻ điên có văn hóa.

Phó Hằng: “……” Đừng cãi lại, đừng cãi lại, đừng cãi lại, phải nhịn…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi