ANH ĐIÊN THẬT ĐÚNG KIỂU EM THÍCH

Diêu Linh đi tắm trước, sau khi cô ra thì Phó Hằng mới vào tắm.

Diêu Linh dựng gối lên, sau đó dựa đầu vào gối bắt đầu đọc sách.

Ầy, cô làm bộ đọc sách vậy thôi chứ ngồi canh me Phó Hằng mới là chuyện hệ trọng.

Cô sợ anh thừa dịp này chạy mất.

Dù sao thì người này… cũng không thể suy đoán theo lẽ thường được.

Lúc Phó Hằng đi cũng không mang theo gì, đương nhiên cũng không có đồ ngủ các thứ.

Phó Hằng gọi người mang đồ của anh từ trung tâm tâm thần qua đây, giải quyết xong vấn đề này.

Vì thế, sau khi Phó Hằng tắm rửa xong, anh mặc đồ ngủ màu đen đóng nút đến tận cổ, vô cùng vô cùng kín đáo.

Diêu Linh: “…..”

Tóc Phó Hằng ngắn nên sấy một lát đã khô.

Sau đó anh đi tới bên giường, không dám nhìn cô, nằm xuống bên cạnh cô.

Cũng đâu phải lần đầu ngủ chung, sao lại bối rối thế chứ?

Diêu Linh nhớ đến lần đầu tiên họ ngủ chung, cảm giác rất tốt, tựa như đã cô đơn rất lâu đột nhiên có người ở bên cạnh.

Cảm giác như có thêm người chăn cũng ấm hơn.

Diêu Linh buồn ngủ ríu cả mắt, không nghĩ ngợi gì nữa mà ôm lấy Phó Hằng, sau đó nhắm mắt lại, “Ngủ thôi.”

Phó Hằng ừ một tiếng.

Thế nhưng Diêu Linh đã ngủ một lúc lâu mà anh còn thao thức mãi.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay đều nằm ngoài dự đoán của anh.

Phó Hằng vuốt ve mặt cô, hẳn đây không phải là mơ, có bao giờ anh có giấc mơ nào đẹp như thế chứ.

Diêu Linh tỉnh lại là do bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô còn tưởng mình vẫn ở trung tâm tâm thần kia.

Lâu lắm rồi cô không xài điện thoại, hôm qua quay về mới bật điện thoại lên, sạc pin ngoài phòng khách, nhờ vậy hôm nay mới có người gọi điện được.

Phó Hằng cũng đã tỉnh, đang định ra lấy điện thoại thì bị Diêu Linh ôm lấy, “Anh ngủ thêm một lát đi…… Để em đi lấy……”

Kết quả cô còn chưa ra tới nơi đã nghe bên ngoài có tiếng chuông cửa.

Diêu Linh vừa vặn người vài cái vừa đi ra phòng khách, sau đó thấy trên màn hình điện thoại hiện tên Trương Nghiệp.

Diêu Linh: “……..”

Mở điện thoại lên liền nghe thấy đối phương nói, “Linh Linh, em dậy chưa? Anh mang cơm trưa đến cho em đây.”

Diêu Linh nói, “Thôi khỏi, tôi có đồ ăn rồi, tôi sẽ ăn trưa với bạn trai.”

Giọng Trương Nghiệp dịu dàng hẳn, “Linh Linh, đừng nói bậy, em kiếm đâu ra bạn trai chứ?”

Vừa lúc Diêu Linh nhìn Phó Hằng đang đi ra từ phòng ngủ.

Chuông cửa lại vang lên.

Diêu Linh tức giận nói, “Có thể đừng ấn chuông cửa nữa được không? Sao tôi không thể có bạn trai chứ?”

Nhiều khi Diêu Linh cảm thấy, sau khi cô học Đại học liền không đoái hoài gì tới chuyện yêu đương một phần là do sau khi quen Phó Hằng thì cô nhìn những người khác y như nhìn củ cải, chẳng có cảm giác gì, phần còn lại là do Trương Nghiệp, cô càng ngày càng chán ghét dạng con trai tự cho mình là đúng, nhưng chẳng hiểu sao dạng như thế lại nhiều không đếm xuể.

Phó Hằng yên lặng đứng cạnh cô.

Diêu Linh thở dài một hơi, sợ Phó Hằng hiểu lầm nên đi mở cửa.

Vốn tưởng chỉ có Trương Nghiệp, ngờ đâu vừa mở cửa ra thì thấy ngoài cửa đâu đâu cũng đầy hoa hồng, đám đồng nghiệp còn phun giấy lụa rực rỡ…..

Trương Nghiệp giơ bó hồng lên, “Linh Linh…..”

Diêu Linh: “…..” Mẹ! Cô muốn nổi điên.

Mà lúc này Phó Hằng cũng ra tới nơi.

Tình huống lập tức trở nên kỳ quái, đặc biệt là mấy đồng nghiệp vốn đang phấn khích.

Diêu Linh đang tức giận lại thấy bình tĩnh hơn, “Giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai của tôi, Phó Hằng.”

Mấy đồng nghiệp đang cầm hoa hồng thấy hơi xấu hổ chào hỏi hai người.

Ánh mắt họ đều hướng về phía Phó Hằng, tuy anh đang mặc đồ ngủ nhưng cũng không thể nào giấu được dáng người cao ngất và khuôn mặt điển trai.

Trong lòng họ không hẹn mà đều nghĩ, rốt cuộc cũng biết tại sao chị Linh không chấp nhận sự theo đuổi của anh chàng nhà giàu kia rồi.

Tuy rằng có tiền rất tốt, nhưng suy cho cùng thì thế giới này luôn trông mặt mà bắt hình dong, huống chi dáng người anh ta còn đẹp như vậy.

Sắc mặt Trương Nghiệp cực kỳ khó coi, mất mặt trước nhiều người như vậy là chuyện đời này anh ta chưa từng gặp.

Nhưng dù sao cũng có nhiều người ở đây, anh ta hung hăng liếc Phó Hằng một cái, sau đó nói, “Xem ra anh đến muộn rồi, nói nhiều cũng vô ích, tặng cho hai người này.”

Trước kia Diêu Linh rất thích hoa hồng, nhưng giờ nhìn chỉ thấy phát ghét, “Thôi khỏi, nhà tôi nhỏ không có chỗ để.”

Diêu Linh không muốn chuyện bé xé ra to nên nói, “Thật ngại quá, hôm nay bọn tôi không rảnh lắm, hơn nữa chắc mọi người còn bận chuyện bên trung tâm quản lý bệnh nhân tâm thần, để về sau tôi mời mọi người ăn cơm vậy.”

Mấy đồng nghiệp cũng thấy tình cảm hiện tại quá xấu hổ, hơn nữa quả thực họ có chuyện quan trọng cần làm.

Nên mọi người cùng nhau rời đi.

Bọn họ vừa đi, Diêu Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía Phó Hằng nãy giờ không nói năng gì.

Diêu Linh ôm lấy anh, “Xem đi, lúc anh không ở bên em, em bị loại người như vậy khi dễ đó…..”

Khi dễ thì không tới nỗi, nhưng Diêu Linh muốn nói cho anh biết, không có anh cuộc sống của cô cũng chả tốt mấy.

Diêu Linh vùi đầu vào ngực anh, giận dữ nói, “Thật ghét chết đi được, lúc nào cũng khi dễ người không có bạn trai như em……”

Những lời này là thật, tức giận cũng là thật.

Cái chính là người xung quanh ai cũng nói giúp Trương Nghiệp, luôn cảm thấy dù sao cô cũng không có bạn trai, mà đối phương có vẻ rất thích cô, điều kiện tốt như vậy, xét cho cùng là cô trèo cao.

Cho nên chuyện cô từ chối anh ta bị xem như đã nghiện còn ngại, lúc Diêu Linh học Đại học, vì chuyện này mà bị vài nữ sinh mỉa mai, trong số đó còn có bạn cùng phòng của cô.

Lúc học Trung học, cô đoạt đi người tình trong mộng của toàn bộ nữ sinh, nên với chuyện bị người ta nói này nói kia cô có thể biên soạn cả một cuốn sách về nghệ thuật móc mỉa cơ.

Nhưng vấn đề là cô không thích Trương Nghiệp, không thích chính là không thích. Phó Hằng là do cô ngấm ngầm theo đuổi được, nên bị nói gì cô cũng cho qua, còn Trương Nghiệp đúng là tai bay vạ gió, có một thời gian vừa thấy hai chữ này thì cô theo phản xạ đều muốn che lại.

Không có bạn trai lại có người theo đuổi, người kia điều kiện cũng không tệ lắm thì cô nhất định phải đồng ý sao?

Chuyện hôm nay cũng khiến cô tức vô cùng, chuyện trung tâm tâm thần bên kia còn chưa điều tra được manh mối gì mà anh ta thân là người phụ trách nhiệm vụ không sát sao theo dõi thì thôi lại không mời mà tới nhà cô làm gì???

Cô thật cạn lời, giận muốn xù lông.

Phó Hằng không nhịn được xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói, “Sau này sẽ không thế nữa.”

Diêu Linh chính là muốn anh nghĩ thế, cô nói, “Tất nhiên rồi, sau này em có bạn trai rồi.”

Vừa nói vừa kéo tay anh, “Được rồi, chúng ta đi nấu mì nào.”

Hai người ăn xong thì Diêu Linh mới đi làm.

Lúc đi đương nhiên cũng mang cả Phó Hằng theo, giờ cô vẫn chưa kịp nghĩ kỹ sau này muốn ở chung với anh như thế nào.

Bởi vì công việc của cô hơi phức tạp, mà….. vấn đề của Phó Hằng còn phức tạp hơn.

May mà bây giờ Phó Hằng nghe lời cô, ngoan ngoãn đi theo cô.

Hai người đi tới Cục cảnh sát, giờ Diêu Linh là nhân vật mấu chốt của vụ án này, cho nên rất nhanh đã tỏ tường sự việc.

Trung tâm tâm thần đã bị khống chế, cụ thể thế nào thì còn phải điều tra.

Diêu Linh suy đoán bọn họ âm thầm xuống tay với những bệnh nhân tâm thần đã bị vứt bỏ, mấy người bệnh béo phì kia đều không phải là bệnh nhân lúc đầu.

Chúng lấy chuyện tăng cân, thân thể thay đổi để che giấu chuyện khuất tất.

Diêu Linh nói ra suy đoán của mình, cảnh sát cũng điều tra theo hướng đó.

Có hai bệnh nhân chưa tìm được người nhà, số điện thoại họ để lại cho trung tâm tâm thần là giả, địa chỉ nhà cũng là giả nên có chút phiền phức.

Cũng may bệnh nhân trầm cảm kia nhà ở ngay thành phố này, hơn nữa đã liên hệ người nhà thành công, họ cũng đã tới.

Phía cảnh sát còn điều tra những tài sản khác mà viện trưởng đứng tên.

Sau khi Diêu Linh nghe chuyện thì biết vẫn chưa có kết luận cuối cùng, cô cũng không có tư liệu gì để viết bài, vì thế Diêu Linh dẫn Phó Hằng đi mua quần áo.

Quần áo anh quá ít, một giá treo đồ trời sinh như vậy mà chỉ có hai bộ quần áo khiến cô thấy phí phạm vô cùng.

Phó Hằng rất nghe lời đi theo cô, cô nói mua quần áo thì mua quần áo.

Diêu Linh còn mua cả trà sữa, bị cách ly với nhân loại lâu quá nên vừa ra ngoài cô liền như ngựa thoát cương, chỗ nào cũng muốn đi.

Cô đi cùng với Phó Hằng giữa đám đông, tỷ lệ người ngoái lại nhìn là trăm phần trăm.

Diêu Linh: “……” Ơ, đột nhiên cô thấy mình hơi giống phú bà thì phải? Có một thanh niên đẹp trai ngời ngời đi cạnh cô như vậy cơ mà.

Thật ra Diêu Linh hay cả nghĩ là do bị ám ảnh chuyện hồi xưa.

Bây giờ cô trắng trẻo thon thả, hơn nữa còn học võ và thích vận động nên trông đầy sức sống, hai người đi chung với nhau trông rất đẹp đôi.

Diêu Linh cũng có ít vốn liếng, tính cô vốn tiết kiệm, hơn nữa tiền lương lại không thấp, nhu cầu cũng không cao nên để dành được không ít tiền.

Vì thế nên cô kéo Phó Hằng điên cuồng thử đồ, thấy đẹp là mua luôn!

Phó Hằng: “…….”

Ông Phó đang ngồi trong văn phòng xem giấy tờ thì thư ký bước vào.

Ông Phó nghe thư ký cẩn thận báo cáo tình hình, “Trên mạng xuất hiện mấy tin tức về cậu Phó, có cần xử lý không ạ?”

Ông Phó nhận máy tính bàng từ thư ký.

“Cô gái ấy đẹp quá! [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]”

Ông Phó nhìn thấy người trong ảnh là cô Diêu, đi bên cạnh đúng là con trai ông, bên dưới có hai vạn bình luận, chủ Weibo tỏ ý khen ngợi cô gái trong hình, nhưng cũng có rất nhiều bình luận khen chàng trai trong hình trông rất tuấn tú.

Ông Phó: “…….”

có một người khác cũng đăng ảnh chụp lén lên, nhưng giọng điệu có vẻ không tốt lắm, “Cô gái xinh đẹp như vậy mà phải quỵ lụy một tên đàn ông như thế, nếu là bạn gái tôi thì tôi chắc chắn sẽ nâng cô ấy như nâng trứng, đúng là người đẹp thì đều thích trai hư……. thấy hạ giá hẳn.”

Bình luận bên dưới bùng nổ, mọi người nhìn bức ảnh kia bắt đầu mắng chửi.

Ông Phó trả lời tên kia, “Anh làm thế là vi phạm quyền riêng tư cá nhân, mong anh có thể xóa ảnh.”

Bên kia nhanh chóng trả lời, “Liên quan mẹ gì mày, bày đặt quyền riêng tư, mày là cảnh sát Thái Bình Dương chắc?”

Ông Phó hơi sửng sốt, lâu lắm rồi không có ai nói năng với ông như vậy, dù sao bây giờ ông cũng có tuổi nên cũng khoan dung hơn nhiều, nếu ông mà còn trẻ thì chắc chắn sẽ không nói năng điềm đạm như vậy, ông trả lời, “Tôi không phải cảnh sát Thái Bình Dương, tôi là cha của người trong ảnh.”

Bên kia không trả lời ông, nhưng cũng không chịu xóa ảnh chụp, một lát sau còn đăng một tin mới trên Weibo, “Đúng là buồn cười, Weibo tao muốn đăng gì mày quản được chắc?”

Ông Phó: “…..”

Ông Phó kéo xuống xem qua mới thấy Weibo người này chủ yếu đăng ảnh chụp lén mấy cô gái đẹp, còn một số tin là bạn bè đính nhãn thông báo thấy gái đẹp ở đâu, mong có người có thể cung cấp thông tin liên lạc, không ai cảm thấy chuyện này không ổn sao?

Ông Phó: “…….” Sao xã hội bây giờ lại có mấy khối u ác tính như vậy chứ?

Vì thế ông gọi thư ký đến, ông muốn xem ông có thể quản hay không.

Rất nhanh đã thương thuyết xong, sau đó trang chủ Weibo liền đăng thông báo lên.

Ông Phó: “…..” Ông quản được đấy!

Diêu Linh không hề hay biết họ chỉ ra đường mua quần áo mà cũng gặp chuyện như vậy, cô một lòng chú tâm mua quần áo, không những quần áo bình thường mà còn mua cả vài bộ đồ đôi tình nhân nữa.

Tiện thể mua thêm một bộ đồ dùng cá nhân, từ kem đánh răng, bàn chải đến dép lê….

Xem như hai người chính thức bước vào thời kỳ sống chung.

Phó Hằng xách đồ cùng cô về nhà, đi mua sắm đúng là hành xác.

Diêu Linh nằm liệt trên sô pha, lúc này bên cảnh sát gọi điện tới, đã có kết quả điều tra.

Bệnh nhân béo kia quả nhiên không phải là bệnh nhân trầm cảm trước đó, cụ thể thế nào còn cần điều tra tiếp.

Diêu Linh nhận được tin ở đây thì phía bên đồng nghiệp của cô cũng đăng lên tin tức đầu tiên.

Diêu Linh nhìn lướt qua….

Hả? Cái này là lấy việc công báo thù riêng sao? Trước đó đã nói rõ sẽ không tiết lộ tên họ và diện mạo, giờ lại đăng ảnh của cô công khai như thế.

Thế lực bên kia còn chưa điều tra được, chỉ mới đào ra một cái trung tâm tâm thần, bệnh nhân béo kia từ đâu đến, bệnh nhân thật đã đi đâu? Mọi chuyện đều chưa chưa đâu vào đâu mà đã đẩy cô ra ngoài sáng thế này đúng là muốn khiến cô gặp rắc rối mà, hơn nữa còn có thể mượn cơ muốn người khác biết mọi công lao đều nhờ có cô….

Trương Nghiệp thật đủ tàn nhẫn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi