ANH ĐIÊN THẬT ĐÚNG KIỂU EM THÍCH

Nhiều người từng nói điều tuyệt vời nhất không gì hơn người bạn thích cũng thích bạn.

Như vậy chuyện còn tuyệt vời hơn chính là phát hiện người mình vẫn luôn yêu thầm cũng yêu thầm mình, hơn nữa đó còn là chuyện trên lý thuyết tuyệt đối không thể xảy ra.

Thật ra Diêu Linh cảm thấy nếu cô quay lại quá khứ sau đó nói với người khác, Phó Hằng yêu thầm cô, chắc chuyện đó sẽ thành trò cười của năm mất. Ngay cả khi Phó Hằng đồng ý hẹn hò với cô, cô cũng cảm thấy là do anh thương hại cô chứ không phải thật sự thích cô.

Từ nhỏ cô đã ăn nhờ ở đậu nên rất thiếu tự tin, hơn nữa đám người kia thường xuyên châm chọc cô khiến cô càng tự ti hơn.

Đến tận bây giờ, khi nghĩ lại cô vẫn không thể tin được.

Vậy nên khi biết chuyện này, hai mắt Diêu Linh sáng như sao sa nhìn chằm chằm Phó Hằng, bất giác hỏi tiếp, “Rốt cuộc khi đó tại sao anh thích em?” Giọng nói đượm vẻ ngọt ngào.

Phó Hằng cúi đầu, nhìn Diêu Linh, nhớ lại ngày xưa anh luôn im lặng nhìn cô, cố gắng kiềm nén tình cảm của mình, cố gắng trở thành kiểu người cô thích.

Cô của khi ấy chẳng khác gì cô bây giờ, thật đáng yêu.

Phó Hằng ôm cô vào lòng, khàn giọng lặp lại câu hỏi của Diêu Linh, “Tại sao anh thích em?”

Diêu Linh ừ một tiếng, “Không được đánh trống lảng nha, phải trả lời em.”

Để đáp lại anh, cô đang suy nghĩ xem khi đó sao cô lại thích anh, sau đó nói, “Khoan đã, anh thử đoán xem em bắt đầu thích anh từ bao giờ đi!” Nhưng cô nghĩ Phó Hằng không biết đâu, nếu là chuyện cô làm thêm đồ ăn cho anh thì cũng là chuyện sau này rồi.

Đối với vấn đề này Phó Hằng không chần chờ gì mà đáp luôn, “Không phải tình yêu sét đánh sao? Lúc đó ngoại hình anh dễ khiến người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên mà.”

“Em mà tục tằng vậy sao?” Diêu Linh nhìn Phó Hằng, hỏi ngược lại anh. Hôm nay Phó Hằng nói rất nhiều, từng câu từng chữ đều khiến lòng cô xao xuyến.

Phó Hằng nhìn Diêu Linh, trong mắt anh đầy ý cười, không ngần ngại huỵch toẹt, “Đúng thế, em chính là loại người đó.”

Đây là lần đầu tiên Diêu Linh thấy Phó Hằng nói giỡn với cô. Từ khi anh trở về, cô nói gì Phó Hằng cũng chỉ ậm ừ, ngay cả làm chuyện gì cũng đều nghe theo cô, tâng bốc cô vì cưng chiều cô.

Nhưng cảm giác đó như thể anh đang nâng niu một món đồ sứ mỏng manh dễ vỡ vậy, vô cùng cẩn thận, vì quá cẩn thận nên đành lấy sự lạnh lùng làm vỏ bọc bên ngoài, nhưng anh càng như vậy càng khiến cô thấy giữa hai người có khoảng cách vô hình, mà anh cứ che giấu bản thân đến một thời điểm cũng sẽ mệt mỏi.

Tình cảm của hai người vốn nên đến từ hai trái tim bình đẳng thành thật, bọn cô có thể vui vẻ cười đùa, có thể nói giỡn, có thể trách móc đối phương thay vì lúc nào cũng nhường nhịn.

Nhìn Phó Hằng bây giờ, Diêu Linh bỗng hiểu ra vì sao lúc trước mình lại thấy khó chịu dù khi đó rõ ràng cả hai đang ở bên nhau rất hòa hợp.

Không cãi vã, không mâu thuẫn, chỉ là có chuyện gì cũng không nói rõ ràng… Bây giờ thật tốt, trái tim rung động, vui sướng, nhẹ nhõm.

Sự nhẹ nhõm này, trước đây không có.

Diêu Linh không kiềm được ôm cổ Phó Hằng, hôn anh một cái, “Nói hươu nói vượn, em không phải kiểu người nông cạn như thế. Thật ra sau khi anh đi, em còn tưởng tượng cảnh anh đầu trọc, bụng bia, biến thành một gã phàm phu tục tử, dù là thế thì em vẫn muốn gặp lại anh…”

Giờ Diêu Linh thấy, dù Phó Hằng có hói đầu thì cũng là anh chàng hói đáng yêu nhất quả Đất.

“Thật sao? Là ai nói với anh rằng góc độ này của anh trông siêu đẹp trai, đừng quay mặt đi, em muốn nhìn mười phút?” Phó Hằng không nể mặt vạch trần lịch sử đen tối của Diêu Linh.

Phó Hằng học theo giọng điệu khi đó của Diêu Linh, “Sao trên đời lại có người đẹp trai như anh chứ, anh nhất định là được Nữ Oa tự tay nặn ra.”

“Vậy nên anh làm sao tin nổi chuyện em thích anh không hề liên quan gì tới nhan sắc của anh cơ chứ.” Cuối cùng Phó Hằng còn không nể mặt tổng kết một câu.

Diêu Linh bị Phó Hằng chặt chém tơi tả thì biện bạch, “Chuyện này đâu thể trách em được, anh chẳng bao giờ chịu nói chuyện với em hết, hơn nữa ai cũng nghĩ chúng ta chẳng thể hẹn hò quá một tháng. Khi đó em đều nghĩ mỗi ngày mình bên nhau là ngày cuối cùng nên thấy rất xót xa, thật ra lúc ấy em còn muốn ôm anh, hôn anh… Nhưng anh không cho em ôm, cũng không cho em hôn gì cả…”

Phó Hằng hoàn toàn không bị lừa gạt bởi giọng nói đầy ai oán của ai kia, ngược lại nghiêm trang gật đầu, tựa như đột nhiên ngộ ra chân lý, “Chậc, giờ anh mới hiểu tại sao em lại nói cái gì mà Phó Hằng sinh là người của tôi chết là ma nhà tôi, hóa ra bởi vì em xem ngày nào mình bên nhau cũng là ngày cuối cùng.”

Diêu Linh thẹn quá hóa giận, “Có phải anh biết quá nhiều rồi không? Em muốn giết người diệt khẩu!”

“Không nhiều lắm, anh vừa bắt đầu thôi, em muốn nghe tiếp không?” Phó Hằng ghé sát vào tai cô tiếp tục nói, “Anh nói em nghe tiếp nè, Phó Hằng chỉ thích mình tôi, cậu ấy nói, cậu ấy thích kiểu người mập mạp như tôi. Mau tới diệt khẩu đi!” Sau khi nói xong còn ám chỉ cô nên bịt miệng anh.

Mặt Diêu Linh đỏ au, “Sao anh lại biết mấy chuyện đó? Làm sao anh biết được?”

Khi xưa cô cố ý nói mấy câu đó để chọc điên hoa hậu giảng đường và những người khác, năng khiếu của cô là mặt không đỏ tim không đập nói mấy câu đó.

Giọng Phó Hằng đầy ý cười, “Có người tìm anh xác nhận, yên tâm đi, anh không lật tẩy em, lúc đó anh liền nói, bạn gái tôi nói gì cũng đúng.”

Diêu Linh muốn nội thương, tưởng tượng cảnh cái người lạnh như băng này nói với người khác, bạn gái tôi nói gì cũng đúng.

Đặc biệt là dù câu nói ấy là như thế nhưng nghĩ đến cảnh tượng kia vẫn cảm thấy sai quá sai, cô hỏi anh với giọng mừng thầm, “Anh nói vậy thật?”

Phó Hằng làm bộ nhớ lại, sau đó đáp, “Nếu không thì sao chứ, anh đâu biết nói dối.”

Diêu Linh liền nghĩ tới lúc đó trên thực tế cô xem như nói dối, mà ai giúp cô tất nhiên cũng tính là nói dối. Diêu Linh vừa mắc cỡ lại vừa phấn khích, bất giác cắn cằm anh một cái, “Nếu lúc đó em biết sau lưng em anh yêu em đến thế, chắc chắn sẽ vui sướng nhảy cẫng lên.”

Bây giờ Diêu Linh làm gì muốn trách móc gì anh, nhưng vẫn bày đặt nói, “Chỉ xin lỗi là xong sao?”

“Vậy em muốn sao?” Phó Hằng nhướng mày, mặt sáng lên.

“Dỗ em đi.” Diêu Linh lấy gậy ông đập lưng ông.

Phó Hằng nở nụ cười, hôn môi cô, “Đủ không?”

“Không đủ.”

Phó Hằng lại hôn thêm một cái, “Giờ thì sao?”

Diêu Linh cố ý nói, “Vẫn không đủ.”

Phó Hằng nói, “Đừng lảng sang chuyện khác, nói đi, em thích anh từ bao giờ? Mau thuyết phục anh, khiến anh tin là em yêu tâm hồn của anh đi.”

Diêu Linh nhào tới hôn anh một cái, cô nhớ lại cảnh tượng khi đó, đột nhiên thấy hơi ngại ngùng nếu phải kể lại chuyện đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi