ANH ĐIÊN THẬT ĐÚNG KIỂU EM THÍCH

Diêu Linh nhìn đồng hồ mới biết cô vừa lên mạng mà hai tiếng đã trôi qua.

Không biết có phải do mấy tin tức vừa xem không mà giờ cô chẳng thấy buồn ngủ gì cả, cô nhìn sang bên cạnh thì thấy Phó Hằng ngủ rất say.

Diêu Linh rướn người đến quan sát, người này lúc ngủ vẫn rất nghiêm túc.

Trong lòng Diêu Linh đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, bất giác thấy vui vui.

Vì đêm qua nửa đêm tỉnh giấc nên sáng cô ngủ li bì, khi cô tỉnh lại liền thấy một cái đầu đen thui….

Diêu Linh hoảng sợ ngồi bật dậy, hét lên một tiếng mới phát hiện đó là Đại Hắc.

Đại Hắc cũng bị cô dọa sợ, chạy vèo ra ngoài.

Sau đó cô thấy Phó Hằng cuống quýt lao ra từ trong phòng tắm, tóc vẫn ướt sũng, người chỉ quấn cái khăn tắm để lộ dáng người hoàn mỹ, anh căng thẳng hỏi, “Sao thế?”

Tiếng hét chói tai vừa rồi của cô đã dọa Phó Hằng, khiến anh tưởng có chuyện gì liền chạy vội ra.

Diêu Linh: “…….” Không phải đêm qua đã tắm rồi à?

Cô nghĩ đến đó lại chợt nhớ tới chuyện đêm qua, mặt đỏ lên.

“Em không sao, chẳng qua vừa rồi Đại Hắc chạy vào phòng làm em giật mình, anh mau đi tắm đi.”

Cô nói xong liền lủi đi đánh răng rửa mặt…

Phó Hằng nhanh chóng tắm xong, sau đó hai người cùng ăn sáng.

Phó Hằng đến công ty, còn cô lại ở nhà. Vì tin tức đã hoàn thành nên hôm nay cô ở nhà nghỉ ngơi, cô thấy không quen lắm, đây là lần đầu tiên cô ở nhà đợi Phó Hằng về.

Diêu Linh ở nhà, đầu tiên là soạn kế hoạch, sau đó nghiêm túc chỉnh sửa, đến khi chắc chắn bản kế hoạch không có sai sót gì thì Diêu Linh mới duỗi người thư giãn.

Cô lại lên mạng xem tin tức, chợt thấy cái cô ngôi sao Đường Uyển kia đã đăng một tin giải thích, nói bạn thân của mình không phải Phó Hằng, mà là một người bạn cấp Ba khác, xin mọi người đừng nghĩ nhiều.

Diêu Linh làm trong ngành này nên thấy sai sai, mục đích của đối phương là gì cô chỉ cần liếc mắt là biết, theo lý thuyết không phải cô ta nên im lặng sao để mặc cho cư dân mạng đoán già đoán non, sau đó cho người dắt mũi dư luận một chút mới phải, sao đột nhiên lại bác bỏ tin đồn?

Diêu Linh cảm thấy kì quái, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều. Từ lúc học cấp Ba cô thích Phó Hằng là cô đã biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì, lúc ấy còn chịu được thì giờ có là gì, hơn nữa Phó Hằng cũng chả có tính trêu hoa ghẹo nguyệt nên cô không cảm thấy khó chịu gì.

Mà những tin tức về Phó Hằng cũng đã chuyển hướng, ví dụ như tin về cô bạn gái xấu xí đã biến thành cô bạn gái rất đáng yêu, những người mắng chửi cô bị lên án là bạo lực học đường. Hơn nữa đó là bạn gái người ta, chuyện này nghĩa là sao, nghĩa là hồi đó người ta thích cô gái đó chứ còn sao.

Diêu Linh thầm hồi hộp, đừng mà đừng mà, làm ơn đừng bới móc thêm nữa.

Lúc này, mấy người bạn học kia bị chửi hội đồng thì không nhịn được nói, “Thôi đi, lúc trước hai người đó cặp nhau là do nó viết thư tình dán lên bảng thông báo trường, Phó Hằng đọc được thấy nó đáng thương quá nên mới đồng ý quen nó thôi. Hơn nữa rõ ràng lúc đó Phó Hằng thích Đường Nhiên, nếu không phải nó mưu mô quỷ quyệt làm kẻ thứ ba chen vô thì sao Phó Hằng lại chịu hẹn hò với nó.”

Diêu Linh: “…….” Đường Nhiên chính là cô hoa hậu giảng đường trong truyền thuyết, Diêu Linh nghĩ tới nghĩ lui, lúc đó Phó Hằng có liên quan quái gì tới Đường Nhiên đâu cơ chứ.

Đối phương càng nói càng hăng, “Lúc đó vì muốn ở bên Đường Nhiên, Phó Hằng chạy bộ với cô ấy, đi ăn với cô ấy, vốn cậu ấy nói không muốn đi dã ngoại, nhưng vì Đường Nhiên đăng ảnh đi dã ngoại với nam sinh khác, cậu ấy chạy tới ngay, còn đánh mấy tên nam sinh kia một trận…”

Diêu Linh thấy vậy liền sửng sốt, dã ngoại…

Cô nhớ tới ngày đầu nấu ăn ở đây, Phó Hằng bảo đó không phải là lần đầu tiên họ nấu ăn với nhau, lần đầu tiên là lần đi dã ngoại kia.

Diêu Linh nhớ Phó Hằng đến sau, lần đó không phải anh đến muộn mà là vốn không định đến, nhưng mà… Trong lòng Diêu Linh thấy ngọt như đường, hồi đó anh đánh mấy tên nam sinh… là vì cô sao?

Tim Diêu Linh đập rất nhanh, càng nghĩ càng thấy khoái trá, muốn gọi ngay cho Phó Hằng nhưng Phó Hằng đang đi làm, cô hơi ngại gọi điện, cô cố gắng bình tĩnh lại, tập trung làm việc, không xem ba cái tin bát nháo này nữa.

Diêu Linh nghiêm túc hoàn thành mọi công việc rồi nhìn đồng hồ, đã mười rưỡi, đến giờ ra ngoài mua đồ ăn.

Diêu Linh đột nhiên nhớ ra, sáng nay lúc Phó Hằng đi, cô quên hỏi anh có về ăn cơm trưa không.

Diêu Linh nhắn tin cho Phó Hằng, “Anh có về ăn trưa không?”

Phó Hằng nhanh chóng nhắn lại, “Có.”

Vì thế Diêu Linh đi siêu thị mua đồ ăn sau đó nấu cơm.

Lúc Diêu Linh xào đồ ăn, ngửi mùi đồ ăn bốc lên, lần đầu tiên cô cảm thấy mùi vị gia đình rõ ràng đến thế.

Định nghĩa về gia đình trước đây của cô không khác thế này là mấy, đó là mùi vị đồ ăn, và một người yêu cô, mang cho cô cảm giác an toàn.

Diêu Linh nấu cơm xong thì nghe thấy bên ngoài có tiếng cửa mở, người mặc tây trang mang giày da cười nói, “Anh ngửi thấy mùi đồ ăn từ dưới lầu rồi.”

Diêu Linh cười đáp, “Vậy mũi anh cũng quá nhạy đi.”

Ngay sau đó Diêu Linh ló đầu từ trong bếp ra, cô muốn nhìn Phó Hằng một cái, dù mới có mấy tiếng không thấy anh mà thôi.

Phó Hằng rửa tay sạch sẽ, sau đó bày chén đũa và bê đồ ăn ra bàn.

Lúc này Diêu Linh mới làm như không có chuyện gì hỏi anh, “Lần nấu cơm dã ngoại đó có phải anh không tính tham gia không? Sao sau đó lại đến?”

Phó Hằng ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Linh, “Sao tự nhiên em hỏi vậy?”

“Thì hỏi chơi thôi mà.” Diêu Linh cười cười.

Phó Hằng ấn cô ngồi vào bàn ăn, “Đúng là anh không định đi, nhưng sau đó vì thương em… hồi đó em nhát quá.” Cảm giác như ai cũng khi dễ cô được hết.

Diêu Linh ngập ngừng nhìn Phó Hằng, “Còn không phải vì em muốn giữ hình tượng à?”

Cầu Trời cầu Phật cho đám người kia đừng có nói thêm gì nữa, nếu không thì… cô bị mất mặt là cái chắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi