ANH ĐIÊN THẬT ĐÚNG KIỂU EM THÍCH

Dù sao lâu rồi hai người không nói chuyện với nhau nên thấy hơi xa lạ. Diêu Linh đoán được ý định của người kia, chỉ là cô tạm thời chưa có câu trả lời thuyết phục.

Chỉ là cô thấy đối phương có ý thăm dò mình thì thầm thấy kì lạ.

Chuyện này hình như Phó Hằng từng đề cập tới, người khác sẽ quy kết mọi thành tựu cô đạt được là nhờ làm dâu nhà giàu.

Đương nhiên cô thấy không vui, nhưng ngẫm lại nếu là vì Phó Hằng thì cũng đáng giá.

Sau khi gác máy, Diêu Linh ngồi vuốt ve hai con mèo, một lát sau chúng lăn ra ngủ. Mèo không như con người, chúng không biết nhiều chuyện như vậy, giàu có thì tốt mà nghèo khó cũng chẳng sao, thái độ của chúng vẫn không thay đổi.

Nhờ thế lực nhà Phó Hằng nên cuối cùng cư dân mạng vẫn không đào bới được ai là mối tình đầu của anh.

Trên weibo của Diêu Linh, tin tức về cơm hộp cũng có thêm không ít người theo dõi, không những thế mà cục an toàn thực phẩm còn trả lời.

Đương nhiên độ nóng vẫn thua xa mấy tin tức yêu đương hay hoạt động của người nổi tiếng, nhưng kết quả này cũng đủ khiến Diêu Linh thấy hài lòng.

Qua một ngày, Diêu Linh quyết định tìm người mới chứ không hợp tác với đồng nghiệp cũ, quả thực cô đã quen làm việc với họ nhưng trong lòng vẫn tồn tại khúc mắc.

Diêu Linh tính đăng tin tuyển dụng trên Weibo của mình. Lúc Phó Hằng về thì thấy cô đang cau mày nhìn màn hình.

“Sao thế?” Phó Hằng ngồi xuống cạnh cô, liền thấy tin cho thuê nhà trên màn hình.

Ánh mắt Phó Hằng tối sầm lại, nhưng vẫn cười nói, “Sao đột nhiên lại xem tin cho thuê nhà thế? Em muốn dọn đi sao?”

Diêu Linh quay đầu sang nhìn Phó Hằng, “Đâu có.”

Lâu rồi Phó Hằng không phát bệnh khiến cô cũng quên khuấy chuyện đó.

Diêu Linh chưa nói xong đã thấy Phó Hằng nổi giận đùng đùng chỉ vào màn hình, “Vậy em xem tin thuê nhà làm gì?”

Lúc này Diêu Linh mới nhận ra cảm xúc của Phó Hằng đang bất ổn, anh có vẻ hơi mất bình tĩnh, cô nhào đến ôm anh, “Em muốn tuyển thêm người, nên cần tìm văn phòng.”

Phó Hằng ôm cô, lẩm bẩm, “Thật không?”

Diêu Linh gật đầu, “Đương nhiên là thật.”

“Nếu có một ngày em muốn dọn đi chắc chắn sẽ mang anh theo luôn.”

Dù thế nào thì cô vẫn muốn tự bước đi trên con đường mình đã chọn, kế hoạch trước kia đã lập ra, dù bước đi đầu tiên không suôn sẻ như cô tưởng thì cô vẫn muốn đi tiếp con đường này.

Vốn dĩ trên đời làm gì có con đường nào trải đầy hoa.

Diêu Linh đắn đo mãi rồi vẫn quyết định tiếp tục chuyện đó.

Buổi tối lúc đi ngủ, Diêu Linh chia sẻ suy nghĩ của mình với Phó Hằng.

Phó Hằng không nói gì, thoáng trầm lặng.

Diêu Linh nói tiếp, “Sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”

Sắc mặt Phó Hằng chợt khó coi.

Diêu Linh ôm eo anh, “Thật đó, em thề, em tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt đâu..”

Diêu Linh kề trán mình vào trán Phó Hằng, “Cuộc đời em có hai mục tiêu, một là anh, cái còn lại chính là trở thành một phóng viên giỏi. Vốn dĩ em cứ tưởng mục tiêu đầu cả đời đều không đạt được, bây giờ đã nắm trong tay khiến em vui sướng vô cùng, nhưng em cũng rất sợ, nếu em chỉ có anh mà mất đi lý tưởng của mình thì liệu em còn có thể duy trì sự lạc quan vui vẻ như bây giờ không, và liệu anh có thấy vui không…”

“Được rồi, nhưng có chuyện gì thì không được giấu anh đó.” Cuối cùng Phó Hằng vẫn thỏa hiệp, Diêu Linh đã nhắc đến chuyện anh để tâm nhất.

Diêu Linh gật đầu, “Em sẽ không giấu giếm chuyện gì đâu.”

“Văn phòng để anh tìm cho.”

“Cứ để em tự tìm.” Diêu Linh hôn lên mặt Phó Hằng, “Sau này chắc chắn có nhiều chuyện em phải tự mình làm, không thể cái gì cũng nhờ anh được.”

Phó Hằng không nói gì, Diêu Linh im lặng một hồi, vì đêm đã khuya nên cô cứ thế ngủ mất.

Hai người như thể đến từ hai thế giới khác nhau, định mệnh sắp đặt thế nào mà lại muốn yêu nhau, muốn ở bên cạnh nhau.

Diêu Linh điều chỉnh lại kế hoạch một chút, văn phòng cô thuê cách công ty Phó Hằng không xa, như vậy hai người có thể cùng nhau đi làm, cùng nhau ăn trưa, cùng nhau về nhà, cô cố gắng tối đa hóa thời gian hai người được ở bên nhau.

Khổ nỗi ban đầu những chuyện Diêu Linh phải làm quá nhiều, từ trang trí văn phòng đến phỏng vấn nhân viên, chuyện gì cũng đến tay cô.

May là Phó Hằng nhận nhiệm vụ nấu nướng hàng ngày, giúp cô tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Sau khi chuyện văn phòng ổn thỏa, Diêu Linh rất vui, vừa đi về vừa bàn kế hoạch ăn khao buổi tối với Phó Hằng. Đang đi thì cô nghe có ai gọi tên cô, Diêu Linh quay đầu lại liền thấy một người phụ nữ trung niên đi tới, bên cạnh còn có một nữ sinh, trông có vẻ là sinh viên.

Diêu Linh thấy bà ta thì bất giác nhíu mày, “Có chuyện gì không?”

Người phụ nữ trung niên chưa kịp mở miệng thì cô nàng sinh viên bên cạnh đã lên tiếng trước, “Chị nói chuyện với mẹ đàng hoàng chút đi!”

Tuy Phó Hằng không hiểu ngô khoai ra sao nhưng anh vẫn kéo Diêu Linh ra sau lưng mình mà che chở.

Người phụ nữ trung niên nhìn thoáng qua Phó Hằng, sau đó nói với Diêu Linh, “Linh Linh à, nói chuyện với mẹ chút được không? Mẹ đã tìm con rất lâu.”

Diêu Linh thở dài một hơi, “Tôi không muốn.”

Sau đó kéo Phó Hằng toan bỏ đi.

Cô nàng sinh viên kia hình như bị chọc điên, “Mẹ, mình đi thôi, thể loại vô lương tâm như vậy mình đừng thèm nhận làm gì.”

Diêu Linh: “……..” Nếu không phải huyết áp cô thấp thì chắc bị mấy người này chọc cho tăng xông chết rồi.

Diêu Linh cũng chẳng thấy hào hứng gì với chuyện đôi co giữa đường hay nói lý lẽ với loại người này, nếu bọn họ biết điều thì sẽ không suốt ngày quấy rầy cuộc sống của cô như thế.

Lúc về tiểu khu, Diêu Linh càng đi càng nhanh.

Phó Hằng giữ cô lại, ôm lấy cô, “Không sao, không sao đâu.”

Diêu Linh mới phát hiện hóa ra cô đã khóc từ bao giờ.

Diêu Linh lau nước mắt đi nói, “Phó Hằng, anh nói xem sao lại có loại người như thế chứ.”

Phó Hằng đau lòng hôn lên trán cô, “Không sao, hay là mình chuyển nhà đi nơi khác?” Vậy sẽ không phải gặp nữa.

Anh không biết mọi chuyện là thế nào, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc anh đứng về phía Diêu Linh vô điều kiện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi