ANH ĐỪNG CÓ QUA ĐÂY

Hôm nay Quý Diễn uống rượu rum mạnh, uống rất nhiều nên được Giang Tri Tụng đỡ, đi đường còn thất tha thất thểu.

Giang Tri Tụng không thích quán bar, cũng không phải kỳ thị, chỉ thấy quá nhiều người, lắm loại mùi xen lẫn cùng một chỗ, quá hỗn tạp không thoải mái.

Về phần nhạc, Giang Tri Tụng không thích bất cứ loại nhạc nào chứ đừng nói gì là nhạc rock khuấy động ầm ĩ.

Anh cũng không thích Quý Diễn đi quán bar, tính Quý Diễn hướng ngoại, là kiểu người đi trên đường gặp cục đá còn có thể nói chuyện được.

Trên có bậc cha chú nghiêm túc, dưới có cả những anh bảo vệ trẻ trung, Quý Diễn đều có thể kết bạn với họ được.

Vừa đi quán bar, Quý Diễn đã chơi hết ga hết số, mặc dù thứ không nên đụng sẽ không đụng, chỉ đơn thuần là nói chuyện xàm xí, nhưng Giang Tri Tụng lo rằng một ngày đó nào Quý Diễn sẽ bị tụi bạn bè xấu kia dẫn dắt.

Giang Tri Tụng càng để ý hơn là, có rất nhiều thứ thu hút sự chú ý của Quý Diễn, nhưng đọng lại trong mắt cậu cũng lác đác không bao nhiêu.

Quý Diễn nhận ra Giang Tri Tụng không vui, gọi tên anh từ câu này sang câu khác.

Giang Tri Tụng đỡ cậu sang ghế phụ, thắt dây an toàn cho cậu, cậu gọi một câu, Giang Tri Tụng lại đáp một câu.

Quý Diễn không sau đến mức mất trí, uốn éo trên chỗ ngồi, quay đầu, nhìn chằm chằm Giang Tri Tụng.

Đột nhiên bật ra một câu: “Giang Tri Tụng, anh không vừa ý.”

Giang Tri Tụng liền nhìn Quý Diễn.

Quý Diễn hỏi: “Anh làm sao đấy?”

“Anh đang nghĩ, em kinh qua nhiều người từ khi nào vậy?” Giang Tri Tụng nhìn sang Quý Diễn, đẩy cái đầu bù xù tóc của cậu, ngón tay hõm vào, đồng thời nhấc nhẹ lên, muốn Quý Diễn ngửa đầu nhìn mình: “Mùi đàn bà ấy?”

Không đợi quý diễn trả lời, Giang Tri Tụng lại hỏi: “Cả mùi đàn ông nữa?”

Trong xe không bật đèn, chỉ có vài tia sáng bên ngoài hắt vào, rất tối.

Có thể là bởi vì Giang Tri Tụng không cười, khuôn mặt mang đến một cảm giác bị áp bức, trong bầu không khí mờ ám không còn dịu dàng như trước nữa.

Không hiểu sao, tim Quý Diễn bỗng đập nhanh một chút.

Quý Diễn xoa nhẹ đôi mắt, từ từ mới phản ứng kịp, nói: “Em đùa thôi, ai bảo tụi nó cứ chọc em.”

“Cái miệng này ấy mà, có cái gì là thật đâu?” Quý Diễn hỏi.

Giang Tri Tụng không khởi động xe, lòng bàn tay vuốt ve tay lái, không trả lời mà hỏi lại: “A Diễn, có phải em cảm thấy anh chán lắm không?”

Quý Diễn xoa xoa khuôn mặt bị hun đỏ, đáp mà không chút nghĩ ngợi: “Em có thấy vậy đâu.”

“Em đang lừa anh.” Giang Tri Tụng quay đầu, nhìn Quý Diễn: “Lúc trước anh tìm em hòa giải, em nói con người anh rất nhàm chán.”

Thật sự Quý Diễn không nhớ là mình có nói câu này, thậm chí cậu còn không nhớ Giang Tri Tụng đi tìm cậu.

Giang Tri Tụng nói kiểu này, cậu lại bắt đầu hoảng hốt.

Quý Diễn kéo tay Giang Tri Tụng, giải thích: “Chắc chắn là khi đó em uống nhiều quá, nói bậy nói bạ, anh đừng để trong lòng nha.”

Giang Tri Tụng giật giật cổ tay, không cho Quý Diễn nắm lấy, nói tiếp: “Anh cảm thấy mỗi lần em ra ngoài chơi với bạn đều rất vui, bạn của em cũng rất nhiều, thiếu anh cũng có sao.”

Giang Tri Tụng dừng một chút, hỏi: “Cho nên em mới nói anh cút được bao xa thì cút?”

Câu nói này lập tức kéo Quý Diễn về buổi đêm mấy ngày trước, cảnh cậu chất vấn Giang Tri Tụng.

Giang Tri Tụng nói những câu đó, gì mà ‘người quá tốt’, ‘làm anh em với anh là khổ tám đời’. ‘hận không thể vọt vào nhà để thu dọn hành lý…

Quý Diễn nhớ cả rồi.

Vốn cậu cũng cảm thấy áy náy về việc này, còn quyết định về sau sẽ đối xử tốt với Giang Tri Tụng hơn.

Quý Diễn cứ có cảm giác khó hiểu, Giang Tri Tụng lôi chuyện cũ ra với cậu, nhưng anh không phải là người như thế. Quý Diễn bỏ qua sự lấn cấn trong lòng, dựa vào Giang Tri Tụng phía bên kia, dùng ngôn từ nghiêm chỉnh mà nói: “Giang Tri Tụng, anh đừng tin mấy câu lúc em uống rượu, em thế nào anh còn không biết sao?”

Giang Tri Tụng không đáp, lùi xe ra ngoài, quẹo lái rồi đi thẳng vào đường cái.

“Bạn bè em nhiều, nhưng họ không giống anh.” Quý Diễn ngang nhiêng xông qua, một tay ôm cổ Giang Tri Tụng, dùng đầu óc ngốc nghếch của mình để ví von: “Nếu ngày nào đó bọn nó gây tội bị bắt, ít gì em cũng sẽ góp sức bỏ tiền vào đó, nhưng nếu anh phạm tội, em sẽ nguyện ý đi vào đó thay anh.”

Có một dòng người lớn gần quãng trường, vừa khéo phía trước có lối đi bộ, người hai bên đường lui tới như nước chảy.

Giang Tri Tụng dừng xe để tránh, rướn người, nhìn qua Quý Diễn nói: “Anh không giống bọn họ, nhưng em vẫn muốn chơi với họ đấy thôi.”

Quý Diễn ngẩng đầu, đối mặt với Giang Tri Tụng.

Cậu từ từ suy nghĩ, từ khi Giang Tri Tụng trở về, ít khi nào cậu tụ tập với bạn bè.

Sao mà Giang Tri Tụng non nớt thế, có phải con nít ở nhà trẻ đâu, còn so sánh ai chơi với ai nữa.

Quý Diễn ợ rượu, thừa dịp men say đụng một phát vào mặt Giang Tri Tụng, nói: “Giang Tri Tụng, anh thế này hung dữ lắm, cười một cái đi.”

“Em cũng thích chơi với anh mà, nhưng em không biết đánh bi-a, không biết trượt tuyết, với cả những nơi em thích đi thì anh lại không thích.” Quý Diễn nói.

Giang Tri Tụng im lặng hồi lâu, Quý Diễn thò đầu quan sát biểu cảm của anh.

U ám thế, Quý Diễn nhìn không rõ, đang định mở miệng, nghe thấy Giang Tri Tụng nói: “Em có rất nhiều bạn bè, nhưng anh chỉ có em.”

Giọng Giang Tri Tụng rất thấp, với từ tính chạm vào lòng người, hết lần này đến lần khác nói nghe sao mà đáng thương, khiến cảm giác tội lỗi trong lòng Quý Diễn thoáng chốc đạt để đinh điểm, cậu lay cánh tay Giang Tri Tụng, nói: “Sau này em ít ra ngoài chơi với bọn nó mà, anh đừng buồn.”

Thế là một khoản thời gian Quý diễn không ra ngoài kêu lổng nữa, ngoan ngoãn tới công ty, chiều tan ca thì về nhà ở bên Giang Tri Tụng.

Nhưng Giang Tri Tụng lúc nào cũng bề bộn nhiều việc, Quý Diễn vì thế mà nhanh chóng thấy chán.

Tối hôm đó, dưới sự mời mọc nhiệt tình của đám bạn, Quý Diễn chạy sang sát vách xem thử, phát hiện Giang Tri Tụng đang mở video hội nghị, thế là quyết định lao vào trận đua xe.

Quý Diễn tính toán thời gian một chút, định bụng chuồn đi quỷ không biết thần không hay rồi về.

Cậu cầm chìa khóa xe, vừa đi đến phòng khách lầu một, nghe thấy đằng sau vang lên tiếng bước chân.

Bỗng nhiên cậu quay đầu, trông thấy Giang Tri Tụng đang cần ly nước trong tay, đi xuống lầu.

Quý Diễn thả chậm bước chân, mắt nhìn Giang Tri Tụng, tìm chuyện để nói: “Anh khát à?”

Giang Tri Tụng nhìn quần áo Quý Diễn, không phản ứng gì, chỉ gật nhẹ đầu sau đó tới phòng bếp rót nước, im lặng ngồi ở salon uống.

Rõ ràng không phải chuyện gì ghê gớm, Quý Diễn lại bắt đầu chột dạ, nói lắp ba lắp bắp: “À thì em…”

“Em muốn ra ngoài à?” Giang Tri Tụng cắt ngang lời cậu.

Quý Diễn nói dạ.

Giang Tri Tụng đặt ly lên bàn, cười một cái, mở miệng nói: “Vậy em đi đi.”

Nói xong đứng dậy lên lầu.

Quý Diễn nhìn bóng lưng anh hồi lâu mới không nhìn nữa, quay người ra phía ngoài, còn chưa tới cửa đã quay lại, gọi Giang Tri Tụng đang lên tầng: “Giang Tri Tụng, anh đói bụng không, em nấu mỳ ý cho anh nhé.”

Bữa tối bọn họ ăn món địa phương ở một quán cơm nhỏ tại Thanh Hà, trong quán có rất nhiều người, khi phục vụ dọn món tề thái xào măng, vội vội vàng vàng, ngón tay cái bất cẩn chạm vào đồ ăn.

Giang Tri Tụng không ăn món đó nữa, dẫn đến mấy món còn lại cũng không ăn chút nào.

Quý Diễn đoán chừng Giang Tri Tụng đang đói.

Giang Tri Tụng dừng bước, quay đầu nhìn về phía Quý Diễn.

Quý Diễn để tay lên lan can cầu thang, ngẩng đầu lên cười: “Em không đi nữa.”

Giang Tri Tụng lại đi xuống lầu.

Quý Diễn dựng vào bả vai anh, lại bắt đầu làm quá: “Anh đừng suy nghĩ bậy bạ nha, không phải em thấy anh chán, em nghĩ hôm nay anh bận, không có thời gian để ý em nên em mới đồng ý đi.”

“Đồng ý rồi thì đi đi, lâu rồi em cũng chưa ra ngoài.” Giang Tri Tụng rũ mắt, đẩy tay Quý Diễn.

Quý Diễn vừa đi vào bếp vừa nói: “Không đi không đi nữa.”

Đầu tiên Quý Diễn đổ nước lên đun sôi, lại tìm mỳ Ý.

Giang Tri Tụng đi đến, thấy động tác của Quý Diễn nên hỏi: “A Diễn, em học nấu mỳ Ý khi nào vậy?”

“Cái này thì có gì khó đâu.” Quý Diễn lại lục trong tủ lạnh lấy thịt xông khói và giăm bông, nói: “Nước sôi lên, bỏ mỳ vào sôi rồi ăn được ngay, em chần thêm nước vào nước sôi, thả thịt xông khói và giăm bông.”

Quý Diễn đặt quả trứng trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, không quên căn dặn Giang Tri Tụng: “Việc em nấu mỳ cho anh đừng kể cho ai nhé, em chém gió tự kỷ ở ngoài, để bọn họ biết được chắc chọc em cả đời mất.”

Giang Tri Tụng cười, kéo Quý Diễn sang một bên, định bụng tự làm.

Quý Diễn không cho, nhất quyết bắt Giang Tri Tụng nhìn cậu thể hiện kỹ năng của mình.

Sau khi mỳ chín, thế là xong.

Quý Diễn đánh mấy quả trứng gà nhưng không xong, trên tay có không ít dịch và vỏ trứng vụn.

Giang Tri Tụng nhìn vẻ mặt mù mờ của Quý Diễn, cười thành tiếng.

Giang Tri Tụng nói Quý Diễn ra ngoài chờ, sau khi chiên thịt xông khói và giăm bông, cắt một ít hành tây và ớt màu vào đó, thêm sốt cà chua, sau đó trộn mỳ đã được vắt nước.

Trong tủ lạnh có hoa quả, Giang Tri Tụng rửa chút dâu tây và nho, cùng bưng ra ngoài.

Quý Diễn ngồi trên ghế sa lon xem livestream đua xe phát lại, khay thủy tinh đựng đồ ăn vặt, là kẹo cao su lợi khuẩn của Quý Hủy, Quý Diễn bóc một cục vừa ăn vừa xem.

Đèn phòng khách không sáng lắm, hiện lên ánh sáng ấm áp, Quý Diễn mở to hai mắt, nhai kẹo một cách vô thức, từ góc độ Giang Tri Tụng nhìn sang có thể thấy má cậu phồng lên.

Một tay Giang Tri Tụng ôm mặt, tay kia bưng dĩa trái cây, đứng bên cạnh nhìn.

Đột nhiên Quý Diễn nhảy bật khỏi ghế hô to: “Đmmm! Người còn ghê gớm hơn ô tô nữa!”

Giang Tri Tụng quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy cảnh trên đường đua trên màn hình và vết lốp xe nổi bật trên mặt đất.

Một giây sau, đột nhiên Quý Diễn xông lên ôm lấy Giang Tri Tụng, cực kỳ kích động: “Mẹ nó tuyệt quá!”

Xung lực suýt hất đổ cả đồ trong tay Giang Tri Tụng.

Giang Tri Tụng còn chưa kịp nói, Quý Diễn đã vội vàng đón lấy dĩa trái cây, để lên bàn, réo gọi Giang Tri Tụng cùng xem.

Giang Tri Tụng ngồi bên cạnh Quý Diễn, cậu cứ thế mà tựa vào Giang Tri Tụng hết sức tự nhiên, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, sau đó tập trung hết tinh thầm nhìn chằm chằm vào màn hình.

Giang Tri Tụng lấy dâu tây ra, đưa lên miệng Quý Diễn. Giang Tri Tụng cho ăn một trái, Quý Diễn ăn một trái, sau khi ăn hai má phồng lên.

Giang Tri Tụng làm bộ lơ đãng đụng lên mặt Quý Diễn một cái, lại đút cậu ăn nho, sau đó mở lòng bàn tay của mình ra để cậu nhả hạt vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi