ANH ĐỪNG CÓ QUA ĐÂY

Quý Diễn về nhà, nằm trong phòng ngủ một lát, không định ngủ, buồn chán mà chơi điện thoại.

Một giờ rưỡi, Quý Diễn xuống lầu rót ly nước chanh để uống, lúc bước qua cửa phòng Giang Tri Tụng còn nhìn thoáng qua.

Giang Tri Tụng vẫn chưa về.

Quý Diễn ngồi ở ghế salon mấy phút, sau đó cầm chìa khóa xe, đến nhà xe tính lái đi đến công viên Khê Sơn.

Lúc Quý Diễn đến công viên Khê Sơn cũng vừa đúng hai giờ, mặt trời đã treo cao trên không trung, vừa xuống xe nhiệt độ đã xộc vào mặt.

Quý Diễn đứng ở bóng râm trong công viên, nhìn Giang Tri Tụng cúi người, mặt mũi ủ rũ, cẩn thận loay hoay với bó hoa bách hợp.

Quý Diễn cảm thấy hẳn Giang Tri Tụng đang buồn lắm.

Cậu không qua đó.

Giang Tri Tụng ra khỏi công viên Khê Sơn rồi, Quý Diễn vẫn theo sát anh ở một khoảnh cách nhất định, đến khi thấy anh tới Paras mua trái cây.

Thoáng chốc Quý Diễn đã không còn tức giận, quyết định không so đo việc Giang Tri Tụng đem cậu làm bia đỡ đạn nữa.

Quý Diễn muốn gọi Giang Tri Tụng, thoáng chớp mắt, Giang Tri Tụng đã không thấy đâu.

Quý Diễn nhìn chung quanh một chút mà vẫn không thấy người, cậu lười tìm nên đi thẳng về bãi đỗ xe, quyết định về nhà trước rồi nói sau.

Trên đường nhiều xe nên cậu chọn đi tắt.

Tiết tấu nhạc trong xe rất mạnh, Quý Diễn ngân nga bài hát, xe nhẹ đường quen tạt vào khúc rẽ.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện chiếc xe, tốc độ phóng y chang.

Quý Diễn nhanh tay lẹ mắt, đánh tay lái, tránh sang hướng bên cạnh, tránh chiếc xe phía trước suýt nữa thì đâm vào.

Quý Diễn vừa định mắng chửi, phía sau lại xuất hiện chiếc Range Rover, lao vèo trước mặt cậu, xém chút cơn thịnh nộ của Quý Diễn bùng cháy.

Quý Diễn đạp mạnh chân ga, đuổi theo.

Nhưng rất nhanh Quý Diễn đã nhận ra có điều gì đó không đúng, kỹ thuật của người lái chiếc Range Rover rất tốt, rất nhiều lần định chặn đầu chiếc xe kia.

Cái kiểu đó nhìn qua rất giống như xã hội đen đẫm máu.

Quý Diễn tập trung mà nhìn, chiếc xe đang đuổi theo kia không phải là thằng gay tím lịm tìm sim Hứa An Gia sao?

Thằng Hứa An Gia này lại gây chuyện rồi à?

Quý Diễn không nghĩ nhiều, đạp hết ga, phóng theo sau chiếc Range Rover

Đường càng chạy càng hẹp, đột nhiên, phía trước truyền đến “Xoẹt xẹt xoẹt xẹt” chói tai.

Chiếc Range Rover tạt đầu xe Hứa An Gia, ép nó vào ven đường. Hai xe lao về phía trước một đoạn nhất định do quán tính, cọ nhau một phát chóe lửa.

Quý Diễn liếc mắt nhìn khoảng cách của hai xe, sứt mui, dừng trước đầu chiếc Range Rover, sau đó xuống xe.

Cửa xe bị phá hỏng, Hứa An Gia bước xuống từ ghế phụ, dánh vẻ nhếch nhác.

Quý Diễn liếc mắt nhìn con Range Rover, cửa sổ xe dáng loại kính chuyên biệt cho ô tô, không nhìn rõ vết xước. Cậu hỏi Hứa An Gia: “Mày chọc ai à? Sao ra tay ác thế.”

Vài câu của Hứa An Gia đã kể rõ mọi chuyện.

Cha hắn mở cho hắn một cửa hàng sửa xe ở phố Bạch Vân, mấy nay Hứa An Gia hay đến đó, lúc là nghiên cứu sinh ở Đức hắn cũng học về cải tiến ô tô nên rất có đầu óc.

Phố Bạch Vân có rất nhiều đại lý xe nên quyền lợi liên quan cũng nhiều, miếng thịt ngon bị xé thì chẳng ai vui được cả.

Có tên côn đồ là Phong Tín, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, làm việc ngang ngược không màng đạo lý, thủ đoạn không được sạch sẽ, cứ thích là tìm cớ gây chuyện.

Quý Diễn chưa từng nghe về người này, không biết lai lịch của gã, quay lại nhìn chiếc Range Rover bên đường, còn nói đùa: “Hay mày nhờ bố mua hết mấy cái đại lý xe trên phố Bạch Vân đi.”

Vừa dứt lời, cửa con xe Range Rover được mở ra, một gã đàn ông gầy như khỉ, mặt mày láo láo nhìn chằm chằm hai người cậu.

Hứa An Gia im lặng lui về sau một bước, Quý Diễn tỏ vẻ rất tò mò, cứ vậy, một quyền hắn cũng đánh được mười cái.

Mặc dù Hứa An Gia yếu ớt nhưng đối phó với tên khỉ này thì dư sức.

Thế là Quý Diễn quyết định giúp Hứa An Gia lấy lại danh dự.

Cậu đứng trước mặt người đàn ông cao gầy, lớn giọng: “Phải Phong Tín không? Ai cho mày cái gan dám ăn hiếp bạn bè bố mày đấy.”

Hứa An Gia cắt lời: “Đừng nói nữa, đi mau lên.”

Quý Diễn nhìn khinh thường Hứa An Gia một chút: “Sao mày hèn thế?”

Nói xong quay sang Phong Tín, tỏ vẻ rất ngông nghênh: “Cái đất Tấn thành là là bố quyết định. Tao không làm khó mày, mày mau xin lỗi nó đi, thế là xong việc.”

Phong Tín đưa mắt nhìn qua Quý Diễn, Quý Diễn khoanh tay, còn không vội vã gì mà nói: “Nhanh lên coi.”

Phong Tín mặt gầy đét còn nở nụ cười, đưa tay gõ gõ cửa xe.

Một giây sau, ba tên cao to vạm vỡ bước xuống xe, bắp thịt thằng nào cũng cuồn cuộn, mắt trừng như chuông đồng, nhìn chằm chằm về phía Quý Diễn.

Đồng tử Quý Diễn chấn động!!!

Tên to con lớn xác đi về phía Quý Diễn.

Quý Diễn vội vàng kéo Hứa An Gia chạy, vừa chạy vừa chửi: “Mẹ mày Hứa An Gia sao mày không nói sớm!”

“Mày diễn vl diễn, có nghe tao đâu.” Hứa An Gia chạy như điên, đầu nhỏ tóc xoăn bị gió thổi rối tung rối mù.

Chân đám to con kia dài hơn bọn họ nên thoáng chốc đã đuổi kịp, Quý Diễn kéo Hứa An Gia sang lối rẽ bên cạnh, bỗng nhiên đẩy một cái rồi hô to: “Chia nhau mà chạy!”

Ban đầu Quý Diễn muốn phân tán một chút sức lực với Hứa An Gia, nào ngờ ba tên to con kia lại coi cậu là mục tiêu duy nhất.

Quý Diễn chạy thục mạng về phía trước, mà đám đằng sau vẫn theo đuổi không bỏ, chạy thẳng ra hai con đường, mà mẹ nó không ai dám làm việc nghĩa cả.

Giang Tri Tụng trở lại nhà họ Quý, gõ gõ cửa phòng Quý Diễn nhưng không ai trả lời, thế là vặn cửa bước vào.

Quý Diễn không có trong phòng.

Giang Tri Tụng đi xuống lầu, đem túi trái cây được đóng gói cẩn thận cất vào tủ lạnh, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Quý Diễn.

Chờ không thấy trả lời, Giang Tri Tụng cho rằng Quý Diễn ra ngoài chơi nên quay về lại phòng mình.

Hơn tầm nửa tiếng sau, Thẩm Trữ Ngọc rửa trái cây ướp lạnh đem vào, kêu Giang Tri Tụng đừng ngồi cả ngày trước máy tính làm việc nữa, phải chú ý nghỉ ngơi.

Giang Tri Tụng không thể cãi được bà nên xuống lầu đi dạo một vòng, lúc về lại sảnh thì đụng phải Quý Diễn đang nhếch nha nhếch nhác.

Cả người Quý Diễn toàn bụi bẩn, da gần khóe mắt còn bị rách, máu đã đọng lại, che ở phía trên rất chướng mắt.

Giang Tri Tụng nhíu mày, kéo cậu đến trước mặt hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”

“Đau đau đau, đừng đụng em.” Quý Diễn vội vàng né tránh.

Quý Diễn giải thích: “Em bị ngã.”

Ngày bé Quý Diễn rất nghịch, lúc nào cũng bị Thẩm Trữ Ngọc đuổi đánh ngoài vườn hoa, chạy cũng không chậm.

Người bị hất ra, nhưng lúc cậu chuẩn bị nhảy tường lại không nhìn thấy bé mèo đen ở một góc, ngay lúc đang nhảy mới phát hiện, vội vàng tránh đi, thế là đụng đầu vào cây lê bên cạnh, khóe mắt bị nhánh cây đâm cho một lỗ.

Quý Diễn lo bệnh sạch sẽ của Giang Tri Tụng, không để anh chạm vào mình, vội vàng đi lên lầu đòi tắm rửa.

Quý Diễn tắm rửa xong bước ra, phát hiện Giang Tri Tụng đang trong phòng mình, trong tay còn cầm hộp thuốc, biết là anh muốn xử lý vết thương cho mình nên cậu đi tới trước mặt Giang Tri Tụng.

Cậu sợ Giang Tri Tụng hỏi nên mở miệng trước, định bụng chuyển chủ đề: “Giang Tri Tụng, trái cây anh mua đâu rồi?”

“Trong tủ lạnh.” Giang Tri Tụng mở hộp thuốc, lấy ngoáy tau và khử trùng: “Chờ lát nữa anh lấy cho em.”

Quý Diễn nhìn anh một cái, làm bộ rộng lượng nói: “Chuyện lúc trước em tha thứ cho anh, nhưng mà sau này anh đừng gạt em nữa, chắc chắn em sẽ trở mặt đó.”

“Sau này không vậy nữa.” Giang Tri Tụng đè cậu ngồi vào ghế, đáp.

Giang Tri Tụng vừa xử lý vết thương ngay khóe mắt, vừa hỏi cậu làm sao ngã.

Quý Diễn không muốn nói, đời này cậu chưa từng mất mặt như vậy.

Nhưng Giang Tri Tụng đã hỏi đầu đuôi câu chuyện, Quý Diễn tránh không được, thế là có bao nhiêu khai hết bấy nhiêu.

“Nếu như bị đuổi kịp thì em phải làm sao đây?” Trên mặt Giang Tri Tụng không hề có ý cười.

Quý Diễn còn cười cười: “Vậy đuổi kịp em rồi nói tiếp.”

Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn, mặt mày lạnh nhạt như tiền: “Em bằng lòng liều mạng vì Hứa An Gia như thế à?”

“Không đến mức liều mạng.” Quý Diễn thở dài, phiền muộn nói: “Chỉ trách lần này em tính toán sai.”

Giang Tri Tụng nói Quý Diễn ngẩng đầu lên, giúp cậu chỉnh lại tóc tai trên trán, sau đó dùng bông ngoáy tai chấm một chút khử trùng, cẩn thận bôi lên miệng vết thương.

Quý Diễn ‘ui’ một tiếng.

“Có đau không?” Giang Tri Tụng hỏi.

Quý Diễn lẩm bẩm trả lời: “Đau chết luôn á.”

Thế là Giang Tri Tụng lại cho càng nhiều thuốc khử trùng lên.

Quý Diễn la rách cổ, nói đau.

Bám lấy người Giang Tri Tụng, kêu anh thổi cho mình, môi chạm đến rất gần, suýt xoa trước khóe mắt Quý Diễn.

Quý Diễn cọ cọ mở to mắt ra.

Giang Tri Tụng lùi lại như không có việc gì, hỏi: “Sao thế?”

Quý Diễn: “Anh làm gì mà dựa vào gần em thế.”

“Là em tự nhích lại mà.” Giang Tri Tụng từ từ lau sạch chất khử trùng bằng tăm bông: “Em ghét anh à?”

Không chờ Quý Diễn trả lời, Giang Tri Tụng vứt tăm bông vào thùng rác, đứng lên, giọng nói rất lạnh nhạt: “Được rồi, em tự xử lý đi.”

Quý Diễn gọi anh lại: “Giang Tri Tụng anh đi đâu thế, em có ghét anh đâu.”

“Trên lưng em còn vết thương, em với không tới, anh xử lý giúp em luôn đi.”

Giang Tri Tụng lập tức quay người lại.

Quý Diễn sợ cử động lại động vào con mắt nên vẫn ngửa đầu, nhỏ giọng phàn nàn: “Em phát hiện tính anh càng ngày càng xấu.”

Giang Tri Tụng không nghe rõ, hỏi: “Em nói cái gì?”

“Em nói eo em đụng vào cành cây, đau quá.” Quý Diễn kéo áo lên cho anh nhìn.

Sau lưng Quý Diễn bầm tím, cậu rất trắng, vết thương nhìn sơ qua hơi đáng sợ.

Giang Tri Tụng chạm nhẹ một cái, sau đó im lặng vuốt đầu ngón tay.

“Đừng sờ nữa.” Quý Diễn hỏi: “Có rách da không?”

“Không.” Giang Tri Tụng đáp.

Quý Diễn kéo áo lên tới bả vai, nằm sấp lên mặt bàn: “Đau lắm luôn, chắc em trật tay rồi, anh nắn lại giúp em với.”

Giang Tri Tụng rũ mắt xuống, ánh mắt lướt qua chỗ thâm tím kia rồi dần chuyển lên chiếc cổ trắng ngần của Quý Diễn, nói: “Chỗ này thấp quá, không làm được.”

Quý Diễn ‘oh’ một tiếng, đi tới nằm sấp trên giường.

Chăn mền đều tối màu, Quý Diễn nằm xuống lại càng khiến đoạn eo trắng nõn nổi bật thêm.

Quý Diễn chống cằm lên tay, giận dỗi nói: “Lát nữa em sẽ đi chặt cây lê kia.”

Giag Tri Tụng kéo quần áo cậu lên, vén đến đoạn xương bả vai, sau đó để tay lên lưng Quý Diễn, cậu cảm thấy nhột nhột nên trốn tránh một chút.

Giang Tri Tụng đè cậu lại, nói cậu đừng nhúc nhích.

Thế là Quý Diễn đành phải ngoan ngoãn nằm.

Eo Quý Diễn vừa trắng vừa mềm, còn có thêm hai hõm thắt lưng xinh xắn.

Lúc đầu Giang Tri Tụng dùng lực rất nhẹ, không biết sao càng về sau lực lại càng mạnh hơn.

Quý Diễn hừ vài tiếng: “Đau đau đau…”

“Có phải anh muốn đè em chết không vậy?”

“Anh nhẹ tay chút đi Giang Tri Tụng.”

Cậu đã nói thì thôi đi, còn mang theo tiếng thở hổn hển cao thấp.

Điều chỉnh còn không được, giọng mũi nghẹt lại, toát ra vẻ rất quyến rũ mập mờ.

Giang Tri Tụng cúi mặt xuống, nghe nghe phút chốc lại đưa tay che miệng Quý Diễn lại.

Quý Diễn ngơ ngác quay đầu lại, vừa tắm rửa xong, hơi nóng hun khuôn mặt cậu đỏ ửng, bây giờ vẫn còn đó, trong mắt như ngập nước, mơ hồi mà hỏi: “Anh làm gì thế?”

Giang Tri Tụng không buông tay xuống, tay khác tóm lấy bả vai Quý Diễn, đột nhiên lật người cậu lại.

Giang Tri Tụng cúi người xuống, chạm mũi mình vào mũi cậu, khẽ nâng mắt lên, gằn từng chữ: “Em quên xu hướng tính dục của anh rồi à?”

Khuôn mặt điển trai của Giang Tri Tụng ở ngay trước mặt cậu, ánh mắt không còn dịu dàng như trức đó nữa, mà mang theo tính công kích rất mạnh.

Quý Diễn bị choáng váng.

Cậu nằm ngửa ở trên giường, Giang Tri Tụng đè nửa người lên, còn dùng tay che miệng cậu.

Khoảng cách của hai người rất gần, Quý Diễn có thể nhận thấy những cảm xúc rất rõ ràng trong mắt Giang Tri Tụng, hệt như khi cậu nhìn thấy chiếc xe thể thao yêu thích của mình, toát ra cảm giác xâm lược hiếu thắng.

Quý Diễn chưa từng thấy Giang Tri Tụng thế này.

Dù cậu có ngốc nghếch cách mấy thì cũng hiểu được sự khác thường của Giang Tri Tụng, và cảm thấy như có điều gì đó sai sai.

Nhịp tim Quý Diễn bắt đầu đập nhanh, dần dần cảm thấy bất an khi ở trước mặt Giang Tri Tụng.

“Giang Tri Tụng, anh làm gì mà đè ông đây lại thế.” Quý Diễn dùng sức đẩy tay Giang Tri Tụng ra, cố tỏ vẻ hung dữ, trừng mắt với anh: “Coi chừng em đánh cho đấy.”

Quý Diễn giả bộ hung dữ mà cũng chẳng giống chút nào, không khác gì thú con đang căng thẳng vì nguy hiểm, cúi đầu liếm láp những góc lông tơ còn non nớt.

Giang Tri Tụng quỳ một chân trên giường, không che miệng Quý Diễn nữa, thuận thế tóm lấy mặt cậu.

Quý Diễn đẩy Giang Tri Tụng ra, nói anh biến đi, Giang Tri Tụng lại kéo cậu vào giường, nhìn chằm chằm hỏi: “Em đồng ý liều mạng vì Hứa An Gia, nhưng lại hung dữ với anh vậy sao?”

“Giang Tri Tụng anh bị bệnh à?” Quý Diễn vội vàng kéo áo xuống: “Cái đó có gì hay mà so, em cũng không thể trơ mắt nhìn nó bị đánh.”

Giang Tri Tụng hơi nhướng mắt lên, nhìn cậu nhưng lại không nói gì.

Quý Diễn bị Giang Tri Tụng nhìn nên hơi chột dạ trong lòng, lúc Giang Tri Tụng định đưa tay tiếp tục trị thương ở eo cậu, Quý Diễn đã né tránh một cách vô thức.

Tay Giang Tri Tụng rơi vào khoảng không.

Bầu không khí hơi xấu hổ, Quý Diễn rúc về sau một chút, đưa tay lên gối chạm vào điện thoại, cười xấu hổ với Giang Tri Tụng: “Đúng rồi, để em hỏi xem Hứa An Gia đã chết chưa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi