*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hạ Nhiên đúng là nghẹn lời: “Mưa trong phim người ta dùng vòi phun đó bà ơi.”
"Con nói nhiều quá." Bà ngoại mới không tin, "không xem thì tránh ra, chớ quấy rầy bà."
Hạ Nhiên đứng lên, "Ngây thơ quá."
anh cầm gói thuốc cùng cái bật lửa, chuẩn bị đi qua bên cửa sổ làm vài ngụm. Vừa mở cửa sổ ra, liền nghe được tiếng gõ cửa.
Bà ngoại khoảng cách gần, vội nhanh chân đến mở cửa, đôi chân ngắn ngủn bước nhanh như ông lật đật, "Đến ngay, đến ngay. Nhất định là Tiểu Yến cách vách đưa bột hồ tiêu đến đây."
Hạ Nhiên không hề để ý, cắn điếu thuốc chuẩn bị đốt lửa.
"Ủa, ai thế." Kéo cửa ra, bà ngoại luôn miệng hỏi.
Giản Tích đắm mình trong bóng đêm cùng gió lạnh, đứng ở cửa cười chào hỏi: “Con chào bà ngoại, xin hỏi Hạ Nhiên có nhà không?"
"Có có, mau vào nhà."
Giản Tích mang theo hoa quả cùng sữa, "Đây là mua cho ngoại."
"Tới chơi thì được rồi, còn mang quà theo làm gì, cháu đừng khách sao."
Điếu thuốc trong miệng Hạ Nhiên thiếu chút nữa đã rơi ra khỏi miệng, "Sao em lại tới đây?"
Nhiệt độ trong nhà và bên ngoài chênh lệch rất xa, Giản Tích chà xát hai tay cho nóng, "Em đến thăm bà ngoại."
“Đến đây ngồi, chỗ có chậu than." Bà lão nhiệt tình chào mời, sắc mặt vui mừng, đi vòng qua đến phòng bếp.
"Lạnh không?" Hạ Nhiên đi tới, cầm tay cô, "Mẹ nó, muốn đóng băng luôn rồi"
Đem tay cô hơ trên chậu than, còn ôm không thả, "Đừng nhúc nhích."
Hạ Nhiên hỏi: "không phải nói không đến sao?"
"Đến kiểm tra bất ngờ không được à?" Giản Tích thì thầm, cười quyến rũ nhìn anh.
Hạ Nhiên cười, "Khẩn trương thế cơ à? không cần kiểm tra, thân thể của anh từ trên xuống dưới đều cho em toàn quyền sử dụng."
Giản Tích nghe được trong lòng đắc ý, chăm chú nhìn phòng bếp, "Bà ngoại đang làm gì thế?"
"Tám phần là muốn làm gì ngon cho em ăn." Hạ Nhiên trêu cô không ngừng: "Bác sĩ Giản, đêm khuya em chủ động đến nhà gặp người lớn, có phải thích anh đến chết đi được rồi hay không?"
Giản Tích cực kỳ ngượng ngùng, véo mạnh vào mũi anh: “Đúng, đúng, đúng, em yêu anh chết mất, hài lòng chưa?"
"Chưa hài lòng." Hạ Nhiên bắt được tay cô đặt ở bên môi, đầu lưỡi liếm liếm từng đầu ngón tay thon nhỏnói: "Tối hôm qua lúc làm từ phía sau, em nhất quyết phản kháng, vừa khóc vừa la, làm anh không dám dùng sức gì hết.”
Giản Tích nhanh tay bịt miệng anh lại: "anh nói xong chưa?"
"Sao có thể xong được?" Ý cười trong mắt Hạ Nhiên giống như đốm lửa đang cháy sáng lấp lánh: “Cả một đời cơ.”
Lời này như vết mèo cào, làm cho trong lòng Giản Tích vừa nhột vừa như tan chảy, hôn thật nhanh lên mặt Hạ Nhiên ột cái.
Hạ Nhiên ngẩn người chốc lát, mới kịp phản ứng lại: "Mẹ kiếp, anh lại bị em cưỡng hôn."
Giản Tích hất hất cằm, rất đắc ý, "Sao."
không bao lâu, bà ngoại mang sang một chén cơm rượu, "Đến đây, đến đây, uống nhân lúc còn nóng cho ấm người."
Giản Tích chạy nhanh đến đón, "Cám ơn bà ngoại, bà đừng làm nữa ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
"không làm, không làm nữa." Bà đem Hạ Nhiên đẩy ra, nhất quyết ngồi kề bên Giản Tích mới chịu, cười ha hả hỏi: "Từ đâu tới đây?"
“Gần tòa thị chính ở thành phố."
"Rất xa, có mệt hay không?"
"không mệt ạ." Giản Tích nhai một viên gạo nếp, "Bà ngoại bà làm ăn ngon thật."
"Con thích ăn thì thường đến đây đi, mỗi ngày bà đều làm cho con."
Hạ Nhiên nhìn bà ngoại của anh vui đến mức như mọc cánh bay lên, xem ra bà vô cùng hài lòng đối với Giản Tích.
cô gái nhỏ của anh rất ngoan, diện mạo cùng lời nói đều khiến người lớn yêu thích, không ngừng làm cho bà ngoại vui vẻ nói cười cả buổi.
Hạ Nhiên thấy hai người phụ nữ trò chuyện đến mặt mày hớn hở, có chút ghen tị: "Cuộc hội đàm có thể kết thúc ở đây chưa? Các người toàn nói mấy chuyện của phụ nữ, làm ơn chú ý cảm nhận của người đàn ông duy nhất ở đây được không?"
"Được, được, được, xem bà đây hồ đồ chưa, thôi bà để hai đứa trẻ chúng bây ở đây chơi đó." Bà ngoại lại quay đầu nhìn Giản Tích, "Ngày mai tới nhà ăn cơm, bà làm con gà đãi cháu."
Bà ngoại thấp giọng, nghiêm túc nháy mắt với cô, "Về sau chân gà đều giữ lại cho cháu."
Giản Tích nhịn cười, nâng tay làm động tác cam đoan, "Tuân lệnh, cháu nhất định sẽ ăn hết."
- - -
Trận đua xe mô tô diễn ra ngay tại Nha Đề Lộ, là cuộc đua mang tính chất cá độ của thế giới ngầm. Quy mô cuộc đua hôm nay khá lớn, đua ba vòng, chín xe. Đến gần đường đua là nghe thanh âm kéo ga gầm rú vô cùng ồn ào.
Hạ Nhiên là người quen cũ, thế nên gặp chào hỏi không ít người.
Giản Tích bị anh nắm tay, cảm thán nói: "anh ở giới này đúng là có tiếng tăm.”
Hạ Nhiên nắm tay cô rất chặt, "Lạnh không?"
Giản Tích nói: "Có anh nắm tay em nên không lạnh nữa.”
"Hôm nay em rất ngoan." Hạ Nhiên giơ ngón tay cái lên khen cô, "Về nhà anh sẽ ‘thưởng’ cho em thật nhiều.”
Lão Diêu ở đằng xa hướng anh ngoắc, "anh Nhiên."
Phía sau hắn là một đám người, cũng đồng loạt kêu theo
Hạ Nhiên đi qua lần lượt chào hỏi: "Mấy giờ bắt đầu?"
"Khoảng mười phút, đến ngay đây.” Lão Diêu thấy Giản Tích, cười ha hả, "A! Em chào chị dâu!”
Giản Tích ôn hòa vươn tay, "Xin chào."
Hạ Nhiên tách hai người ra, vội vàng kéo lão Diêu, "đi, đi, đi, đi qua một bên."
Kết quả đám người kia đồng loạt hô lớn, "Chúng! Em! Chào! Chị! Dâu!”
Ai má ơi, mặt Giản Tích đã sắp nổ tung rồi.
Hạ Nhiên cười mắng, "Cái đám nhóc này."
Hai người chạy đến khu vực thi đấu, nhìn xuống tên tay đua cùng giới thiệu, hỏi cô, "Chơi không? Đặt cược một cái."
Người cá độ đặc biệt nhiều, vây quanh người phụ nữ mặt váy ngắn, chân dài đặc biệt khêu gợi ba bốn vòng,
Giản Tích hỏi: "Ai giỏi nhất?"
Hạ Nhiên chỉ vào người thứ hai, "hắn, tay đua mới, trình độ không tệ."
Giản Tích móc bóp ra, vọt tới trong đám người, vừa nhảy vừa đưa tiền cho người chủ trì, "Đặt số 2, đặt số 2!"
Hạ Nhiên ngây người nhìn theo cô đang nhún nhảy như chú thỏ vừa khỏi lồng.
Giản Tích trực tiếp đặt một ngàn, không có chút do dự, quay đầu nhìn Hạ Nhiên nói: "Chỉ cần là anh nói, em đều tin vô điều kiện."
“cô bé ngốc" Hạ Nhiên cảm thấy cả người đều khoan khoái, nắm quanh hông cô nhấc lên: "Em có muốn thể nghiệm thử không?"
"Thể nghiệm cái gì?"
"Trận đấu."
Chỉ thấy Hạ Nhiên sải hai bước đến bàn thi đấu, giống như đang nói gì đó với người quản lí, không bao lâu, anh liền trở lại, "đi, mang em đi hóng gió một chút."
Chọn một chiếc xe máy dự bị, dáng vẻ rất ngầu với màu bạc ánh kim, Giản Tích cực kỳ hưng phấn, "Được không ? thật sự muốn chở em? anh có thể lấy giải nhất sao?"
Hạ Nhiên nói thẳng: "Đương nhiên không thể, anh chạy một mình thì có thể liều mạng lấy giải nhất, nhưng anh chở em, nhất định phải bảo vệ em thật tốt.”
Hưng phấn đè bẹp cảm động, Giản Tích đội mũ bảo hiểm chuyên dụng, "Em ngầu không?"
Hạ Nhiên cũng đội, "không ngầu bằng anh."
Giản Tích ngồi lên phía sau, ôm hông của anh, nói lớn tiếng: "Em không sợ!"
Hạ Nhiên cười chết, "Ai hỏi em có sợ không . Yên tâm đi, đội chúng ta chắc chắn giành giải bét, mục đích chỉ là thỏa mong ước của em thôi, tuyệt đối không vượt qua sáu mươi km/h đâu."
“Ảnh hưởng chất lượng trận đấu không?”
"không sao, chỉ cần có em đã đủ khán giả thông cảm mọi thứ rồi." Hạ Nhiên xoay người lại, hai tay ôm lấy má cô: “Bà xã nhà ai đẹp thế này!”
Giản Tích dùng mũ bảo hiểm của mình đụng một cái vào mũ bảo hiểm của Hạ Nhiên, đụng đến khi có tiếng vang ra, cô lớn tiếng hơn, "Nhà Hạ lão đại!"
Thanh âm tan theo gió hòa mình vào đêm đen.
Như chui thẳng vào lòng Hạ Nhiên gây nên cơn bão lớn.
Ready!!!
Súng báo hiệu hai phát "Bang bang", lập tức, tiếng gầm rú của xe mô tô vang vọng phía chân trời. Hàng loạt tay đua vọt lên giống như tên rời cung, nháy mắt đã không thấy hình bóng.
Tiếng kêu la, những tiếng thét bén nhọn, đem cái rét lạnh của mùa đông đêm nay xua tan đi hết.
Hạ Nhiên chở Giản Tích, vững vàng thong thả chạy ở cuối cùng.
Chỗ nào bọn họ đi qua, tiếng cười đùa vang dội.
Đội mũ bảo hiểm không thể nói chuyện, Giản Tích chỉ biết đem Hạ Nhiên ôm thật chặt.
Giống như ngay thời khắc đó, cô đang ôm toàn bộ thế giới.
Cách mỗi năm trăm thước, có điểm đèn báo hiệu. Những bóng người mờ ảo vun vút lui ngược về phía sau, bên tai có tiếng gió, có tiếng xe đua gầm rú, còn có tiếng tim đập cuồng nhiệt của người đàn ông.
Giản Tích nhắm mắt lại, trong lòng cô như pháo hoa đang nở rộ.
Trong tia sang chói lòa đó, dường như cô đã nhìn thấy tương lai.
không hề ngoài ý muốn, hai người bọn họ là người đến đích cuối cùng.
Lấy nón bảo hiểm xuống, chung quanh đều vang lên tiếng cười đùa ồn ào.
Lão Diêu: "anh Nhiên, xin lỗi, là anh em, em cũng muốn đặt anh thắng, nhưng lương tâm thật sự có chút đau."
Lâm Gia: "Em rất sùng bái anh nha anh trai, có thể đem xe mô tô đua chạy như xe đạp dành cho trẻ em, can đảm chết đi được.”
Còn có người kêu la: "anh Nhiên, khi nào thỉnh hàng xóm láng giềng uống rượu mừng đây!"
Giản Tích cảm thấy vui đến mức như bay bổng, thì ra cảm giác hạnh phúc vỡ òa là như thế này.
"Giản Tích."
"Dạ?"
cô ngẩng đầu, nghênh đón một nụ hôn.
Bên tai bùng nổ, tâm cũng bùng nổ, khắp toàn thân đều bùng nổ.
Giản Tích nghe thấy toàn thân cô như muốn vỡ tung ra vì hạnh phúc, trong mắt cô hiện giờ, chỉ có hình bóng của Hạ Nhiên.
Niềm vui đầy ngọt ngào này, kéo dài đến bao lâu cũng không chán.
Khi hai người rời môi thì Giản Tích theo bản năng ôm cổ của anh.
Giản Tích liếm liếm môi, vùi đầu vào vai anh.
"Di động em đang reo kìa, nghe trước đi." Hạ Nhiên vỗ vỗ cô.
Giản Tích từ trong túi lấy ra nhìn, sắc mặt khẽ nghiêm túc.
cô nhận cuộc gọi: "Mẹ?"
Động tác cầm điều thuốc của Hạ Nhiên dừng lại, lẳng lặng nhìn.
Thanh âm Đào Khê Hồng lạnh lùng bình tĩnh, "Tiểu Tích, con đang ở đâu?"
Giản Tích đáp: "Ở bên ngoài."
Đầu kia im lặng, không lên tiếng. Lặng lẽ lạ thường.
Giản Tích nhíu mày, giống như một loại trực giác.
cô chậm rãi quay đầu.
Trong đêm tối, một chiếc xe hơi đậu bên kia đường, kiếng xe đang được quay xuống, ở đằng sau tay lái ánh mắt của Đào Khê Hồng lạnh lẽo như sương đêm.