ÁNH DƯƠNG CỦA TRÌNH MẠT

Edit: Nynuvola

Nghỉ hè qua một tháng, buổi sáng Tống Húc Dương sẽ làm bài tập của mình, buổi chiều giúp Trình Mạt giảng bài, bổ túc tiếng Anh.

Dì Trương buổi chiều đến nhà làm việc, gõ cửa phòng Tống Húc Dương nhưng không thấy ai đáp, lại gõ thêm hai cái, cửa phòng Trình Mạt bên cạnh bật mở, Tống Húc Dương nhiệt tình chào hỏi với dì Trương: “Dì, cháu và Trình Mạt ở bên này.”

“Dương Dương, dì cắt dưa hấu, hai đứa bận xong thì xuống dưới ăn nha.” Giọng dì Trương còn mang khẩu âm phương Nam, lúc nói chữ “Ăn” cũng hơi kéo dài âm cuối.

Tống Húc Dương ăn dưa hấu không thích cắt nhỏ mà bổ làm hai nửa, dùng muỗng xúc ăn, cậu cho Trình Mạt một cái muỗng, để em ngồi cạnh cậu cùng nhau ăn nửa trái dưa hấu.

Trình Mạt khoét muỗng dọc theo đường viền bên ngoài.

“Ngay đây nè,” Tống Húc Dương chỉ vào chính giữa trái dưa, “Bắt đầu đào từ đây, chỗ này là ngọt nhất.”

Trình Mạt theo lời Tống Húc Dương xúc một muỗng, sau đó đưa đến trước mặt Tống Húc Dương.

Tống Húc Dương sửng sốt, vốn định nói anh bảo em ăn chứ không phải em lấy cho anh, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt vào. Cậu há miệng ăn luôn miếng dưa hấu do em trai tự tay đút.

Tống Húc Dương cũng xúc một muỗng chính giữa trái dưa hấu đút cho Trình Mạt.

Không sai, nơi này là ngọt nhất.

Hai anh em anh một muỗng em muỗng thay phiên nhau ăn hết nửa trái dưa, sau đó quay lại phòng Trình Mạt làm bài.

Lúc ngồi trước bàn, Tống Húc Dương mới phát hiện khóe miệng Trình Mạt vẫn còn dính một chút nước dưa hấu màu đỏ, cậu rút tờ khăn giấy lau giúp em. Cúi đầu lại thấy phần ngực áo thun của em cũng bị bắn nước dưa, Tống Húc Dương chỉ vào chỗ vết bẩn: “Ở đây cũng dơ nè.”

Trình Mạt thoáng kinh ngạc, cúi xuống nhìn xem nhưng không nói lời nào.

“Thay đồ đi em.”

Trình Mạt không nhúc nhích.

“Phải mau giặt xà bông, nếu không sẽ tẩy không được mất.” Tống Húc Dương giải thích.

Trình Mạt vẫn bất động.

Tống Húc Dương không rõ nhóc con Trình Mạt này đang suy nghĩ gì trong đầu. Đang miên man nghĩ, điện thoại bỗng vang lên, là Triệu Lôi. Di động đang sạc pin, Tống Húc Dương cầm lên tùy tiện mở loa, giọng của Triệu Lôi oang oang ồn ào từ chiếc điện thoại Nokia đầu bên kia phát ra.

“Tống Húc Dương! Nghỉ hè mà ru rú suốt trong nhà làm cái gì vậy hả?! Mau tới đây chơi bóng rổ!”

“Không rảnh, tôi phải giảng bài cho em trai.”

“Em trai cậu?” Triệu Lôi ngẩn ra, nghĩ sao nói vậy, “À à à nhớ rồi, là em trai kia của cậu——”

Tống Húc Dương cắt ngang lời cậu ta, “Tiên Kiếm bốn sắp phát hành, cửa ba tôi còn chưa đánh qua, bận lắm.”

“Tiên kiếm bốn sắp ra?” Triệu Lôi vừa nghe lập tức nổi hứng thú, “Lúc nào thế?”

Tống Húc Dương vừa định trả lời, Trình Mạt đã nhẹ nhàng kéo góc áo cậu. “Anh ơi, anh đi đi.” Trình Mạt nói.

Triệu Lôi nghe thấy giọng em trong điện thoại, tiếp tục gào lên: “Ai đó? Có phải em trai bảo cậu đến không? Em trai đã nói rồi, mau xuất đầu lộ diện đi!”

“Anh, anh đi đi ạ.” Trình Mạt lặp lại một lần nữa.

Tống Húc Dương tự hỏi một chút, vừa rút dây sạc điện thoại vừa hỏi: “Mấy giờ? Gặp ở đâu?”

Giây phút bước chân ra ngoài phòng, Tống Húc Dương bỗng nhiên quay đầu, đối diện ánh nhìn chăm chú thẳng tắp hướng về phía mình của Trình Mạt, em vội vàng cúi thấp đầu. Tim Tống Húc Dương bỗng nhói lên.

“Em muốn đi không? Ra ngoài với anh.”

Tống Húc Dương về phòng thu dọn đơn giản, thay áo bóng rổ xanh trắng, trước ngực in số 7, cùng một kiểu áo với nhân vật Sendoh trong 《 SLAMDUNK 》. Vừa ra ngoài, Trình Mạt đã đợi cậu sẵn trước cửa, chiếc áo thun cũng được em thay bằng chiếc áo trắng ngắn tay khác.

Tống Húc Dương lái xe đạp chở Trình Mạt, hai người mới rời khỏi tiểu khu, điện thoại của cậu liền kêu vang. Tống Húc Dương nghe Triệu Lôi huyên thuyên trong điện thoại một hồi, nào là ra cửa bỗng dưng gặp được Đỗ Tiên Tiên, đưa người ta đi ra sao, cuối cùng chính là không thể tới đánh bóng rổ được gì gì đó…… Tống Húc Dương cau chặt lông mày, qua một lát bóp cứng điện thoại, oán hận mắng: “Cái thằng khốn trọng sắc khinh bạn này.”

“Anh ơi,” Trình Mạt cẩn thận hỏi, “Không đi nữa sao?”

Tống Húc Dương nghĩ nghĩ: “Đi.”

Bốn giờ rưỡi chiều. Ánh mặt trời trải dài phảng phất như không có điểm kết, nhưng vì gần về chiều nên dần dần dịu bớt.

Trong công viên có vài mẹ bỉm trẻ tuổi đẩy xe nôi tản bộ; mấy ông bà lão cầm cây quạt sa tanh màu xanh liễu đỏ, ngồi túm tụm bên nhau thảo luận về nội dung buổi khiêu vũ buổi tối ở quảng trường; một con mèo hoang béo múp đã trở thành khách quen ở đây, thảnh thơi nằm nghỉ dưới bóng cây liễu.

Tống Húc Dương đứng sau lưng Trình Mạt, để em ôm bóng rổ, tự cầm tay em chỉ dạy: “Tay này nâng bóng, cổ tay dùng lực.”

Trình Mạt học theo cậu, nhưng do sức tay yếu nên quả bóng rổ bay lên căn bản không đụng trúng rổ, mềm như bông rơi xuống mặt đất, còn nảy lên vài cái kháng nghị.

Tống Húc Dương lần nữa cầm bóng lên, khống chế lực đạo, đi tới vài bước nhẹ nhàng nhảy một cái, thành thạo làm cú úp rổ tuyệt đẹp

“Nào, thử lại một lần.”

Trình Mạt nhận bóng ném tiếp, nhưng trước sau vẫn không chạm rổ.

Thử lại lần nữa, vẫn thất bại.

Trình Mạt tự nhặt bóng về ôm trong tay, em ngẩng đầu nhìn rổ phía trên. Rổ bóng cao cao giống một cái đầu quái thú khổng lồ, vòng rổ là miệng của nó, quái thú đang há to miệng thị uy với em. Trình Mạt không ném bóng, lặng im không tiếng động đứng ở tại chỗ tâng bóng. Một, hai, ba, bốn, năm……

Tống Húc Dương đứng sau lưng Trình Mạt gọi em: “Mạt Mạt?”

Trình Mạt không quay đầu: “Anh ơi, em không với tới.”

Tống Húc Dương nhìn bóng dáng của em, một ý tưởng chợt nhảy lên trong đầu. Trên mặt cậu lộ ra nụ cười mà chính bản thân cậu cũng không nhận thấy được.

Tống Húc Dương đi đến gần, từ đằng sau bế bổng Trình Mạt lên cao.

“Thử lại một lần.” Tống Húc Dương nói.

“Anh!” Hai chân Trình Mạt rời khỏi mặt đất, không khỏi hoảng sợ.

“Ném rổ.” Tống Húc Dương chỉ huy em.

Trình Mạt bị Tống Húc Dương bế lên, rổ bóng to bự kia không còn là con quái vật ghê rợn xa xôi không thể với tới nữa. Em duỗi thẳng cánh tay nâng bóng ném vào trong miệng con quái vật.

……

Trên đường về nhà, hoàng hôn buông xuống, hai người băng qua làn sương khói bốc ra nơi quán nướng, băng qua hoàng hôn xe cộ đông đúc, băng qua cơn gió đêm khô ráo mát lạnh phương bắc. Trình Mạt ngồi sau yên xe đạp Tống Húc Dương, hơi ló đầu từ tấm lưng thẳng của anh trai, nhìn thành thị xa xa đang chìm trong màu cam đỏ của ánh hoàng hôn cuối trời, trong nháy mắt em cảm thấy có lẽ anh trai sẽ mãi mãi chở em đi về phía trước, cho đến khi hòa lẫn trong chiều tà.

Đầu tháng tám, Tống Húc Dương phải bắt đầu học bù hè, bổ túc lý hoá sinh và toán, mỗi buổi sáng liên tục hai mươi ngày.

Ngày học bù đầu tiên, Trình Mạt dậy sớm có chút ỉu xìu.

Tống Húc Dương thầm buồn cười, lúc ăn sáng dùng chiếc muỗng nhỏ gõ lên đầu em: “Này, là anh học bù, cũng không phải em học bù, sao lại trưng ra vẻ mặt thế kia hử?”

Trình Mạt gật đầu.

Tống Húc Dương càng cười rõ ràng: “Em gật cái gì?”

Trình Mạt vẫn còn mơ màng: “Vâng.”

“Nếu không lát nữa em tiễn anh xuống lầu đi.” Tống Húc Dương đành phải nói.

“Được ạ.” Trình Mạt thế nhưng phản ứng rất nhanh nhẹn.

Tống Húc Dương đứng ở huyền quan thay giày, Trình Mạt cầm cặp cho cậu.

Tống Húc Dương ra cửa, Trình Mạt đi theo sau.

Tống Húc Dương ấn thang máy chung cư, Trình Mạt ngẩng đầu nhìn chằm chằm những con số trên thang máy.

Khi Tống Húc Dương chuẩn bị đi lấy xe, cậu đứng lại.

“Anh phải đi học rồi. Em quay lại đi.”

Trình Mạt gật gật đầu.

“Xíu nữa là mẹ tan làm về rồi. Giữ trưa anh sẽ về.”

Trình Mạt tiếp tục gật đầu.

“Bye bye.”

Trình Mạt vẫn gật đầu.

Tống Húc Dương sải bước leo lên xe. Lúc đạp ra đến cổng tiểu khu, cậu bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Chu Oánh lát nữa sẽ tan ca đêm trở lại, trong nhà cũng chỉ có mình mẹ và Trình Mạt, hẳn sẽ không gây ra chuyện gì rùm beng đâu nhỉ. Tống Húc Dương chợt thắng gấp xe tạo thành thứ âm thanh xoèt xoẹt.

Cậu chạy ngược lại dưới lầu, Trình Mạt thế nhưng còn chưa đi lên. Em không chú ý tới Tống Húc Dương, chỉ ngồi ôm đầu gối bên cạnh bồn hoa.

Những bông hồng nguyệt quý vương đầy sương sớm đang nở rộ trong bồn. Trình Mạt yên tĩnh ngồi nơi đó, làn gió ban mai thổi bay mái tóc mềm mại của em, lộ ra khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt trong veo. hàng mi của em cũng tựa như cánh hồng nguyệt quý vậy, còn đọng vài giọt sương mai.

Tống Húc Dương chạy tới đối diện em. “Mạt Mạt.”

Trình Mạt đột nhiên ngẩng đầu, cách em nhìn cậu giống hệt trông thấy một vị thần từ trên trời giáng xuống.

“Nếu không em đi với anh đến trường đi. Bên cạnh trường thực nghiệm có thư viện với phòng tự học, em học ở phòng tự học, giữa trưa anh qua đón em.”

Trình Mạt gật đầu như giã tỏi. Tống Húc Dương nhịn không được vươn tay v.uốt ve mái tóc em.

Trình Mạt ngước mặt nhìn cậu, vành mắt vẫn còn phiếm hồng.

“Trình Mạt, em giống thỏ con lắm đấy.”

Trời xanh nắng vàng, Tống Húc Dương mạnh mẽ đạp xe.

“Nắm chặt chút. Anh phải chạy nhanh, muộn mất rồi.”

Trình Mạt ban đầu chỉ vô cùng cẩn thận túm một góc áo sơ mi trắng của Tống Húc Dương, về sau lại cầm lòng không đặng mà nhoài lên, hít lấy mùi hương trên người Tống Húc Dương, suy nghĩ của em dần tan theo gió, càng thổi càng xa.

Áo sơ mi của Tống Húc Dương luôn được giặt trắng tinh sạch sẽ, khác với quần áo Chu Oánh có mùi nước sát trùng, người Tống Húc Dương luôn thoang thoảng hương bột giặt, còn lẫn một chút vị sữa rất nhẹ. Trong phòng cậu cũng là mùi này.

Phòng Tống Húc Dương có cửa sổ nằm ở hướng nam, mọi đồ vậy đều được ánh nắng mặt trời vỗ về cả năm, tản ra hơi thở sạch sẽ thoải mái thanh tân.

Tống Tử Minh và Chu Oánh bởi vì kết quả thi của Trình Mạt mà nổi trận lôi đình ngày đó, Tống Tử Minh hất vỡ chiếc dĩa đựng trái cây bằng thủy tinh. Trình Mạt vốn dĩ đã sợ sệt do thi không tốt, cú hất này tựa hồ chốt mở bên trong em, trong nháy mắt, em lại rơi vào ác mộng tra tấn em quanh năm kia.

Trình Hiểu Thu khóa em trong phòng ngủ, đập hết tất cả đồ đạc có thể cầm được ở bên ngoài, ly nước, phích nước nóng, chén dĩa…… Cuối cùng mẹ nằm trong vũng máu giữa đất, lạnh lùng nhìn em.

Trình Mạt cảm thấy đau. Đau muốn chết.

Trình Mạt hoàn toàn không nhớ rõ ngày ấy mình lên lầu thế nào, thời điểm hồi phục tinh thần em đã đứng trong phòng Tống Húc Dương, mà anh trai thì ôm mặt gọi tên em.

Cậu hét lớn: “Mạt Mạt. Mạt Mạt.” Không khí xung quanh mà Trình Mạt quen thuộc, hơi thở của anh trai lại làm em an tâm như vậy. Tống Húc Dương đưa Trình Mạt từ địa ngục vô tận trở về với thế giới này.

Trình Mạt nghĩ nghĩ, không khỏi vươn tay vòng qua ôm lấy eo anh trai. Tấm lưng Tống Húc Dương đĩnh bạt rộng lớn, tựa như một cảng dừng chân êm dịu Trình Mạt ma xui quỷ khiến áp mặt lên tấm lưng Tống Húc Dương, giống như đang nằm mơ.

Không biết qua bao lâu, Trình Mạt đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy dính lấy anh trai như vậy có chút không thích hợp, vội vàng dời mặt đi, do dự một chút, em cũng quyết định buông tay ra. Hành động này khiến Trình Mạt bất giác trở nên mất mát, em lưu luyến dịch tay khỏi eo Tống Húc Dương, giống như trơ mắt tỉnh dậy sau một giấc mộng đẹp ngắn ngủi.

Trong lúc hoảng hốt, một bàn tay bỗng đặt lên mu bàn tay em.

“Em là thỏ biến thành sao?! Đừng lộn xộn, giữ chặt một chút, lộn xộn là ngã xuống đấy!”

—— Một tay Tống Húc Dương nắm tay lái, bàn tay khác giữ lấy tay em.

Trình Mạt sững sờ giây lát, nhưng không rút tay ra nữa, em vòng qua ôm chặt lấy eo anh trai, tựa đầu lên tấm lưng to rộng ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi