ÁNH DƯƠNG CỦA TRÌNH MẠT

Edit: Nynuvola

Ngày hôm sau, Tống Húc Dương trở về nghỉ đông, nghe được Chu Oánh và Tống Tử Minh lại cãi nhau.

“Canh thì làm lại là được, có chuyện gì to tát đâu, đáng không?”

“Chuyện không to tát? Sài hết ga rồi, không nguy hiểm à?! Thượng bất chính hạ tắc loạn, anh không làm tốt thì mấy cấp dưới sao dám theo anh học hỏi?”

Tống Húc Dương hoà giải: “Mẹ, không nấu cơm hả? Sao con không thấy Dì Trương đến ạ?”

Dì Trương là dì giúp việc trong nhà thuê về, Tống Tử Minh hàng năm bôn ba bên ngoài, Chu Oánh lại bận công tác trực đêm trực ngày, không thể lo liệu quá nhiều việc nhà, vì vậy quyết định thuê dì Trương, mỗi ngày từ 3 giờ chiều đến 6 giờ tối qua nhà giúp một chút. Chu Oánh hay bắt bẻ, dì Trương là dì giúp việc thứ ba trong nhà, cũng là người làm ở nhà họ lâu nhất. Dì là người phương Nam, tiếng phổ thông vẫn mang theo chút khẩu âm du dương, âm cuối kéo cực kỳ dài. Dì gần 50 nhưng trông không như thế, không hay nói cười, chủ yếu thích sạch sẽ, để ý tiểu tiết, thu dọn đâu vào đó, hài lòng Chu Oánh.

“Dì Trương về quê ăn tết rồi, năm sau mới quay lại. Nếu không phải dì Trương không có ở đây, còn tới phiên ai đó ra tay sao? Giận no rồi cơm nước gì nữa!” Chu Oánh tức giận giải thích, vừa rút tiền trong túi ra đưa cho Tống Húc Dương, nói: “Con tự ra ngoài ăn đi.” Lại quay về trừng mắt liếc nhìn người đứng trong góc, quát: “Còn đứng ở đó làm gì! Ba cậu hầm canh thành gió Tây Bắc rồi! Cậu cũng ra ngoài ăn đi! Đi theo anh trai cậu!”

Tống Húc Dương nhìn sang cậu bé đang đứng rụt rè dưới chân cầu thang hôm qua cha mang về, bàn tay nhỏ vô thức moi moi bàn tay còn lại, giống như không biết làm sao.

Tống Húc Dương đi đến hỏi em: “…… Trình Mạt? Em ra ngoài ăn với anh đi?”

Nhóc con ngẩng đầu nhìn cậu, vẫn như hôm qua yên lặng hơi rũ đầu.

Tống Tử Minh nói em năm nay mười tuổi. Tống Húc Dương không có khái niệm gì với mấy bạn nhỏ cả, nhưng người trước mặt thoạt nhìn quá gầy, ngày hôm qua cậu không chú ý, hôm nay nhìn lại so sánh mới chợt phát hiện, Trình Mạt chỉ có một mẩu, bàn tay lớn hơn gương mặt, khiến đôi mắt càng có vẻ to tròn, đồng tử trong suốt mà bất an. Em luôn luôn cúi thấp đầu, ánh mắt Tống Húc Dương liền dừng lại trên hàng mi dài của em.

Tống Húc Dương nghĩ, cúi đầu vậy chắc là đồng ý rồi ha. Vì vậy cậu duỗi tay kéo em: “Đi thôi.”

Cái kéo này, Trình Mạt theo bản năng muốn trốn tránh, tay hai người chỉ chạm một chút liền tách ra, lần này cơ hồ dọa Tống Húc Dương giật mình. Bàn tay Trình Mạt lạnh căm căm, Tống Húc Dương cảm thấy bản thân tựa hồ vừa nắm trúng xương cốt không có độ ấm.

Dưới lầu chung cư vô tình đụng phải bà lão hàng xóm. “Dương Dương ra ngoài à? Ở ngoài lạnh lắm đó!”

Tống Húc Dương từ nhỏ đã được mọi người yêu mến, bà lão thân thiện chào đón cậu, thuận miệng hỏi, “Đây là con cái nhà ai……” Nói một nửa lập tức ngừng, Chu Oánh cãi nhau với Tống Tử Minh toàn lầu phòng đều biết, bà lão hàng xóm lúc này mới nhận ra phía sau Tống Húc Dương còn có một đứa bé, đại khái chính là con riêng của Tống Tử Minh. Bà có chút xấu hổ dừng câu chuyện, nói: “Hôm khác qua nhà bà chơi nhé?”

Tống Húc Dương lễ phép nói hẹn gặp lại, cùng Trình Mạt đi tới tiểu khu bên ngoài.

Mẹ nổi cơn thịnh nộ không phải vô lý, đây chỉ là mở đầu mà thôi. Tống Húc Dương nghĩ thầm, vừa nghiêng đầu hỏi: “Em muốn ăn cái gì?” Trình Mạt vẫn không nói lời nào.

Tống Húc Dương cảm thấy nếu cứ nương theo kiểu này, chờ Trình Mạt trả lời sợ đến địa lão thiên hoang mất. Chuyện ăn gì thôi đành để cậu quyết định vậy.

Lẩu cay? Hoành thánh? Bún?

Tống Húc Dương suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định đi MacDonald. Dù sao hồi nhỏ cậu cũng thích ăn MacDonald, Trình Mạt tuổi này hẳn cũng vậy nhỉ?

Tống Húc Dương nhằm hướng tiệm MacDonald ở tiểu khu gần đó, Trình Mạt vô thanh vô tức đi theo sau cậu. Cậu chỉ vào chữ M xa xa cho em chú ý: “Lát chúng ta ăn cái kia nhé?” Không biết có phải do ảo giác hay không, Tống Húc Dương cảm thấy bước chân Trình Mạt dường như nhanh hơn.

Đêm trước tết Nguyên Đán ở Long Thành, gió bắc se se lạnh.

Tống Húc Dương mặc quần áo thể thao và áo bông, trên người Trình Mạt cũng khoác áo bông, nhìn qua liền biết là mới mua, không rõ có phải là bút tích của Tống Tử Minh không nhưng quần áo kia mua số lớn, có vẻ không vừa với người, giống như cái túi to bọc lấy cơ thể nhỏ bé của Trình Mạt, sự gầy guộc của em không chống đỡ nổi vải vóc, chỉ cần bước đi lập tức lộ ra thùng thình. Chiếc khóa kéo trước ngực kéo lên cao nhất nhưng gió vẫn rót vào cổ. Cổ tay áo căng chùng, tay áo vì quá dài, bị Trình Mạt vụng về xắn lên cao, cả áo trong lẫn áo khoác lông bên ngoài cũng bị vấn lên, một nửa cánh tay trắng nõn của em phơi bày trước gió.

Tống Húc Dương vừa rồi vội vàng xuống lầu nên quên mang bao tay, Trình Mạt cũng không có mang.

Tống Húc Dương do dự một chút, vẫn dừng lại giúp Trình Mạt sửa sang quần áo, nói: “Tay áo hạ xuống một chút, thụt vào sẽ không lạnh nữa.” Sau đó cậu nắm một bàn tay của em nhét vào trong túi áo khoác của mình. Trình Mạt không tránh né nữa.

Trình Mạt sao có thể là đứa trẻ kiểu như vậy.

Phim truyền hình chiếu tiểu tam và tiểu tam trong miệng Chu Oánh đều một bụng đầy yêu khí, là hồ ly tinh. Nhưng Trình Hiểu Thu không quá giống hồ ly tinh, hồ ly tinh chẳng phải sống một ngàn năm sao, như thế nào sẽ chết chứ? Trình Hiểu Thu nhiều nhất chỉ là một nữ quỷ đoản mệnh. Trình Mạt cũng không giống con trai của hồ ly tinh. Trong lòng Tống Húc Dương từng tưởng tượng một hồi ác chiến với tiểu hồ ly tinh, nhưng nó còn chưa xảy ra đã kết thúc.

Trình Mạt không giống tiểu hồ ly mà giống thỏ con mới sinh hơn. Tống Húc Dương từng bắt gặp thỏ con mới sinh ở vườn bách thú, không quá khác với chuột con, ướt át đỏ hồng, phần lớn tay chân đều không rõ ràng, yếu ớt mỏng manh, tựa hồ rất dễ dàng bị bóp ch.ết.

Tống Húc Dương không thể buông bàn tay ấy ra.

Tới MacDonald, hai người lập tức được không khí ấm áp trong nhà ôm lấy.

Lúc gọi món, Tống Húc Dương đẩy thực đơn đến trước mặt Trình Mạt hỏi: “Muốn ăn cái nào?” Trình Mạt chỉ chỉ phần cơm trẻ em.

“Đủ ăn không?” Tống Húc Dương hỏi. Trình Mạt lại cúi đầu.

Tống Húc Dương bất đắc dĩ bảo: “Được, vậy thì cái này.” Trình Mạt đi theo sau Tống Húc Dương, cầm cẩn thận chiếc khay trong tay. Tiệm MacDonald hôm nay trùng hợp có một bạn nhỏ tổ chức sinh nhật, mấy đứa trẻ sáu bảy tuổi đội mũ chóp nhọn chạy qua chạy lại ngay lối đi, có một đứa bé chạy vụt qua người Trình Mạt khiến em lo lắng siết chặt đồ trong tay, sợ nước bị trào ra, đứng im không dám động.

Tống Húc Dương đi đến vị trí cạnh cửa sổ thì buông khay, quay đầu lại mới phát hiện Trình Mạt vẫn còn đứng giữa đường, đành phải đi qua cầm khay đồ ăn giúp em: “Đi thôi, ngồi bên kia.”

Trình Mạt ngồi yên vị, cuối cùng bắt đầu chóp chép miệng nhỏ gặm hamburger. Em ăn với đầy sự quý trọng, nhưng dường như cũng vô cùng vui vẻ. Có điều ăn thoạt nhìn rất ít, một cái hamburger không ăn hết, vì vậy ăn chậm lại. Tống Húc Dương thu toàn bộ vào mắt: “Ăn không hết đừng cố. Khoai tây chiên vẫn có thể mang về nhà.” Trình Mạt liền ngừng ăn, bắt đầu đùa nghịch món đồ chơi trong phần đồ ăn trẻ em, là một người máy be bé, Trình Mạt giơ cánh tay người máy lên rồi buông xuống, hết sức tập trung tạo cho người máy các loại tư thế anh hùng.

Tống Húc Dương ăn thật sự nhanh, bởi vì trong lòng cậu vẫn luôn nhớ thương món kem sau khi ăn hamburger. Kem sữa ở MacDonald ngon vô cùng, luôn là món khoái khẩu của Tống Húc Dương.

Tống Húc Dương nhìn Trình Mạt, em đang ngồi đối diện đắm chìm trong thế giới của người máy nhỏ anh hùng. Tống Húc Dương lấy thanh khoai tây chiên cuối cùng trên khay bỏ vào miệng rồi đứng lên, vừa hướng đến quầy vừa quay đầu nói với Trình Mạt: “Chờ anh chút, anh đi mua hai cái kem ốc quế!”

“Không ăn kem ốc quế.”

Trình Mạt rốt cuộc nói chuyện.

“Cái gì?” Tống Húc Dương bởi vì câu nói bất thình lình của Trình Mạt mà giật mình chưa kịp phản ứng.

“Kem ốc quế…… Em không ăn.”

Trình Mạt ngẩng đầu nhìn Tống Húc Dương, đôi mắt em sáng ngời ẩm ướt, phảng phất bao trùm một tầng hơi nước mỏng manh, trong nháy mắt, hàng lông mi dài chớp chớp. Giọng Trình Mạt khi nói chuyện rất nhỏ nhưng cực kì êm tai, mềm mại dịu ngoan.

Tống Húc Dương hoàn toàn kinh ngạc. Từ nhỏ cậu đã thích tất cả các món được làm từ sữa bò, thuần sữa, sữa AD Canxi, kẹo sữa cứng thỏ trắng …… Tống Húc Dương chưa bao giờ nghĩ trong thế giới này sẽ có người nói không với kem sữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi