ANH ~ EM MUỐN NGỦ VỚI ANH!

Bạch mẹ đi vệ sinh trở lại thì nghe thấy phòng con trai có tiếng ồn, liền đi đến gõ cửa phòng: "Nam Nam ~ đi ngủ sớm một chút!"

"Dạ ~ con biết rồi mẹ!"

Chờ đến lúc Bạch mẹ đi, hai người thở phào nhẹ nhõm.

Lý Văn Hiên nhìn Bạch Tuấn Nam ở trong lòng, hôn một cái lên lỗ tai của cậu nói: "Bảo bối ~ tôi muốn cậu!"

Bạch Tuấn Nam vừa nghe, thần kinh nhất thời căng thẳng lên.

"Bảo bối ~ không phải sợ, cứ giao cho tôi được không?" Lý Văn Hiên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Bạch Tuấn Nam, có lẽ sắp tới ít có thời gian gặp mặt Bạch Tuấn Nam.

Nghe Lý Văn Hiên nói như thế, Bạch Tuấn Nam ngượng ngùng gật đầu.

Lý Văn Hiên liền vui mừng nhích lên trước, không nói lời nào chỉ phong bế miệng của Bạch Tuấn Nam, bàn tay nhanh chóng xâm nhập vào bên trong áo của cậu, cậu cũng để cho người yêu liên tục vuốt ve cơ thể của mình.

Cơ thể của Bạch Tuấn Nam run rẩy, dần dần rơi vào ham muốn, không kiềm lòng được rên khe khẽ. Vừa nghe thấy tiếng rên của mình phát ra, thì xấu hổ che miệng lại.

Nghe thấy thanh âm của Bạch Tuấn Nam, nhưng hiện giờ lại xấu hổ che miệng, Lý Văn Hiên tiến lên liếm liếm lỗ tai của Bạch Tuấn Nam nói: "Bảo bối ~ kêu lên, tôi thích nghe giọng của cậu!"

Bạch Tuấn Nam không ngừng lắc đầu tỏ vẻ kháng cự, chuyện xấu hổ như vậy cậu mới không làm đâu.

Lý Văn Hiên liền khích lệ nói: "Bảo bối ~ cậu không nên xấu hổ như thế, ngoan, kêu lên, ông xã thích nghe!"

Nghe được lời dỗ dành của Lý Văn Hiên, Bạch Tuấn Nam ngượng ngùng buông tay của mình ra, khẽ rên lên "Ưm... nhẹ chút..."

Nghe thấy thanh âm đáng yêu như vậy, Lý Văn Hiên được voi đòi tiên tiếp tục dỗ dành: "Bảo bối ~ gọi ông xã đi!"

Bạch Tuấn Nam vô cùng xấu hổ lắc đầu, ngày thường Lý Văn Hiên luôn ghé vào lỗ tai cậu nói ông xã ông xã, khi đó cậu cũng rất xấu hổ, luôn xem như không có nghe thấy. Nhưng bây giờ nghe được Lý Văn Hiên nói như vậy, Bạch Tuấn Nam càng thêm ngượng ngùng.

Thấy Bạch Tuấn Nam ngượng ngùng nói không ra lời, Lý Văn Hiên tiếp tục dỗ dành: "Bảo bối ~ ở đây chỉ có hai chúng ta, ngoan, gọi một tiếng ông xã đi!"

Bạch Tuấn Nam lúc này mở mắt thấy Lý Văn Hiên ở bên trên đang nhìn mình thắm thiết, không nén nổi cảm xúc kêu lên "Ông xã", chờ đến khi nói ra khỏi miệng, mới thẹn thùng giấu mặt vào lòng Lý Văn Hiên.

Thấy Bạch Tuấn Nam cuối cùng cũng buột miệng nói ra, Lý Văn Hiên kéo Bạch Tuấn Nam ra ngoài rồi hôn một cái lên trán cậu, chăm chú nhìn ánh mắt của cậu nói: "Bà xã ~ tôi yêu cậu!"

Bất thình lình nghe được lời thổ lộ, Bạch Tuấn Nam cảm giác cả người như bị lửa thiêu, mong muốn hợp thành một thể với Lý Văn Hiên ngay bây giờ, liền mạnh dạn tiến lên trước hôn hắn.

Thấy Bạch Tuấn Nam chủ động, Lý Văn Hiên từ bị động sang chủ động, ôm hôn cậu thắm thiết.

Lúc này, quần áo của Bạch Tuấn Nam bị cởi ra, nửa người trên xích lõa, nơi mẫn cảm nhất của cậu đang bị người phía trên vừa mút vừa liếm, nhất thời vô lực động đậy.

"A... ưm..."

Thế là Bạch Tuấn Nam cứ như vậy một lần lại một lần bị Lý Văn Hiên ăn sạch.

Đến khi hai người đều mệt mỏi, Lý Văn Hiên ôm Bạch Tuấn Nam thỏa mãn nói: "Bảo bối ~ cậu giỏi quá!"

Bạch Tuấn Nam nghe được lời khen ngợi của Lý Văn Hiên, ngượng ngùng nép mình trong chăn, thấy Bạch Tuấn Nam xấu hổ, Lý Văn Hiên lại thu hồi nụ cười trêu chọc trên mặt rồi thở dài.

Nghe thấy tiếng thở dài của Lý Văn Hiên, Bạch Tuấn Nam khẩn trương ló đầu ra, lo lắng nhìn Lý Văn Hiên hỏi: "Ông xã ~ cậu làm sao vậy?" Bạch Tuấn Nam nhất thời không kịp sửa đổi xưng hô.

Nghe được tiếng "ông xã" của Bạch Tuấn Nam, Lý Văn Hiên yêu thương hôn lên trán cậu và nói: "Ngày mai tôi phải đi đến công ty của ba, đến khi đó thời gian ở cạnh cậu sẽ ít đi, thật không muốn xa cậu!"

Nghe Lý Văn Hiên nói như vậy, Bạch Tuấn Nam chỉ mỉm cười: "Cái cậu này, cũng đâu phải là không thấy được, vả lại đi đến công ty ba cậu thực tập cũng tốt mà!"

Thấy cái dáng vẻ hiểu chuyện của Bạch Tuấn Nam, Lý Văn Hiên càng vui vẻ hơn, lúc này nghe được ngoài phòng có tiếng ồn, hai người "suỵt" một tiếng liền nhắm mắt ngủ.

Hôm sau, Lý Văn Hiên thức dậy rất sớm, nhìn thoáng qua người nằm trên giường, hôn một cái lên trán cậu rồi từ cửa sổ trở về nhà mình. Đến khi Bạch Tuấn Nam thức dậy, Lý Văn Hiên đã đi theo ba hắn đến công ty.

"Nam Nam, con dậy chưa?" Bạch mẹ ở bên ngoài gõ cửa phòng gọi con trai mình.

Bạch Tuấn Nam nghe thấy giọng nói của Bạch mẹ, liền ngồi dậy đáp lại: "Con dậy rồi!"

"Vậy con nhanh lên một chút, hôm nay chúng ta đi đến nhà bà ngoại của con!" Nói xong cũng không chờ Bạch Tuấn Nam đáp lại liền đi vào phòng bếp.

Bạch Tuấn Nam cũng nhanh bò dậy, đã lâu rồi không có đến nhà bà ngoại, nên khi Bạch Tuấn Nam nghe đi đến nhà bà ngoại thì rất vui.

Bởi vì bà ngoại của Bạch Tuấn Nam luôn yêu thương cậu, từ bé thì đã sống chung với bà vài năm, mỗi ngày ở cùng với bà ngoại, cho nên bây giờ mới đặc biết nhớ nhung.

Chờ đến khi Bạch Tuấn Nam đứng dậy thì thấy trên giường lộn xộn, nhất thời đỏ mặt lên, cái tên Văn Hiên này, một chút tiết chế cũng không có.

Tối hôm qua làm hai ba lần, đến khi mình mệt mỏi hết sức mới chịu buông tha, nghĩ lại mặt của Bạch Tuấn Nam hơi đỏ lên, thế là vội vàng dọn dẹp.

Bạch mẹ thấy đến giờ mà Bạch Tuấn Nam vẫn chưa đi ra, cho rằng cậu còn ngủ, đành dùng tạp dề lau tay rồi đi đến trước cửa phòng của Bạch Tuấn Nam tiếp tục gõ.

"Nam Nam ~ con chưa dậy à, mẹ làm điểm tâm xong rồi đây, con nhanh lên chút đi!"

Đến lúc nghe tiếng gọi của Bạch mẹ, Bạch Tuấn Nam luống cuống trả lời: "Mẹ ~ con ra liền!"

"Vậy con mau lên!" Bạch mẹ nói xong lại trở vào phòng bếp bưng đồ ăn đi ra.

Khi Bạch Tuấn Nam đi ra, Bạch mẹ đã để xong bữa sáng lên trên bàn.

Thấy Bạch Tuấn Nam đi ra, Bạch mẹ vừa múc cháo vừa nói: "Mau đi đánh răng rửa mặt, hôm nay sao lại ngủ nướng như thế?" Câu nói sau cùng là Bạch mẹ lẩm bẩm nói, nhưng Bạch Tuấn Nam vẫn nghe được.

Bạch Tuấn Nam đỏ mặt chạy vào phòng vệ sinh, nhớ lại chuyện tối qua thì mặt càng đỏ hơn, ngắm nhìn mình trong gương, Bạch Tuấn Nam vội vàng dùng nước rửa mặt sau đó liền đi ra ngoài ngồi trước bàn, cùng ăn điểm tâm với Bạch mẹ.

Khi hai mẹ con ăn điểm tâm xong, đi ngay ra cửa, vì tối qua Bạch mẹ đã nói hôm nay đi về nhà bà ngoại.

Lúc mở cửa, Bạch Tuấn Nam cảm thấy tuy thời tiết hôm nay xuống dưới mức 0 độ, nhưng khí trời bên ngoài cũng không tệ lắm.

Sau đó cả hai lái xe đi về nhà ngoại.

Lý Văn Hiên ở bên này cũng bận rộn chuyện của mình, từ lúc đến công ty, Lý Văn Hiên vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi. Mỗi khi nhớ đến chuyện ít có cơ hội ở bên cạnh Bạch Tuấn Nam thì thở dài, nhưng chỉ có thể làm theo ý của ba mình.

Vài ngày sau...

Khi Bạch Tuấn Nam ở nhà ngoại của cậu chơi vài ngày, vẫn luôn nhớ đến Lý Văn Hiên. Thỉnh thoảng lấy điện thoại ra xem, xem thử Lý Văn Hiên có gọi cho mình không, nhưng mấy ngày nay chỉ một mình mình nhớ nhung, còn người ta thì một cuộc điện thoại cũng không gọi đến. Vì sợ Lý Văn Hiên đang bận việc, cho nên Bạch Tuấn Nam không có gọi điện thoại làm phiền hắn, nhưng mấy hôm nay không có một cuộc gọi đến, Bạch Tuấn Nam ngẫm lại thấy có chút tủi thân. Nghĩ Lý Văn Hiên lâu như vậy không thể nào không gọi điện cho mình, liền nghĩ đến có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi