ANH ~ EM MUỐN NGỦ VỚI ANH!

Tối nay, Bạch Tuấn Nam thu dọn đồ đạc của mình rồi cùng các đồng nghiệp lên tiếng chào hỏi, sau đó thì tan ca. 

Ra đến ngoài cửa hàng, nhìn thấy người đi đường lúc này tụm năm tụm ba, Bạch Tuấn Nam liền nhanh chóng đi về nhà.

Vì chỗ làm việc không quá xa nhà, hơn nữa chỉ cần đi qua một ngõ hẻm là về đến, Bạch Tuấn Nam liền nhanh chóng đi vào ngõ hẻm.

Nhưng không đợi Bạch Tuấn Nam phản ứng kịp thời, thì đã bị người khác đánh bất tỉnh.

Khi Bạch Tuấn Nam tỉnh lại, thì thấy vài người đứng trước mặt mình, mà mấy người này còn là mấy người chủ nợ mình đã gặp mấy hôm trước.

Bạch Tuấn Nam lúc này mới biết là gay go rồi, khi đó hình như nói cho mình ba ngày, nên mấy ngày nay mình vẫn liều mạng kiếm tiền. Nhưng cũng chỉ mới kiếm được có ba ngàn, bây giờ Bạch Tuấn Nam không biết làm sao, sau đó gắng gượng bình tĩnh nói: "Tôi đã đáp ứng ba ngày thì chắn chắn là ba ngày, các anh trói tôi lại như bây giờ là có ý gì?"

Lúc nhìn thấy Bạch Tuấn Nam trước mặt vào ba ngày trước, người được xưng là đại ca vẫn nhớ kỹ trong lòng, thế là liền phái người thường xuyên theo dõi Bạch Tuấn Nam.

Biết cậu ở trong một căn nhà cũ nát, mỗi ngày đang liều mạng kiếm tiền, hơn nữa cũng biết Bạch Tuấn Nam ở chung với một người đàn ông.

Lúc đầu tên đại ca cũng không có quan tâm đến, nhưng khi nghe đàn em mình nói "Bạch Tuấn Nam có quan hệ thân mật với người đàn ông" Hắn liền không thể chờ đợi, mình vẫn luôn luôn muốn người này dù đã có người đàn ông khác.

Nên tối hôm nay, hắn không thể đợi đến ngày mai, liền phái người chờ Bạch Tuấn Nam ở dọc đường mà cậu thường hay đi về. Thật ra thì hắn muốn trực tiếp mời cậu đến, nhưng để tránh phiền phức, liền bảo thuộc hạ trói cậu mang đến đây, vậy thì phiền toái gì cũng không có.

Nhìn Bạch Tuấn Nam lúc này với vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở dưới đất, tên đại ca mỉm cười đi lên trước, ngồi xổm trước mặt Bạch Tuấn Nam, nựng cái cằm của cậu và nói: "Tôi biết cậu không có tiền để trả khoảng nợ này cho chúng tôi, mấy ngày nay tôi cũng biết cậu không kiếm được bao nhiêu tiền. Cho nên ba ngày kỳ hạn đã đến, về phần nói đêm nay hay sáng mai là đúng ba ngày, tôi cũng mặc kệ. Vì tôi nghĩ đêm nay cậu cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, nên bây giờ tôi có thể thực hiện lời hứa trước đó, tôi muốn thế nào thì được thế ấy, cậu nghĩ tôi trước tiên đưa cậu lên giường thì sao?" Nói xong hung hăng đứng lên, cùng với vài người đang đứng nhìn nâng Bạch Tuấn Nam lên giường.

Mà giờ khắc này Bạch Tuấn Nam mới biết được sự tình đang nguy hiểm, cậu cho rằng những người này sẽ không làm những chuyện quá giới hạn với mình, nhưng cậu đã quên những người này là ai.

Theo lời của đại ca, bọn đàn em đều nối đuôi nhau đi ra ngoài, mà tên tóc vàng đồng cảm nhìn thoáng qua Bạch Tuấn Nam, sau đó cũng đi ra ngoài và tiện tay đóng cửa.

Bây giờ trong phòng chỉ còn Bạch Tuấn Nam và tên đại ca.

Hắn nhìn Bạch Tuấn Nam vùng vẫy ở trên giường, bày ra nụ cười ôn nhu nói: "Đừng sợ, anh sẽ rất dịu dàng!"

"Anh... Anh không được qua đây, tôi cho anh biết, đây là phạm pháp!" Bạch Tuấn Nam lúc này hoảng sợ, chuyện này làm cho cậu nhớ lại buổi tối của mấy năm trước, nghĩ đến chuyện xảy ra tiếp theo, Bạch Tuấn Nam nhất thời sợ hãi khóc lên.

Đại ca không nghĩ tới mình còn chưa bắt đầu thì mỹ nhân đã khóc, nhất thời có hơi bối rối, nhưng trước đây cũng không phải không gặp qua loại chuyện này, thế là hắn đi đến phòng vệ sinh cầm cái khăn lông nhét vào miệng của Bạch Tuấn Nam. Không gian yên tĩnh liền xuất hiện, vả lại cái thanh âm "ưm ưm", càng để cho mình thêm hưng phấn.

Giờ đây Bạch Tuấn Nam nhanh chóng tuyệt vọng, cậu lúc này cảm thấy nếu mượn tiền của Lý Văn Hiên thì sao, cũng còn tốt hơn bây giờ bị người ta làm nhục, nghĩ vậy mà âm thầm ứa lệ.

Lý Văn Hiên hiện tại đang sốt ruột đi lòng vòng ở nhà chờ đợi, sao Bạch Tuấn Nam đến giờ vẫn chưa trở về nhà? Bình thường bây giờ đã sớm tan ca, mười phút đồng hồ đã về đến nhà, lâu nhất là cũng là hai mươi phút. Nhưng bây giờ đã qua một giờ, vẫn không nhìn thấy Bạch Tuấn Nam trở về.

Lý Văn Hiên quyết định chạy ra ngoài, vì hắn từ một giờ trước đã gọi điện thoại, nhưng đầu dây bên kia vẫn không có ai nhận, Lý Văn Hiên lúc này đang hoảng sợ, hắn cảm thấy Bạch Tuấn Nam chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.

Đến khi Lý Văn Hiên chạy đến chỗ làm thường ngày của Bạch Tuấn Nam, đồng nghiệp nói cậu đã đi về sớm, Lý Văn Hiên nhất thời khẩn trương, nghĩ ở đây mình cũng không có kẻ thù nào, Bạch Tuấn Nam rốt cuộc đã đi đâu.

Đúng vậy, nếu như ở thành phố, Lý Văn Hiên chắc chắn có rất nhiều kẻ thù, nhưng ở chỗ này chắc là không thể nào. Hơn nữa lúc đầu mình đi cũng không có ai biết, chỉ có Chu Minh Kiệt và Tô Tiểu Văn biết, cả mấy lão già trong công ty cũng không biết. Lý Văn Hiên lúc này cũng không biết làm thế nào, bèn gọi điện thoại cho người của mình ở bên này.

Lý Văn Hiên nhanh chóng lấy được tin tức.

Lúc Lý Văn Hiên chạy đến, vừa vặn cái tên đại ca kia mới cởi bỏ quần áo của Bạch Tuấn Nam.

Nhưng như thế, Lý Văn Hiên cũng rất tức giận, liền xông đến đánh nhau với bọn chúng, sau đó cảnh sát tới, tiến hành điều tra. Chờ đến khi điều tra xong, Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam ngồi trên xe trở về nhà, còn bọn người kia, Lý Văn Hiên chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ, Lý Văn Hiên nghĩ vậy liền nắm tay lại thật chặt.

Từ nãy đến giờ, Lý Văn Hiên vẫn không có trò chuyện với Bạch Tuấn Nam, hắn phải đợi Bạch Tuấn Nam giải thích với mình, đúng vậy, chính là giải thích. Vì sao nợ tiền không nói với mình, lẽ nào cậu không cần "anh Văn Hiên" của cậu nữa sao, chẳng lẽ cậu ngay cả một chút xíu dựa dẫm vào tôi cũng không thể à?

Nhưng Lý Văn Hiên không có chú ý tới, trong ánh mắt của Bạch Tuấn Nam lúc này là một mảnh trống rỗng.

Sau khi hai người về nhà, Lý Văn Hiên vẫn không để ý tới Bạch Tuấn Nam, ngày hôm nay hắn nhất định phải chờ Bạch Tuấn Nam giải thích. Bạch Tuấn Nam thiếu một nhóm người 100 ngàn vẫn chưa có tiền trả, nên bọn chúng muốn Bạch Tuấn Nam đi vào hộp đêm Thành Nam của bọn chúng.

Lý Văn Hiên biết cái hộp đêm kia là nơi nào, trước đây hắn cũng từng được bạn bè dẫn vào nơi đó, nhìn thấy một thằng nhóc trang điểm lộng lẫy còn hở ngực lộ nhũ bám trên người khách. Nghĩ nếu như là Bạch Tuấn Nam, Lý Văn Hiên nhất định sẽ giết đám người đó.

Mà bây giờ Lý Văn Hiên không để ý đến Bạch Tuấn Nam, là vì chuyện lớn như thế nhưng Bạch Tuấn Nam lại không nói với mình, nếu như lúc đó mình đến chậm một bước, vậy có phải tất cả đã quá muộn, nghĩ vậy Lý Văn Hiên tức giận đập tay xuống bàn.

Bạch Tuấn Nam đang trong lúc trầm tĩnh thì bị tiếng đập bàn sợ đến thét chói tai, vì cậu nhớ lại khi cậu và mẹ rời cái khỏi cái nơi ở cũ đến Lâm huyện này sinh sống, vào một buổi tối đã xảy ra một chuyện đáng sợ trên đường về nhà.

Đêm hôm đó đúng lúc đến kỳ nghỉ, Bạch Tuấn Nam muốn trở về nhà sớm, không muốn đợi đến ngày mai mới trở về, nên hôm đó thu dọn xong mọi thứ liền ngồi xe trở về nhà.

Mà đêm đó trời rất tối, ánh trăng trên bầu trời cứ mờ mờ ảo ảo giống như bị đắp lên một lớp vải mỏng, Bạch Tuấn Nam liền đeo túi xách nhanh chóng chạy đi.

Khi đó nhà bọn họ cũng chưa phải ở nơi này, là ở trong chung cư cũ nằm ở hướng Đông.

Những người xung quanh đa phần đều ở nơi khác đến đây làm việc, nên dân cư rất phức tạp.

Lúc bấy giờ, Bạch Tuấn Nam cách nhà còn vài bước chân, đã bị người khác lôi vào trong ngõ hẻm ở bên cạnh.

Mà khi đó Bạch Tuấn Nam mới rời khỏi Lý Văn Hiên không bao lâu, vẫn hay dựa dẫm vào người khác, nên lúc ấy Bạch Tuấn Nam rất sợ hãi, không biết phải làm thế nào, cứ không ngừng khóc.

May là nhờ cậu khóc, vì hôm đó cậu trở về nhà muộn hơn bình thường, Bạch mẹ sốt ruột chờ đợi, thấy muộn như vậy mà vẫn chưa về, nên quyết định ra ngoài đón cậu. Đúng lúc nghe được tiếng khóc của Bạch Tuấn Nam, liền đuổi theo qua đó.

Thấy người đàn ông trung niên muốn làm chuyện bại hoại với con trai của mình, nhất thời tức giận cầm lấy gạch đá quay đầu xông tới.

Người đàn ông kia thấy Bạch mẹ như vậy, liền quay đầu từ ngõ hẻm bên cạnh chạy đi.

Bạch mẹ cũng không đuổi theo, may là chưa có xảy ra chuyện gì.

Bạch mẹ đi đến ôm con trai của mình liền rơi nước mắt, đây là mình đã tạo nghiệt gì, lúc đầu mình không biết con trai có thể yêu thích con trai. Nhưng chờ đến khi mình biết được, con trai bảo bối lại gặp phải đãi ngộ như vậy, Bạch mẹ không biết mình còn có thể giúp gì đó cho con trai.

Sau đó Bạch mẹ liền bảo Bạch Tuấn Nam rèn luyện thân thể nhiều hơn.

Vì thế cái cơ thể yếu đuối trước đây, bây giờ cũng có thể chống cự lại những người bình thường.

Nhưng Bạch Tuấn Nam vẫn không muốn nhớ lại chuyện này, mà bây giờ chuyện như vậy lại xảy ra một lần nữa, ký ức năm đó muốn quên đi nay lại ào ạt trở về.

Bây giờ chỉ thấy Bạch Tuấn Nam chôn mặt trong đầu gối, ôm mình thật chặt, trong miệng còn nói: "Đừng đến... chú đừng đến đây...."

Lý Văn Hiên cho rằng chuyện hôm nay kích thích Bạch Tuấn Nam, sau đó đi lên trước đau lòng ôm cậu vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ lưng.

Nhưng Bạch Tuấn Nam dường như không cảm giác được, tiếp tục sợ hãi nói: "Văn Hiên, Văn Hiên mau cứu tôi, mẹ... mẹ... huuu, chú... chú tha cho con đi, con còn là học trò mà, chú đừng làm thế... Xin chú thả con ra... con xin chú..." Một lúc sau, Bạch Tuấn Nam ngủ thiếp đi, vì tâm trạng suy sụp, thần kinh căng thẳng. Cơ thể không chịu nổi áp lực lớn như vậy, nên bây giờ Bạch Tuấn Nam vẫn còn đang vùng vẫy ở trong mộng.

Lý Văn Hiên lúc nghe Bạch Tuấn Nam nói câu trước, thì tự trách bản thân không bảo vệ tốt Bạch Tuấn Nam, sau đó lại nghe thấy "Con còn là học trò", Lý Văn Hiên nhíu mày lại. Chẳng lẽ trước đây Bạch Tuấn Nam đã gặp phải chuyện tương tự, vừa nghĩ đến Lý Văn Hiên tức giận đá vào tường, tiến lên trước đau lòng ôm bảo bối đang ngủ thiếp đi dỗ dành an ủi.

Nghĩ mình không ở bên cạnh bảo bối nhiều năm như thế, cậu đã chịu biết bao nhiêu đau khổ, Lý Văn Hiên hận không thể trở lại bảy năm trước, để cho tất cả đều thay đổi. Nhưng những điều này không có khả năng, ngẫm lại thì cảm thấy trào phúng, Lý Văn Hiên mình cũng có một ngày ấu trĩ như thế này.

Mặc kệ thế nào, hắn nhất định phải biết năm đó Bạch Tuấn Nam rốt cuộc gặp chuyện gì, nếu để cho mình tìm hiểu ra mọi chuyện... nghĩ đến đây Lý Văn Hiên lạnh lùng "Hừ" một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi