ANH ~ EM MUỐN NGỦ VỚI ANH!

Thế là mấy chị em cũng hiểu được cái kỳ lạ trong chuyện này, vì sao mỗi khi Vương Linh và Lý Văn Hiên ở chung với nhau cứ thấy hai người không hòa hợp lắm?

"Có phải Bạch Tuấn Nam cũng thích cậu, cho nên mới...?"

Vương Linh nghe thế trực tiếp đưa đến một cái liếc mắt "Tôi còn biết tôi có bao nhiêu cân lượng, cậu nghĩ là ai cũng thích tôi!"

"Nếu không thì vì cái gì?"

"Mấy cậu nghĩ xem ~ có phải Bạch Tuấn Nam thích Lý Văn Hiên, mà Lý Văn Hiên thì không thích Bạch Tuấn Nam, cho nên mới lợi dụng Linh Linh..." Lời này nói ra, trong mắt của mọi người đều có biểu tình sáng tỏ.

Đúng lúc trong ký túc xá của Vương Linh có một hủ nữ, do đó cả ký túc xá cũng đều mang chút hủ, bởi vậy lúc này tất cả mọi người cảm thấy chuyện này có khả năng. Bởi vì mấy ngày qua, tuy Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam không có trò chuyện, nhưng từ biểu cảm của Bạch Tuấn Nam trong những ngày đó nhìn thật giống như thế, vì vậy mọi người nghĩ ra một phương án.

Chớp mắt một cái đã gần đến kỳ thi giữa khóa, ở học kỳ này, Bạch Tuấn Nam cảm thấy mình không có chuyên tâm học tốt, nghĩ vậy khổ não cúi gập người đi về ký túc xá.

Bây giờ Bạch Tuấn Nam không còn để ý Lý Văn Hiên, bất luận như thế nào, người ta đã nói mình ai tới cũng không từ chối, nếu như mình lại để ý lời của cậu ta, vậy thì đến lúc đó không biết còn bị chế nhạo thành cái dạng gì nữa. Nghĩ tới lại nhói lòng, thật không ngờ Văn Hiên lại trở thành như vậy.

Thở dài lắc đầu một cái, lấy sách ra đọc, mặc dù kỳ thi sắp đến, nhưng Bạch Tuấn Nam tin tưởng chỉ cần mình mỗi ngày chăm chỉ ôn tập, tối thiểu mỗi môn học cũng có thể đạt tiêu chuẩn. Tranh thủ đến khi cuối kỳ, thì mỗi môn học có thể đạt được một thành tích tốt, bởi vì cậu muốn lấy được học bổng.

Nhà của Bạch Tuấn Nam không phải giàu có, cho nên phải tiết kiệm một phần.

Còn nhà của Lý Văn Hiên, ba hắn là ông chủ của một công ty, mẹ hắn là giáo viên đại học, vì thế thành tích của Lý Văn Hiên từ nhỏ đến lớn luôn rất tốt. Còn Bạch Tuấn Nam so với Lý Văn Hiên phải bỏ ra nỗ lực hơn gấp đôi mới đuổi kịp, cho nên, Bạch Tuấn Nam cứ như vậy đi theo bên cạnh Lý Văn Hiên, sùng bái hắn.

Mà bây giờ Lý Văn Hiên cũng ngồi trong thư viện để ôn tập, mặc dù bản thân có nền tảng tốt, nhưng nếu không đọc sách cũng không ôn tập, vậy thì tất cả thành tích xuất sắc đều là vô nghĩa.

.........

Hôm nay là kỳ thi đầu tiên từ khi lên đại học đến nay, mặc dù mọi người ít xem trọng, nhưng đối với việc không đủ điểm phải thi lại thì phiền phức lắm, vẫn là cố gắng một chút.

Vài ngày sau tất cả các môn đều kết thúc, mọi người đều thở phào.

Tối hôm đó có thật nhiều sinh viên đi ra ngoài chúc mừng cuối cùng đã được tự do, mà đối với thành tích của hai ngày thi vừa qua ngược lại không quan tâm. Dù sao thi cũng thi xong rồi, qua một vài ngày nữa phiếu điểm phát xuống sẽ biết thôi.

Sáng hôm sau, tất cả mọi người cứ đi học như thường lệ, hôm nay mọi người trong lớp đều đang thảo luận ầm ĩ, Bạch Tuấn Nam vừa vào phòng học chợt nghe tiếng bàn tán của họ.

"Nè nè ~ mấy cậu nghe gì chưa, hôm nay có sinh viên mới chuyển đến, đã khai giảng nửa học kỳ rồi, còn có người chuyển đến, thật là kỳ quái mà!"

"Chuyện này tụi tôi cũng sớm biết, nhưng mấy cậu nghe gì không, cậu sinh viên này thành thích tốt, hơn nữa dáng dấp của cậu ta cũng rất đẹp trai!"

"Wow ~ không biết cậu ta có đẹp trai bằng Văn Hiên của chúng ta!"

"Trời ạ ~ cậu ta làm sao có thể sánh bằng Văn Hiên chứ!?"

"Cậu chưa từng thấy qua sao biết được!"

......

Bạch Tuấn Nam nghe những người này bát quái, thật không phải là cơn nhức đầu thông thường, đúng là chỗ nào có người thì chỗ đó có bát quái, vì thế tùy tiện tìm đại một chỗ ngồi chờ vào tiết học.

Đúng lúc này chuông vào học vang lên, tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, đều đang chờ cái vị nhân vật "đẳng cấp truyền thuyết" lên sân khấu.

Mà hiện giờ Lý Văn Hiên mới vừa ngẩng đầu liền thấy được Bạch Tuấn Nam, vừa vặn Bạch Tuấn Nam ở trước mặt hắn, chỉ cần duỗi tay ra là có thể đụng được cậu.

Ở đại học, chỗ ngồi đều là tùy tiện, có người thích ngồi ở đằng sau, có người thích ngồi ở đằng trước, có lúc một ký túc xá sẽ chiếm một hàng ghế, chỗ nào cũng có.

Trước giờ vào học, Lý Văn Hiên đã đến phòng học rất sớm, cảm thấy buồn chán nằm trên bàn học ngủ.

Sau đó Bạch Tuấn Nam đi vào cũng không có phát hiện, tùy tiện tìm đại một chỗ ngồi xuống.

Đúng lúc Lý Văn Hiên bực mình ngẩng đầu lên phát hiện, muốn chạm vào thằng bé trai đã cùng nhau lớn lên từ lúc nhỏ, tại sao cậu ấy lại gầy nhiều như vậy?

Lúc này chủ nhiệm lớp bước vào, nhìn thấy sinh viên đi phía sau, lớp học bắt đầu náo nhiệt.

Nơi nào cũng có tiếng thở dài thán phục, mà giờ phút này Bạch Tuấn Nam lại ngây người, đây không phải là Đường Vũ sao? Cậu ta thế nào trở thành học sinh chuyển trường rồi, ơ ~ cậu ta không phải là sinh viên trường này à?

Cho đến bây giờ Bạch Tuấn Nam vẫn nghĩ Đường Vũ là sinh viên của trường mình, nên lúc về không có hỏi học lớp nào, nghĩ rằng học chung trường vẫn có thể gặp lại, không nghĩ tới thì ra là không chung trường với cậu.

Lý Văn Hiên thì nheo mắt lại, nhìn nam sinh trên bục giảng lại liếc mắt nhìn Bạch Tuấn Nam. Hắn đã từng thấy người này, chính là ngày đó, người này ở chung với Bạch Tuấn Nam trong căn phòng kia. Tại sao bây giờ lại ở đây, chẳng lẽ hai người này thật sự có quan hệ?

Đường Vũ đi sau lưng thầy giáo, lúc đi vào lớp liền tìm kiếm thân ảnh của Bạch Tuấn Nam. Vì đã bàn bạc xong với người nhà, lần này đồng ý giúp đỡ mình, đến khi tốt nghiệp sẽ đi đến công ty của gia tộc làm việc, cho nên Đường Vũ xuất hiện ở nơi này là có điều kiện.

Ở bên dưới có rất nhiều gương mặt, Đường Vũ chỉ liếc mắt đã nhìn thấy Bạch Tuấn Nam, nhìn nét mặt ngốc lăng của thằng nhóc, Đường Vũ khẽ mỉm cười với cậu.

Cái nụ cười này làm người bên dưới điên loạn, thật không ngờ cậu sinh viên chuyển trường lại đẹp trai thế này, mà so với Lý Văn Hiên là hai gương mặt.

Lý Văn Hiên là lãnh khốc, còn nam sinh hiện tại là ấm áp, hai người thực sự là hai thái cực.

Chủ nhiệm lớp nhìn bầu không khí náo nhiệt bên dưới, đập tay tuyên bố: "Được rồi, hiện tại đã vào giờ học, bạn học này cậu tự giới thiệu về mình một chút đi!" Câu trước là mặt đối mặt nói với người bên dưới, một câu cuối cùng là nói với Đường Vũ ở bên cạnh.

Đường Vũ gật đầu mỉm cười giới thiệu: "Chào mọi người, mình là Đường Vũ, thấy hôm nay mọi người rất vui vẻ, vì vậy sau này mong mọi người chiếu cố mình nhiều hơn!"

Chủ nhiệm lớp ở bên cạnh gật đầu, lúc đầu hiệu trưởng nói có một sinh viên muốn vào lớp này khi đó ông cũng không đồng ý. Nhưng bây giờ nhìn người sinh viên trầm ổn trước mặt, chủ nhiệm lớp nở nụ cười, vì thấy thành tích của Đường Vũ, thành ra lớp của bọn họ có hai sinh viên rất ưu tú. Nhìn lại Lý Văn Hiên ở bên dưới đang gục xuống bàn, lắc đầu đành chịu với thằng nhóc này.

"Được rồi, em đi tìm một chỗ ngồi vào đi!" Nói xong chủ nhiệm lớp liền ra ngoài, thầy giáo của tiết này còn đang đứng chờ ngoài cửa.

Đường Vũ liền đi đến chỗ của Bạch Tuấn Nam.

Mọi người thấy Đường Vũ đi về phía Lý Văn Hiên, đều lộ ra nét mặt hưng phấn, hai đại mỹ nam ngồi chung một chỗ, đó là chuyện tình đẹp biết dường nào, nhưng bây giờ là tình huống quái quỷ gì đây???

"Tuấn Nam, đã lâu không gặp!" Mỉm cười và huơ huơ tay với thằng nhóc vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Lúc này Bạch Tuấn Nam mới lấy lại tinh thần, nói câu nói đầu tiên khiến Đường Vũ cười thành tiếng "Cậu không phải học trường của tôi à?"

"Cậu đó, ngay cả tôi không học chung trường cũng không biết, thiệt không biết cái đầu nhỏ của cậu làm sao mà lớn lên!" Cưng chiều xoa xoa đầu của cậu, từ trên bục giảng nhìn thoáng qua, sau đó nhỏ giọng nói: "Được rồi, tan học tụi mình nói chuyện sau, bây giờ thì học đi!"

Bạch Tuấn Nam không biết làm sao liền nhún vai trả lời: "Ừ"

Cả hai người đều không phát hiện ánh mắt tức giận ở đằng sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi